Bạch Dương mang câu hỏi như một lời khuyên cũng hệt lời cảnh báo trở về chỗ nhìn trân con người bên cạnh. " Hắn rốt cục là người như thế nào? Nguy hiểm lắm sao?"
- Cô có biết là mình đang rất vô duyên không?
- Thiểu năng!
Hai cánh tay thon dài áp.sát vào mặt cô, giữ chặt gương mặt nhỏ thó.
- Cô đang yêu người thiểu năng này đấy !
" Thịch"
- Ảo tưởng !
- Đâu trả thuế !_ Chiếc nhếch môi mỏng tang vắt trên khóe miệng đỏ âu.
" Hắn... sao hắn biết ?"
Lại chồm sát gương mặt nhỏ thó của cô, vứt cái nhếch môi mỏng ghim chặt vào màu ngươi nâu sữa, thì thào.
- Tôi, nghe được tiếng tim cô đập đấy !
" Bố khỉ, cái... phản chủ"
Giữ hơi thở, điều nhịp đập, học lỏm cái nhếch môi từ kẻ đôi diện:
- Tôi cũng thế, nghe rõ từ anh nữa là khác.
Bạch Dương không phải là không biết đối đáp, chỉ là " gà núp trong bóng", là giấu nghề. Hừ, chuyện con vẹt ! Đấu võ mồm sao? Thích thì nhích, khích thì chích ! Cô giăng luôn nụ cười trên môi, đã có người dạy: " Đấu với hổ, vờn nó? Chỉ tổ mất sức. Đánh cú hiểm ! Quật chết tươi"
Bạch Dương cười lém. " Mày đê tiện mà giở trò giả... dâm với bà thì bà cũng cho mày nham nhở chết già mày luôn". Nhếch sát cạnh kề " gã đẹp trai không tì vết kia" mà tim cô cứ long tong trong ngực.
- Anh, bận không?
Thế Đan nghe dợn da tay. Ố ô ồ, đổi ngôi xưng hô kìa. Tắt phụt khóe môi.
- Bận. Anh đang rất bận... đến, không.có.việc.gì.làm !
Đuôi tằm cuối mắt cậu ta giựt giựt, vắt vẻo treo trên gương mặt điển trai kia.
" Chẹp, ông trời thật không công bằng mà, sao cứ đùn đẩy cái đẹp vào kẻ biến thái kia là sao? Tại.sao? "
- Hay, tôi và cô " làm" cho bận đi. _ Hắn thì thào, chất giọng trầm khàn như phả thuốc mê, ánh mắt lả lướt trên người cô cứ hâu hấu như gã yêu râu xanh thèm khát lâu năm.
- Cô, đích thị là dùng size mấy ?_Phụ họa cái lắc đầu khá là " ngao ngán". - Cỡ của cô, loại cho trung học nhỉ? Như thế thật không " bay" chút nào !
Bạch Dương như ăn phải ớt kéo cả gương mặt gương mặt ửng đỏ đang dần tía lên kia. Gã thật... dâm loàng ! Không khéo cũng chục em ngả mũ với cái kiểu biến thái đó cũng nên.
- Anh, nghĩ rằng ANH ???_Cô như nuốt ngược cả lời vào trong bụng. Cả mặt tiền đang biến sắc, " thứ phản chủ kia" lại như chạy maraton đường dài. Hự ! Cô đẹp thì không đẹp nhưng chả phải xưa nay, hắc hắc...
- Anh rảnh?
Thế Đan lười biếng gật đầu.
- Vậy, rảnh thì yêu nhau cho bận đi !
" Ôi, mày can đảm quá Bạch Dương ! "_Cô kêu thầm tự nhận lỗi với ba mẹ.
- Cô là loại con gái gì vậy?
Ngón trỏ Bạch Dương đặt trên đầu, cô cười còe một nụ nắng như cái tên mà mẹ cô đã dặt.
- Là con gái trăm phần trăm, anh không.có.quyền.kiểm.chứng ! Tôi não dài thay cho chân ngắn !
- Dóc tổ ! Bao biện ! Xấu xí mà làm tàng !
