...
-... Nhìn tôi này!
Cái hôn nhẹ chạm lên bờ môi hồng mọng của cậu, nhẹ hều như cánh đào rơi trong gió, nhẹ hều như lông hồng lượn đều trong không gian...
...
1m59 khẹo lẹo vác 1m89, 39,5 cân chẹo quẹo lôi 69 cân. Bạch Dương thở hộc xì hơi như lợn mẹ chăn con ngày nắng, đoạn, cô dừng người lại, với tay lau nước ướt cả gương mặt. Con người đang ẹo ã bên cạnh cô nhão nhoẹt y bánh bao nhúng nước nóng, hay cánh tay dài thõng đến tận đất, mái đầu bạch kim loay hoay tới loay hoay lui, đôi chân kéo lếch trên nền đất ngập bụi. Cả trời ngập sắc đen tối hệt vòm họng của con sói xám nanh rợm gặm chặt con mồi đang nuốt trọn lấy cô... và cậu trai đang đi cùng. Vật vưỡn mãi một hồi, Bạch Dương cũng dẫn xác cậu ta về được đến nhà cô. Như người chết đói vớ được cái bánh tiêu, như người chết khát ngúp được ngụm nước trong, Bạch Dương bỗng thấy yêu ngôi nhà này ghê khủng. Nện tên đầu "trắng" kia lên sofa cái "rầm" có thể lò xo cũng bị nén đến mức cực tiểu mà hư cũng nên. Mặc, Bạch Dương chạy vội đến tủ lạnh mà vớ chai nước đá, tu tống một hơi cho thỏa cơn. Xong, cô ngồi bệch xuống đất mà thở lấy thở để, y rằng phải dành lấy không khí ngay, không thì ngày mai nó sẽ... "cạn kiệt."
Ngồi ườn ra một chốc, Bạch Dương lê người đi tắm cho sạch bụi ngứa, cô vớ chiếc khăn bông to sụ lau khô mái tóc ướt vừa lau vừa xuống cầu thang. Cái bóng dài nghoèo trên sofa động đậy, Bạch Dương mới chừng hửng nhớ ra còn có người khác ở đây. Cô tự hoặc cười, đúng mà, cũng lâu rồi mới có một người không phải cô bước vào căn nhà này.
Mái đầu "trắng" khẽ liệng mi mở ra khe tí hi nhập nhòa đập vào mắt cậu cái đầu khăn trắng xóa to ụ như nón bảo hộ mô-tô. Cậu nhăn mặt đau đớn, tay đưa lên chạm vờ khóe môi phải đã khô vết máu, Bạch Dương giơ ra chiếc khăn ướt đã được vắt ráo về phía cậu, mắt nhướn lên tựa muốn nói: "-Tự xài, không lẽ bảo tôi giúp?"
Cậu dường như cũng rất thấm ý, cầm lấy khăm ấm kia lau máu trên miệng.
- Cậu tên gì?_Bạch Dương ngồi xuống, đật lên bàn chai thuốc đỏ và bông băng cùng ly nước lọc.
- Có việc gì không? Nếu không tôi về.
-...
Nhìn thấy Bạch Dương ngơ ngáo như ếch, cậu ta nhếch môi: -Cần bao nhiêu? Tôi không có nghèo nên cứ nói một con số!
-...
- Sao? Đang suy nghĩ bao nhiêu cho phù hợp à?_Ánh mắt xám tro ướt át như sương thu lại khô hoảnh như nắng hạ nhìn cô, khinh khỉnh một cách ngạo nghễ.
-...
- Tôi sống tại Ps.M phòng xxx, cứ đến đó, sẽ gặp tôi. Thời hạn là 24h, cô có thể nói bất kì con số nào mà cô muốn. Quá 24h, một cắt cũng không có mà xài.
Mái đầu "trắng" đứng dậy, cho tay vào bọc quần, thân hình cao dỏng che cả người cô.
- Cậu giàu à? Giàu lắm sao? Bao nhiêu à? Cả gia tài đi!_Bạch Dương tức mình nói.
- Cô nói gì? Thật... cái loại... _Ánh mắt xám tro nhìn cô, sâu hóm, cười khinh bỉ: -Shit!
