*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cố Cẩm Nguyên nghe thấy, trong lòng liền chấn động.
Chẳng biết tại sao, chỗ ngực lại có chút đau nhức, cũng không phải rất đau, nhưng gống như có một sợi tơ bị kéo đứt ở đó, vừa khẽ đứt ra liền không thể cắt đứt đau nhức.
Nàng nhìn Thái tử, liền thấy môi mỏng như gọt của hắn mím thật chặt, lông mày đen cong lên giống như cánh đồng tuyết đóng băng, là lạnh mênh mông bát ngát.
Nàng hít sâu một hơi giảm bớt căng thẳng: “Điện hạ, không, đời này của ngươi, phúc lộc song toàn, quyền thế vô song, trèo cao lên đế vị, thống nhất thiên hạ, sống lâu trăm tuổi.”
Đây là thuật xem tướng nàng học được, nếu là bình thường, có lẽ có thể nhìn nhầm, nhưng tướng mạo khác thường như của Thái tử, là tuyệt đối không nhầm được, hơn nữa hắn là Thái tử, hắn vốn chính là Thái tử, hắn nhất định sẽ leo lên Đế vương trên Kim Loan điện.
Thái tử nghe thấy, lại lạnh nhạt nói: “Tạ cô nương cát ngôn.”
Có lẽ nàng đúng.
Cho nên sau khi hắn chết thảm nơi hoang dã, lại còn sống trở về, việc nặng cả đời.
Hắn vốn không nên chết ở đó, càng không nên chết như vậy.
Cố Cẩm Nguyên cúi đầu, có chút bất đắc dĩ nhìn hắn: “Điện hạ… Thật ra cái này cũng không có gì, từ xưa đến này, phàm là người khai sáng cơ nghiệp lớn nhất, ai mà không sát phạt quyết đoán? Nếu quá mức nhân từ nhân hậu, chỉ có thể làm một quân vương giữ gìn thái bình, còn chưa chắc đã giữ được…”
Nàng càng nói càng cảm thấy chột dạ, nàng đã nói cái gì?
Tại sao nàng phải nói thật?
Chẳng lẽ bởi vì đang ở nơi hoang dã, không có người khóc, nàng liền quên trước mặt Thái tử có thể muốn mạng nhỏ của nàng, lúc này lại không giải thích được cùng hắn thảo luận thuật đế vương?
Nàng cho mình là ai? Nàng có tư cách này sao? Đây là lời nàng nên nói sao?
Cố Cẩm Nguyên muốn cho mình một cái tát, ngu, quá ngu!
Nhưng lúc này, Thái tử lại vươn tay ra: “Đến đây.”
Cố Cẩm Nguyên tranh thủ thời gian đi qua, đặc biệt nghe lời.
Thái tử vươn ta, cầm cổ tay của nàng, ra lệnh: “Lên ngựa.”
Cố Cẩm Nguyên nhìn con ngựa kia, vội vàng lắc đầu: “Ta không muốn lên.”
Vẻ mặt Thái tử lạnh lùng, lời nói ngắn gọn đến không có cự tuyệt: “Trèo lên.”
Trong mắt Cố Cẩm Nguyên lộ ra vẻ khiếp sợ, vừa nãy nàng đã bị con ngựa trắng kia tra tấn một trận, xương cốt giống như muốn rời ra, thật sự giống như một cơn ác mộng, nàng rất sợ, bây giờ nhìn thấy bờm ngựa là hai chân muốn nhũn ra.
Thái tử đã nhìn ra: “Ngươi sợ ngựa rồi sao?”
Cố Cẩm Nguyên gật đầu: “Ta sẽ ngã xuống.”
Thái tử sợ run lên, giọng nói nàng yếu đuối, nhìn qua là nói thật, hẳn là sợ thật.
Hắn hít sâu, trực tiếp nắm cổ tay nàng, cứ như vậy lên ngựa.
Cố Cẩm Nguyên giống như cá dưới nước, trực tiếp bị Thái tử
Cố Cẩm Nguyên nghe thấy, trong lòng liền chấn động.
