Cuộc sống an ổn quá lâu, Khương Mật cũng quên đi cái cảm giác nằm mơ, liền đêm nay, nàng thành công ôn lại cái cảm giác này. Nàng nhìn theo Vệ Thành, nhìn hắn một đường đi đến nhà Lục học sĩ.
Lục học sĩ dòng dõi cao, hắn là con thứ ba, cùng huynh đệ sống trong Lục gia đại trạch (nhiều nhà trong một mảnh đất). Cả đại trạch đều rất khí phái, đi quanh tường ngoài một vòng đều phải đi đến ba mươi phút, đến nỗi nói bên trong, là ba khu năm viện, còn có một khu vườn, một bên là núi giả nước chảy, đình bát giác, bên kia là vườn mai.
Nhà bọn họ chính là nhà cao cửa rộng, đã rộng mở lại khí phái, khi Khương Mật đi theo vào còn lo lắng đề phòng, Lục gia dòng dõi quá cao, nàng sợ Tam Lang lại đây bị người ta khinh thường, trường hợp đó ngẫm lại liền khó chịu.
Vệ Thành rốt cuộc đã từng vào cung, hắn một đường đi vững chắc, phảng phất cũng không có lòng hiếu kỳ, khi vào cửa còn hơi đánh giá một chút, không nhìn nhiều, liền đi theo quản gia hướng chính sảnh (phòng khách) mà đi.
Lục học sĩ chờ ở bên kia, mời hắn ngồi xuống uống trà, nói đổi chỗ, liền dẫn hắn đến thư phòng của mình.
Thấy hai người bọn họ bàn luận học vấn, Khương Mật mới thoáng buông tâm, nàng tuy rằng chưa thấy qua việc lớn, nhưng cũng biết nhìn người, nàng nhìn ra Lục học sĩ không phải vì chuyện khác lấy cớ tìm Tam Lang, mời hắn thật đúng là đến để luận học vấn, hai người nói những cái đó Khương Mật nghe được mơ màng sắp ngủ.
Trà cũng uống, văn chương cũng bàn, Vệ Thành chuẩn bị ra cáo từ ra về thì bị Lục học sĩ ngăn lại, nói là đã làm cơm mời hắn nếm thử.
Cơm canh đã dọn bên cạnh phòng khách, biết tam lão gia đang đãi khách nên những người khác cũng không qua đây làm phiền, lúc bắt đầu ăn, ấu tử (con út còn nhỏ) của tam phòng bỏ lại nô tài chuồn êm lại đây tìm cha, đứa nhỏ chỉ mới bốn năm tuổi, rất hoạt bát, lại đây ngửi được mùi thơm liền bò lên ghế, trọng tâm hắn không tốt liền đem ghế dẫm hụt cả người ngã về phía trước, cái trán đập mạnh xuống cạnh bàn..
Vốn dĩ hai người bọn họ ở phương diện này không cẩn thận, bọn họ không trông kĩ đứa nhỏ, sơ sẩy một cái liền xảy ra chuyện này, trong nháy mắt đứa nhỏ kia bị vỡ đầu, máu chảy lênh láng, da đầu rách một mảng lớn, Lục phủ liền lộn xộn.
Chuyện này vốn dĩ cùng Vệ Thành không liên quan, Lục học sĩ ở bên cạnh minh bạch thị phi, hắn hiểu, nhưng thê tử hắn không hiểu, thê tử hắn chỉ biết cục cưng của bà đi qua tìm cha hắn thì bị té vỡ đầu chảy máu, nên trách ai? Trách lão gia (chồng nàng) không trông con. Lão gia vì cái gì không trông con? Không phải bởi vì trong phủ có khách à.
Làm mẹ ai không đau lòng con mình, xem tiểu nhi tử bị thương thành như vậy, nghe đại phu nói còn phải dưỡng cho tốt, nếu không khả năng sẽ để lại sẹo, nàng trong lòng liền rất là khó chịu, lại không thể trách nam nhân nhà mình, liền giận chó đánh mèo lên khách nhân.
* * *
Nàng ta sau lại làm cái gì Khương Mật không thấy được, chỉ biết đại khái chuyện tốt liền thành chuyện xấu, vốn dĩ Lục học sĩ cùng Tam Lang bàn luận rất vui vẻ, bởi vì rất hợp ý học sĩ đại nhân mới có thể mời hắn ở lại ăn cơm, một cái ngoài ý muốn liền thành như vậy.
