Bất chợt muốn mua mẫu ruộng tốt mười lăm lượng một mẫu căn bản không ai có bán ngươi, nhưng Ngô thị mua mười mẫu ruộng chỉ trên dưới có 100 lượng, trước khi lên kinh thành, Vệ gia còn bày bàn mời mọi người, cùng bạn bè hàng xóm uống một chén, cuối tháng bảy, bọn họ mang hành lí ẵm Nghiên Mực, lưu luyến rời khỏi thôn xóm bao nhiêu năm sinh hoạt.
Vệ Đại Lang, Vệ Nhị Lang cũng nhà đại thúc đều tới tiễn.
Khương gia cũng tới tiễn, cha Khương ngượng ngùng nhận lương thực, nên bảo thê tử Tiền thị nấu trứng gà, nói cầm trên đường cho Nghiên Mực ăn. Nghiên Mực nhận ra đó là trứng gà, nghe nói cho hắn ăn, liền nhìn cha Khương nở nụ cười.
Cha Khương sửng sốt một chút, nhớ tới Mật Nương khi còn nhỏ cũng đẹp như vậy.
Đây là con cháu Vệ gia, ban đầu ông không chú ý đến Nghiên Mực, lúc này cũng cười một cái.
Thấy Tiền Quế Hoa đem đồ vật ra, Khương đại tẩu nhanh chóng đi lên, nàng lấy ra lam bố bao bình (ta cũng không biết là cái gì luôn), nói nàng nghĩ hiện tại tuy rằng không nóng như lúc trước nhưng cũng không mát hơn bao nhiêu, ở trong xe thời gian dài vốn dĩ liền khó chịu, ăn bánh bột ngô càng khó chịu hơn, người lớn còn có thể nhẫn nại, Nghiên Mực mới có một tuổi, hắn sao có thể chịu nỗi?
"Đoàn xe muốn đi xa đều phải mang thức ăn, đến chỗ trước không có thôn sau không có tiệm cũng có thức ăn bản thân mang theo mà ăn, ta đưa ngươi một lọ bột đậu xanh, ngươi đến lúc đó xin người ta ít nước sôi, quấy thành cháo cho Nghiên Mực ăn, đậu xanh ăn giải nhiệt. Trên đường nếu không ăn hết đến thì để đến kinh thành ăn cũng được."
Nếu là mang tôn tử (cháu nội) ra khỏi nhà, Ngô thị đã sắp xếp xong xuôi, bao gồm trứng gà thức ăn, nước uống. Nghĩ tuy rằng không đáng giá, tốt xấu gì cũng là một mảnh tâm ý của người ta, Ngô thị hướng nàng nói cảm ơn, nhận lấy.
"Về sau cách xa như vậy, phiền ngươi bao dung Mật Nương nhiều hơn."
Ngô thị gật gật đầu, bảo Khương gia yên tâm, bà nhìn đứa nhỏ bị đường tẩu của Mật Nương ôm trong ngực, nói:
"Nhà ngươi điều kiện không kém, có đứa nhỏ đã 6 tuổi cũng nên cho hắn đi học vỡ lòng, có thể đọc thì cố gắng bồi dưỡng, tranh thủ cũng cho bọn hắn đi ra ngoài, chờ sau khi hắn lên kinh đi thi hội không phải còn có thể thấy Mật Nương? Trước mắt Tam Lang vừa mới thi xong, mấy năm nay chắc là không có khả năng giúp đỡ gì nhiều, chờ bọn họ lớn lên lên kinh thành đi thi, đến lúc đó Tam Lang ổn định rồi, cũng có thể chỉ điểm trợ giúp bọn họ."
"Ta cũng muốn như vậy! Liền không biết này mấy thằng nhóc đó có thể đọc sách được hay không!"
Khương gia đưa đồ vật xong liền đi về, để cho người Vệ gia có không gian tâm sự, nói chuyện trong chốc lát, thấy đến thời gian xuất phát, mọi người mới giúp Ngô thị đem đồ vật để lên xe ngựa.
Lên xe ngựa, Ngô thị bảo Nghiên Mực vẫy tay với a công hắn (Nghiên Mực gọi đại thúc của Vệ Thành là a công).
Nghiên Mực liền nghe lời thực nghiêm túc vẫy tay.
Lại bảo hắn nói chúng ta đi rồi.
Hắn cũng học theo, nói: "Ta đi rồi, đi rồi."
Nghiên Mực nói xong tràn đầy chờ mong nhìn nãi (bà nội) hắn, cầu khen ngợi, nãi hắn thuận tay bẻ một ít đồ ăn cho hắn gặm chơi.
