Chương 386:
Tông Triển Bạch không phải thật sự bắt bé đi nhìn lại lần nữa mà là muốn bé vượt qua nỗi sợ hãi trong lòng, nếu không đây mới thật sự là bóng ma, sẽ ảnh hướng đến tính cách của bé sau này.
Anh vui mừng, sao anh lại không biết bé mới chỉ năm tuổi chứ?
Lâm Tinh Tuyệt buông tay Tông Triển Bạch ra, một mình bước vào phòng.”
Trong lòng cậu không ngừng nhắc nhở bản thân, đó đều là giả, nếu như cậu sợ thì chính là mắc lừa kẻ xấu.
Cậu không thể sợ.
Cậu sải bước kiên định tới trước giường, nắm lấy cái chăn rồi hất mạnh ra, bên dưới không có gì, cậu quay người nhìn Tông Triển Bạch đang đứng trước cửa: “Em con đâu?”
Lúc Tông Triển Bạch dẫn cậu tới đã sai người vứt đi rồi.
Lâm Tinh Tuyệt có thể dũng cảm như vậy, anh cũng cảm thấy an ủi, tự hào.
Anh đi vào, đặt bàn tay to lớn lên đỉnh đầu cậu, yêu chiều xoa đầu cậu bé: “Con là đứa bé dũng cảm.”
“Đương nhiên rồi ạ.” Lâm Tinh Tuyệt ngẩng đầu ra vẻ kiêu hãnh: “Con là con của mami, đương nhiên con phải dũng cảm rồi, con nói rồi, sau này lớn lên sẽ bảo vệ mami, nhưng…”
Khi họ lên thì hình như mami đang tức giận thì phải.
Làm sao đây?
“Hình như mami tức giận rồi.” Lâm Tinh Tuyệt chớp mắt.
Tông Triển Bạch nhìn thấy nói: “Đi thôi.”
Anh đưa Lâm Tinh Tuyệt xuống lầu đưa cậu bé tới phòng ăn tới cùng Thẩm Bồi Xuyên, rồi đi tìm Lâm Tử Lạp.
Lâm Tử Lạp vẫn đứng trên cầu thang, cô mâu thuẫn, cô rối bời.
Có một chút hối hận vì khi nãy không cản họ lại.
Nhìn thấy Lâm Tử Lạp, Tông Triển Bạch dừng bước rồi lại sải bước chậm rãi mà chắc chắn: “Em phải tin con trai của chúng ta.”
Lâm Tử Lạp quay đầu nhìn người đàn ông đứng đó không xa, đương nhiên cô tin tưởng con trai của mình, nhưng nó mới chỉ có năm tuổi!
“Tông Triển Bạch, anh mất trí rồi à?!” Cô xông tới vừa đấm vừa đá anh, anh vẫn đứng yên không động đậy như một ngọn núi kiên cố, mặc cho cô giải tỏa tâm trạng.
Lâm Tử Lạp hơi kích động, hai tay múa loạn xạ, Tông Triển Bạch sợ cô làm tổn thương chính mình nên nắm lấy hai tay cô, ôm vào lòng: “Bình tĩnh một chút.”
“Anh bảo thằng bé đi xem, đây là tổn thương lần thứ hai, anh bảo em làm sao bình tĩnh? Bị dọa tới ngốc thì em sẽ hận mình cả đời!”
Tông Triển Bạch nhẹ nhàng xoa lưng cô, nói giọng trầm thấp: “Ngoan, đừng sợ.”
Bàn tay và giọng nói của anh như thể có ma lực khiến Lâm Tử Lạp ở trong lòng anh từ từ bình tĩnh lại.
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh sắp khóc, Lâm Tử Lạp có thể nhìn thấy rõ ràng từng lớp lông măng trên làn da trơn bóng trên mặt anh: “Thằng bé sao rồi?”
“Không sao.” Tông Triển Bạch nhẹ nhàng trách móc: “Sau này tin anh, anh tự biết chừng mực.”
Lâm Tử Lạp rủ mắt xuống giải thích: “Không phải em không tin anh, mà chỉ là…”
“Không tin con trai em?” Tông Triển Bạch ngắt lời cô.
Tông Triển Bạch biết cô lo lắng sợ con bị tổn thương.
“Nó là con trai, nếu muốn trưởng thành thì phải đối mặt, người thực sự có máu có thịt, có những lúc lòng người còn đáng sợ hơn búp bê nhiều, thằng bé phải học cách đối mặt, khắc phục điều đó, bảo vệ quá mức chưa chắc là tốt cho con.”
Ý của Tông Triển Bạch cô hiểu chỉ là cô xót con.
“Lần sau muốn làm gì thì có thể được em đồng ý trước không?” Lâm Tử Lạp không sắt đá như Tông Triển Bạch.
Hình như nhận thấy được trong lời nói của mình có chỗ không hợp lý nên cô vội vàng bổ sung: “Em nói là chuyện liên quan tới con, có thể bàn bạc qua với em không.”
Cô không muốn Tông Triển Bạch hiểu lầm, cô còn muốn can thiệp cả chuyện công việc của anh.
Tông Triển Bạch mỉm cười, chân mày sáng rực, cố ý nói: “Nếu như anh không bàn bạc với em thì sao?”
Lâm Tử Lạp giơ tay giả bộ muốn đánh anh: “Em đánh anh…”
Tông Triển Bạch nắm lấy tay cô, hôn nhẹ lên lòng bàn tay: “Đánh vào đây.”
/645
|