*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cố Cẩm Nguyên đi theo sau lưng Thái tử, đi một hồi mới khẽ thở ra.
“Ngươi thật sự là một khắc cũng không yên tĩnh, chỉ hơi rời mắt một chút lại gây chuyện.” Thái tử lạnh nhạt nói.
Cố Cẩm Nguyên cúi đầu, không nói chuyện.
Nàng có chút oan khuất, dù sao không phải nàng gây chuyện, mà là chuyện chọc đến nàng, nhưng đối với người đã cứu mình từ trong đầm hùm hang hổ ra, nàng lại không muốn cãi nhau với hắn.
Nàng đã nhận ra, hắn cũng không tệ với mình, mặc kệ là bởi vì nguyên nhân gì, dù sao cũng là bảo vệ mình.
Đối với một người bảo vệ mình, hắn thích nói gì đều được.
Thái tử cúi đầu, nhìn bộ dạng đôi mắt cúi xuống của nàng, thật sự là nhìn rất biết điều.
Hắn có chút buồn cười: “Ngươi như vậy, người khác không biets sẽ nghe ngươi vô tội.”
Cố Cẩm Nguyên: “Ta thật sự là rất vô tội… Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra…”
Thái tử: “Một kẻ nói dối.”
Cố Cẩm Nguyên bĩu môi: “Thái tử, mặc dù ngươi là ân nhân của ta, nhưng cũng không nên nói ta như vậy.”
Thái tử: “Lừa đào, nói dối, lừa đảo, nói dối.”
Cố Cẩm Nguyên: “…”
Nàng trừng mắt nhìn hắn: “Ta lừa gạt người khác, nhưng không lừa ngươi!”
Thái tử: “ngươi không gạt ta?”
Cố Cẩm Nguyên nghĩ một hồi, chột dạ.
Thái tử đến gần một bước, cúi đầu nhìn nàng.
Bởi vì địa long, bây giờ tẩm điện của Thái hậu, phía sau điện có vẻ hơi đơn sơ, hành lang yên tĩnh, phòng ốc vắng lặng, gió búi thổi đền cung đình, ánh đèn chập chờn, ánh sáng loang lổ chiếu lên gương mặt trong sáng như tuyết của nàng.
Gió núi hiu quạnh, hắn càng cảm thấy nàng cực kỳ yếu đuối, làm cho người ta thương.
Thật sự hắn không biết làm sao, đoạn đường này nàng đi thật gian khổ.
Đưa tay, cầm tay nàng.
Lúc nắm, mới phát hiện, bàn tay vốn mềm mại bây giờ lành lạnh.
Cố Cẩm Nguyên muốn rụt lại, nhưng không thể rụt lại được.
Nàng cắn môi nhìn hắn, gò má nóng, khẽ nói: “Buông ra…”
Thái tử lại nắm tay kia, lùi về phía sau một bước, hình bóng của hai người bị mái nhà cong giấu vào bóng đêm, hắn nhỏ giọng hỏi nàng: “Vừa rồi, Thái hậu nói gì?”
Cố Cẩm Nguyên: “Hỏi ngoại tổ mẫu ta, ta liền bịa một chút chuyện.”
Bịa chuyện?
Thái tử nhíu mày, nở nụ cười: “Ngươi quen bịa chuyện.”
Cố Cẩm Nguyên nhớ tới “kẻ nói dối” hắn vừa mới nói, lập tức vừa xấu hổ vừa bất đắc dĩ: “Bỏ ta ra!”
Thái tử lại nắm chặt không thả, thậm chí tay kia còn đặt lên lưng của nàng, quần áo lộng lẫy, một tay có thể nắm chặt eo, hắn dùng bàn tay của mình phác họa vòng eo kia.
Cố Cẩm Nguyên không được tự nhiên: “Ngươi điên rồi!”
Đây là bên ngoài hành cung của Thái hậu, hắn như vậy, không sợ người khác nhìn thấy sao?
Thái tử lại dùng cánh tay đặt ở sau lưng nàng, kéo nàng đến gần mình thêm: “Sợ cái gi? Ngươi cho rằng, ta xông vào tẩm điện của Thái hậu, mang ngươi ra, người khác sẽ nghĩ như thế nào?”
