Khi một người chẳng thể nói với bạn lời xin lỗi, thì không có nghĩa là họ không biết nói, mà còn là họ đã không đủ tư cách nói ra hai từ “thiêng liêng” ấy rồi. Tin tôi đi.
Bạch Dương tự tìm trường đại học cho mình, cô nhất mực khư khư từ chối sự giúp đỡ của Mic, đến cả Layce cũng không thay đổi được quyết định của cô khi mà tổng cộng tất cả là mười cuộc gọi từ Pháp sang Úc, câu đầu tiên của bà chị ấy sẽ như sau:
“Mei thân yêu bé nhỏ của chị, chị nhớ em vô cùng, nỗi nhớ to lớn dài rộng như muôn ngàn tinh tú ghép lại, nên không muốn chị lo lắng thì phải để Mic chăm sóc em.”
Thực tế, Sus bảo với cô rằng: “Con có một gương mặt mà ai gặp cũng muốn giúp đỡ.”
Layce và Mic đã hết sức giúp đỡ cô rồi còn gì?
Bạch Dương chắc chắn một điều rằng cô sẽ không thể trả nỗi món nợ mang tên ân tình cho hai con người đã dừng rất lâu tại cuộc đời cô, thế nên, tốt hơn là đừng nhận lại quá nhiều.
Đến Úc vào một ngày cuối thu tháng 8, Bạch Dương đành nhảy lớp học các học phần cô có thể ghi danh tại UniMebl. Sau khi đã thỏa thuận với giáo sư, Bạch Dương một tuần sau có thể đi học, và cô sẽ học trái khóa khi học kì là kết thúc vào tháng mười một, hoặc để chạy kịp chương trình cho bài thi kết thúc, cô tất nhiên phải... à, là chạy đua với giáo trình. Thôi, nói hoạch toẹt ra là cô phải học bằng mười sức học của một người bình thường. Giáo sư Mark, giảng viên phụ trách lớp đại học của cô, cho cô hai con đường. Một là sẽ đợi qua kì nghỉ Đông, tức là tháng ba năm sau sẽ bắt đầu học, hoặc là ngay bây giờ, nếu cô có thể kham nổi hết những cuốn sách dày cộm. À, tổng thể gần mười cuốn và nặng như bằng hai phần người cô!
Có lẽ, Mark rất có hảo cảm với cô gái da vàng tóc đen mắt to người Việt Nam này, vì vậy! Bạch Dương nhắm mắt chọn hoàn thành kì học này.
Mic nghe xong gởi trọt lỏn cho cô một từ năm chữ: “Điên!”
Không sao, Bạch Dương muốn bản thân điên lên một cách bận rộn như vậy!
Cuộc đời phải thật bận rộn mới tốt!
Ở lớp, Bạch Dương quen được nhiều người bạn, nam có, nữ có, cô sống một cuộc sống tươi mới và khác biệt hoàn toàn với những năm tháng trước kia. Cô mạnh dạn tham gia các hoạt động, tự tin nêu lên các ý kiến, khiến Mark cũng ngạc nhiên, ông bảo:
“Con rất giống với đứa học trò cũ của ta hai mươi năm trước đây.” Đó là lần cô lên phòng của Mark trao đổi ý kiến về một bài luận. Ông nói tiếp:
“Ánh mắt con bé đó lúc nào cũng lấp lánh cả một khoảng sao trời rộng đầy trước mặt.” Mark thở dài, lấy cặp kính viễn ra rồi xoa tròn mi tâm, nói tiếp:
“Tiếc thay con bé vận lại không tốt, chết trẻ.”
“Là Bạch Hạ ạ?”
“Nó chết cũng mười một năm rồi.”
Khuôn viên Parkville là học xá lớn nhất trong trường đại học Melbourne, hóa ra rộng như thế cho nên cô đi lạc.
Mic trông trời đã tối xầm mà cái bóng xíu xiu của cô vẫn chưa lết về, cậu hốt hoảng chạy hộc hơi đến UniMebl, cả màn đêm lạnh ngắt nuốt chửng đôi vai đang run lên một cách mạnh bạo. Khi đó, cậu bỗng thấy thật ra ngay khi cả ở bên Bạch Dương, cô em gái này của cậu vẫn chịu nhiều sự ấm ức, rất nhiều ấm ức. Trong khoảnh khác đó mà nhiều năm sau này Mic mới bảo là “Tôi chả giúp cậu đâu! Tôi thật lòng không muốn giúp cậu đâu! Mẹ nó, tôi thề đó”
“Parkville, UniMebl, Bắc Victoria, Úc.”
Bạch Dương ngày hôm sau nhìn vào mặt Mic, nói: “Tạm thời cậu đi đi.”
Đó là chuyện mà sau khi Mic đưa Bạch Dương về nhà, khóe mắt cô chỉ còn vài tơ máu màu hồng nhạt. Sáng hôm sau, phía Bắc bang Victoria nước Úc, bầu trời trong xanh đến lạ kì. Ai đó đã nói: “Khi bạn biết người bạn yêu cũng yêu bạn, bầu trời xanh màu xanh rất khác.”
