...
- Trái tim Dương, có hơi thở con người! Trong trẻo lắm!
...
Chia tay Bạch Dương tại ngã phố lập lòe ánh bụi đường tại đèn vàng vọt, Mic lang thang như tên vô gia cư lãng tử bậc nhất. Ờ, mà cũng đúng vậy mà, mái tóc màu bạch kim sáng chói, đôi đồng tử xám tro khiêu gợi khi cái đầu ngửa lên cao nhìn… bụi. Khùng bà nó rồi, hahah, Mic tự giũ hoặc cười nhếch một cái. Ai nhìn vào mà nghĩ cậu lại rỗng túi nhỉ? Cơ mà tình cảnh hiện tại cậu rỗng túi thật, mọi tài khoản ngân hàng bị Vin cắt đứt không thương tiếc. Điều kiện đổi lại khi chiếc túi cậu “có thể nặng hơn” là phải nhận lấy cái hợp đồng với A.D. Có chúa mới biết cậu ghét mấy thứ liên quan đến kinh doanh đó như thế nào! Mic đâm giọng chửi thề: -Fuck!
Tia sáng từ từng chùm pha lê trong suốt đậu chẽm chệ lên những ô gạch vuông vứt, sạch sẽ. Bạch Dương ngoay ngoắc người trái phải tìm bóng dáng ai kia.
- Dương! Chúng tớ ở nơi này!_Minh Nhàn vẫy vẫy cánh tay trắng trẻo, cô gái nhỏ theo giọng nói đáng yêu nọ, đi vào đôi mắt trong veo là hai bóng dáng quen, một nữ tính xinh xắn, một tomboy phá cách. Biết bao ánh mắt ngoái nhìn họ, cô đi đến:
- À, tớ đến muộn, đường tắt ấy mà.
- Không sao, chúng tớ cũng chỉ vừa mới đến. Hay, ba chúng ta dạo quanh A.D một tí rồi hẵn đi ăn ha! Giờ này mà ăn thì sớm chán! Nhé!_Nhàn lắc lắc cánh tay cô bạn thân nũng nịu, ánh mắt ngây thơ tựa hệt mèo con nhìn cô gái nhỏ.
- Okay! Tớ sao cũng được.
- Vậy nha, à, tớ vừa hay A.D mới nhập mấy mẫu váy Chanel, sang trọng cực kì. Cùng đi xem ha!
Cầu thang xoắn nhanh chóng đưa ba cô gái lên khu Vip thượng hạng, mùi váy áo đắt tiền sộc vào mũi Bạch Dương như cơn dị ứng cố chấp, hahah, đúng là “không cùng đẳng cấp” nó khác lắm. Trong khi Minh Nhàn nắm tay nàng tóc tém chạy khắp các ngóc ngách thử áo xỏ giày thì cô cứ đứng trân một chỗ như con manacanh gầy gò có “đôi mắt di động”, đúng vậy, đánh vào mắt Bạch Dương chiếc măng-tô quá hông năm phân màu hồng phấn cách điệu nhẹ nhàng nhưng tinh tế, không quá nữ tính nhưng đặc biệt ấn tượng. Bạch Dương nhìn thoáng qua mác áo, đệch thật! Gucci mới chịu, dân chơi không, okay! Cô sẽ ghé lại mua sau vì có mang theo nhiều tiền đâu. Lướt qua những chiếc váy họa tiết, lẫn chiếc váy mà Minh Nhàn đang mang, cô gái đúng là sinh ra cho cái đẹp. Chốc lát sau, sau khi đã mệt mỏi đi ra đi vào phòng thử đồ, cô nàng Barbie cũng mệt lả người, vậy mà khi đi ngang qua quay trang sức, Minh Nhàn kéo cho được hai người còn lại ngắm nghía lâu hồi, rồi trên bàn tay trắng nõn là cặp bạch kim sáng chói mắt đơn kiểu đựng trong hộp nhung đen, Minh Nhàn cười tươi…
Tầng sáu, khu phục vụ đồ ăn, thức uống tại A.D:
- Dương ngồi im đó, ăn gì tớ đi lấy!_Nhàn ấn vai cô gái nhỏ xuống ghế, cười hiền: -Đền bù hôm trước tớ va cậu. Không ý kiến! Nhé!
