Chương 452:
Lời vừa dứt anh liền kéo cả người cô vào trong áo khoác.”
Lâm Tử Lạp ngửa đầu, cô thấy Tông Triển Bạch cúi xuống, giây tiếp theo môi anh đã đặt lên môi cô.
Trong mùa đông khắc nghiệt mà Lâm Tử Lạp lại không cảm thấy lạnh, toàn thân cô bị lửa nóng thiêu đốt, anh dùng lực rất mạnh gần như kéo cả áo khoác chùm lên người cô, chỉ để lộ cái đầu, trong thoáng chốc Lâm Tử Lạp dường như đã hiểu một chúng dụng ý của anh, vì sao anh lại đưa cô tới nơi hẻo lánh này.
“Có phải anh muốn dụ Hà Thuỵ…”
Nụ hôn của anh bỗng sâu hơn một chút, ngăn lại lời nói không rõ ràng của cô ở đầu lưỡi.
Anh kéo lưỡi cô vào miệng mình, nụ hôn sâu hoang dã này khiến Lâm Tử Lạp cảm thấy đau, không khỏi kêu ra tiếng, âm thanh truyền ra hết lần này đến lần khác giống như rên rỉ.
Không biết có phải vì âm thanh của cô kích thích anh hay không mà Lâm Tử Lạp cảm nhận được rõ ràng cơ thể anh có phản ứng.
Lâm Tử Lạp đẩy anh ra nhưng cô càng đẩy thì Tông Triển Bạch càng ôm cô chặt hơn.
Cô bị ghìm chặt đến mức sắp không thở nổi.
Ở nơi sâu trong rừng, một đôi mắt như nước thép rót vào, đỏ rực khát máu.
Tay Hà Thuỵ Trạch nắm chặt thân cây giống như đang bóp cổ Tông Triển Bạch, vẫn luôn dùng sức, dùng sức muốn bẻ gãy mới chịu ngừng lại.
Không có sự châm chọc nào bằng việc nhìn người con gái mình rất thích dựa vào lòng người đàn ông khác, yêu thương lẫn nhau.
Anh ta phẫn nộ, oán hận.
Anh ta ở bên cô bao nhiêu năm lại không bằng một người làm tổn thương cô sao?
Nếu không phải lý trí còn sót lại nói cho anh ta biết, bây giờ xông ra chưa chắc đã cướp được Lâm Tử Lạp về thì chắc chắn anh ta đã xông tới rồi kéo cô từ trong lòng Tông Triển Bạch ra.
Lâm Tử Lạp là của anh ta!
Tông Triển Bạch đã thôi đi chưa, Lâm Tử Lạp nổi giận, cô cắn vào đầu lưỡi đang làm loạn của anh, mi tâm anh nhíu lại, trong miệng lập tức lan ra mùi máu tươi, anh rời khỏi miệng cô, kéo theo một sợi chỉ bạc mang theo máu.
Gió thổi qua rồi dừng lại, Lâm Tử Lạp cảm thấy ngoài miệng rất lạnh, Tông Triển Bạch liếm môi, nuốt tia máu tươi tanh mặn kia vào bụng, anh đưa tay lau đi ẩm ướt còn sót lại trên môi cô, giọng nói trầm thấp mang theo tia khàn khàn: “Đối xử với anh tàn nhẫn vậy à?”
Lâm Tử Lạp quay đầu đi, không nói.
Tông Triển Bạch lại ôm cô vào lòng: “Đi, về thôi.”
Áo khoác anh đã hoàn toàn phủ lên người cô, trên người anh chỉ còn lại tây trang mỏng manh, Lâm Tử Lạp cởi áo ra choàng lên người anh: “Em có áo lông vũ rồi, không lạnh.”
Tông Triển Bạch kéo cô vào lòng, một chiếc áo khoác che cho hai người.
Trở về khách sạn, hai người lên lầu nghe thấy trong phòng Tô Trạm vẫn còn tiếng nói, cửa phòng không đóng để lộ một khe hở, trong tay Lâm Tinh Tuyệt cầm một cái kẹo được buộc chặt bằng dây, đung đưa bên miệng Tô Trạm.
Miệng còn lẩm bẩm: “Chú Tô, nếu chú không cắn được thì hôm nay cô Tần sẽ ôm cháu ngủ đó.”
Tô Trạm: “…”
Thằng nhóc này là con ai, có thể đưa đi được không? Đừng làm loạn anh động phòng nữa?
Tô Trạm thử vài lần nhưng căn bản không cắn được.
“Đổi đi?”
Lâm Tinh Tuyệt rất dễ nói chuyện, gật đầu: “Được, chú không cắn được thì để cô Tần ôm cháu và em gái ngủ.”
Tô Trạm: “…”
Bắt nạt người phải không, điều này có gì khác chứ?
“Chú nói đổi cách chơi.” Tô Trạm đề nghị.
Lâm Tinh Tuyệt vẫn rất nể mặt, bé hỏi: “Chú muốn chơi thế nào?”
Tô Trạm nheo mắt nhìn Lâm Tinh Tuyệt: “Tay cháu không được cử động.”
Lần này đến Lâm Tinh Tuyệt không biết nói gì: “Không cử động thì chú sẽ cắn được ngay. Còn gì là thú vị nữa?”
Tô Trạm trừng mắt nhìn Thẩm Bồi Xuyên xem kịch hay ở bên cạnh, chủ ý ngu ngốc này đều từ anh ấy mà ra.
/645
|