Nghiên Mực là sinh đầu tháng tư, hiện tại tính ra đã một năm ba tháng, đã mọc được tám cái răng sữa, trứng gà hay bánh bao thịt mua ở trấn trên hắn đều có thể cầm chậm rãi gặm, ngươi không chú ý hắn còn sẽ ngậm đồ vật kỳ quái ở trong miệng.
Cha Vệ cùng Ngô thị rời đi trong lòng một phần thật là chờ mong đối với cuộc sống sau này, cũng có rất nhiều điều không nỡ, rốt cuộc thôn Hậu Sơn cũng là nơi sinh sống nhiều năm như vậy.
Nghiên Mực thì không có buồn bã gì, hắn được Ngô thị ôm ngồi trong xe ngựa lung lay cảm giác còn rất mới mẻ, thích thú.
Từ thôn Hậu Sơn đến huyện Tùng Dương, đến Túc Châu lại một đường chạy tới kinh thành, bọn họ dùng ước chừng đi một tháng rưỡi.
Cuối tháng bảy rời quê, mười hai tháng chín mới vào kinh. Cha Vệ bảo người ta đi Tập Cổ Hiên, người đánh xe liền trực tiếp đem người đưa qua đó, đến trước cửa Tập Cổ Hiên dừng lại, Ngô thị ôm Nghiên Mực đi xuống bước vài bước, Nghiên Mực gần đây gây chuyện, hắn đang thời điểm hoạt bát hiếu động, trong xe ngựa không gian thật sự chật hẹp, không có chỗ cho hắn lăn, hắn muốn ra ngoài vui chơi, đoàn xe vội vàng lên đường đâu có thể quản hắn?
Rốt cuộc được nãi nãi (bà nội) ôm ra ngựa xe, Nghiên Mực mới hưng phấn, muốn xuống đất đi lại.
Kinh thành bên này trời xa đất lạ Ngô thị không yên tâm, không dám buông tay.
Nghiên Mực ủy khuất cực kỳ, vỗ vỗ nãi hắn, nói muốn đi xuống!
Ngô thị ôm hắn hôn vài cái: "Tôn tử (cháu nội) ngoan, ngươi đừng có gây chuyện, chờ tới nơi rồi nãi liền thả ngươi đi xuống, đến lúc đó ngươi ta ôm ta cũng lười ôm ngươi!"
Nghiên Mực mặt buồn bã, thấy nãi hắn không buông tay, mới từ bỏ, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc gác đầu lên vai Ngô thị.
Lúc này cha Vệ đã bước vào Tập Cổ Hiên, hiện tại ông ăn mặc có thể diện hơn so với khi ở nông thôn, nhưng nhìn vẫn là không giống kẻ có tiền.
Tập Cổ Hiên là địa phương nào? Xem bảng hiệu ngươi liền biết, là mua nơi bán đồ cổ tranh. Phùng Lương tại đây làm chưởng quầy rất nhiều năm, nhãn lực có thể kém?
Hắn nhìn ra cha Vệ không có tiền, biết người này không phải tới mua đồ, nhưng là người làm ăn buôn bán, hòa khí sinh tài, hắn vẫn là khách khí một câu, hỏi khách nhân muốn nhìn cái gì?
"Ta không mua đồ vật."
"Kia.."
"Ta tìm nhi tử của ta."
Phùng Lương:?
Hắn liền ngây ngốc, muốn hỏi nhi tử ngươi là ai? Tới tìm người cũng phải nói cái tên người khác mới biết chứ.
Cha Vệ vừa rồi là quá khẩn trương, ông cũng phát hiện mình nói không rõ ràng, lại giải thích: "Ta là cha của Vệ Thành, hắn bảo ta đến kinh thành thì tới nơi này tìm Phùng chưởng quầy."
Nói đến Vệ Thành, Phùng Lương còn phản ứng một chút. Hắn sớm kêu Vệ Thành là Vệ cử nhân, sau sửa lại thành Vệ tiến sĩ, lại đổi thành Vệ thứ thường, không có kêu thẳng tên như vậy. Tuy rằng chậm nửa nhịp, nhưng hắn vẫn có thể hiểu được, đây là cha của Vệ thứ thường!
Ba tháng trước Vệ thứ thường liền đi chọn nhà, đặt mua, thu thập xong liền dọn đi, lúc chuyển nhà còn chiêu đãi Phùng Lương bọn họ, cảm tạ hắn lúc trước chiếu cố, cũng nhắc tới hắn ở trong thư viết bảo cha mẹ lên kinh thì đến Tập Cổ Hiên hỏi đường, đến lúc đó còn muốn phiền toái Phùng chưởng quầy hỗ trợ dẫn người sang đây.
Chẳng qua là dẫn đường, có cái gì phiền toái? Phùng Lương đáp ứng đến thống khoái, kết quả đợi một tháng hai tháng người cũng chưa tới.
