*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mị điệp là như thế nào? Trong cuốn sách "Nam Phương thảo mộc" từng nói, trên cỏ có côn trùng, sâu lộn xác hóa bướm, màu đỏ vàng. Nữ tử giấu chi, vị chi mị điệp, có thể được phu yêu thương.
Ngày xưa Cố Cẩm Nguyên đọc một trang mị điệp này, cũng không cho là đúng, đến mức "được phu yêu thương" nhưng chỉ là trong sách viết, dù sao có được phu quân thích hay không, không liên quan gì đến mị điệp, nhưng hôm nay, nàng phát hiện nàng tận mắt nhìn thấy cái gọi là "được phu yêu thương".
Nhị hoàng tử này, rõ ràng là đã mất
Lúc này, mắt thấy quần áo Nhị hoàng tử đã cởi một nửa, lộ ra bả vai, bả vai vẫn trắng nõn đẹp mắt như này thường, lộ ra một mảng lớn.
Cố Lan Phức dựa vào phía trên, khẽ gặm cắn, trong miệng còn lẩm bẩm: "Cuộc đời này của Lan Phức, nguyện làm người của Điện hạ, xin Điện hạ thương tiếc Lan Phức, Điện hạ chính là tính mạng của Lan Phức, cũng cam tâm tình nguyện."
Mà Nhị hoàng tử bị gặm cắn lại là thần trí mê ly, trên mặt càng đỏ đậm, hơi thở hỗn độn bắt đầu ôm Cố Lan Phức, chủ động hôn gò má nàng ta, còn bắt đầu xé quần áo của Cố Lan Phức.
Quần áo Cố Lan Phức mặc hôm nay vốn đã dễ dàng cởi, bị Nhị hoàng tử kéo vài cái như vậy, đã trở nên lộn xộn.
Cố Cẩm Nguyên nhìn một màn này, không khỏi nhíu mày.
Lần đầu tiên nàng nhìn thấy Nhị hoàng tử, liền biết người này không khác gì người bình thường, nhưng thật ra bên trong gầy yếu, đây là một căn bệnh từ nhỏ, bây giờ bị người ta dùng mị điệp, mất bản tính, ở đây càn rỡ một phen, chỉ sợ là sẽ bị thương thân thể, từ đó về sau càng phải tốn tâm tư chăm sóc nhiều hơn.
Hoặc nói đơn giản là thân thể bây giờ của Nhị hoàng tử, vốn không thể thừa nhận nam nữ chi hoan.
Cố Lan Phức là hại người rồi.
Cố Cẩm Nguyên thật ra là chỉ lo cho thân mình, cũng không bởi vì người khác mà khiến cho mình rơi vào hoàn cảnh khó khăn, nhưng Nhị hoàng tử này làm người cũng không tệ, nàng không nhìn thấy thì thôi, đã thấy, biết rõ là hậu quả phía sau của mị điệp, thân thể Nhị hoàng tử càng thêm không thể chịu nổi, cuối cùng lại lo lắng bất an.
Chợt trầm ngâm, nhìn tảng đá ở bên cạnh, liền nhặt lên, ném qua phía rừng đào đối diện.
Quăng như vậy, tiếng động không nhỏ, Cố Lan Phức giật mình kinh sợ, vội vàng nhìn về phía rừng đào bên kia, tuy nhiên không thấy bóng người, lại càng hoảng sợ, dù sao mình cũng là thiên kim tiểu thư của Ninh Quốc Công phủ, lúc này quần áo xộc xệch làm việc không phải với nam nhân ở đây, nếu truyền ra ngoài, sợ là về sau không bảo vệ được thanh danh nữa!
Nàng ta hoảng sợ như vậy, mị điệp màu đỏ vàng cũng nhẹ nhàng mà vỗ cánh bay khỏi nàng ta, rơi xuống trên cây hoa đào bên cạnh.
Cố Lan Phức thấy vậy, có chút sợ, muốn đi bắt lại, ai ngờ nàng ta vừa mới rời khỏi Nhị hoàng tử, tinh thần Nhị hoàng tử dần tỉnh táo lại, hắn nhìn quần áo không chỉnh tề của Cố Lan Phức, vừa thấy áo bào của mình cũng bị mở bung, quá mức sợ hãi, không dám tin nói: "Nhị cô nương, ta, ta."
Cố Lan Phức bối rối vội vàng bắt mị điệp lại, quay đầu nhìn Nhị hoàng tử, biết rõ là việc không thành, nhưng lại nghĩ đến động tĩnh trong rừng đào, nàng ta không dám tiếp tục, liền khóc nói: "Nhị điện hạ, vì sao vừa rồi người lại đối với ta như vậy?"
