Chương 475:
“Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn.” Lâm Tinh Tuyệt một tay che mắt em gái, một tay che mắt mình: “Hai người tiếp tục, tiếp tục, tụi con tuyệt đối không nhìn trộm.”
Lâm Tử Lạp và Tông Triển Bạch liếc nhau, lại không hẹn mà cùng nhìn về phía hai đứa trẻ trên giường, nhất thời dở khóc dở cười.
Lâm Tinh Tuyệt nghĩ thầm trong lòng, tình cảm của ba mẹ tốt vậy sao?
Nhưng mà như thế cũng tốt, về sau một nhà bốn người họ có thể ở chung với nhau rồi.
“Mẹ, mẹ sinh cho con và em gái một em trai hoặc em gái đi.” Thanh âm của Lâm Tinh Tuyệt truyền ra từ khe hở.
Lâm Tử Lạp: “…”
Tông Triển Bạch cười nhíu cả mày, lời này hắn hài lòng, rất hài lòng.
Quả nhiên trên người chảy dòng máu của hắn, hiểu tâm tư hắn thế, không hổ là con của hắn.
“Em nghe thấy chưa?” Tông Triển Bạch vòng lấy eo cô.
Lâm Tử Lạp vừa hết đỏ mặt, giờ lại đỏ lên, thấp giọng nói: “Lời trẻ con nói mà anh cũng cho là thật à?”
“Tại sao anh lại không coi là thật?” Tông Triển Bạch nói như đúng rồi.
Lâm Tử Lạp: “…”
“Đừng đùa.” Lâm Tử Lạp tránh tay hắn: “Dạy hư con mất.”
Cô đi đến bên giường, cầm lấy tay Lâm Tinh Tuyệt, nghiêm túc nói: “Trẻ con không thể nói lung tung.”
“Mẹ, con không nói lung tung.” Lâm Tinh Tuyệt ôm cổ Lâm Tử Lạp nhỏ giọng nói bên tai cô: “Con muốn mẹ và ba có thêm một em bé nữa, như thế ba mẹ có thể ở chung, sẽ không chia tay.”
Thì ra đứa nhỏ này sợ bọn họ sẽ chia tay, Lâm Tử Lạp đưa tay vuốt tóc cậu bé: “Trẻ con không nên nghĩ nhiều.”
“Mẹ, đêm nay mẹ ngủ chung với tụi con đi.” Lâm Tinh Tuyệt lôi kéo tay cô lên giường.
“Mẹ còn chưa tắm…”
“Mẹ không tắm con cũng có chê mẹ bẩn đâu.”
Lâm Tử Lạp: “…”
“Ba, ba cũng ngủ chung với tụi con đi.” Lâm Huệ Tinh nhảy tưng tưng trên nệm lò xo rất cao, Tông Triển Bạch sợ cô bé ngã, đón cô bé: “Chậm thôi.”
Cô gái nhỏ tâm tình tốt, ôm hắn: “Con không ngã đâu, ba ngủ chung với con đi.”
Tông Triển Bạch nhìn thoáng qua Lâm Tử Lạp không dấu vết, cười đồng ý.
Giường khách sạn rất rộng, nhưng bốn người ngủ vẫn hơi có vẻ chen chúc, nhưng hai đứa trẻ vui vẻ, Lâm Tử Lạp và Tông Triển Bạch cũng không muốn hai đứa trẻ mất hứng, đành chen chúc ngủ.
Hai người họ ngủ ở hai bên mép giường, hai đứa trẻ ngủ ở giữa.
Đèn ngủ màu vàng tỏa ra ánh sáng ấm áp, một căn phòng ấm áp.
Hai đứa trẻ không biết là hưng phấn hay là do tâm tình tốt, không ngủ được, quấn lấy Lâm Tử Lạp bắt kể truyện cổ tích.
Lâm Huệ Tinh uốn éo trong ngực Tông Triển Bạch: “Ba, con muốn nghe truyện công chúa ngủ trong rừng.”
Lâm Tinh Tuyệt: “…”
Em gái vẫn ngây thơ như vậy.
Nhưng hôm nay khó được cả gia đình đều ở bên nhau, bầu không khí còn tốt như thế, cậu cố nghe vậy.
Tông cảnh họa mấp máy môi, công chúa ngủ trong rừng?
Thấy Tông Triển Bạch do dự, Lâm Huệ Tinh hỏi: “Ba, có phải ba không biết kể chuyện này không?”
Tông Triển Bạch quẫn bách, hắn thật đúng là không biết kể. Hắn là đàn ông con trai, khi còn bé không ai kể cho hắn nghe truyện cổ tích như thế, trưởng thành càng không có cơ hội tiếp xúc, thỉnh thoảng nghe đến cũng sẽ cảm thấy ngây thơ.
“À…”
Lâm Tử Lạp giải vây thay hắn: “Tiểu Nhụy, mẹ kể cho con nghe nhé?”
Lâm Huệ Tinh nháy nháy mắt, cong miệng nhỏ: “Ba đần quá à, ngay cả công chúa ngủ trong rừng cũng không biết.”
/645
|