Vệ Thành bị tuyển tiến Hàn Lâm Viện là giữa tháng 5, chuyển nhà hơi chút trễ một chút, cũng là đầu tháng sáu, Vệ Thành chính là ở ngày chuyển nhà nhờ hắn, kết quả tháng sáu tháng bảy tháng tám cũng chưa thấy người nào tới, Phùng Lương vội vàng xém chút nữa đã quên. Hắn liền bưng trà cho cha Vệ, nói: "Vệ thứ thường đều chờ đã lâu, lão ca ngươi như thế nào mà giờ mới đến?"
Cha Vệ nói lúc người báo tin đến nhà ông thì đang mùa thu hạt thóc, muốn ra khỏi nhà phải sắp xếp mất 1 trận. Trước sau vàng, tất cả đều làm tốt mới đi. Cuối tháng bảy tháng bắt đầu đi, trên đường xóc nảy mới đến kinh thành.
"Một đường này rất vất vả. Tới ngồi, lão ca ngươi ngồi xuống nghỉ một lát, ta sắp xếp một chút mang ngươi đi qua."
Nói xong Phùng Lương còn hướng ra ngòại nhìn thoáng qua, hỏi, "Tẩu tử như thế nào sao không đi vào? Đúng rồi, Vệ thứ thường không phải còn có đứa con trai sao? Mới một hai tuổi? Đều đi vào a, đi vào nghỉ một lát."
Mặc dù Phùng Lương nhiệt tình chiêu đãi, cha Vệ cũng không có mặt mũi ngồi xuống, sợ làm dơ ghế của người ta.
Đồ vật trong tiệm nhìn rất quý giá, ông chạm cũng không dám chạm vào, cầm bát trà cũng chưa dám uống một ngụm, lại buông xuống.
Phùng Lương sớm đã biết gia cảnh của Vệ Thành, cha Vệ có phản ứng này cũng không kỳ quái, hắn không khuyên, chỉ bảo người làm trông tiệm, nói muốn đi ra ngoài một lát, mới mang cha Vệ đi ra ngoài.
Dù sao cũng là toàn gia di dời, liền tính chỉ mang ít đồ vật, trên xe ngựa hành lý không có mang xuống, người đánh xe cũng ở một bên chờ, liền thấy cha Vệ cùng một nam nhân trung niên ăn mặc lịch sự cùng nhau đi ra.
Nam nhân trung niên không nhìn người đánh xe, hắn vừa ra tới trước tiếp đón Ngô thị, liền nhìn về phía Nghiên Mực đang bĩu môi không vui bị Ngô thị ôm vào trong ngực.
"Đây là nhi tử (con trai) Vệ thứ thường sao?"
Nghe hắn nói như vậy Ngô thị cả người khó chịu, nhưng vẫn là gật gật đầu, nói: "Hắn tên Vệ Ngạn, kêu Nghiên Mực (Nghiên Mực là nhủ danh hay còn gọi là tên thân mật) là được."
Nghe thấy tên mình, Nghiên Mực nhăn mặt quay đầu lại nhìn, liền nhìn thấy một người không quen biết, hắn lại bò trở về, gác đầu lên vai Ngô thị cọ tới cọ lui.
"Nãi, nãi a."
"Làm gì?"
"Muốn đi xuống."
Ngô thị vỗ mông nhỏ của hắn: "Đã bảo là đến nơi sẽ thả ngươi đi xuống, đợi chút."
"Muốn đi xuống."
"Đi xuống."
"Đi xuống."
Hắn cứ xin đi xuống, xin giống như niệm kinh. Ngô thị làm bộ không nghe thấy, nói đi thôi, sớm một chút đến chỗ thả hắn xuống đất, một đường lên kinh này khiến hắn buồn hỏng rồi.
Phùng Lương nhìn còn rất thú vị, hỏi hắn là sinh đầu năm sao? Sinh vào tháng mấy?
"Hắn sinh giữa tháng tư."
Vậy là hắn mới một tuổi bốn tháng, có thể đi, có thể chạy nói chuyện cũng rõ ràng, nhìn rất thông minh. Phùng Lương tính tính, Vệ Thành cùng phu nhân Khương thị là đầu năm ra khỏi nhà, đứa nhỏ này là mới tám tháng liền phải rời khỏi cha mẹ, "Đứa nhỏ này bụ bẫm như vậy, Vệ thứ thường cùng phu nhân ra khỏi nhà hắn không nháo sao?"
"Không nháo? Làm sao mà không nháo được? Ngươi không biết hắn ban đầu rất dính nương hắn, một đoạn thời gian thấy không chậm rãi đã quên. Hiện tại ngươi nói với hắn cha nương hắn đều nhớ không nổi đó là ai."