Nhị hoàng tử đỏ bừng mặt, tay chân luống cuống: "Nhị cô nương, ta, ta cũng không biết, vừa rồi ta làm cái gì?"
Nói xong, cúi đầu thấy vết đỏ trên vai mình, lại ngẩng đầu, thấy vết cắn trên mặt Cố Lan Phức.
Cố Lan Phức che vết cắn lại nói: "Nhị điện hạ, ta đã quyết tâm theo người, chỉ là dù sao hôm nay cũng chưa qua cửa, ta và người như vậy, nếu bị người khác nhìn thấy, Lan Phức chỉ có thể dùng cái chết để bảo vệ danh tiếng của Điện hạ."
Nhị hoàng tử thẹn đến mức muốn chui xuống đất, vội chắp tay nói: "Cô nương cần gì phải nói ra lời như vậy, ta đã làm chuyện càn rỡ đến mức này, nhất định phải chịu trách nhiệm với cô nương, sớm ngày cưới cô nương vào cửa, sau khi ta trở về sẽ nói chuyện này với mẫu phi, sớm quyết định"
Cố Lan Phức nghe nói như thế, trong lòng không khỏi nở hoa.
Trước đó nàng ta đã ra tay ở chỗ Hàn Thục phi, vì có thể khiến cho Hoàng thái hậu tương lai yêu mến, xem như dùng hết thủ đoạn, thậm chí còn cố ý nói Cố Cẩm Nguyên có số khắc phu.
Nàng ta đã biết, Thái tử có ý với Cố Cẩm Nguyên, nếu như bọn họ không thành thì thôi, từ nay về sau Cố Cẩm Nguyên sẽ mặc cho mình chà đạp, nếu như bọn họ thành, Thái tử thành thân mấy ngày sau sẽ chết, cái danh khắc phu của Cố Cẩm Nguyên thành sự thật, đến lúc đó Hàn Thục phi càng thêm tin tưởng cảm kích mình.
Chỉ là tuy nàng ta thu phục được Hàn Thục phi, nhưng lúc này Nhị hoàng tử lại bất hòa với mình, không khỏi có chút bận tâm.
Bây giờ tốt rồi, Nhị hoàng tử nói ra những lời này thì nhất định sẽ phải cưới nàng.
Nàng biết rõ Nhị hoàng tử này, mặc dù sinh ra trong hoàng cung, nhưng tính tình lại lương thiện mềm yếu, hôm nay cho rằng đã mạo phạm mình, sẽ không dễ dàng vứt bỏ mình.
Cố Lan Phức lập tức vui vẻ mím môi cười, trong mắt tất cả đều là xuân - sắc.
Việc nặng cả đời nàng ta, có được nhưng lời này của Nhị hoàng tử, xem như hoàn toàn yên tâm, mình sớm gả cho Nhị hoàng tử, nếu có thể mau chóng sinh nhi tử, sau này Nhị hoàng tử đăng cơ, mình còn có sầu lo cái gì?
Lúc này Cố Lan Phức đã bắt đầu tưởng tượng đến cảnh mình leo lên hậu vị, chưởng quản hậu cung rồi.
Chỉ có thể thương cho Cố Cẩm Nguyên, trốn ở đó đã lâu, nhìn Nhị hoàng tử và Cố Lan Phức thì thầm, lại nghe Cố Lan Phức tố nỗi lòng của mình một hồi, mới rời đi.
Nàng thở dài, từ phía sau cây đi ra, tranh thủ thời gian tìm một đường nhỏ, đi trở lại bờ sông.
Lúc này, thi đấu thuyền rồng đã kết thúc, sắc trời cũng tối, đã thấy đền lồng trên thuyền rồng ban ngày sáng lên, lại có thêm các ngọn đèn dầu trên đài lầu cạnh bờ được thắp sáng, làm nổi bật con sông bên trong thành, sóng lăn tăn bóng chập chờn, tiếng tiêu cổ vang bên tai, ca hát không ngừng, giống như tiên cảnh.
Nàng đứng ở dưới ánh trăng, muốn từ trong đám binh sĩ giành thắng lợi kia, có Thái tử hay không, hắn tức giận bỏ đi, là về rồi sao?
Nhưng tất cả binh sĩ đều mặ áo bào màu sắc sặc sỡ, nhiều cô nương như vậy, làm sao nàng có thể từ trong đó tìm đươc người muốn nhìn.
Lúc này có chút mất mát, liền đi tìm Nhiễm Ti, muốn trở về sớm.