- Cậu nói gì? Cậu thiếu lịch sự hay thiếu nơ-ron? Cậu có biết phép lịch sự tối thiểu là gì không? Nếu ai đó giúp cậu, việc đầu tiên là cậu cần cảm ơn người ta._Bạch Dương đứng dậy, mắt đối mắt, nhìn cậu ta:
- Cậu có tiền lắm à? Và tôi cần tiền cậu à? Cậu xem lại mình đi! Thật tầm thường, mà này nhé, cậu có phải dân lừa đảo không thế? Cậu nói sống tại Ps.M, phòng xxx mà không nói tên. Thế nhỡ tôi cần tiền thật tôi đi tìm cậu biết đòi ai đây? Lừa bịp!_Bạch Dương vòng tay lại xưng xỉa, gì chứ cái loại thiếu hiểu biết này thì khỏi cần tôn trọng gì sất.
Mái đầu "trắng" bị xổ cho một kiên khúc dài, ú ớ, chất giọng ngọng ngịu líu vào nhau như đứa nít tập đọc:
- Cô nói lại xem nào! Cô vừa nói gì nào?
- Cậu không phải người Việt?_Bạch Dương ngớ người lần hai, màu nâu trong veo nhìn cậu trước sau.
- Tôi không phải người Việt cũng đúng, mà cũng không hẳn sai._Cậu biếng nhát chép miệng.
- Này, trả trêu với tôi hả?_Bạch Dương như vặn óc với câu nói tréo ngoe của cậu.
- Tôi khát nước._Mái đầu "trắng" nhìn cô nói. Ô hay, vừa mới giọng địa giọng chủ tiền này tiền nọ với cô, giờ chỉa qua nói dưng dửng như không có chuyện gì. Hừ!
- Nhà tôi có dư hay không dư cũng không cho cậu._Bạch Dương hếch mặt nói. Và nói xong thì cũng cùng lúc ly nước trên bàn cạn sạch. Ờ hay! Nhà này sổ bìa đỏ tên cậu ta đấy, tự nhiên như ruồi!
- Michael!
- Gì? Uống nước xong não úng thủy hả?
- Tên tôi Michael, và... cảm ơn._Mic sải chân ngay khi câu nói vừa dứt.
Bạch Dương trưng mắt ngáo ộp lần ba...
Tại bến cảng, người đàn ông trạc tuổi 40 quỳ rụp người lên nền đất, máu me bê bếch tay chân, quần áo đen nhẻm xộc xệch, tóc tai dính bếch lại với nhau cơ mặt nhăn rúm vì đòn đau. Những cú đạp thọng vào bụng ông ta liên tiếp đến độ ông ta lăn quay ra đất mà ôm bụng.
- Dừng lại._Người đàn ông khác ra lệnh cho đám người vận đồ đen không hành động nữa, ông ta chòm người ngồi lên gót chân, giọng nói lai Tây thì thào:
- Cái giá của ông vậy là quá rẻ._Xong, ông ta đứng người dậy:
- Mang hắn đi.
- Vâng. Thưa Jame._Một cậu thanh niên lạnh lùng cứng giọng đáp.
Chiếc Audi dừng trước cánh cổng cao, đèn xe tắt ngúm chìm trong màu đen cô tịch. Con người quái lạ lắm, kiểu như miệng nói không cần nhưng thật ra rất cần, tâm bảo chẳng màng nhưng thật ra rất mong. Cậu lái xe đến nơi này lần hai lòng cảm thấy yên ả nhẹ nhõm rất lạ. Cái bóng bé bé con con lẫn trong bóng tối, phía trước một người cao dỏng khập khễnh đi, đằng sau nhấp nhô chiếc khăn bông trắng to sụ nổi bật trong đêm. Cậu nhấn chân ga lái về phía cô thắng xe cái "Két!" Bạch Dương dựt mình lui người về sau, con Audi lần trước im đậm trong bộ não sau lần "mém" tốc váy cô hiện về.
Cậu đến tìm cô?
Kính xe hạ xuống: -Lên đi!
Bạch Dương cũng ngớ người đi lên, xem cậu ta làm gì? 10', 15', 35'. Gần phút thứ 45, Bạch Dương mở miệng lên tiếng:
- Có gì à?
-... _Ánh mắt đen ngòm nhìn chậu cây nhỏ trên tay cô với những búp hoa trắng be bé: - Không!
- Tôi xuống xe!_Bạch Dương quay tay mở cửa, nhưng như nhớ ra lời hôm trước:
- Việc ấy! Câu trả lời... tôi muốn cậu yêu tôi!
- Dương thử xem! Làm thử đi!
- Thử? Làm?_Bạch Dương búng cái nhìn qua kính chắn gió Audi đang để trần, 1s, 2s, 3s, 3s, 5s.
- Thế Đan! Nhìn tôi này!
Cái hôn nhẹ chạm lên bờ môi hồng mọng của cậu, nhẹ hều như cánh đào rơi trong gió, nhẹ hều như lông hồng lượn đều trong không gian...