Buổi sáng tỉnh lại Khương Mật còn rối rắm.
Muốn bảo đảm nhất định không xảy ra chuyện, không đi là đơn giản nhất. Nhưng Tam Lang đã hẹn cùng học sĩ đại nhân, đối phương cũng là thành tâm chiêu đãi, thất tín là không ổn. Nàng cũng không thể bởi vì mỗi lần nằm mơ thấy điều không tốt đều ngăn cản không cho nam nhân đi ra ngoài, tránh không ra khỏi cửa là thất sách.
Khương Mật cân nhắc một hồi, cùng Vệ Thành nói việc này, bảo hắn tốt nhất không cần lưu lại dùng bữa, nếu nói học sĩ đại nhân thịnh tình chiêu đãi không dễ từ chối thì chú ý nhiều chút, giống ngày thường ở nhà nhìn chằm chằm Nghiên Mực như vậy, thấy hắn làm việc nguy hiểm thì ngăn cản hắn, nếu là đứa nhỏ không nghe lời, ngăn cản không được liền che chở một tí.
Vệ Thành đem những câu này nghe vào trong tai, gật đầu nói đã biết, bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện, thỉnh nàng yên tâm.
Trước khi hắn trờ về, Khương Mật cảm thấy chính mình đều rất khó hoàn toàn yên tâm.
Nhưng vì để nam nhân an tâm ra cửa nàng tận lực biểu hiện thật nhẹ nhàng, đem người tiễn đi, xoay người mới mặc niệm một câu A di đà phật thỉnh Bồ Tát phù hộ.
Từ nửa buổi sáng Vệ Thành ra cửa, Khương Mật liền đếm canh giờ chờ đợi, chờ đến trưa người không trở về, liền biết hắn quả thực bị học sĩ đại nhân mời ở lại ăn cơm. Biết được việc này làm Khương Mật trong lòng lo lắng càng nhiều hơn một chút, lo lắng hiện ở trên mặt, ngay cả Nghiên Mực đều cảm giác được, hỏi nàng không vui à?
Nghiên Mực còn nhìn ra được, Ngô thị còn có thể nhìn không ra? Bà hỏi Khương Mật đã xảy ra chuyện gì, lo lắng việc gì?
Khương Mật cười cười, nói không có.
Ngô thị bĩu môi: "Ngươi về phòng nhìn gương đi, cười thật xấu, nói đi, rốt cuộc đang lo lắng cái gì? Nói ra ta tham mưu cho ngươi."
Sợ bà bà giống mình cùng nhau nhớ mong, Khương Mật cũng không dám nói thật, nàng giải thích: "Đêm qua trước khi ngủ con hỏi một chút, Lục học sĩ đó là quan phẩm giai không thấp, con suy nghĩ cẩn thận cũng không hiểu hắn vì sao mời Tam Lang, không biết là có ý đồ gì?"
"Có thể là hợp ý, hoặc là thấy Tam Lang có tiền đồ, trước cùng hắn quan hệ tốt. Tức phụ nhi (con dâu) ngươi bình thường không lo, như thế nào vì chuyện nhỏ này mà hoảng lên? Thật sự muốn biết chờ Tam Lang trở về hỏi hắn không phải là được sao, hắn không phải đứa ngốc, cùng người ở chung còn không biết người ta thiệt tình hay không?" Ngô thị không hoài nghi, trả lời vài câu, bảo nàng đừng suy nghĩ.
Khương Mật may mắn lừa gạt qua đi, gật đầu chơi với Nghiên Mực.
"Đúng rồi cha đâu rồi nương?"
"Mấy ngày hôm trước ông ấy quét tuyết ở trước ngõ liền quen mấy lão nhân gần đây, bây giờ tuyết không còn rơi, rảnh rỗi nên cùng người ta tán gẫu." Ngô thị nói như vậy khá tốt, đỡ phải ở trong nhà người không có việc làm, khiến ông nhàm chán.
"Kia vẫn là cha có bản lĩnh, ta cùng Tam Lang ở đây lâu như vậy, cũng không biết được bao nhiêu người."