- Cậu phải hành hạ cô ấy, hiếm lắm mới có dịp công chúa chúng ta đi hầu hạ người khác, phải hưởng thụ Dương à!_Tuyệt Minh nheo mắt đá búng một phát về phía cô gái nhỏ, cười phá lên chọc tức Nhàn: -Cho tớ một capuchino nhiều sữa, một sandwich lớn, một KFC lớn ba người ăn, ba phần é bưởi. À…
- Còn nữa tớ sẽ giết cậu!_Minh Nhàn hăm he đoe dọa.
- Hahah, hiếm khi bắt nạt được cậu._Tuyệt Minh xua xua tay: -Phần tớ hết rồi, qua mà hỏi Bạch Dương ăn gì để còn đi lấy cho cậu ấy kìa. Hahah…
- Tớ á?_Bạch Dương nhìn hai cô bạn: -Thôi để tớ đi cùng Minh Nhàn…
Minh Nhàn cắt đúp lời cô gái nhỏ: -Ngồi xuống! Không nhúc nhích và di chuyển. Dương ăn gì?
Cô gái nhỏ nheo mắt, nhìn qua lại một hồi, môi khẽ bật ra: -Vậy có được không?
- Được tất! Cậu khỏi phải câu nệ gì._Tuyệt Minh nhắm mắt tựa lưng vào ghế, nói.
- Vậy… cho tớ một phần salad táo, và một coffee đen không đường._Cô nhìn Nhàn cười nhẹ.
- Chỉ vậy thôi hả?_Minh Nhàn hỏi lại cô gái nhỏ, cái nhắm mắt từ Bạch Dương thay cho lời nói: “-Cậu nghe không sai đâu”.
- Okay! Mười phút sau sẽ có đầy đủ._Tầm mười phút sau, Minh Nhàn sạch sẽ tiến lại bàn hai cô gái rất sạch sẽ, nhẹ nhàng chứ không phải theo hình dạng tay bưng bê, mồ hôi mẹ gọi mồ hôi con này nọ, sau lưng cô một chàng phục vụ bảnh tỏn đẩy một xe thức ăn đặc kín. Tuyệt Minh giễu môi dài thượt:
- Biết tỏng mà, Dương này, đã nói mà cậu không nghe, ra sức mà gọi đồ ăn vào, cho cậu ta nhớ mệt nghỉ, chứ cậu ta có bưng bê gì đâu.
- Hì, tớ không biết. Thôi ăn đi, nguội giờ.
Tính toán kĩ lưỡng một tí, thật ra Bạch Dương cảm thấy vô cùng ngột ngạt khi ngồi ăn cùng hai cô bạn này, không biết phải miêu tả làm sao nhưng loại cảm giác đó như bạn bị đi lạc vào thế giới của Elsa, lấp lánh sự kì diệu mà mãi một cô gái bình thường như cô không thể với tới, hoặc nếu có thể với tới đó cũng chỉ là ảo mộng. Nhưng, Bạch Dương không bao giờ muốn bước vào, dù chỉ là một phần ngàn giây. Ấy vậy mà, vì Trái Đất vốn tròn, lại không ai có thể làm tâm của cái khối vật thể đó, hoặc những người như Thế Đan hay Minh Nhàn hay Tuyệt Minh đi nữa, nhiều nhất cũng chỉ là những chấm nhỏ nổi bật trên cái vòng tròn to lớn kia mà thôi. Ở góc bé nào đó của cái vòng 360 độ kia, cô bị cuốn vào như con rối nhiều người dựt dây. Thật tội nghiệp!
Khi từng con phố ngập tiếng hòa tấu hoang dã từ bầy côn trùng, đèn đường phủ một lớp dày hết quanh đó khoảng sương chùng lạnh, Bạch Dương chấm dứt bữa ăn bức bối kia và viện cớ về nhà. Đang tra ổ khóa lách cách vào cửa, từ bên hông nhảy ra một bóng cao gầy:
- Tôi sẽ trả tiền như tính phí khách sạn năm sao. Đêm nay tôi ở đây. Okay?
Bạch Dương còn ngẩn tò te “ngước” nhìn cái thân leo kheo kia thì cậu ta đã lách người đi thẳng vào trong sân, chân đứng trụ một bên, bên còn lại lười biếng dựa vào làn tường, khoanh tay đợi Bạch Dương đi vào… mở cửa nhà.
