Lâm Tử Lạp như đoán được ý của má Vương, cũng không giải thích mà chỉ cười.
Cô và Tông Triển Bạch chỉ là giao dịch thôi, sinh hoạt cá nhân của anh cô không có quyền hỏi đến.
Anh không ở đây, Lâm Tử Lạp còn thoải mái hơn một chút.
Lâm Tử Lạp tiến vào phòng mới nhìn rõ bày biện bên trong, phong cách trang trí trắng đen độc đáo, đơn giản gọn gàng, vừa xa hoa lại không dung tục, lịch sự tao nhã, có hương vị riêng.
“Đây là phòng của cậu chủ.” Má Vương cười, nếu đã kết hôn thì chính là vợ chồng, đương nhiên phải ở cùng nhau.
Lâm Tử Lạp há miệng, lại phát hiện nói không nên lời, chỉ có thể gật đầu đáp lời.
Đêm đầu tiên ngủ ở một nơi xa lạ rất khó, cô bèn tựa trên đầu giường xem Đông Thành 58 trong điện thoại, chuẩn bị tìm một công việc, có công việc mới có thể yên ổn chăm sóc tốt cho mẹ, cho đứa nhỏ trong bụng một tương lai.
A…
Lâm Tử Lạp chợt nhìn thấy có thông báo phiên dịch, thông báo tuyển phiên dịch cũng không lạ, ngạc nhiên là phải biết tiếng nước A.
Nước A là nước cô bị Lâm Viên Trung đưa đi kia, rất là lạc hậu, chỗ nhiệt đới, cũng không có bao nhiêu người học ngôn ngữ của nước đó, ngôn ngữ thịnh hành trên thế giới đều là ngôn ngữ của các nước khá phát triển và có thực lực.
Tiền lương đãi ngộ cũng không tệ.
Vì thế cô để lại thong tin cá nhân.
Sau đó buông điện thoại, nằm xuống ngủ.
Ánh trăng chiếu xuống trước cửa sổ như nhưng tia sáng chảy xuống, cực kỳ dịu dàng, đêm dài tĩnh lặng.
Người phụ nữ trên giường vô thức ngủ mất, có chùm ánh sáng trắng từ bên ngoài chạy vào trong sân, một chiếc xe Maybach dừng lại.
Cửa xe mở ra, bóng dáng cao lớn đi xuống, anh sải bước vào trong nhà, nhịp bước cũng không vững vàng như bình thường, có mấy phần loạng choạng.
Anh kéo cổ áo, miệng lưỡi hơi khô khốc, anh bước vào nhà rót một ly nước, yết hầu cứng rắn không ngừng cuộn lên cuộn xuống, đồng tử tối đen phủ kín men say, uống ly nước xong, cảm giác nóng bỏng nơi cổ họng cũng dịu đi không ít. Anh xã giao uống không ít rượu đế, sinh nhật của Tần Lộ Khiết lại uống mấy ly vang đỏ.
Người vốn có tửu lượng cao như anh cũng có hơi say.
Anh cởi áo khoác để trên sofa, không đến phòng tắm mà đi thẳng vào phòng.
Trong phòng không mở đèn, rất tối, anh quen thuộc đi tới bên giường.
Nằm xuống.
Lâm Tử Lạp đang ngủ say cảm thấy có tiếng động, nhưng chẳng mấy chốc đã yên tĩnh lại, cô co người tiếp tục ngủ.
Sáng sớm.
Từng đợt ánh sáng rọi vào như sợi vàng, chiếu sáng cả căn phòng.
Hai người ngủ rất say.
Tựa như một đôi người yêu ngọt ngào vậy.
Lông mi người đàn ông hơi rung động, từ từ mở to mắt ra. Một đêm say rượu, anh chỉ cảm thấy đầu óc nặng nề, cần tắm để tỉnh táo lại. Khi anh nâng cánh tay muốn đứng dậy, lại phát hiện có gì đó đè lên.
Anh nghiêng đầu, lập tức nhìn thấy một người phụ nữ nằm trong lòng mình.
Cô gái có mái tóc đen như thác nước, từng sợi rơi trên cánh tay anh, gò má trắng ngần, lông mi xoăn vểnh như cánh bướm, đôi môi hồng nhạt hơi nhếch lên, phát ra tiếng hít thở đều đều.
