Người phụ nữ kia trượt chân, suýt chút đã rơi xuống, rước lấy tiếng thét chói tai ở bên dưới.
Sống hay chết, chỉ là trong nháy mắt.
Mẹ chồng của cô ta cũng giật cả mình, ngồi tại chỗ gào khóc.
Lâm Tử Lạp cũng đơ người mất một lúc, máu trên người như đông lại.
Bình tĩnh lại một lát, cô mới tìm thấy giọng nói: “Chỉ cần cô chịu đi xuống, tiền cô mua nhà, tôi cho cô.”
Rõ ràng người phụ nữ không tin cô: “Cô đừng hòng lừa tôi đi xuống, tôi sẽ không tin cô đâu!”
“Tôi không lừa cô, tôi thật sự sẽ cho cô, cô không nghĩ cho mình, cũng không nghĩ cho đứa nhỏ trong bụng mình hay sao?” Lâm Tử Lạp tiếp tục khuyên bảo.
Dường như cô ta bị chạm vào chỗ đau, cảm xúc hơi kích động: “Tôi là nghĩ cho con mình mới có thể đứng ở đây, cô cho rằng chúng tôi có thể mua một căn nhà dễ dàng lắm sao, lấy hết tất cả tiền để dành chỉ muốn một cái nhà yên ổn, nhưng tôi dám để cho con mình ở trong căn nhà không an toàn? Lúc nào cũng lo lắng nó sẽ sụp đổ, đè chết chúng tôi ở bên trong ư!”
Lâm Tử Lạp biết điều cô ta quan tâm, biết cô ta đang lo lắng điều gì, sợ hãi điều gì, đặt mình trong hoàn cảnh người khác: “Tôi biết cô là muốn cho con mình một ngôi nhà, tôi rất hiểu, chỉ cần cô chịu đi xuống, tôi nói rồi, tôi sẽ cho cô tiền.”
“Tôi dựa vào cái gì mà tin cô? Nếu tôi đi xuống, cô không đưa cho tôi thì phải làm sao?” Người phụ nữ vẫn không chịu bỏ qua.
Lâm Tử Lạp mím đôi môi khô khốc: “Tôi không lừa cô, tôi là con gái của Lâm Viên Trung, tôi sẽ không lừa cô.”
“Cô ta là con gái của tên gian thương Lâm Viên Trung kia?”
“Ba nợ con trả, trả tiền cho tôi.”
“Trả tiền cho chúng tôi!”
Lâm Tử Lạp lập tức bị vây quanh: “Trả tiền cho chúng tôi, trả tiền cho chúng tôi!”
Một người đàn ông kích động duỗi tay túm lấy Lâm Tử Lạp, Tông Triển Bạch nhanh tay lẹ mắt đưa tay ra ôm lấy thắt lưng Lâm Tử Lạp, kéo cô vào trong lòng, lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông duỗi tay kia.
Người đàn ông bị trừng đến sửng sốt, khí thế kiêu ngạo lập tức mất đi ba phần, mạnh miệng nói: “Thiếu nợ trả tiền là chuyện hiển nhiên, ba của cô ta nuốt tiền mồ hôi nước mắt của chúng tôi, ba cô ta không ra mặt, tiền này cô ta phải trả!”
“Đúng vậy, đúng vậy, ba nợ con trả, ba cô ta không đi ra, tiền này cô ta phải trả!” Có người phụ hoạ.
Chẳng mấy chốc những lời này được mọi người tán thành, ùn ùn kéo đến, trường hợp lại lần nữa mất khống chế.
Người phụ nữ có thai trên lầu cũng được nhân viên cứu hộ lợi dụng lúc cô ta không chú ý cứu xuống.
Lúc Quang Kính dẫn người đến, Tông Triển Bạch và Lâm Tử Lạp bị người vây quanh bên trong, hoàn toàn không thể ra ngoài được, trừ khi biết thuật độn thổ.