- Tất cả sẽ được chuyển thẻ đàng hoàng chừng nào… thẻ tôi mở khóa. Nhất định không hứa lèo. Yên tâm, với thân hình trung học chưa đạt như cậu, tôi không có tí nào hứng thú dù có nude trước mắt tôi đi ngang qua lại hàng trăm vòng.
- Tôi sẽ đá cậu ra khỏi đây trong vòng ba nốt nhạc. Cậu không tin?_Bạch Dương hỏi kẻ-tùy-tiện kia, rất tùy tiện.
- Không!_Cậu ta cố ý kéo dài, mùi thơm tho phả vào khoang tai cô, lạnh bất chợt khi cậu ghé sát người lại: -Trái tim Dương, có hơi thở con người! Trong trẻo lắm!
Lại ngẩn tò te tập hai, và lúc đó, mái tóc bạch kim đã yên vị trong nhà. Sau đó còn búng lại câu nói: -Tôi cần khăn tắm, phòng ngủ nơi nào? À quên, phòng tắm ở nơi nào nữa chứ?
Có chúa chứng giám Bạch Dương tự mình hóa đá như thế nào, ôi! Đúng-là-kẻ-tùy-tiện!
Trăng lên càng cao, tối hôm bất chợt đó, lăn qua lăn lại trên giường gần sáu mươi phút trời, cô gái nhỏ không tài nào ngủ được, đếm hàng trăm con cừu từ trẻ cho đến già, cũng không chợp mắt được, có lẽ quá nóng, nhưng không đúng, điều hòa để mức âm, phải lạnh chứ? Cô gái nhỏ nhảy phốc xuống giường mở toang cửa sổ. Một vật thể bị màn đêm nuốt chửng màu sắc dưới đường đặc cây vút nhanh trên xa lộ, 0,01 giây sau, điện thoại Bạch Dương rung lên: “-Chúc ngủ ngon!”
Dòng số ngắn gọn mười con số hiện lên không quen biết, Cô gái nhỏ tò mò ấn phím gọi, tiếng tút dài vang lên rồi chợt:
- Là tôi, Thế Đan!
...
- Trái tim Dương, có hơi thở con người! Trong trẻo lắm!
...
Chia tay Bạch Dương tại ngã phố lập lòe ánh bụi đường tại đèn vàng vọt, Mic lang thang như tên vô gia cư lãng tử bậc nhất. Ờ, mà cũng đúng vậy mà, mái tóc màu bạch kim sáng chói, đôi đồng tử xám tro khiêu gợi khi cái đầu ngửa lên cao nhìn… bụi. Khùng bà nó rồi, hahah, Mic tự giũ hoặc cười nhếch một cái. Ai nhìn vào mà nghĩ cậu lại rỗng túi nhỉ? Cơ mà tình cảnh hiện tại cậu rỗng túi thật, mọi tài khoản ngân hàng bị Vin cắt đứt không thương tiếc. Điều kiện đổi lại khi chiếc túi cậu “có thể nặng hơn” là phải nhận lấy cái hợp đồng với A.D. Có chúa mới biết cậu ghét mấy thứ liên quan đến kinh doanh đó như thế nào! Mic đâm giọng chửi thề: -Fuck!
Tia sáng từ từng chùm pha lê trong suốt đậu chẽm chệ lên những ô gạch vuông vứt, sạch sẽ. Bạch Dương ngoay ngoắc người trái phải tìm bóng dáng ai kia.
- Dương! Chúng tớ ở nơi này!_Minh Nhàn vẫy vẫy cánh tay trắng trẻo, cô gái nhỏ theo giọng nói đáng yêu nọ, đi vào đôi mắt trong veo là hai bóng dáng quen, một nữ tính xinh xắn, một tomboy phá cách. Biết bao ánh mắt ngoái nhìn họ, cô đi đến:
- À, tớ đến muộn, đường tắt ấy mà.
- Không sao, chúng tớ cũng chỉ vừa mới đến. Hay, ba chúng ta dạo quanh A.D một tí rồi hẵn đi ăn ha! Giờ này mà ăn thì sớm chán! Nhé!_Nhàn lắc lắc cánh tay cô bạn thân nũng nịu, ánh mắt ngây thơ tựa hệt mèo con nhìn cô gái nhỏ.