Ngô thị lại nghĩ tới tức phụ nhi (con dâu) khi rời nhà nói hy vọng hắn đừng nháo, quên cha mẹ cũng được.
Hiện tại tốt rồi, hắn thật đã quên, cũng không biết tức phụ nhi có thấy khó chịu hay không.
Trong xe ngựa không gian chật hẹp, Phùng Lương không đi vào, bọn họ đơn giản liền không lên xe, Phùng Lương trực tiếp đi ở phía trước dẫn đường, cha Vệ cùng Ngô thị đi theo hắn, xe ngựa liền chậm rì rì theo ở phía sau.
Phùng Lương làm chưởng quầy, miệng lưỡi sắc bén, một đường đi đều giới thiệu cho bọn họ, Tập Cổ Hiên tuy rằng không chiếm mặt tiền hoàng kim (mặt tiền chỗ đông người, dễ buôn bán), nhưng cũng ở đoạn đường kinh thành phồn hoa, nhà của Vệ Thành hơi xa, phải đi lâu một chút.
Nói đến cái nhà kia, Phùng Lương đều cảm thán một tiếng nhà hắn vận khí không tồi.
Lúc ấy Phùng Lương còn giúp hỏi thăm, vốn dĩ nghĩ ba trăm lượng sẽ mua không được cái nhà như vậy, kết quả lúc ấy có người cần tiền gấp, cái nhà đó không dùng nên muốn bán, cái nhà này, nhìn không có rộng lớn bao nhiêu, nhưng tốt xấu gì cũng là tứ hợp viện.
Ban đầu hai gian bên trái làm nhà kho cùng với nhà bếp, mặt khác ba mặt còn lại có 3 phòng trống, hai phòng ngủ tổng cộng là năm gian phòng, trong nhà ít người ở thực thoải mái.
Nhưng là đầu năm nay cha mẹ còn sống thì hầu như không có ai phân gia, cái nhà nhỏ này cả gia đình ở không đủ, muốn tìm người mua đúng là không dễ dàng.
Nói trắng ra là kẻ có tiền chướng mắt, người nghèo hiếm lạ lại mua không nổi, vừa lúc tiện nghi cho Vệ Thành.
Vệ Thành ra hai trăm lượng mua vào, mua thêm vài thứ, đem nhà ở bố trí ra tới. Hắn dọn lại đây cùng Khương Mật ở đông phòng, tây phòng sửa làm thư phòng, còn căn phòng trống là để lại cho cha nương.
Cha Vệ bọn họ đi theo Phùng chưởng quầy qua vài ngõ nhỏ, đang muốn hỏi còn chưa tới sao? Phùng Lương liền duỗi tay chỉ: "Đó là nhà Vệ thứ thường."
Cha Vệ nhìn theo phương hướng hắn chỉ mà đi, liền thấy một tòa nhà gạch xanh mái ngói, nhà nhìn không mới, cũng đã vượt xa mong muốn của cha Vệ, ông ở nông thôn còn ở nhà xây bằng bùn, chỉ ở trấn trên mới có gia đình giàu có nhà ngói gạch xanh, thấy một lần liền hâm mộ một lần.
"Phùng lão đệ ngươi nói đó là nhà Tam Lang mua sao?"
Phùng Lương gật đầu nói không sai, liền đi vài bước, chuẩn bị gõ cửa.
Lúc này Vệ Thành người ở Hàn Lâm Viện, trong nhà chỉ có Khương Mật, mùa thu kinh thành cũng không có lạnh, Khương Mật dọn ghế ngồi ở trong viện cầm kim chỉ, làm được một nửa nghe thấy có người gõ cửa.
Nàng đem vải để ở trong rổ, đứng lên, đem rổ để ở trên ghế, chính mình đi đến cạnh cửa, hỏi: "Ai vậy?"
Phùng Lương còn không có kịp trả lời, Ngô thị ồn ào ra tới: "Tức phụ nhi? Là tức phụ nhi a?"
Giọng nói này Khương Mật làm sao nhận không ra?
Nàng trong lòng run lên, nhanh chóng rút then cửa, mở cửa ra liền thấy Phùng Lương dẫn đường cùng với cha mẹ chồng đi theo phía sau hắn, còn có nhóc con bị bà bà (mẹ chồng) ôm vào trong ngực.
Khương Mật hốc mắt một chút liền đã ươn ướt: "Cha, nương, Nghiên Mực a.."
Nghiên Mực đen lúng liếng đôi mắt nhìn chằm chằm nàng, nhìn một lát lại quay đầu lại nhìn nãi nãi. Ngô thị xoa đầu hắn một chút:
"Không quen biết sao? Liền nương ngươi cũng không quen biết? Khi nương ngươi rời khỏi nhà ngươi mỗi ngày gây chuyện, cơm cũng không chịu ăn! Quên rồi à?"