- Anh ! Có biết là đang xỉ nhục ba mẹ tôi không? Hả? Thứ..._ Đúng thật là tức anh ách mà, dù không đẹp nói trắng ra là hơi " xấu " đi, nhưng nói giảm nói tránh anh ta không biết học hả ? Kiểu như " Cô không được như Nguyễn Du miêu tả trong kinh thơ Việt Nam, nhưng vẫn hơn nàng Nở của Nam Cao". Ít ra phải biết thế chớ. Đến Thị Nở cũng còn có Chí Phèo, chả nhẽ người với IQ như Bạch Dương cô đây lại không ai ưng? Lại nói thêm hiện nay công nghệ tiên tiến, chỉ cần money, hắc hắc, cô có thể hóa phép mình thành hotgirl ngay tắp lự. Chuyện con rẹp ! Hức !!!
- Tôi chỉ nói sự thật !_ Thế Đan nhun nhún vai rất hồn nhiên. Cậu ta phụ họa thêm cả câu:
- Và nó rất phủ phàng!
" Mày giỏi thứ này, chính là bình tĩnh". Hít ngụm khí dài đến tận phế nang. Cô không tin trước nay các tuyệt sắc giai nhân dùng mĩ nhân kế lại không thu phục được.
- Anh, chắc tôi xấu ?
Đó, chính là thứ Thế Đan cần. Gần đến đích rồi !
- Khác sao?
- Anh ! Ngày mai sẽ phải hối hận !
...' Những người mà chúng ta gặp không phải là tình cờ. Họ đi ngang qua đời ta là có một lí do '. Cậu, khẽ " lướt" qua cô như ngọn gió phà trên phiến lá mỗi sáng, " nhẹ" tựa hạt sương vuột lá mỗi sớm, " dịu" hệt nắng vàng liếm láp dạt đường mỗi mai. Và đau như lần cuối cùng cô tồn tại, đã từng chết hẳn một lần ! Cô bguyeenj nhủ: - Nếu, là nếu cô không vào Ams, không gặp cậu, không thử bận, không hóa xinh, cô sẽ.KHÔNG.MỆT.MỎI.NHƯ.BÂY.GIỜ !
...
- Cô có biết là mình đang rất vô duyên không?
- Thiểu năng!
Hai cánh tay thon dài áp.sát vào mặt cô, giữ chặt gương mặt nhỏ thó.
- Cô đang yêu người thiểu năng này đấy !
" Thịch"
- Ảo tưởng !
- Đâu trả thuế !_ Chiếc nhếch môi mỏng tang vắt trên khóe miệng đỏ âu.
" Hắn... sao hắn biết ?"
Lại chồm sát gương mặt nhỏ thó của cô, vứt cái nhếch môi mỏng ghim chặt vào màu ngươi nâu sữa, thì thào.
- Tôi, nghe được tiếng tim cô đập đấy !
" Bố khỉ, cái... phản chủ"
Giữ hơi thở, điều nhịp đập, học lỏm cái nhếch môi từ kẻ đôi diện:
- Tôi cũng thế, nghe rõ từ anh nữa là khác.
Bạch Dương không phải là không biết đối đáp, chỉ là " gà núp trong bóng", là giấu nghề. Hừ, chuyện con vẹt ! Đấu võ mồm sao? Thích thì nhích, khích thì chích ! Cô giăng luôn nụ cười trên môi, đã có người dạy: " Đấu với hổ, vờn nó? Chỉ tổ mất sức. Đánh cú hiểm ! Quật chết tươi"
Bạch Dương cười lém. " Mày đê tiện mà giở trò giả... dâm với bà thì bà cũng cho mày nham nhở chết già mày luôn". Nhếch sát cạnh kề " gã đẹp trai không tì vết kia" mà tim cô cứ long tong trong ngực.
- Anh, bận không?
Thế Đan nghe dợn da tay. Ố ô ồ, đổi ngôi xưng hô kìa. Tắt phụt khóe môi.
- Bận. Anh đang rất bận... đến, không.có.việc.gì.làm !
Đuôi tằm cuối mắt cậu ta giựt giựt, vắt vẻo treo trên gương mặt điển trai kia.