- Okay! Tớ sao cũng được.
- Vậy nha, à, tớ vừa hay A.D mới nhập mấy mẫu váy Chanel, sang trọng cực kì. Cùng đi xem ha!
Cầu thang xoắn nhanh chóng đưa ba cô gái lên khu Vip thượng hạng, mùi váy áo đắt tiền sộc vào mũi Bạch Dương như cơn dị ứng cố chấp, hahah, đúng là “không cùng đẳng cấp” nó khác lắm. Trong khi Minh Nhàn nắm tay nàng tóc tém chạy khắp các ngóc ngách thử áo xỏ giày thì cô cứ đứng trân một chỗ như con manacanh gầy gò có “đôi mắt di động”, đúng vậy, đánh vào mắt Bạch Dương chiếc măng-tô quá hông năm phân màu hồng phấn cách điệu nhẹ nhàng nhưng tinh tế, không quá nữ tính nhưng đặc biệt ấn tượng. Bạch Dương nhìn thoáng qua mác áo, đệch thật! Gucci mới chịu, dân chơi không, okay! Cô sẽ ghé lại mua sau vì có mang theo nhiều tiền đâu. Lướt qua những chiếc váy họa tiết, lẫn chiếc váy mà Minh Nhàn đang mang, cô gái đúng là sinh ra cho cái đẹp. Chốc lát sau, sau khi đã mệt mỏi đi ra đi vào phòng thử đồ, cô nàng Barbie cũng mệt lả người, vậy mà khi đi ngang qua quay trang sức, Minh Nhàn kéo cho được hai người còn lại ngắm nghía lâu hồi, rồi trên bàn tay trắng nõn là cặp bạch kim sáng chói mắt đơn kiểu đựng trong hộp nhung đen, Minh Nhàn cười tươi…
Tầng sáu, khu phục vụ đồ ăn, thức uống tại A.D:
- Dương ngồi im đó, ăn gì tớ đi lấy!_Nhàn ấn vai cô gái nhỏ xuống ghế, cười hiền: -Đền bù hôm trước tớ va cậu. Không ý kiến! Nhé!
- Cậu phải hành hạ cô ấy, hiếm lắm mới có dịp công chúa chúng ta đi hầu hạ người khác, phải hưởng thụ Dương à!_Tuyệt Minh nheo mắt đá búng một phát về phía cô gái nhỏ, cười phá lên chọc tức Nhàn: -Cho tớ một capuchino nhiều sữa, một sandwich lớn, một KFC lớn ba người ăn, ba phần é bưởi. À…
- Còn nữa tớ sẽ giết cậu!_Minh Nhàn hăm he đoe dọa.
- Hahah, hiếm khi bắt nạt được cậu._Tuyệt Minh xua xua tay: -Phần tớ hết rồi, qua mà hỏi Bạch Dương ăn gì để còn đi lấy cho cậu ấy kìa. Hahah…
- Tớ á?_Bạch Dương nhìn hai cô bạn: -Thôi để tớ đi cùng Minh Nhàn…
Minh Nhàn cắt đúp lời cô gái nhỏ: -Ngồi xuống! Không nhúc nhích và di chuyển. Dương ăn gì?
Cô gái nhỏ nheo mắt, nhìn qua lại một hồi, môi khẽ bật ra: -Vậy có được không?
- Được tất! Cậu khỏi phải câu nệ gì._Tuyệt Minh nhắm mắt tựa lưng vào ghế, nói.
- Vậy… cho tớ một phần salad táo, và một coffee đen không đường._Cô nhìn Nhàn cười nhẹ.
- Chỉ vậy thôi hả?_Minh Nhàn hỏi lại cô gái nhỏ, cái nhắm mắt từ Bạch Dương thay cho lời nói: “-Cậu nghe không sai đâu”.
- Okay! Mười phút sau sẽ có đầy đủ._Tầm mười phút sau, Minh Nhàn sạch sẽ tiến lại bàn hai cô gái rất sạch sẽ, nhẹ nhàng chứ không phải theo hình dạng tay bưng bê, mồ hôi mẹ gọi mồ hôi con này nọ, sau lưng cô một chàng phục vụ bảnh tỏn đẩy một xe thức ăn đặc kín. Tuyệt Minh giễu môi dài thượt:
- Biết tỏng mà, Dương này, đã nói mà cậu không nghe, ra sức mà gọi đồ ăn vào, cho cậu ta nhớ mệt nghỉ, chứ cậu ta có bưng bê gì đâu.