Đối với Bạch Dương, “Khi bạn biết kẻ thù xuất hiện trước mặt bạn, cho dù bầu trời đột nhiên trở nên xanh, cũng rõ ràng, rất đáng ghét.” Ngày hôm đó, Trần Thế Đan bằng xương bằng thịt đứng trước mặt cô, đen hơn, ốm hơn, xấu xí hơn, và cô cũng không còn yêu người đó như lúc trước. Nhìn đi, thế giới đã thay đổi rồi! Bạch Dương cũng thay đổi rồi!
Mic nói: “Đêm qua, anh nói.”
Bạch Dương mỉm cười tươi tắn, nói ra năm từ đó. Cô nhìn con người mà cô đã từng yêu gần như bằng cả bản thân mình trước đây:
“Chúng ta đừng tỏ ra quen biết nhau.”
Người đó xách thẳng hành lí, trông qua rất nhiều đồ đạc, trông qua... sẽ ở dài lâu. À, trông qua... Sus nói: “Chào con, dường như cô bé rất không chấp nhận con.”
Rồi người kia nói: “Tám từ này của em là gom mọi sự ác độc nhất thế gian mà hình thành.”
À, hóa ra... Bạch Dương đã có nhiều bạn bè hơn, cởi mở hơn... sống hoạt bát hơn rồi, rốt cuộc vẫn bị người ta lừa dối như vậy, chỉ là cô quá ngây thơ. Không phải chỉ là việc Sus – vú nuôi của Mic, bà ấy còn là người thông báo mọi cuộc sống của cô cho người kia. Khi cô khóc, Mic mới nhận ra người cần bên cạnh cô là cậu, Sus chỉ là “màng chắn” che giấu cho người kia. Quá hoàn hảo!
“Nhà này là của anh?”
“Em đoán không sai.”
“Tôi còn chỗ nào để có thể thoát khỏi anh không?”
“Chỉ cần em không muốn.”
“Ồ, vậy ư? Thế thì chưa lần nào trong đời tôi muốn cả đấy!”
Bạch Dương nói, nói tiếp, nói như đây là lần mà cô muốn giết cậu ta thật sự.
“Trong khi tôi đang cố gắng mang một chiếc váy màu xanh thì anh lại may sẵn cho tôi một bộ váy trắng đầy diễm lệ đặt trước trong quan tài.”
“Anh chẳng thể xin lỗi em.”
...
Bạch Dương tự tìm trường đại học cho mình, cô nhất mực khư khư từ chối sự giúp đỡ của Mic, đến cả Layce cũng không thay đổi được quyết định của cô khi mà tổng cộng tất cả là mười cuộc gọi từ Pháp sang Úc, câu đầu tiên của bà chị ấy sẽ như sau:
“Mei thân yêu bé nhỏ của chị, chị nhớ em vô cùng, nỗi nhớ to lớn dài rộng như muôn ngàn tinh tú ghép lại, nên không muốn chị lo lắng thì phải để Mic chăm sóc em.”
Thực tế, Sus bảo với cô rằng: “Con có một gương mặt mà ai gặp cũng muốn giúp đỡ.”
Layce và Mic đã hết sức giúp đỡ cô rồi còn gì?
Bạch Dương chắc chắn một điều rằng cô sẽ không thể trả nỗi món nợ mang tên ân tình cho hai con người đã dừng rất lâu tại cuộc đời cô, thế nên, tốt hơn là đừng nhận lại quá nhiều.
Đến Úc vào một ngày cuối thu tháng 8, Bạch Dương đành nhảy lớp học các học phần cô có thể ghi danh tại UniMebl. Sau khi đã thỏa thuận với giáo sư, Bạch Dương một tuần sau có thể đi học, và cô sẽ học trái khóa khi học kì là kết thúc vào tháng mười một, hoặc để chạy kịp chương trình cho bài thi kết thúc, cô tất nhiên phải... à, là chạy đua với giáo trình. Thôi, nói hoạch toẹt ra là cô phải học bằng mười sức học của một người bình thường. Giáo sư Mark, giảng viên phụ trách lớp đại học của cô, cho cô hai con đường. Một là sẽ đợi qua kì nghỉ Đông, tức là tháng ba năm sau sẽ bắt đầu học, hoặc là ngay bây giờ, nếu cô có thể kham nổi hết những cuốn sách dày cộm. À, tổng thể gần mười cuốn và nặng như bằng hai phần người cô!
Có lẽ, Mark rất có hảo cảm với cô gái da vàng tóc đen mắt to người Việt Nam này, vì vậy! Bạch Dương nhắm mắt chọn hoàn thành kì học này.
Mic nghe xong gởi trọt lỏn cho cô một từ năm chữ: “Điên!”