-... Nhìn tôi này!
Cái hôn nhẹ chạm lên bờ môi hồng mọng của cậu, nhẹ hều như cánh đào rơi trong gió, nhẹ hều như lông hồng lượn đều trong không gian...
...
1m59 khẹo lẹo vác 1m89, 39,5 cân chẹo quẹo lôi 69 cân. Bạch Dương thở hộc xì hơi như lợn mẹ chăn con ngày nắng, đoạn, cô dừng người lại, với tay lau nước ướt cả gương mặt. Con người đang ẹo ã bên cạnh cô nhão nhoẹt y bánh bao nhúng nước nóng, hay cánh tay dài thõng đến tận đất, mái đầu bạch kim loay hoay tới loay hoay lui, đôi chân kéo lếch trên nền đất ngập bụi. Cả trời ngập sắc đen tối hệt vòm họng của con sói xám nanh rợm gặm chặt con mồi đang nuốt trọn lấy cô... và cậu trai đang đi cùng. Vật vưỡn mãi một hồi, Bạch Dương cũng dẫn xác cậu ta về được đến nhà cô. Như người chết đói vớ được cái bánh tiêu, như người chết khát ngúp được ngụm nước trong, Bạch Dương bỗng thấy yêu ngôi nhà này ghê khủng. Nện tên đầu "trắng" kia lên sofa cái "rầm" có thể lò xo cũng bị nén đến mức cực tiểu mà hư cũng nên. Mặc, Bạch Dương chạy vội đến tủ lạnh mà vớ chai nước đá, tu tống một hơi cho thỏa cơn. Xong, cô ngồi bệch xuống đất mà thở lấy thở để, y rằng phải dành lấy không khí ngay, không thì ngày mai nó sẽ... "cạn kiệt."
Ngồi ườn ra một chốc, Bạch Dương lê người đi tắm cho sạch bụi ngứa, cô vớ chiếc khăn bông to sụ lau khô mái tóc ướt vừa lau vừa xuống cầu thang. Cái bóng dài nghoèo trên sofa động đậy, Bạch Dương mới chừng hửng nhớ ra còn có người khác ở đây. Cô tự hoặc cười, đúng mà, cũng lâu rồi mới có một người không phải cô bước vào căn nhà này.
Mái đầu "trắng" khẽ liệng mi mở ra khe tí hi nhập nhòa đập vào mắt cậu cái đầu khăn trắng xóa to ụ như nón bảo hộ mô-tô. Cậu nhăn mặt đau đớn, tay đưa lên chạm vờ khóe môi phải đã khô vết máu, Bạch Dương giơ ra chiếc khăn ướt đã được vắt ráo về phía cậu, mắt nhướn lên tựa muốn nói: "-Tự xài, không lẽ bảo tôi giúp?"
Cậu dường như cũng rất thấm ý, cầm lấy khăm ấm kia lau máu trên miệng.
- Cậu tên gì?_Bạch Dương ngồi xuống, đật lên bàn chai thuốc đỏ và bông băng cùng ly nước lọc.
- Có việc gì không? Nếu không tôi về.
-...
Nhìn thấy Bạch Dương ngơ ngáo như ếch, cậu ta nhếch môi: -Cần bao nhiêu? Tôi không có nghèo nên cứ nói một con số!
-...
- Sao? Đang suy nghĩ bao nhiêu cho phù hợp à?_Ánh mắt xám tro ướt át như sương thu lại khô hoảnh như nắng hạ nhìn cô, khinh khỉnh một cách ngạo nghễ.
-...
- Tôi sống tại Ps.M phòng xxx, cứ đến đó, sẽ gặp tôi. Thời hạn là 24h, cô có thể nói bất kì con số nào mà cô muốn. Quá 24h, một cắt cũng không có mà xài.
Mái đầu "trắng" đứng dậy, cho tay vào bọc quần, thân hình cao dỏng che cả người cô.
- Cậu giàu à? Giàu lắm sao? Bao nhiêu à? Cả gia tài đi!_Bạch Dương tức mình nói.
- Cô nói gì? Thật... cái loại... _Ánh mắt xám tro nhìn cô, sâu hóm, cười khinh bỉ: -Shit!
