Chương 379:
Cô lải nhải, lời còn chưa nói hết thì đã bị anh dùng ngón tay chặn môi cô lại, Tông Triển Bạch dùng sức vân vê môi cô, đôi môi đỏ hồng màu cánh hoa của cô đang bị nhào nặn biến dạng dưới ngón tay của anh.”
Lâm Tử Lạp cảm thấy đau nhưng không lên tiếng, cứ mặc để cho anh phát tiết.
Dù sao cũng là do cô che giấu chuyện của anh.
Ánh mắt của anh rất thâm thúy, giọng nói trầm thấp nóng bỏng: “Anh chỉ có một người phụ nữ là em…”
Trong chuyện tình cảm, trên cơ thể, cũng chỉ có mỗi một người phụ nữ là cô.
Lâm Tử Lạp không phân biệt dược là do hơi thở nóng bỏng của anh, hay là vì câu nói này làm cho cô bất ngờ không kịp đề phòng, cả người cô như bị thiêu đốt, nhưng lại cố làm ra vẻ bình tĩnh: “Vậy Hà Khiếu Ninh thì sao?”
Cô cố ý nhắc lại chuyện cũ.
Nếu như không chuyển hướng sang chuyện khác, sợ rằng anh sẽ chỉ dây dưa với cô cuối cùng là che giấu anh cái gì, chuyện này…
Lần này Tông Triển Bạch đâu có để cô đắc ý, bóp nhẹ cằm cô, kéo cô vào lòng: “Kiếp trước nhất định anh là một người tội ác tày trời không thể tha thứ nên kiếp anh ông trời mới phái em đến bên cạnh anh trừng phạt anh.”
Biết rõ cô là cô ý như vậy, anh ngược lại không thể chọc phá cô.
Bỏ đi.
Dù sao thì quay trở về anh sẽ tự mình đi điều tra.
Ngược lại anh muốn xem trong này rốt cuộc giấu giếm cái gì.
Có thể làm cô thay đổi thái độ, khiến cô hao tốn tâm tư đọ sức với anh.
Lâm Tử Lạp nắm lấy cổ áo anh, trong lòng sóng lớn cuồn cuộn, rất nhanh lấy lại bình tĩnh, bởi vì cô nghĩ ra một vài chuyện, cũng nghĩ thông rồi, quyết tâm: “Em chưa từng yêu ai, không biết làm sao để yêu, nếu như em có chỗ nào làm không tốt, xin anh thứ lỗi.”
Tông Triển Bạch ngây người một lát, chậm rãi cau mày: “Em như này là đang tỏ tình với anh ư?”
Trong lòng của Lâm Tử Lạp vẫn như cũ có một chút không chắc chắn, nhưng mà cô đã quyệt định thử xem sao: “Anh cứ coi là như vậy đi.”
Anh bật cười, ánh mắt dừng lại trên gương mặt ngượng ngùng của cô, rõ ràng vừa nãy còn nhanh mồm nhanh miệng sao lúc này mặt lại đỏ bừng.
Lâm Tử Lạp tránh anh, anh đem những sợi tóc rơi xuống trước mặt cô vén lên, nhìn cô một lúc lâu, cảm thấy cái gì của cô cũng xinh đẹp.
Anh đem đôi môi tới gần, dán sát vào má cô, nói một câu không có đầu cũng chẳng có đuôi: “Anh hối hận rồi.”
Lâm Tử Lạp trợn to hai mắt, mãi cũng không phản ứng kịp, câu nói này của anh là có ý gì.
“Anh có ý gì?”
Tông Triển Bạch nháy lông mày cười nhẹ, giọng nói trầm thấp mạnh mẽ, lộ ra một chút nuông chiều không dễ nhận biết: “Nhanh như vậy đã quên rồi ư? Không sao, hôm sau sẽ bổ sung thêm.”
Lâm Tử Lạp luôn cảm thấy trong lời nói của anh có hàm ý.
Bỗng nhiên, mắt của cô bất thình lình mở to, ý của anh là chỉ đêm hôm qua?
Ầm!
Mặt của cô giống như bị lửa thiêu đốt, ngày càng đỏ rực.
Trình Dục Tú ôm cô nằm ở một cái giường khác không quá rộng, Tông Triển Bạch quá cao, chân của anh bị thò ra bên ngoài, nằm trên giường cũng phải khom người, nghiêng người ôm lấy Lâm Tử Lạp, Lâm Tử Lạp cũng nghiêng người mới có thể nằm trên giường với anh.
Bàn tay nhỏ bé của Lâm Tinh Tuyệt nắm thật chặt chiếc gối mới không nhảy cỡn lên, trong lòng cậu không ngừng nói với bản thân, ba mẹ nằm ôm nhau là chuyện bình thường, không phạm pháp.
Cậu cảm thấy trong lòng rất mâu thuẫn, không hi vọng Lâm Tử Lạp có thể dễ dàng tha thứ cho Tông Triển Bạch.
Lại sợ hai người họ thật sự chia tay.
Trong lòng cậu yên lặng suy nghĩ, cậu có thể chính là một mâu thuẫn.
/645
|