Không sao, Bạch Dương muốn bản thân điên lên một cách bận rộn như vậy!
Cuộc đời phải thật bận rộn mới tốt!
Ở lớp, Bạch Dương quen được nhiều người bạn, nam có, nữ có, cô sống một cuộc sống tươi mới và khác biệt hoàn toàn với những năm tháng trước kia. Cô mạnh dạn tham gia các hoạt động, tự tin nêu lên các ý kiến, khiến Mark cũng ngạc nhiên, ông bảo:
“Con rất giống với đứa học trò cũ của ta hai mươi năm trước đây.” Đó là lần cô lên phòng của Mark trao đổi ý kiến về một bài luận. Ông nói tiếp:
“Ánh mắt con bé đó lúc nào cũng lấp lánh cả một khoảng sao trời rộng đầy trước mặt.” Mark thở dài, lấy cặp kính viễn ra rồi xoa tròn mi tâm, nói tiếp:
“Tiếc thay con bé vận lại không tốt, chết trẻ.”
“Là Bạch Hạ ạ?”
“Nó chết cũng mười một năm rồi.”
Khuôn viên Parkville là học xá lớn nhất trong trường đại học Melbourne, hóa ra rộng như thế cho nên cô đi lạc.
Mic trông trời đã tối xầm mà cái bóng xíu xiu của cô vẫn chưa lết về, cậu hốt hoảng chạy hộc hơi đến UniMebl, cả màn đêm lạnh ngắt nuốt chửng đôi vai đang run lên một cách mạnh bạo. Khi đó, cậu bỗng thấy thật ra ngay khi cả ở bên Bạch Dương, cô em gái này của cậu vẫn chịu nhiều sự ấm ức, rất nhiều ấm ức. Trong khoảnh khác đó mà nhiều năm sau này Mic mới bảo là “Tôi chả giúp cậu đâu! Tôi thật lòng không muốn giúp cậu đâu! Mẹ nó, tôi thề đó”
“Parkville, UniMebl, Bắc Victoria, Úc.”
Bạch Dương ngày hôm sau nhìn vào mặt Mic, nói: “Tạm thời cậu đi đi.”
Đó là chuyện mà sau khi Mic đưa Bạch Dương về nhà, khóe mắt cô chỉ còn vài tơ máu màu hồng nhạt. Sáng hôm sau, phía Bắc bang Victoria nước Úc, bầu trời trong xanh đến lạ kì. Ai đó đã nói: “Khi bạn biết người bạn yêu cũng yêu bạn, bầu trời xanh màu xanh rất khác.”
Đối với Bạch Dương, “Khi bạn biết kẻ thù xuất hiện trước mặt bạn, cho dù bầu trời đột nhiên trở nên xanh, cũng rõ ràng, rất đáng ghét.” Ngày hôm đó, Trần Thế Đan bằng xương bằng thịt đứng trước mặt cô, đen hơn, ốm hơn, xấu xí hơn, và cô cũng không còn yêu người đó như lúc trước. Nhìn đi, thế giới đã thay đổi rồi! Bạch Dương cũng thay đổi rồi!
Mic nói: “Đêm qua, anh nói.”
Bạch Dương mỉm cười tươi tắn, nói ra năm từ đó. Cô nhìn con người mà cô đã từng yêu gần như bằng cả bản thân mình trước đây:
“Chúng ta đừng tỏ ra quen biết nhau.”
Người đó xách thẳng hành lí, trông qua rất nhiều đồ đạc, trông qua... sẽ ở dài lâu. À, trông qua... Sus nói: “Chào con, dường như cô bé rất không chấp nhận con.”
Rồi người kia nói: “Tám từ này của em là gom mọi sự ác độc nhất thế gian mà hình thành.”
À, hóa ra... Bạch Dương đã có nhiều bạn bè hơn, cởi mở hơn... sống hoạt bát hơn rồi, rốt cuộc vẫn bị người ta lừa dối như vậy, chỉ là cô quá ngây thơ. Không phải chỉ là việc Sus – vú nuôi của Mic, bà ấy còn là người thông báo mọi cuộc sống của cô cho người kia. Khi cô khóc, Mic mới nhận ra người cần bên cạnh cô là cậu, Sus chỉ là “màng chắn” che giấu cho người kia. Quá hoàn hảo!
“Nhà này là của anh?”
“Em đoán không sai.”
“Tôi còn chỗ nào để có thể thoát khỏi anh không?”
“Chỉ cần em không muốn.”
“Ồ, vậy ư? Thế thì chưa lần nào trong đời tôi muốn cả đấy!”
Bạch Dương nói, nói tiếp, nói như đây là lần mà cô muốn giết cậu ta thật sự.
“Trong khi tôi đang cố gắng mang một chiếc váy màu xanh thì anh lại may sẵn cho tôi một bộ váy trắng đầy diễm lệ đặt trước trong quan tài.”
“Anh chẳng thể xin lỗi em.”
...
/46
|