- Cậu nói gì? Cậu thiếu lịch sự hay thiếu nơ-ron? Cậu có biết phép lịch sự tối thiểu là gì không? Nếu ai đó giúp cậu, việc đầu tiên là cậu cần cảm ơn người ta._Bạch Dương đứng dậy, mắt đối mắt, nhìn cậu ta:
- Cậu có tiền lắm à? Và tôi cần tiền cậu à? Cậu xem lại mình đi! Thật tầm thường, mà này nhé, cậu có phải dân lừa đảo không thế? Cậu nói sống tại Ps.M, phòng xxx mà không nói tên. Thế nhỡ tôi cần tiền thật tôi đi tìm cậu biết đòi ai đây? Lừa bịp!_Bạch Dương vòng tay lại xưng xỉa, gì chứ cái loại thiếu hiểu biết này thì khỏi cần tôn trọng gì sất.
Mái đầu "trắng" bị xổ cho một kiên khúc dài, ú ớ, chất giọng ngọng ngịu líu vào nhau như đứa nít tập đọc:
- Cô nói lại xem nào! Cô vừa nói gì nào?
- Cậu không phải người Việt?_Bạch Dương ngớ người lần hai, màu nâu trong veo nhìn cậu trước sau.
- Tôi không phải người Việt cũng đúng, mà cũng không hẳn sai._Cậu biếng nhát chép miệng.
- Này, trả trêu với tôi hả?_Bạch Dương như vặn óc với câu nói tréo ngoe của cậu.
- Tôi khát nước._Mái đầu "trắng" nhìn cô nói. Ô hay, vừa mới giọng địa giọng chủ tiền này tiền nọ với cô, giờ chỉa qua nói dưng dửng như không có chuyện gì. Hừ!
- Nhà tôi có dư hay không dư cũng không cho cậu._Bạch Dương hếch mặt nói. Và nói xong thì cũng cùng lúc ly nước trên bàn cạn sạch. Ờ hay! Nhà này sổ bìa đỏ tên cậu ta đấy, tự nhiên như ruồi!
- Michael!
- Gì? Uống nước xong não úng thủy hả?
- Tên tôi Michael, và... cảm ơn._Mic sải chân ngay khi câu nói vừa dứt.
Bạch Dương trưng mắt ngáo ộp lần ba...
Tại bến cảng, người đàn ông trạc tuổi 40 quỳ rụp người lên nền đất, máu me bê bếch tay chân, quần áo đen nhẻm xộc xệch, tóc tai dính bếch lại với nhau cơ mặt nhăn rúm vì đòn đau. Những cú đạp thọng vào bụng ông ta liên tiếp đến độ ông ta lăn quay ra đất mà ôm bụng.
- Dừng lại._Người đàn ông khác ra lệnh cho đám người vận đồ đen không hành động nữa, ông ta chòm người ngồi lên gót chân, giọng nói lai Tây thì thào:
- Cái giá của ông vậy là quá rẻ._Xong, ông ta đứng người dậy:
- Mang hắn đi.
- Vâng. Thưa Jame._Một cậu thanh niên lạnh lùng cứng giọng đáp.
Chiếc Audi dừng trước cánh cổng cao, đèn xe tắt ngúm chìm trong màu đen cô tịch. Con người quái lạ lắm, kiểu như miệng nói không cần nhưng thật ra rất cần, tâm bảo chẳng màng nhưng thật ra rất mong. Cậu lái xe đến nơi này lần hai lòng cảm thấy yên ả nhẹ nhõm rất lạ. Cái bóng bé bé con con lẫn trong bóng tối, phía trước một người cao dỏng khập khễnh đi, đằng sau nhấp nhô chiếc khăn bông trắng to sụ nổi bật trong đêm. Cậu nhấn chân ga lái về phía cô thắng xe cái "Két!" Bạch Dương dựt mình lui người về sau, con Audi lần trước im đậm trong bộ não sau lần "mém" tốc váy cô hiện về.
Cậu đến tìm cô?
Kính xe hạ xuống: -Lên đi!
Bạch Dương cũng ngớ người đi lên, xem cậu ta làm gì? 10', 15', 35'. Gần phút thứ 45, Bạch Dương mở miệng lên tiếng:
- Có gì à?
-... _Ánh mắt đen ngòm nhìn chậu cây nhỏ trên tay cô với những búp hoa trắng be bé: - Không!
- Tôi xuống xe!_Bạch Dương quay tay mở cửa, nhưng như nhớ ra lời hôm trước:
- Việc ấy! Câu trả lời... tôi muốn cậu yêu tôi!
- Dương thử xem! Làm thử đi!
- Thử? Làm?_Bạch Dương búng cái nhìn qua kính chắn gió Audi đang để trần, 1s, 2s, 3s, 3s, 5s.
- Thế Đan! Nhìn tôi này!
Cái hôn nhẹ chạm lên bờ môi hồng mọng của cậu, nhẹ hều như cánh đào rơi trong gió, nhẹ hều như lông hồng lượn đều trong không gian...
/46
|