- Hì, tớ không biết. Thôi ăn đi, nguội giờ.
Tính toán kĩ lưỡng một tí, thật ra Bạch Dương cảm thấy vô cùng ngột ngạt khi ngồi ăn cùng hai cô bạn này, không biết phải miêu tả làm sao nhưng loại cảm giác đó như bạn bị đi lạc vào thế giới của Elsa, lấp lánh sự kì diệu mà mãi một cô gái bình thường như cô không thể với tới, hoặc nếu có thể với tới đó cũng chỉ là ảo mộng. Nhưng, Bạch Dương không bao giờ muốn bước vào, dù chỉ là một phần ngàn giây. Ấy vậy mà, vì Trái Đất vốn tròn, lại không ai có thể làm tâm của cái khối vật thể đó, hoặc những người như Thế Đan hay Minh Nhàn hay Tuyệt Minh đi nữa, nhiều nhất cũng chỉ là những chấm nhỏ nổi bật trên cái vòng tròn to lớn kia mà thôi. Ở góc bé nào đó của cái vòng 360 độ kia, cô bị cuốn vào như con rối nhiều người dựt dây. Thật tội nghiệp!
Khi từng con phố ngập tiếng hòa tấu hoang dã từ bầy côn trùng, đèn đường phủ một lớp dày hết quanh đó khoảng sương chùng lạnh, Bạch Dương chấm dứt bữa ăn bức bối kia và viện cớ về nhà. Đang tra ổ khóa lách cách vào cửa, từ bên hông nhảy ra một bóng cao gầy:
- Tôi sẽ trả tiền như tính phí khách sạn năm sao. Đêm nay tôi ở đây. Okay?
Bạch Dương còn ngẩn tò te “ngước” nhìn cái thân leo kheo kia thì cậu ta đã lách người đi thẳng vào trong sân, chân đứng trụ một bên, bên còn lại lười biếng dựa vào làn tường, khoanh tay đợi Bạch Dương đi vào… mở cửa nhà.
- Tất cả sẽ được chuyển thẻ đàng hoàng chừng nào… thẻ tôi mở khóa. Nhất định không hứa lèo. Yên tâm, với thân hình trung học chưa đạt như cậu, tôi không có tí nào hứng thú dù có nude trước mắt tôi đi ngang qua lại hàng trăm vòng.
- Tôi sẽ đá cậu ra khỏi đây trong vòng ba nốt nhạc. Cậu không tin?_Bạch Dương hỏi kẻ-tùy-tiện kia, rất tùy tiện.
- Không!_Cậu ta cố ý kéo dài, mùi thơm tho phả vào khoang tai cô, lạnh bất chợt khi cậu ghé sát người lại: -Trái tim Dương, có hơi thở con người! Trong trẻo lắm!
Lại ngẩn tò te tập hai, và lúc đó, mái tóc bạch kim đã yên vị trong nhà. Sau đó còn búng lại câu nói: -Tôi cần khăn tắm, phòng ngủ nơi nào? À quên, phòng tắm ở nơi nào nữa chứ?
Có chúa chứng giám Bạch Dương tự mình hóa đá như thế nào, ôi! Đúng-là-kẻ-tùy-tiện!
Trăng lên càng cao, tối hôm bất chợt đó, lăn qua lăn lại trên giường gần sáu mươi phút trời, cô gái nhỏ không tài nào ngủ được, đếm hàng trăm con cừu từ trẻ cho đến già, cũng không chợp mắt được, có lẽ quá nóng, nhưng không đúng, điều hòa để mức âm, phải lạnh chứ? Cô gái nhỏ nhảy phốc xuống giường mở toang cửa sổ. Một vật thể bị màn đêm nuốt chửng màu sắc dưới đường đặc cây vút nhanh trên xa lộ, 0,01 giây sau, điện thoại Bạch Dương rung lên: “-Chúc ngủ ngon!”
Dòng số ngắn gọn mười con số hiện lên không quen biết, Cô gái nhỏ tò mò ấn phím gọi, tiếng tút dài vang lên rồi chợt:
- Là tôi, Thế Đan!
...
/46
|