Chiếc xe hơi màu đen dừng lại trước cửa biệt thự nhà họ Hạ.
Hạ Diệp Chi đang định tháo dây an toàn thì Mạc Đình Kiên ngồi bên cạnh nghiêng người qua, ngón tay dài thẳng tấp ấn nhẹ vào nút dây an toàn, “tách” một tiếng, dây an toàn được tháo ra.
Gương mặt anh tuấn đàn áp người khác của anh ta gần trong gang tấc, dù trong lòng Hạ Diệp Chi không chút tà tâm thì cũng không khỏi đỏ mặt tim đập loạn xạ, trong đôi mắt hờ hững bỗng chốc thoáng lên vẻ bối rối.
Người đàn ông này chỉ dựa vào gương mặt kia, cũng đủ khiến cho các cô gái phải động lòng.
Nhưng nghĩ đến hành động xấu xa của anh ta hôm qua, sắc mặt Hạ Diệp Chi liền khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
Chẳng qua chỉ là một công tử con nhà giàu có ác ý muốn trêu đùa chị dâu, đẹp trai thì có ích gì.
Cô ngẩng đầu, đẩy đẩy kính, vẻ mặt tỏ ra sững sờ, đôi mắt không cảm xúc lộ ra một chút ngớ ngẩn, “Tôi phải xuống xe.”
Mạc Đình Kiên nghiêng người trở lại, lập tức buông cánh tay ra, cả người tỏa ra đầy sự nguy hiểm.
Hạ Diệp Chi nhạy cảm nhận ra được sự thay đổi của anh ta, cô mở cửa định xuống xe thì một cánh tay khác nhanh hơn chụp lấy cánh tay đang mở cửa của cô.
Vóc dáng anh ta cao lớn, cánh tay dài vươn qua trước mặt cô, từ bên ngoài nhìn vào, trông giống như anh ta đang ôm cô vào lòng.
Anh ta nhìn xuyên qua kính của cô, nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong suốt như nước mùa thu của cô, lời nói đầy thâm ý, “Tôi có lòng tốt đưa chị dâu trở về, chị dâu không cảm ơn tôi sao?”
Cô cúi đầu, trong ánh mắt tỏ ra một chút sợ hãi, ngập ngừng nói nhỏ, “Cảm ơn.”
Người của nhà họ Hạ nhìn thấy dáng vẻ này của cô liền chẳng thèm quan tâm cô, chỉ mong “Mạc Gia Thành” cũng cảm thấy như vậy.
Mạc Đình Kiên nhìn thấy cô mím đôi môi đỏ như hoa của mình lại, ánh mắt xa xăm, “Cảm ơn không có thành ý gì cả, tôi đành phải tự mình cảm ơn thôi.”
Rõ ràng là gương mặt có làn da tối màu thế kia, nhưng đôi môi lại rất quyến rũ, khiến cho anh ta muốn manh động ngay.
Đây vốn là người vợ anh ta cưới một cách danh chính ngôn thuận, tại sao còn phải nhẫn nhịn?
Nghĩ như vậy, anh ta liền nghiêng người hôn lên một cô.
Hạ Diệp Chi cảm nhận được môi mình vừa chạm vào một vật thể vừa mềm vừa lạnh.
Cô trố mắt nhìn gương mặt đang dần phóng to trước mặt, giơ tay định đẩy anh ta ra, nhưng phát hiện đôi tay mình đã bị anh ta đè thật chặt.
Mạc Đình Kiên rất hài lòng với phản ứng này của cô, anh ta buông một tay ra, tháo kính của cô xuống, để lộ ra đôi mắt long lanh sáng rực.
Nhìn thế này trông vừa mắt hơn nhiều.
Hạ Diệp Chi tức đến mức hai má đỏ ửng, người đàn ông này quá láo xược rồi, sao lại dám vô lễ với cô ở trước cửa nhà họ Hạ!
Nụ hôn kết thúc, anh ta lại có chút quyến luyến không muốn rời khỏi bờ môi cô, giọng nói như mệnh lệnh, “Sau này không được đeo kính nữa, bằng không, tôi gặp một lần, sẽ hôn một lần.”
Vừa mềm mại vừa ngọt ngào, có cơ hội sẽ thử lần nữa.
Nửa phần sau của câu nói, anh ta cố ý gằng giọng xuống, ngữ khí nhấn mạnh, ánh mắt càng trắng trợn liếc nhìn lên người cô.
Giống như một con dã thú hung hãn đang tuần tra lãnh thổ của mình, đầy ý định muốn xâm chiếm.
Hạ Diệp Chi vừa định mắng anh ta vô sỉ thì một giọng nữ vang lên phá tan không khí yên lặng trong xe.
“Diệp Chi?”
Hạ Diệp Chi nghe thấy liền xoay đầu qua nhìn ra ngoài cửa xe đang được khép hờ.
Tiêu Thanh Hà kinh ngạc trừng to mắt, một phần là kinh ngạc, một phần là oán trách, “Sao con lại ở đây?”
Hạ Diệp Chi nắm chặt tay lại, trong mắt thoáng vẻ hoảng loạn.
Ngày đầu tiên sau khi kết hôn, cô dâu mới lại để mẹ mình bắt gặp cảnh này ở trước cửa nhà……
Tiêu Thanh Hà cuối cùng cũng quan tâm đến thể diện, bà ta quan sát xung quanh, phát hiện không có ai, vẻ mặt căng thẳng lạnh lùng nói, “Xuống đây.”
Hạ Diệp Chi đẩy cửa xe ra trực tiếp bước xuống.
Cô vừa xuống, Tiêu Thanh Hà đã kéo cô đi vào biệt thự.
Nhưng không ngờ, Mạc Đình Kiên đang ngồi trong xe cũng thò đầu ra ngoài cửa sổ, ngón tay vuốt qua môi đầy vẻ ác ý, dửng dưng nói một câu, “Chị dâu, tôi đợi chị.”
/645
|