Chẳng biết tại sao, chỗ ngực lại có chút đau nhức, cũng không phải rất đau, nhưng gống như có một sợi tơ bị kéo đứt ở đó, vừa khẽ đứt ra liền không thể cắt đứt đau nhức.
Nàng nhìn Thái tử, liền thấy môi mỏng như gọt của hắn mím thật chặt, lông mày đen cong lên giống như cánh đồng tuyết đóng băng, là lạnh mênh mông bát ngát.
Nàng hít sâu một hơi giảm bớt căng thẳng: “Điện hạ, không, đời này của ngươi, phúc lộc song toàn, quyền thế vô song, trèo cao lên đế vị, thống nhất thiên hạ, sống lâu trăm tuổi.”
Đây là thuật xem tướng nàng học được, nếu là bình thường, có lẽ có thể nhìn nhầm, nhưng tướng mạo khác thường như của Thái tử, là tuyệt đối không nhầm được, hơn nữa hắn là Thái tử, hắn vốn chính là Thái tử, hắn nhất định sẽ leo lên Đế vương trên Kim Loan điện.
Thái tử nghe thấy, lại lạnh nhạt nói: “Tạ cô nương cát ngôn.”
Có lẽ nàng đúng.
Cho nên sau khi hắn chết thảm nơi hoang dã, lại còn sống trở về, việc nặng cả đời.
Hắn vốn không nên chết ở đó, càng không nên chết như vậy.
Cố Cẩm Nguyên cúi đầu, có chút bất đắc dĩ nhìn hắn: “Điện hạ… Thật ra cái này cũng không có gì, từ xưa đến này, phàm là người khai sáng cơ nghiệp lớn nhất, ai mà không sát phạt quyết đoán? Nếu quá mức nhân từ nhân hậu, chỉ có thể làm một quân vương giữ gìn thái bình, còn chưa chắc đã giữ được…”
Nàng càng nói càng cảm thấy chột dạ, nàng đã nói cái gì?
Tại sao nàng phải nói thật?
Chẳng lẽ bởi vì đang ở nơi hoang dã, không có người khóc, nàng liền quên trước mặt Thái tử có thể muốn mạng nhỏ của nàng, lúc này lại không giải thích được cùng hắn thảo luận thuật đế vương?
Nàng cho mình là ai? Nàng có tư cách này sao? Đây là lời nàng nên nói sao?
Cố Cẩm Nguyên muốn cho mình một cái tát, ngu, quá ngu!
Nhưng lúc này, Thái tử lại vươn tay ra: “Đến đây.”
Cố Cẩm Nguyên tranh thủ thời gian đi qua, đặc biệt nghe lời.
Thái tử vươn ta, cầm cổ tay của nàng, ra lệnh: “Lên ngựa.”
Cố Cẩm Nguyên nhìn con ngựa kia, vội vàng lắc đầu: “Ta không muốn lên.”
Vẻ mặt Thái tử lạnh lùng, lời nói ngắn gọn đến không có cự tuyệt: “Trèo lên.”
Trong mắt Cố Cẩm Nguyên lộ ra vẻ khiếp sợ, vừa nãy nàng đã bị con ngựa trắng kia tra tấn một trận, xương cốt giống như muốn rời ra, thật sự giống như một cơn ác mộng, nàng rất sợ, bây giờ nhìn thấy bờm ngựa là hai chân muốn nhũn ra.
Thái tử đã nhìn ra: “Ngươi sợ ngựa rồi sao?”
Cố Cẩm Nguyên gật đầu: “Ta sẽ ngã xuống.”
Thái tử sợ run lên, giọng nói nàng yếu đuối, nhìn qua là nói thật, hẳn là sợ thật.
Hắn hít sâu, trực tiếp nắm cổ tay nàng, cứ như vậy lên ngựa.
Cố Cẩm Nguyên giống như cá dưới nước, trực tiếp bị Thái tử
/59
|