Cũng may anh ta có dẫn người đến, lại thêm sáu nhân viên cứu hộ, tạo thành một con đường trong đám người, được người Quang Kính dẫn đến mở đường, Tông Triển Bạch bảo vệ Lâm Tử Lạp rời đi, bước vào khu làm việc của công ty Lâm Thị, người đòi nợ bị chặn bên ngoài, không thể vào được.
Người phụ nữ có thai được cứu, nhân viên cứu hộ đỡ cô ta đi xuống, khi ngang qua sảnh lớn, cô ta nhìn thấy Lâm Tử Lạp xuyên qua cửa thuỷ tinh, đột nhiên hất tay nhân viên cứu hộ ra chạy đến: “Cô nói sẽ trả tiền lại cho tôi.”
Quang Kính và nhân viên bảo vệ chặn cô ta lại.
Cô ta không vào được, chỉ có thể hô to với Lâm Tử Lạp: “Cô nói sẽ cho tôi tiền, nếu cô gạt tôi, cô sẽ không được chết tử tế đâu, kiếm tiền không có lương tâm, chết rồi cũng sẽ xuống mười tám tầng đại ngục!”
Tông Triển Bạch nhíu mày, lạnh lùng nói: “Đuổi người ra ngoài.”
Quang Kính vừa định ra tay, Lâm Tử Lạp gọi anh ta lại: “Đợi đã.”
Cô quay đầu nhìn về phía Tông Triển Bạch: “Tôi biết anh cảm thấy tôi ngốc, cho khoản tiền này rồi, sau đó sẽ có rất nhiều phiền phức. Nhưng nếu không phải bị ép đến hết cách, ai muốn lấy mạng sống ra đùa giỡn chứ, cô ta chỉ muốn một ngôi nhà, cho con mình một ngôi nhà, nhưng lại bất hạnh gặp phải ba tôi mà thôi, giống như lời cô ta nói, nếu tôi không thực hiện lời hứa của mình, tôi sẽ lo lắng, vì tôi hiểu tâm trạng của cô ta…”
Hiểu tâm trạng cô ta muốn cho con mình một ngôi nhà.
Vì cô cũng từng muốn cho con mình một gia đình đầy đủ, tuy biết nó rất xa vời, chỉ sợ cả đời này cũng không thực hiện được.
Cô rất nhỏ bé, gầy như vậy, như một trận gió cũng có thể thổi cô bay mất.
Nhưng lúc này, đôi mắt trong suốt sáng ngời kia lại tràn đầy kiên định.
Là sự kiên định anh chưa từng thấy bao giờ.
Thoáng chốc có hơi ngơ ngác, anh nhìn Lâm Tử Lạp, nhưng lại nói với Quang Kình: “Đưa tiền cho cô ta.”
Quang Kính hiểu ý, nhìn thoáng qua người phụ nữ có thai: “Đi theo tôi.”
Lúc này Lâm Viên Trung vội vàng đi tới, ông ta luôn trốn trong phòng làm việc, biết Tông Triển Bạch và Lâm Tử Lạp tới mới dám đi ra.
Nhìn thấy con gái, như nhìn thấy hy vọng vậy.
“Lạp Lạp.” Ông ta hơi kích động: “Con đến cứu ba rồi.”
Lâm Tử Lạp hờ hững: “Ông còn bao nhiêu tiền.”
Lâm Viên Trung sửng sốt, không ngờ cô lại hỏi mình có bao nhiêu tiền, nếu ông ta có tiền, cũng sẽ không rơi vào tình cảnh này.
“Ba không có tiền.” Lâm Viên Trung nói thật.
“Cái gì?” Lâm Tử Lạp không tin, cho dù Lâm Viên Trung bị người ta ép đòi nợ, ông ta cũng không thể không có chút tiền được: “Ông không nói thật, ai có thể giúp ông chứ?”
Sắc mặt Lâm Viên Trung khó coi, không chịu nói.
Lâm Tử Lạp không muốn lãng phí thời gian với ông ta: “Ông đã không muốn nói, vậy tôi cũng không ép ông.”
Cô nhìn Tông Triển Bạch: “Chúng ta đi thôi.”