Nghiên Mực nghe xong lời này, lại quay lại nhìn Khương Mật.
Nhìn a, nhìn nửa ngày mới hô nương.
Vệ Đại Lang, Vệ Nhị Lang cũng nhà đại thúc đều tới tiễn.
Khương gia cũng tới tiễn, cha Khương ngượng ngùng nhận lương thực, nên bảo thê tử Tiền thị nấu trứng gà, nói cầm trên đường cho Nghiên Mực ăn. Nghiên Mực nhận ra đó là trứng gà, nghe nói cho hắn ăn, liền nhìn cha Khương nở nụ cười.
Cha Khương sửng sốt một chút, nhớ tới Mật Nương khi còn nhỏ cũng đẹp như vậy.
Đây là con cháu Vệ gia, ban đầu ông không chú ý đến Nghiên Mực, lúc này cũng cười một cái.
Thấy Tiền Quế Hoa đem đồ vật ra, Khương đại tẩu nhanh chóng đi lên, nàng lấy ra lam bố bao bình (ta cũng không biết là cái gì luôn), nói nàng nghĩ hiện tại tuy rằng không nóng như lúc trước nhưng cũng không mát hơn bao nhiêu, ở trong xe thời gian dài vốn dĩ liền khó chịu, ăn bánh bột ngô càng khó chịu hơn, người lớn còn có thể nhẫn nại, Nghiên Mực mới có một tuổi, hắn sao có thể chịu nỗi?
"Đoàn xe muốn đi xa đều phải mang thức ăn, đến chỗ trước không có thôn sau không có tiệm cũng có thức ăn bản thân mang theo mà ăn, ta đưa ngươi một lọ bột đậu xanh, ngươi đến lúc đó xin người ta ít nước sôi, quấy thành cháo cho Nghiên Mực ăn, đậu xanh ăn giải nhiệt. Trên đường nếu không ăn hết đến thì để đến kinh thành ăn cũng được."
Nếu là mang tôn tử (cháu nội) ra khỏi nhà, Ngô thị đã sắp xếp xong xuôi, bao gồm trứng gà thức ăn, nước uống. Nghĩ tuy rằng không đáng giá, tốt xấu gì cũng là một mảnh tâm ý của người ta, Ngô thị hướng nàng nói cảm ơn, nhận lấy.
"Về sau cách xa như vậy, phiền ngươi bao dung Mật Nương nhiều hơn."
Ngô thị gật gật đầu, bảo Khương gia yên tâm, bà nhìn đứa nhỏ bị đường tẩu của Mật Nương ôm trong ngực, nói:
"Nhà ngươi điều kiện không kém, có đứa nhỏ đã 6 tuổi cũng nên cho hắn đi học vỡ lòng, có thể đọc thì cố gắng bồi dưỡng, tranh thủ cũng cho bọn hắn đi ra ngoài, chờ sau khi hắn lên kinh đi thi hội không phải còn có thể thấy Mật Nương? Trước mắt Tam Lang vừa mới thi xong, mấy năm nay chắc là không có khả năng giúp đỡ gì nhiều, chờ bọn họ lớn lên lên kinh thành đi thi, đến lúc đó Tam Lang ổn định rồi, cũng có thể chỉ điểm trợ giúp bọn họ."
"Ta cũng muốn như vậy! Liền không biết này mấy thằng nhóc đó có thể đọc sách được hay không!"
Khương gia đưa đồ vật xong liền đi về, để cho người Vệ gia có không gian tâm sự, nói chuyện trong chốc lát, thấy đến thời gian xuất phát, mọi người mới giúp Ngô thị đem đồ vật để lên xe ngựa.
Lên xe ngựa, Ngô thị bảo Nghiên Mực vẫy tay với a công hắn (Nghiên Mực gọi đại thúc của Vệ Thành là a công).
Nghiên Mực liền nghe lời thực nghiêm túc vẫy tay.
Lại bảo hắn nói chúng ta đi rồi.
Hắn cũng học theo, nói: "Ta đi rồi, đi rồi."
Nghiên Mực nói xong tràn đầy chờ mong nhìn nãi (bà nội) hắn, cầu khen ngợi, nãi hắn thuận tay bẻ một ít đồ ăn cho hắn gặm chơi.
Nghiên Mực là sinh đầu tháng tư, hiện tại tính ra đã một năm ba tháng, đã mọc được tám cái răng sữa, trứng gà hay bánh bao thịt mua ở trấn trên hắn đều có thể cầm chậm rãi gặm, ngươi không chú ý hắn còn sẽ ngậm đồ vật kỳ quái ở trong miệng.