Ai ngờ sau khi tìm được Nhiễm Ti, trong tay Nhiễm Ti lại mang theo một chuỗi bánh ú, bánh ú
Mị điệp là như thế nào? Trong cuốn sách "Nam Phương thảo mộc" từng nói, trên cỏ có côn trùng, sâu lộn xác hóa bướm, màu đỏ vàng. Nữ tử giấu chi, vị chi mị điệp, có thể được phu yêu thương.
Ngày xưa Cố Cẩm Nguyên đọc một trang mị điệp này, cũng không cho là đúng, đến mức "được phu yêu thương" nhưng chỉ là trong sách viết, dù sao có được phu quân thích hay không, không liên quan gì đến mị điệp, nhưng hôm nay, nàng phát hiện nàng tận mắt nhìn thấy cái gọi là "được phu yêu thương".
Nhị hoàng tử này, rõ ràng là đã mất
Lúc này, mắt thấy quần áo Nhị hoàng tử đã cởi một nửa, lộ ra bả vai, bả vai vẫn trắng nõn đẹp mắt như này thường, lộ ra một mảng lớn.
Cố Lan Phức dựa vào phía trên, khẽ gặm cắn, trong miệng còn lẩm bẩm: "Cuộc đời này của Lan Phức, nguyện làm người của Điện hạ, xin Điện hạ thương tiếc Lan Phức, Điện hạ chính là tính mạng của Lan Phức, cũng cam tâm tình nguyện."
Mà Nhị hoàng tử bị gặm cắn lại là thần trí mê ly, trên mặt càng đỏ đậm, hơi thở hỗn độn bắt đầu ôm Cố Lan Phức, chủ động hôn gò má nàng ta, còn bắt đầu xé quần áo của Cố Lan Phức.
Quần áo Cố Lan Phức mặc hôm nay vốn đã dễ dàng cởi, bị Nhị hoàng tử kéo vài cái như vậy, đã trở nên lộn xộn.
Cố Cẩm Nguyên nhìn một màn này, không khỏi nhíu mày.
Lần đầu tiên nàng nhìn thấy Nhị hoàng tử, liền biết người này không khác gì người bình thường, nhưng thật ra bên trong gầy yếu, đây là một căn bệnh từ nhỏ, bây giờ bị người ta dùng mị điệp, mất bản tính, ở đây càn rỡ một phen, chỉ sợ là sẽ bị thương thân thể, từ đó về sau càng phải tốn tâm tư chăm sóc nhiều hơn.
Hoặc nói đơn giản là thân thể bây giờ của Nhị hoàng tử, vốn không thể thừa nhận nam nữ chi hoan.
Cố Lan Phức là hại người rồi.
Cố Cẩm Nguyên thật ra là chỉ lo cho thân mình, cũng không bởi vì người khác mà khiến cho mình rơi vào hoàn cảnh khó khăn, nhưng Nhị hoàng tử này làm người cũng không tệ, nàng không nhìn thấy thì thôi, đã thấy, biết rõ là hậu quả phía sau của mị điệp, thân thể Nhị hoàng tử càng thêm không thể chịu nổi, cuối cùng lại lo lắng bất an.
Chợt trầm ngâm, nhìn tảng đá ở bên cạnh, liền nhặt lên, ném qua phía rừng đào đối diện.
Quăng như vậy, tiếng động không nhỏ, Cố Lan Phức giật mình kinh sợ, vội vàng nhìn về phía rừng đào bên kia, tuy nhiên không thấy bóng người, lại càng hoảng sợ, dù sao mình cũng là thiên kim tiểu thư của Ninh Quốc Công phủ, lúc này quần áo xộc xệch làm việc không phải với nam nhân ở đây, nếu truyền ra ngoài, sợ là về sau không bảo vệ được thanh danh nữa!
Nàng ta hoảng sợ như vậy, mị điệp màu đỏ vàng cũng nhẹ nhàng mà vỗ cánh bay khỏi nàng ta, rơi xuống trên cây hoa đào bên cạnh.
Cố Lan Phức thấy vậy, có chút sợ, muốn đi bắt lại, ai ngờ nàng ta vừa mới rời khỏi Nhị hoàng tử, tinh thần Nhị hoàng tử dần tỉnh táo lại, hắn nhìn quần áo không chỉnh tề của Cố Lan Phức, vừa thấy áo bào của mình cũng bị mở bung, quá mức sợ hãi, không dám tin nói: "Nhị cô nương, ta, ta."
Cố Lan Phức bối rối vội vàng bắt mị điệp lại, quay đầu nhìn Nhị hoàng tử, biết rõ là việc không thành, nhưng lại nghĩ đến động tĩnh trong rừng đào, nàng ta không dám tiếp tục, liền khóc nói: "Nhị điện hạ, vì sao vừa rồi người lại đối với ta như vậy?"