Cố Cẩm Nguyên nghĩ lại, hắn nói rất có đạo lý, nhưng mà, nhưng mà –
Nàng gì đến đó, mặt mắc cỡ càng thêm nóng, tim đập như trống: “Cái người này sao lại như vậy chứ!”
Thái tử lại cúi đầu, dùng môi hôn lên nốt ruồi nhỏ của nàng.
A----
Lại nữa rồi.
Cố Cẩm Nguyên khí huyết dâng trào, tâm mềm chân mềm, cảm thấy tất cả sức lực của mình đều bị hắn hút hết.
Thân thể nhỏ bé và yếu ớt như hoa chỉ có thể không có sức lực dựa vào trong ngực nam nhân, mặc dù hắn tùy tiện chạm vào thân thể mình, chỗ ngượng ngùng của nữ nhi, bị bàn tay của hắn như có như không chạm vào, cho dù cách quần áo, nhưng cũng khiến nàng cảm thấy thẹn thùng, thậm chí Cố Cẩm Nguyên không nhịn được phát ra tiếng rên khẽ.
Giọng Thái tử khàn khàn khó nhịn: “Đừng kêu, sẽ làm cho người…”
Nước mắt Cố Cẩm Nguyên muốn rơi xuống, nàng không có sức véo cánh tay của hắn: “Ngươi xấu lắm, sao ngươi có thể khi dễ ta như vậy, ta, ta…”
Nàng khẽ phàn nàn, nhưng tiếng nói lại mang theo nũng nịu của nữ hài tử, thân thể run rẩy còn dựa sát vào trong ngực của hắn, giọng nói khẽ oán trách giống như là làm nũng.
Trong cổ họng Thái tử truyền đến tiếng đè nén.
Hắn nghĩ, nghĩ.
Lúc này Cố Cẩm Nguyên mềm mại, ngay cả tóc cũng tỏa ra hương thơm động lòng người, một nữ tử như vậy, làm cho người ta muốn nhào nặn, muốn nuốt vào, muốn vĩnh viễn giấu nàng đi không
Cố Cẩm Nguyên đi theo sau lưng Thái tử, đi một hồi mới khẽ thở ra.
“Ngươi thật sự là một khắc cũng không yên tĩnh, chỉ hơi rời mắt một chút lại gây chuyện.” Thái tử lạnh nhạt nói.
Cố Cẩm Nguyên cúi đầu, không nói chuyện.
Nàng có chút oan khuất, dù sao không phải nàng gây chuyện, mà là chuyện chọc đến nàng, nhưng đối với người đã cứu mình từ trong đầm hùm hang hổ ra, nàng lại không muốn cãi nhau với hắn.
Nàng đã nhận ra, hắn cũng không tệ với mình, mặc kệ là bởi vì nguyên nhân gì, dù sao cũng là bảo vệ mình.
Đối với một người bảo vệ mình, hắn thích nói gì đều được.
Thái tử cúi đầu, nhìn bộ dạng đôi mắt cúi xuống của nàng, thật sự là nhìn rất biết điều.
Hắn có chút buồn cười: “Ngươi như vậy, người khác không biets sẽ nghe ngươi vô tội.”
Cố Cẩm Nguyên: “Ta thật sự là rất vô tội… Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra…”
Thái tử: “Một kẻ nói dối.”
Cố Cẩm Nguyên bĩu môi: “Thái tử, mặc dù ngươi là ân nhân của ta, nhưng cũng không nên nói ta như vậy.”
Thái tử: “Lừa đào, nói dối, lừa đảo, nói dối.”
Cố Cẩm Nguyên: “…”
Nàng trừng mắt nhìn hắn: “Ta lừa gạt người khác, nhưng không lừa ngươi!”
Thái tử: “ngươi không gạt ta?”
Cố Cẩm Nguyên nghĩ một hồi, chột dạ.
Thái tử đến gần một bước, cúi đầu nhìn nàng.
Bởi vì địa long, bây giờ tẩm điện của Thái hậu, phía sau điện có vẻ hơi đơn sơ, hành lang yên tĩnh, phòng ốc vắng lặng, gió búi thổi đền cung đình, ánh đèn chập chờn, ánh sáng loang lổ chiếu lên gương mặt trong sáng như tuyết của nàng.