Cha Vệ cùng Ngô thị rời đi trong lòng một phần thật là chờ mong đối với cuộc sống sau này, cũng có rất nhiều điều không nỡ, rốt cuộc thôn Hậu Sơn cũng là nơi sinh sống nhiều năm như vậy.
Nghiên Mực thì không có buồn bã gì, hắn được Ngô thị ôm ngồi trong xe ngựa lung lay cảm giác còn rất mới mẻ, thích thú.
Từ thôn Hậu Sơn đến huyện Tùng Dương, đến Túc Châu lại một đường chạy tới kinh thành, bọn họ dùng ước chừng đi một tháng rưỡi.
Cuối tháng bảy rời quê, mười hai tháng chín mới vào kinh. Cha Vệ bảo người ta đi Tập Cổ Hiên, người đánh xe liền trực tiếp đem người đưa qua đó, đến trước cửa Tập Cổ Hiên dừng lại, Ngô thị ôm Nghiên Mực đi xuống bước vài bước, Nghiên Mực gần đây gây chuyện, hắn đang thời điểm hoạt bát hiếu động, trong xe ngựa không gian thật sự chật hẹp, không có chỗ cho hắn lăn, hắn muốn ra ngoài vui chơi, đoàn xe vội vàng lên đường đâu có thể quản hắn?
Rốt cuộc được nãi nãi (bà nội) ôm ra ngựa xe, Nghiên Mực mới hưng phấn, muốn xuống đất đi lại.
Kinh thành bên này trời xa đất lạ Ngô thị không yên tâm, không dám buông tay.
Nghiên Mực ủy khuất cực kỳ, vỗ vỗ nãi hắn, nói muốn đi xuống!
Ngô thị ôm hắn hôn vài cái: "Tôn tử (cháu nội) ngoan, ngươi đừng có gây chuyện, chờ tới nơi rồi nãi liền thả ngươi đi xuống, đến lúc đó ngươi ta ôm ta cũng lười ôm ngươi!"
Nghiên Mực mặt buồn bã, thấy nãi hắn không buông tay, mới từ bỏ, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc gác đầu lên vai Ngô thị.
Lúc này cha Vệ đã bước vào Tập Cổ Hiên, hiện tại ông ăn mặc có thể diện hơn so với khi ở nông thôn, nhưng nhìn vẫn là không giống kẻ có tiền.
Tập Cổ Hiên là địa phương nào? Xem bảng hiệu ngươi liền biết, là mua nơi bán đồ cổ tranh. Phùng Lương tại đây làm chưởng quầy rất nhiều năm, nhãn lực có thể kém?
Hắn nhìn ra cha Vệ không có tiền, biết người này không phải tới mua đồ, nhưng là người làm ăn buôn bán, hòa khí sinh tài, hắn vẫn là khách khí một câu, hỏi khách nhân muốn nhìn cái gì?
"Ta không mua đồ vật."
"Kia.."
"Ta tìm nhi tử của ta."
Phùng Lương:?
Hắn liền ngây ngốc, muốn hỏi nhi tử ngươi là ai? Tới tìm người cũng phải nói cái tên người khác mới biết chứ.
Cha Vệ vừa rồi là quá khẩn trương, ông cũng phát hiện mình nói không rõ ràng, lại giải thích: "Ta là cha của Vệ Thành, hắn bảo ta đến kinh thành thì tới nơi này tìm Phùng chưởng quầy."
Nói đến Vệ Thành, Phùng Lương còn phản ứng một chút. Hắn sớm kêu Vệ Thành là Vệ cử nhân, sau sửa lại thành Vệ tiến sĩ, lại đổi thành Vệ thứ thường, không có kêu thẳng tên như vậy. Tuy rằng chậm nửa nhịp, nhưng hắn vẫn có thể hiểu được, đây là cha của Vệ thứ thường!
Ba tháng trước Vệ thứ thường liền đi chọn nhà, đặt mua, thu thập xong liền dọn đi, lúc chuyển nhà còn chiêu đãi Phùng Lương bọn họ, cảm tạ hắn lúc trước chiếu cố, cũng nhắc tới hắn ở trong thư viết bảo cha mẹ lên kinh thì đến Tập Cổ Hiên hỏi đường, đến lúc đó còn muốn phiền toái Phùng chưởng quầy hỗ trợ dẫn người sang đây.
Chẳng qua là dẫn đường, có cái gì phiền toái? Phùng Lương đáp ứng đến thống khoái, kết quả đợi một tháng hai tháng người cũng chưa tới.