" Chẹp, ông trời thật không công bằng mà, sao cứ đùn đẩy cái đẹp vào kẻ biến thái kia là sao? Tại.sao? "
- Hay, tôi và cô " làm" cho bận đi. _ Hắn thì thào, chất giọng trầm khàn như phả thuốc mê, ánh mắt lả lướt trên người cô cứ hâu hấu như gã yêu râu xanh thèm khát lâu năm.
- Cô, đích thị là dùng size mấy ?_Phụ họa cái lắc đầu khá là " ngao ngán". - Cỡ của cô, loại cho trung học nhỉ? Như thế thật không " bay" chút nào !
Bạch Dương như ăn phải ớt kéo cả gương mặt gương mặt ửng đỏ đang dần tía lên kia. Gã thật... dâm loàng ! Không khéo cũng chục em ngả mũ với cái kiểu biến thái đó cũng nên.
- Anh, nghĩ rằng ANH ???_Cô như nuốt ngược cả lời vào trong bụng. Cả mặt tiền đang biến sắc, " thứ phản chủ kia" lại như chạy maraton đường dài. Hự ! Cô đẹp thì không đẹp nhưng chả phải xưa nay, hắc hắc...
- Anh rảnh?
Thế Đan lười biếng gật đầu.
- Vậy, rảnh thì yêu nhau cho bận đi !
" Ôi, mày can đảm quá Bạch Dương ! "_Cô kêu thầm tự nhận lỗi với ba mẹ.
- Cô là loại con gái gì vậy?
Ngón trỏ Bạch Dương đặt trên đầu, cô cười còe một nụ nắng như cái tên mà mẹ cô đã dặt.
- Là con gái trăm phần trăm, anh không.có.quyền.kiểm.chứng ! Tôi não dài thay cho chân ngắn !
- Dóc tổ ! Bao biện ! Xấu xí mà làm tàng !
- Anh ! Có biết là đang xỉ nhục ba mẹ tôi không? Hả? Thứ..._ Đúng thật là tức anh ách mà, dù không đẹp nói trắng ra là hơi " xấu " đi, nhưng nói giảm nói tránh anh ta không biết học hả ? Kiểu như " Cô không được như Nguyễn Du miêu tả trong kinh thơ Việt Nam, nhưng vẫn hơn nàng Nở của Nam Cao". Ít ra phải biết thế chớ. Đến Thị Nở cũng còn có Chí Phèo, chả nhẽ người với IQ như Bạch Dương cô đây lại không ai ưng? Lại nói thêm hiện nay công nghệ tiên tiến, chỉ cần money, hắc hắc, cô có thể hóa phép mình thành hotgirl ngay tắp lự. Chuyện con rẹp ! Hức !!!
- Tôi chỉ nói sự thật !_ Thế Đan nhun nhún vai rất hồn nhiên. Cậu ta phụ họa thêm cả câu:
- Và nó rất phủ phàng!
" Mày giỏi thứ này, chính là bình tĩnh". Hít ngụm khí dài đến tận phế nang. Cô không tin trước nay các tuyệt sắc giai nhân dùng mĩ nhân kế lại không thu phục được.
- Anh, chắc tôi xấu ?
Đó, chính là thứ Thế Đan cần. Gần đến đích rồi !
- Khác sao?
- Anh ! Ngày mai sẽ phải hối hận !
...' Những người mà chúng ta gặp không phải là tình cờ. Họ đi ngang qua đời ta là có một lí do '. Cậu, khẽ " lướt" qua cô như ngọn gió phà trên phiến lá mỗi sáng, " nhẹ" tựa hạt sương vuột lá mỗi sớm, " dịu" hệt nắng vàng liếm láp dạt đường mỗi mai. Và đau như lần cuối cùng cô tồn tại, đã từng chết hẳn một lần ! Cô bguyeenj nhủ: - Nếu, là nếu cô không vào Ams, không gặp cậu, không thử bận, không hóa xinh, cô sẽ.KHÔNG.MỆT.MỎI.NHƯ.BÂY.GIỜ !
...
/46
|