Gió núi hiu quạnh, hắn càng cảm thấy nàng cực kỳ yếu đuối, làm cho người ta thương.
Thật sự hắn không biết làm sao, đoạn đường này nàng đi thật gian khổ.
Đưa tay, cầm tay nàng.
Lúc nắm, mới phát hiện, bàn tay vốn mềm mại bây giờ lành lạnh.
Cố Cẩm Nguyên muốn rụt lại, nhưng không thể rụt lại được.
Nàng cắn môi nhìn hắn, gò má nóng, khẽ nói: “Buông ra…”
Thái tử lại nắm tay kia, lùi về phía sau một bước, hình bóng của hai người bị mái nhà cong giấu vào bóng đêm, hắn nhỏ giọng hỏi nàng: “Vừa rồi, Thái hậu nói gì?”
Cố Cẩm Nguyên: “Hỏi ngoại tổ mẫu ta, ta liền bịa một chút chuyện.”
Bịa chuyện?
Thái tử nhíu mày, nở nụ cười: “Ngươi quen bịa chuyện.”
Cố Cẩm Nguyên nhớ tới “kẻ nói dối” hắn vừa mới nói, lập tức vừa xấu hổ vừa bất đắc dĩ: “Bỏ ta ra!”
Thái tử lại nắm chặt không thả, thậm chí tay kia còn đặt lên lưng của nàng, quần áo lộng lẫy, một tay có thể nắm chặt eo, hắn dùng bàn tay của mình phác họa vòng eo kia.
Cố Cẩm Nguyên không được tự nhiên: “Ngươi điên rồi!”
Đây là bên ngoài hành cung của Thái hậu, hắn như vậy, không sợ người khác nhìn thấy sao?
Thái tử lại dùng cánh tay đặt ở sau lưng nàng, kéo nàng đến gần mình thêm: “Sợ cái gi? Ngươi cho rằng, ta xông vào tẩm điện của Thái hậu, mang ngươi ra, người khác sẽ nghĩ như thế nào?”
Cố Cẩm Nguyên nghĩ lại, hắn nói rất có đạo lý, nhưng mà, nhưng mà –
Nàng gì đến đó, mặt mắc cỡ càng thêm nóng, tim đập như trống: “Cái người này sao lại như vậy chứ!”
Thái tử lại cúi đầu, dùng môi hôn lên nốt ruồi nhỏ của nàng.
A----
Lại nữa rồi.
Cố Cẩm Nguyên khí huyết dâng trào, tâm mềm chân mềm, cảm thấy tất cả sức lực của mình đều bị hắn hút hết.
Thân thể nhỏ bé và yếu ớt như hoa chỉ có thể không có sức lực dựa vào trong ngực nam nhân, mặc dù hắn tùy tiện chạm vào thân thể mình, chỗ ngượng ngùng của nữ nhi, bị bàn tay của hắn như có như không chạm vào, cho dù cách quần áo, nhưng cũng khiến nàng cảm thấy thẹn thùng, thậm chí Cố Cẩm Nguyên không nhịn được phát ra tiếng rên khẽ.
Giọng Thái tử khàn khàn khó nhịn: “Đừng kêu, sẽ làm cho người…”
Nước mắt Cố Cẩm Nguyên muốn rơi xuống, nàng không có sức véo cánh tay của hắn: “Ngươi xấu lắm, sao ngươi có thể khi dễ ta như vậy, ta, ta…”
Nàng khẽ phàn nàn, nhưng tiếng nói lại mang theo nũng nịu của nữ hài tử, thân thể run rẩy còn dựa sát vào trong ngực của hắn, giọng nói khẽ oán trách giống như là làm nũng.
Trong cổ họng Thái tử truyền đến tiếng đè nén.
Hắn nghĩ, nghĩ.
Lúc này Cố Cẩm Nguyên mềm mại, ngay cả tóc cũng tỏa ra hương thơm động lòng người, một nữ tử như vậy, làm cho người ta muốn nhào nặn, muốn nuốt vào, muốn vĩnh viễn giấu nàng đi không
/59
|