Nhị hoàng tử đỏ bừng mặt, tay chân luống cuống: "Nhị cô nương, ta, ta cũng không biết, vừa rồi ta làm cái gì?"
Nói xong, cúi đầu thấy vết đỏ trên vai mình, lại ngẩng đầu, thấy vết cắn trên mặt Cố Lan Phức.
Cố Lan Phức che vết cắn lại nói: "Nhị điện hạ, ta đã quyết tâm theo người, chỉ là dù sao hôm nay cũng chưa qua cửa, ta và người như vậy, nếu bị người khác nhìn thấy, Lan Phức chỉ có thể dùng cái chết để bảo vệ danh tiếng của Điện hạ."
Nhị hoàng tử thẹn đến mức muốn chui xuống đất, vội chắp tay nói: "Cô nương cần gì phải nói ra lời như vậy, ta đã làm chuyện càn rỡ đến mức này, nhất định phải chịu trách nhiệm với cô nương, sớm ngày cưới cô nương vào cửa, sau khi ta trở về sẽ nói chuyện này với mẫu phi, sớm quyết định"
Cố Lan Phức nghe nói như thế, trong lòng không khỏi nở hoa.
Trước đó nàng ta đã ra tay ở chỗ Hàn Thục phi, vì có thể khiến cho Hoàng thái hậu tương lai yêu mến, xem như dùng hết thủ đoạn, thậm chí còn cố ý nói Cố Cẩm Nguyên có số khắc phu.
Nàng ta đã biết, Thái tử có ý với Cố Cẩm Nguyên, nếu như bọn họ không thành thì thôi, từ nay về sau Cố Cẩm Nguyên sẽ mặc cho mình chà đạp, nếu như bọn họ thành, Thái tử thành thân mấy ngày sau sẽ chết, cái danh khắc phu của Cố Cẩm Nguyên thành sự thật, đến lúc đó Hàn Thục phi càng thêm tin tưởng cảm kích mình.
Chỉ là tuy nàng ta thu phục được Hàn Thục phi, nhưng lúc này Nhị hoàng tử lại bất hòa với mình, không khỏi có chút bận tâm.
Bây giờ tốt rồi, Nhị hoàng tử nói ra những lời này thì nhất định sẽ phải cưới nàng.
Nàng biết rõ Nhị hoàng tử này, mặc dù sinh ra trong hoàng cung, nhưng tính tình lại lương thiện mềm yếu, hôm nay cho rằng đã mạo phạm mình, sẽ không dễ dàng vứt bỏ mình.
Cố Lan Phức lập tức vui vẻ mím môi cười, trong mắt tất cả đều là xuân - sắc.
Việc nặng cả đời nàng ta, có được nhưng lời này của Nhị hoàng tử, xem như hoàn toàn yên tâm, mình sớm gả cho Nhị hoàng tử, nếu có thể mau chóng sinh nhi tử, sau này Nhị hoàng tử đăng cơ, mình còn có sầu lo cái gì?
Lúc này Cố Lan Phức đã bắt đầu tưởng tượng đến cảnh mình leo lên hậu vị, chưởng quản hậu cung rồi.
Chỉ có thể thương cho Cố Cẩm Nguyên, trốn ở đó đã lâu, nhìn Nhị hoàng tử và Cố Lan Phức thì thầm, lại nghe Cố Lan Phức tố nỗi lòng của mình một hồi, mới rời đi.
Nàng thở dài, từ phía sau cây đi ra, tranh thủ thời gian tìm một đường nhỏ, đi trở lại bờ sông.
Lúc này, thi đấu thuyền rồng đã kết thúc, sắc trời cũng tối, đã thấy đền lồng trên thuyền rồng ban ngày sáng lên, lại có thêm các ngọn đèn dầu trên đài lầu cạnh bờ được thắp sáng, làm nổi bật con sông bên trong thành, sóng lăn tăn bóng chập chờn, tiếng tiêu cổ vang bên tai, ca hát không ngừng, giống như tiên cảnh.
Nàng đứng ở dưới ánh trăng, muốn từ trong đám binh sĩ giành thắng lợi kia, có Thái tử hay không, hắn tức giận bỏ đi, là về rồi sao?
Nhưng tất cả binh sĩ đều mặ áo bào màu sắc sặc sỡ, nhiều cô nương như vậy, làm sao nàng có thể từ trong đó tìm đươc người muốn nhìn.
Lúc này có chút mất mát, liền đi tìm Nhiễm Ti, muốn trở về sớm.
Ai ngờ sau khi tìm được Nhiễm Ti, trong tay Nhiễm Ti lại mang theo một chuỗi bánh ú, bánh ú
/59
|