Tông Triển Bạch duỗi tay ôm bả vai cô, hơi gật đầu, được nhân viên bảo vệ hộ tống rời khỏi khu vực làm việc.
Lâm Viên Trung luống cuống, mắt thấy Lâm Tử Lạp sắp đi thì nghiến răng, nói thật ra: “Ba không còn bao nhiêu tiền cả, ngoài căn nhà chỉ còn khoảng hơn sáu tỷ tiền mặt, đã bị Lâm Hàn Uyển trộm đi rồi, ba báo cảnh sát, nhưng không tìm được nó.”
Lâm Viên Trung không muốn nói chuyện này với Lâm Tử Lạp, đứa con gái ông ta thương, lúc ông ta khó khăn nhất, trộm tiền của ông ta bỏ chạy.
Còn đứa con gái ông ta vứt bỏ, bây giờ lại đứng ở đây.
Ông ta đỏ mắt.
“Lạp Lạp, là ba bị mù rồi, mới có thể…”
“Đừng nói nữa.” Lâm Tử Lạp không muốn nghe, càng nghe càng đau lòng: “Bán nhà đi, có thể lấy ra bao nhiêu thì bao nhiêu, trả tiền cho những người đó trước…”
“Đó là tài sản duy nhất của ba, ba…” Ông ta không nỡ.
“Ông còn có tiền sao?!” Lâm Tử Lạp đột nhiên rống to: “Ông không trả tiền, lấy lại danh dự, thần tiên cũng không cứu được ông, ông tự xem mà làm!”
Thái độ của Lâm Tử Lạp rất dứt khoát.
Tông Triển Bạch nhìn cô, trong mắt mang theo mấy phần tán thưởng.
Không ngờ cô lại nghĩ được như vậy.
Nếu Lâm Viên Trung thông minh, trấn an những người đòi nợ này trước, không làm lớn chuyện lên, sau đó nghĩ cách xoay sở tiền, có lẽ còn có thể cứu được Lâm Thị.
Rời khỏi Lâm Thị, Tông Triển Bạch đi công ty, Lâm Tử Lạp trở về biệt thự, hôm nay không đi làm.
Tông Triển Bạch kêu cô về nghỉ ngơi, sắc mặt cô không được tốt lắm.
Lâm Tử Lạp cảm thấy mệt mỏi, nằm trên giường lại không ngủ được, đầu óc rất rối ren, nghĩ rất nhiều chuyện, nhưng đều không có manh mối, dứt khoát đứng lên, má Vương đang lau cửa sổ, cô đi qua: “Để tôi giúp má.”
Má Vương xua ta: “Không cần, không cần, lát nữa sẽ có người đến giúp.”
Mỗi cuối tuần đều sẽ có người cố định đến đây tổng vệ sinh, mặt cỏ, cây cối trong sân đều cần cắt sửa, chỗ bình thường bà không dọn dẹp được trong nhà cũng sẽ có người quét tước.
Biệt thự lớn như vậy, một mình bà sao có thể dọn dẹp sạch sẽ.
Bà là một người chịu khó, không thích rảnh rỗi, cửa sổ thuỷ tinh có nhân viên đặc biệt đến lau, rất nhiều nơi bà không lau được người ta cũng lau sạch.
Lâm Tử Lạp bị má Vương đẩy đến ngồi trên sofa, bà rửa tay: “Cô muốn ăn trái cây gì? Tôi rửa cho cô.”
“Táo.” Lâm Tử Lạp thuận miệng nói.
“Được.” Má Vương vào phòng bếp.
Lâm Tử Lạp vùi người trên sofa phòng khách, nhìn chằm chằm cửa sổ sát đất, phía trên có bọt biển màu trắng má Vương đang lau chảy xuống từ trên thuỷ tinh, cô nhìn đến ngơ ngác.
Điện thoại trong túi đột nhiên vang lên, cô lấy ra, nhìn thấy số điện thoại của Hà Khiếu Thiên, đáy lòng căng thẳng.
Chẳng lẽ anh ấy điều tra ra rồi?