Ánh mắt anh từ từ di chuyển xuống, cần cổ mảnh khảnh, xương quai xanh thanh thoát.
Cô hít thở phập phồng, lại mang theo chút hương vị quyến rũ.
Yến hầu của anh không nhịn được lăn lộn, cho dù với Tần Lộ Khiết cũng chưa từng có xúc động như vậy.
Anh chau mày, hình như rất không thích phản ứng không thể khống chế thân thể thế này, nhưng lại không dời mắt đi được.
Trong lúc ngủ mơ, Lâm Tử Lạp mơ thấy mình đang bị một con sư tử hung mãnh nhìn chằm chằm trên thảo nguyên châu Phi rộng lớn, như muốn ăn mình luôn vậy.
Cô bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Nhưng vào khoảnh khắc mở mắt, đập vào mắt là một đôi đồng tử sâu thẳm bình tĩnh.
Đại não thoáng trống rỗng.
Cô mở to hai mắt, che ngực nói năng lộn xộn: “Sao… sao anh lại ở đây?”
Người đàn ông bình tĩnh dời mắt đi, từ từ vén chăn lên: “Đây là chỗ của tôi.”
Lâm Tử Lạp muốn phản bác, nhìn thấy hoàn cảnh trong phòng, lời tới bên miệng lại nuốt xuống.
“Không phải anh đi sinh nhật bạn gái ư? Sao lại về đây?” Lâm Tử Lạp bước xuống từ trên giường, đứng sang một bên.
Giọng điệu mang theo chút chất vấn.
Hôm qua nghe má Vương nói buổi tối anh không về, sau đó mới thả lỏng cảnh giác nên ngủ hơi say, thế nhưng cả việc anh vào phòng cũng không biết.
Hôm qua cô lại có thể ngủ cùng một phòng với người đàn ông này.
Nghĩ đến hôm qua mình ngủ trong lòng anh, hai má đã cực kỳ nóng rát.
Cô cúi đầu.
Tông Triển Bạch cởi cúc áo sơ mi, tối qua anh không cởi quần áo, trên quần áo còn mang theo mùi rượu, còn nhăn nhúm dính trên người rất không thoải mái, anh nhìn cô gái ngại ngùng đứng bên giường một cái, hơi cong môi: “Sinh nhật của bạn gái, có quan trọng bằng đêm động phòng hoa chúc ư?”
Lâm Tử Lạp: “…”
Đây là giao dịch, bọn họ không phải vợ chồng, đêm động phòng hoa chúc cái gì?
Tông Triển Bạch cởi áo.
Lâm Tử Lạp vội quay đầu, người đàn ông này lại có thể làm ngay trước mặt cô.
Từ sau đêm đó, cô rất không thích đàn ông, đặc biệt là tiếp xúc gần với bọn họ.
Cô hoảng hốt: “Tôi… tôi đi ra ngoài trước.”
Nói xong thì chạy khỏi phòng nhanh như chớp.
Tông Triển Bạch cũng không để tâm lắm, cởi thắt lưng đi vào phòng tắm.
Anh cần tắm rửa cho tỉnh táo.
Tiếng nước ào ào vang lên từ trong phòng tắm, chừng một tiếng trôi qua, anh tắm rửa xong mang theo mùi hương của sữa rửa tắm, mái tóc đen ngắn hơi rối, áo tắm màu trắng vây lấy dáng người thon dài, vạt áo hơi mở, làn da màu mật ong như ẩn như hiển, tản ra sức quyến rũ nam tính không thể khinh thường.
Anh đi đến trước tủ quần áo, khi chuẩn bị lấy quần áo lại phát hiện một cái túi in hoa hướng dương xa lạ.
Anh khựng lại, là của người phụ nữ kia à? Còn in hoa, sao cô ngây thơ thế?
Hơn nữa còn không chút khách sáo để đồ của cô vào tủ anh.
Anh nhíu mày, lấy quần áo ra mặc vào, khi buông giá áo xuống không cẩn thận làm rơi túi của cô.
Khoá không kéo lại, vì rớt xuống nên làm rơi hết đồ bên trong ra, quần áo đơn giản, đồ dùng sinh hoạt.
Anh ngồi xổm xuống, khi vừa định nhặt lên, lại phát hiện một tờ giấy siêu âm B…
Lâm Tử Lạp, nữ, kiểm tra thời kỳ đầu, sáu tuần.