Vệ Thành bị tuyển tiến Hàn Lâm Viện là giữa tháng 5, chuyển nhà hơi chút trễ một chút, cũng là đầu tháng sáu, Vệ Thành chính là ở ngày chuyển nhà nhờ hắn, kết quả tháng sáu tháng bảy tháng tám cũng chưa thấy người nào tới, Phùng Lương vội vàng xém chút nữa đã quên. Hắn liền bưng trà cho cha Vệ, nói: "Vệ thứ thường đều chờ đã lâu, lão ca ngươi như thế nào mà giờ mới đến?"
Cha Vệ nói lúc người báo tin đến nhà ông thì đang mùa thu hạt thóc, muốn ra khỏi nhà phải sắp xếp mất 1 trận. Trước sau vàng, tất cả đều làm tốt mới đi. Cuối tháng bảy tháng bắt đầu đi, trên đường xóc nảy mới đến kinh thành.
"Một đường này rất vất vả. Tới ngồi, lão ca ngươi ngồi xuống nghỉ một lát, ta sắp xếp một chút mang ngươi đi qua."
Nói xong Phùng Lương còn hướng ra ngòại nhìn thoáng qua, hỏi, "Tẩu tử như thế nào sao không đi vào? Đúng rồi, Vệ thứ thường không phải còn có đứa con trai sao? Mới một hai tuổi? Đều đi vào a, đi vào nghỉ một lát."
Mặc dù Phùng Lương nhiệt tình chiêu đãi, cha Vệ cũng không có mặt mũi ngồi xuống, sợ làm dơ ghế của người ta.
Đồ vật trong tiệm nhìn rất quý giá, ông chạm cũng không dám chạm vào, cầm bát trà cũng chưa dám uống một ngụm, lại buông xuống.
Phùng Lương sớm đã biết gia cảnh của Vệ Thành, cha Vệ có phản ứng này cũng không kỳ quái, hắn không khuyên, chỉ bảo người làm trông tiệm, nói muốn đi ra ngoài một lát, mới mang cha Vệ đi ra ngoài.
Dù sao cũng là toàn gia di dời, liền tính chỉ mang ít đồ vật, trên xe ngựa hành lý không có mang xuống, người đánh xe cũng ở một bên chờ, liền thấy cha Vệ cùng một nam nhân trung niên ăn mặc lịch sự cùng nhau đi ra.
Nam nhân trung niên không nhìn người đánh xe, hắn vừa ra tới trước tiếp đón Ngô thị, liền nhìn về phía Nghiên Mực đang bĩu môi không vui bị Ngô thị ôm vào trong ngực.
"Đây là nhi tử (con trai) Vệ thứ thường sao?"
Nghe hắn nói như vậy Ngô thị cả người khó chịu, nhưng vẫn là gật gật đầu, nói: "Hắn tên Vệ Ngạn, kêu Nghiên Mực (Nghiên Mực là nhủ danh hay còn gọi là tên thân mật) là được."
Nghe thấy tên mình, Nghiên Mực nhăn mặt quay đầu lại nhìn, liền nhìn thấy một người không quen biết, hắn lại bò trở về, gác đầu lên vai Ngô thị cọ tới cọ lui.
"Nãi, nãi a."
"Làm gì?"
"Muốn đi xuống."
Ngô thị vỗ mông nhỏ của hắn: "Đã bảo là đến nơi sẽ thả ngươi đi xuống, đợi chút."
"Muốn đi xuống."
"Đi xuống."
"Đi xuống."
Hắn cứ xin đi xuống, xin giống như niệm kinh. Ngô thị làm bộ không nghe thấy, nói đi thôi, sớm một chút đến chỗ thả hắn xuống đất, một đường lên kinh này khiến hắn buồn hỏng rồi.
Phùng Lương nhìn còn rất thú vị, hỏi hắn là sinh đầu năm sao? Sinh vào tháng mấy?
"Hắn sinh giữa tháng tư."
Vậy là hắn mới một tuổi bốn tháng, có thể đi, có thể chạy nói chuyện cũng rõ ràng, nhìn rất thông minh. Phùng Lương tính tính, Vệ Thành cùng phu nhân Khương thị là đầu năm ra khỏi nhà, đứa nhỏ này là mới tám tháng liền phải rời khỏi cha mẹ, "Đứa nhỏ này bụ bẫm như vậy, Vệ thứ thường cùng phu nhân ra khỏi nhà hắn không nháo sao?"
"Không nháo? Làm sao mà không nháo được? Ngươi không biết hắn ban đầu rất dính nương hắn, một đoạn thời gian thấy không chậm rãi đã quên. Hiện tại ngươi nói với hắn cha nương hắn đều nhớ không nổi đó là ai."
Ngô thị lại nghĩ tới tức phụ nhi (con dâu) khi rời nhà nói hy vọng hắn đừng nháo, quên cha mẹ cũng được.
Hiện tại tốt rồi, hắn thật đã quên, cũng không biết tức phụ nhi có thấy khó chịu hay không.