Tay cũng vô thức run rẩy, ấn nghe máy: “A lô.”
Sống hay chết, chỉ là trong nháy mắt.
Mẹ chồng của cô ta cũng giật cả mình, ngồi tại chỗ gào khóc.
Lâm Tử Lạp cũng đơ người mất một lúc, máu trên người như đông lại.
Bình tĩnh lại một lát, cô mới tìm thấy giọng nói: “Chỉ cần cô chịu đi xuống, tiền cô mua nhà, tôi cho cô.”
Rõ ràng người phụ nữ không tin cô: “Cô đừng hòng lừa tôi đi xuống, tôi sẽ không tin cô đâu!”
“Tôi không lừa cô, tôi thật sự sẽ cho cô, cô không nghĩ cho mình, cũng không nghĩ cho đứa nhỏ trong bụng mình hay sao?” Lâm Tử Lạp tiếp tục khuyên bảo.
Dường như cô ta bị chạm vào chỗ đau, cảm xúc hơi kích động: “Tôi là nghĩ cho con mình mới có thể đứng ở đây, cô cho rằng chúng tôi có thể mua một căn nhà dễ dàng lắm sao, lấy hết tất cả tiền để dành chỉ muốn một cái nhà yên ổn, nhưng tôi dám để cho con mình ở trong căn nhà không an toàn? Lúc nào cũng lo lắng nó sẽ sụp đổ, đè chết chúng tôi ở bên trong ư!”
Lâm Tử Lạp biết điều cô ta quan tâm, biết cô ta đang lo lắng điều gì, sợ hãi điều gì, đặt mình trong hoàn cảnh người khác: “Tôi biết cô là muốn cho con mình một ngôi nhà, tôi rất hiểu, chỉ cần cô chịu đi xuống, tôi nói rồi, tôi sẽ cho cô tiền.”
“Tôi dựa vào cái gì mà tin cô? Nếu tôi đi xuống, cô không đưa cho tôi thì phải làm sao?” Người phụ nữ vẫn không chịu bỏ qua.
Lâm Tử Lạp mím đôi môi khô khốc: “Tôi không lừa cô, tôi là con gái của Lâm Viên Trung, tôi sẽ không lừa cô.”
“Cô ta là con gái của tên gian thương Lâm Viên Trung kia?”
“Ba nợ con trả, trả tiền cho tôi.”
“Trả tiền cho chúng tôi!”
Lâm Tử Lạp lập tức bị vây quanh: “Trả tiền cho chúng tôi, trả tiền cho chúng tôi!”
Một người đàn ông kích động duỗi tay túm lấy Lâm Tử Lạp, Tông Triển Bạch nhanh tay lẹ mắt đưa tay ra ôm lấy thắt lưng Lâm Tử Lạp, kéo cô vào trong lòng, lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông duỗi tay kia.
Người đàn ông bị trừng đến sửng sốt, khí thế kiêu ngạo lập tức mất đi ba phần, mạnh miệng nói: “Thiếu nợ trả tiền là chuyện hiển nhiên, ba của cô ta nuốt tiền mồ hôi nước mắt của chúng tôi, ba cô ta không ra mặt, tiền này cô ta phải trả!”
“Đúng vậy, đúng vậy, ba nợ con trả, ba cô ta không đi ra, tiền này cô ta phải trả!” Có người phụ hoạ.
Chẳng mấy chốc những lời này được mọi người tán thành, ùn ùn kéo đến, trường hợp lại lần nữa mất khống chế.
Người phụ nữ có thai trên lầu cũng được nhân viên cứu hộ lợi dụng lúc cô ta không chú ý cứu xuống.
Lúc Quang Kính dẫn người đến, Tông Triển Bạch và Lâm Tử Lạp bị người vây quanh bên trong, hoàn toàn không thể ra ngoài được, trừ khi biết thuật độn thổ.
Cũng may anh ta có dẫn người đến, lại thêm sáu nhân viên cứu hộ, tạo thành một con đường trong đám người, được người Quang Kính dẫn đến mở đường, Tông Triển Bạch bảo vệ Lâm Tử Lạp rời đi, bước vào khu làm việc của công ty Lâm Thị, người đòi nợ bị chặn bên ngoài, không thể vào được.