Người phụ nữ kia mang thai rồi?
Cô và Tông Triển Bạch chỉ là giao dịch thôi, sinh hoạt cá nhân của anh cô không có quyền hỏi đến.
Anh không ở đây, Lâm Tử Lạp còn thoải mái hơn một chút.
Lâm Tử Lạp tiến vào phòng mới nhìn rõ bày biện bên trong, phong cách trang trí trắng đen độc đáo, đơn giản gọn gàng, vừa xa hoa lại không dung tục, lịch sự tao nhã, có hương vị riêng.
“Đây là phòng của cậu chủ.” Má Vương cười, nếu đã kết hôn thì chính là vợ chồng, đương nhiên phải ở cùng nhau.
Lâm Tử Lạp há miệng, lại phát hiện nói không nên lời, chỉ có thể gật đầu đáp lời.
Đêm đầu tiên ngủ ở một nơi xa lạ rất khó, cô bèn tựa trên đầu giường xem Đông Thành 58 trong điện thoại, chuẩn bị tìm một công việc, có công việc mới có thể yên ổn chăm sóc tốt cho mẹ, cho đứa nhỏ trong bụng một tương lai.
A…
Lâm Tử Lạp chợt nhìn thấy có thông báo phiên dịch, thông báo tuyển phiên dịch cũng không lạ, ngạc nhiên là phải biết tiếng nước A.
Nước A là nước cô bị Lâm Viên Trung đưa đi kia, rất là lạc hậu, chỗ nhiệt đới, cũng không có bao nhiêu người học ngôn ngữ của nước đó, ngôn ngữ thịnh hành trên thế giới đều là ngôn ngữ của các nước khá phát triển và có thực lực.
Tiền lương đãi ngộ cũng không tệ.
Vì thế cô để lại thong tin cá nhân.
Sau đó buông điện thoại, nằm xuống ngủ.
Ánh trăng chiếu xuống trước cửa sổ như nhưng tia sáng chảy xuống, cực kỳ dịu dàng, đêm dài tĩnh lặng.
Người phụ nữ trên giường vô thức ngủ mất, có chùm ánh sáng trắng từ bên ngoài chạy vào trong sân, một chiếc xe Maybach dừng lại.
Cửa xe mở ra, bóng dáng cao lớn đi xuống, anh sải bước vào trong nhà, nhịp bước cũng không vững vàng như bình thường, có mấy phần loạng choạng.
Anh kéo cổ áo, miệng lưỡi hơi khô khốc, anh bước vào nhà rót một ly nước, yết hầu cứng rắn không ngừng cuộn lên cuộn xuống, đồng tử tối đen phủ kín men say, uống ly nước xong, cảm giác nóng bỏng nơi cổ họng cũng dịu đi không ít. Anh xã giao uống không ít rượu đế, sinh nhật của Tần Lộ Khiết lại uống mấy ly vang đỏ.
Người vốn có tửu lượng cao như anh cũng có hơi say.
Anh cởi áo khoác để trên sofa, không đến phòng tắm mà đi thẳng vào phòng.
Trong phòng không mở đèn, rất tối, anh quen thuộc đi tới bên giường.
Nằm xuống.
Lâm Tử Lạp đang ngủ say cảm thấy có tiếng động, nhưng chẳng mấy chốc đã yên tĩnh lại, cô co người tiếp tục ngủ.
Sáng sớm.
Từng đợt ánh sáng rọi vào như sợi vàng, chiếu sáng cả căn phòng.
Hai người ngủ rất say.
Tựa như một đôi người yêu ngọt ngào vậy.
Lông mi người đàn ông hơi rung động, từ từ mở to mắt ra. Một đêm say rượu, anh chỉ cảm thấy đầu óc nặng nề, cần tắm để tỉnh táo lại. Khi anh nâng cánh tay muốn đứng dậy, lại phát hiện có gì đó đè lên.
Anh nghiêng đầu, lập tức nhìn thấy một người phụ nữ nằm trong lòng mình.
Cô gái có mái tóc đen như thác nước, từng sợi rơi trên cánh tay anh, gò má trắng ngần, lông mi xoăn vểnh như cánh bướm, đôi môi hồng nhạt hơi nhếch lên, phát ra tiếng hít thở đều đều.
Ánh mắt anh từ từ di chuyển xuống, cần cổ mảnh khảnh, xương quai xanh thanh thoát.