Trong xe ngựa không gian chật hẹp, Phùng Lương không đi vào, bọn họ đơn giản liền không lên xe, Phùng Lương trực tiếp đi ở phía trước dẫn đường, cha Vệ cùng Ngô thị đi theo hắn, xe ngựa liền chậm rì rì theo ở phía sau.
Phùng Lương làm chưởng quầy, miệng lưỡi sắc bén, một đường đi đều giới thiệu cho bọn họ, Tập Cổ Hiên tuy rằng không chiếm mặt tiền hoàng kim (mặt tiền chỗ đông người, dễ buôn bán), nhưng cũng ở đoạn đường kinh thành phồn hoa, nhà của Vệ Thành hơi xa, phải đi lâu một chút.
Nói đến cái nhà kia, Phùng Lương đều cảm thán một tiếng nhà hắn vận khí không tồi.
Lúc ấy Phùng Lương còn giúp hỏi thăm, vốn dĩ nghĩ ba trăm lượng sẽ mua không được cái nhà như vậy, kết quả lúc ấy có người cần tiền gấp, cái nhà đó không dùng nên muốn bán, cái nhà này, nhìn không có rộng lớn bao nhiêu, nhưng tốt xấu gì cũng là tứ hợp viện.
Ban đầu hai gian bên trái làm nhà kho cùng với nhà bếp, mặt khác ba mặt còn lại có 3 phòng trống, hai phòng ngủ tổng cộng là năm gian phòng, trong nhà ít người ở thực thoải mái.
Nhưng là đầu năm nay cha mẹ còn sống thì hầu như không có ai phân gia, cái nhà nhỏ này cả gia đình ở không đủ, muốn tìm người mua đúng là không dễ dàng.
Nói trắng ra là kẻ có tiền chướng mắt, người nghèo hiếm lạ lại mua không nổi, vừa lúc tiện nghi cho Vệ Thành.
Vệ Thành ra hai trăm lượng mua vào, mua thêm vài thứ, đem nhà ở bố trí ra tới. Hắn dọn lại đây cùng Khương Mật ở đông phòng, tây phòng sửa làm thư phòng, còn căn phòng trống là để lại cho cha nương.
Cha Vệ bọn họ đi theo Phùng chưởng quầy qua vài ngõ nhỏ, đang muốn hỏi còn chưa tới sao? Phùng Lương liền duỗi tay chỉ: "Đó là nhà Vệ thứ thường."
Cha Vệ nhìn theo phương hướng hắn chỉ mà đi, liền thấy một tòa nhà gạch xanh mái ngói, nhà nhìn không mới, cũng đã vượt xa mong muốn của cha Vệ, ông ở nông thôn còn ở nhà xây bằng bùn, chỉ ở trấn trên mới có gia đình giàu có nhà ngói gạch xanh, thấy một lần liền hâm mộ một lần.
"Phùng lão đệ ngươi nói đó là nhà Tam Lang mua sao?"
Phùng Lương gật đầu nói không sai, liền đi vài bước, chuẩn bị gõ cửa.
Lúc này Vệ Thành người ở Hàn Lâm Viện, trong nhà chỉ có Khương Mật, mùa thu kinh thành cũng không có lạnh, Khương Mật dọn ghế ngồi ở trong viện cầm kim chỉ, làm được một nửa nghe thấy có người gõ cửa.
Nàng đem vải để ở trong rổ, đứng lên, đem rổ để ở trên ghế, chính mình đi đến cạnh cửa, hỏi: "Ai vậy?"
Phùng Lương còn không có kịp trả lời, Ngô thị ồn ào ra tới: "Tức phụ nhi? Là tức phụ nhi a?"
Giọng nói này Khương Mật làm sao nhận không ra?
Nàng trong lòng run lên, nhanh chóng rút then cửa, mở cửa ra liền thấy Phùng Lương dẫn đường cùng với cha mẹ chồng đi theo phía sau hắn, còn có nhóc con bị bà bà (mẹ chồng) ôm vào trong ngực.
Khương Mật hốc mắt một chút liền đã ươn ướt: "Cha, nương, Nghiên Mực a.."
Nghiên Mực đen lúng liếng đôi mắt nhìn chằm chằm nàng, nhìn một lát lại quay đầu lại nhìn nãi nãi. Ngô thị xoa đầu hắn một chút:
"Không quen biết sao? Liền nương ngươi cũng không quen biết? Khi nương ngươi rời khỏi nhà ngươi mỗi ngày gây chuyện, cơm cũng không chịu ăn! Quên rồi à?"
Nghiên Mực nghe xong lời này, lại quay lại nhìn Khương Mật.
Nhìn a, nhìn nửa ngày mới hô nương.
/119
|