Người phụ nữ có thai được cứu, nhân viên cứu hộ đỡ cô ta đi xuống, khi ngang qua sảnh lớn, cô ta nhìn thấy Lâm Tử Lạp xuyên qua cửa thuỷ tinh, đột nhiên hất tay nhân viên cứu hộ ra chạy đến: “Cô nói sẽ trả tiền lại cho tôi.”
Quang Kính và nhân viên bảo vệ chặn cô ta lại.
Cô ta không vào được, chỉ có thể hô to với Lâm Tử Lạp: “Cô nói sẽ cho tôi tiền, nếu cô gạt tôi, cô sẽ không được chết tử tế đâu, kiếm tiền không có lương tâm, chết rồi cũng sẽ xuống mười tám tầng đại ngục!”
Tông Triển Bạch nhíu mày, lạnh lùng nói: “Đuổi người ra ngoài.”
Quang Kính vừa định ra tay, Lâm Tử Lạp gọi anh ta lại: “Đợi đã.”
Cô quay đầu nhìn về phía Tông Triển Bạch: “Tôi biết anh cảm thấy tôi ngốc, cho khoản tiền này rồi, sau đó sẽ có rất nhiều phiền phức. Nhưng nếu không phải bị ép đến hết cách, ai muốn lấy mạng sống ra đùa giỡn chứ, cô ta chỉ muốn một ngôi nhà, cho con mình một ngôi nhà, nhưng lại bất hạnh gặp phải ba tôi mà thôi, giống như lời cô ta nói, nếu tôi không thực hiện lời hứa của mình, tôi sẽ lo lắng, vì tôi hiểu tâm trạng của cô ta…”
Hiểu tâm trạng cô ta muốn cho con mình một ngôi nhà.
Vì cô cũng từng muốn cho con mình một gia đình đầy đủ, tuy biết nó rất xa vời, chỉ sợ cả đời này cũng không thực hiện được.
Cô rất nhỏ bé, gầy như vậy, như một trận gió cũng có thể thổi cô bay mất.
Nhưng lúc này, đôi mắt trong suốt sáng ngời kia lại tràn đầy kiên định.
Là sự kiên định anh chưa từng thấy bao giờ.
Thoáng chốc có hơi ngơ ngác, anh nhìn Lâm Tử Lạp, nhưng lại nói với Quang Kình: “Đưa tiền cho cô ta.”
Quang Kính hiểu ý, nhìn thoáng qua người phụ nữ có thai: “Đi theo tôi.”
Lúc này Lâm Viên Trung vội vàng đi tới, ông ta luôn trốn trong phòng làm việc, biết Tông Triển Bạch và Lâm Tử Lạp tới mới dám đi ra.
Nhìn thấy con gái, như nhìn thấy hy vọng vậy.
“Lạp Lạp.” Ông ta hơi kích động: “Con đến cứu ba rồi.”
Lâm Tử Lạp hờ hững: “Ông còn bao nhiêu tiền.”
Lâm Viên Trung sửng sốt, không ngờ cô lại hỏi mình có bao nhiêu tiền, nếu ông ta có tiền, cũng sẽ không rơi vào tình cảnh này.
“Ba không có tiền.” Lâm Viên Trung nói thật.
“Cái gì?” Lâm Tử Lạp không tin, cho dù Lâm Viên Trung bị người ta ép đòi nợ, ông ta cũng không thể không có chút tiền được: “Ông không nói thật, ai có thể giúp ông chứ?”
Sắc mặt Lâm Viên Trung khó coi, không chịu nói.
Lâm Tử Lạp không muốn lãng phí thời gian với ông ta: “Ông đã không muốn nói, vậy tôi cũng không ép ông.”
Cô nhìn Tông Triển Bạch: “Chúng ta đi thôi.”
Tông Triển Bạch duỗi tay ôm bả vai cô, hơi gật đầu, được nhân viên bảo vệ hộ tống rời khỏi khu vực làm việc.