Cô hít thở phập phồng, lại mang theo chút hương vị quyến rũ.
Yến hầu của anh không nhịn được lăn lộn, cho dù với Tần Lộ Khiết cũng chưa từng có xúc động như vậy.
Anh chau mày, hình như rất không thích phản ứng không thể khống chế thân thể thế này, nhưng lại không dời mắt đi được.
Trong lúc ngủ mơ, Lâm Tử Lạp mơ thấy mình đang bị một con sư tử hung mãnh nhìn chằm chằm trên thảo nguyên châu Phi rộng lớn, như muốn ăn mình luôn vậy.
Cô bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Nhưng vào khoảnh khắc mở mắt, đập vào mắt là một đôi đồng tử sâu thẳm bình tĩnh.
Đại não thoáng trống rỗng.
Cô mở to hai mắt, che ngực nói năng lộn xộn: “Sao… sao anh lại ở đây?”
Người đàn ông bình tĩnh dời mắt đi, từ từ vén chăn lên: “Đây là chỗ của tôi.”
Lâm Tử Lạp muốn phản bác, nhìn thấy hoàn cảnh trong phòng, lời tới bên miệng lại nuốt xuống.
“Không phải anh đi sinh nhật bạn gái ư? Sao lại về đây?” Lâm Tử Lạp bước xuống từ trên giường, đứng sang một bên.
Giọng điệu mang theo chút chất vấn.
Hôm qua nghe má Vương nói buổi tối anh không về, sau đó mới thả lỏng cảnh giác nên ngủ hơi say, thế nhưng cả việc anh vào phòng cũng không biết.
Hôm qua cô lại có thể ngủ cùng một phòng với người đàn ông này.
Nghĩ đến hôm qua mình ngủ trong lòng anh, hai má đã cực kỳ nóng rát.
Cô cúi đầu.
Tông Triển Bạch cởi cúc áo sơ mi, tối qua anh không cởi quần áo, trên quần áo còn mang theo mùi rượu, còn nhăn nhúm dính trên người rất không thoải mái, anh nhìn cô gái ngại ngùng đứng bên giường một cái, hơi cong môi: “Sinh nhật của bạn gái, có quan trọng bằng đêm động phòng hoa chúc ư?”
Lâm Tử Lạp: “…”
Đây là giao dịch, bọn họ không phải vợ chồng, đêm động phòng hoa chúc cái gì?
Tông Triển Bạch cởi áo.
Lâm Tử Lạp vội quay đầu, người đàn ông này lại có thể làm ngay trước mặt cô.
Từ sau đêm đó, cô rất không thích đàn ông, đặc biệt là tiếp xúc gần với bọn họ.
Cô hoảng hốt: “Tôi… tôi đi ra ngoài trước.”
Nói xong thì chạy khỏi phòng nhanh như chớp.
Tông Triển Bạch cũng không để tâm lắm, cởi thắt lưng đi vào phòng tắm.
Anh cần tắm rửa cho tỉnh táo.
Tiếng nước ào ào vang lên từ trong phòng tắm, chừng một tiếng trôi qua, anh tắm rửa xong mang theo mùi hương của sữa rửa tắm, mái tóc đen ngắn hơi rối, áo tắm màu trắng vây lấy dáng người thon dài, vạt áo hơi mở, làn da màu mật ong như ẩn như hiển, tản ra sức quyến rũ nam tính không thể khinh thường.
Anh đi đến trước tủ quần áo, khi chuẩn bị lấy quần áo lại phát hiện một cái túi in hoa hướng dương xa lạ.
Anh khựng lại, là của người phụ nữ kia à? Còn in hoa, sao cô ngây thơ thế?
Hơn nữa còn không chút khách sáo để đồ của cô vào tủ anh.
Anh nhíu mày, lấy quần áo ra mặc vào, khi buông giá áo xuống không cẩn thận làm rơi túi của cô.
Khoá không kéo lại, vì rớt xuống nên làm rơi hết đồ bên trong ra, quần áo đơn giản, đồ dùng sinh hoạt.
Anh ngồi xổm xuống, khi vừa định nhặt lên, lại phát hiện một tờ giấy siêu âm B…
Lâm Tử Lạp, nữ, kiểm tra thời kỳ đầu, sáu tuần.
Người phụ nữ kia mang thai rồi?
/645
|