Lâm Viên Trung luống cuống, mắt thấy Lâm Tử Lạp sắp đi thì nghiến răng, nói thật ra: “Ba không còn bao nhiêu tiền cả, ngoài căn nhà chỉ còn khoảng hơn sáu tỷ tiền mặt, đã bị Lâm Hàn Uyển trộm đi rồi, ba báo cảnh sát, nhưng không tìm được nó.”
Lâm Viên Trung không muốn nói chuyện này với Lâm Tử Lạp, đứa con gái ông ta thương, lúc ông ta khó khăn nhất, trộm tiền của ông ta bỏ chạy.
Còn đứa con gái ông ta vứt bỏ, bây giờ lại đứng ở đây.
Ông ta đỏ mắt.
“Lạp Lạp, là ba bị mù rồi, mới có thể…”
“Đừng nói nữa.” Lâm Tử Lạp không muốn nghe, càng nghe càng đau lòng: “Bán nhà đi, có thể lấy ra bao nhiêu thì bao nhiêu, trả tiền cho những người đó trước…”
“Đó là tài sản duy nhất của ba, ba…” Ông ta không nỡ.
“Ông còn có tiền sao?!” Lâm Tử Lạp đột nhiên rống to: “Ông không trả tiền, lấy lại danh dự, thần tiên cũng không cứu được ông, ông tự xem mà làm!”
Thái độ của Lâm Tử Lạp rất dứt khoát.
Tông Triển Bạch nhìn cô, trong mắt mang theo mấy phần tán thưởng.
Không ngờ cô lại nghĩ được như vậy.
Nếu Lâm Viên Trung thông minh, trấn an những người đòi nợ này trước, không làm lớn chuyện lên, sau đó nghĩ cách xoay sở tiền, có lẽ còn có thể cứu được Lâm Thị.
Rời khỏi Lâm Thị, Tông Triển Bạch đi công ty, Lâm Tử Lạp trở về biệt thự, hôm nay không đi làm.
Tông Triển Bạch kêu cô về nghỉ ngơi, sắc mặt cô không được tốt lắm.
Lâm Tử Lạp cảm thấy mệt mỏi, nằm trên giường lại không ngủ được, đầu óc rất rối ren, nghĩ rất nhiều chuyện, nhưng đều không có manh mối, dứt khoát đứng lên, má Vương đang lau cửa sổ, cô đi qua: “Để tôi giúp má.”
Má Vương xua ta: “Không cần, không cần, lát nữa sẽ có người đến giúp.”
Mỗi cuối tuần đều sẽ có người cố định đến đây tổng vệ sinh, mặt cỏ, cây cối trong sân đều cần cắt sửa, chỗ bình thường bà không dọn dẹp được trong nhà cũng sẽ có người quét tước.
Biệt thự lớn như vậy, một mình bà sao có thể dọn dẹp sạch sẽ.
Bà là một người chịu khó, không thích rảnh rỗi, cửa sổ thuỷ tinh có nhân viên đặc biệt đến lau, rất nhiều nơi bà không lau được người ta cũng lau sạch.
Lâm Tử Lạp bị má Vương đẩy đến ngồi trên sofa, bà rửa tay: “Cô muốn ăn trái cây gì? Tôi rửa cho cô.”
“Táo.” Lâm Tử Lạp thuận miệng nói.
“Được.” Má Vương vào phòng bếp.
Lâm Tử Lạp vùi người trên sofa phòng khách, nhìn chằm chằm cửa sổ sát đất, phía trên có bọt biển màu trắng má Vương đang lau chảy xuống từ trên thuỷ tinh, cô nhìn đến ngơ ngác.
Điện thoại trong túi đột nhiên vang lên, cô lấy ra, nhìn thấy số điện thoại của Hà Khiếu Thiên, đáy lòng căng thẳng.
Chẳng lẽ anh ấy điều tra ra rồi?
Tay cũng vô thức run rẩy, ấn nghe máy: “A lô.”
/645
|