"Trước kia chúng ta chưa đến, Tam Lang đến nha môn trong nhà cũng chỉ có ngươi, ngươi nào dám ra khỏi cửa cùng người ta nói chuyện? Không quen biết cũng bình thường. Cha ngươi là nhàn rỗi, ở nông thôn lúc nông nhàn ông ấy còn có thể tìm việc để làm, bện giày rơm bện sọt trúc, hiện tại nếu không trông Nghiên Mực hay uống trà, đi ra ngoài tán gẫu với vài người cũng tốt, như vậy thời gian mới qua mau."
Chờ đến nửa buổi chiều, Vệ Thành đã trở lại, hắn đi tới cổng người đánh xe ngựa mới trở về, đều không phải Lục học sĩ an bài, quản gia bên kia thấy đường xa liền phái xe đi đưa hắn về. Chờ xe ngựa ra đầu hẻm, Khương Mật mới kéo hắn vào, đóng cửa lại, hỏi: "Ở Lục gia như thế nào? Thuận lợi không?"
Vệ Thành nắm tay Khương Mật về phòng, ngồi xuống mới nói: "Ta cùng học sĩ đại nhân bàn luận học vấn, đến trưa đại nhân nói trong phủ đã làm cơm nên mời ta ở lại dùng, dùng xong lại đi vào vườn xem cảnh, thấy thời gian không còn sớm ta mới cáo từ."
Khương Mật vỗ vỗ ngực, thấy nàng như vậy, Ngô thị còn chê cười: "Lúc giữa trưa Mật Nương liền lo lắng, nàng cùng ta nói Lục đại nhân là quan lớn, không duyên không cớ mời ngươi làm khách, sợ có mục đích. Ta liền nói nàng suy nghĩ nhiều, còn không phải là người đọc sách thưởng thức sao?"
"Cũng không trách Mật Nương, khi con được mời cũng thụ sủng nhược kinh (hoảng sợ). "
"Về tới nhà sao còn nói như vậy? Nghe thật khó chịu."
Vệ Thành:.
Ngô thị nói muốn đi nhà bếp nấu nước, đứng dậy đi ra ngoài, Vệ Thành mới hạ giọng hỏi: "Mật Nương ngươi không cùng nương nói sao?"
"Chưa nói, ta không đành lòng để nương lo lắng."
Vệ Thành nghe trong lòng nóng hổi, hắn lấy tay nắm bàn tay Khương Mật, đang muốn mở miệng, Nghiên Mực dùng dùng hết sức bình sinh đẩy hắn ra, lấy hai tay mập mạp của mình ôm tay Khương Mật: "Nương là của con!"
Vệ Thành trả lời hắn: "Đây là nương tử của ta."
Khương Mật:.
Thật ấu trĩ.
Nàng tùy ý để Nghiên Mực ôm mình, quay đầu tiếp tục hỏi nam nhân: "Thật sự hết thảy thuận lợi chuyện gì cũng không xảy ra sao?"
"Có hai lần nguy hiểm, ta đã cứu."
"Hai lần?"
"Lúc đang ăn ái tử (con trai cưng) cảu Lục học sĩ đúng là tới bò lên ghế, ta có phòng bị, thấy hắn trọng tâm không ổn ta liền duỗi tay đỡ hắn. Sau đó chúng ta đi dạo vườn, đứa nhỏ đó hấp tấp chạy nhảy, dưới chân lại trơn trượt ta lại đỡ hắn một lần."
Khương Mật nghĩ nghĩ, nói: "Quá trình khẳng định không đơn giản như vậy, ngươi nói đẽ nghe như vậy nhất định không ai tin."
Vệ Thành nào dám nói sự thật? Còn không phải sợ dọa thê tử sao?
Hắn chỉ có thể giản lược, Khương Mật cuối cùng không đào bới đến tận cùng, việc này liền đi qua.
Vốn là đi qua..
Hết ngày nghỉ hắn trở lại nha môn, lại bị Lục học sĩ gọi lại, đại khái là nói thê tử hắn sau khi nghe nói việc này, trách hắn không đáp tạ, thúc giục hắn lại mời lần nữa, hy vọng ngày nghỉ lần sau Vệ Thành có thể mang phu nhân (thê tử) đến nhà làm khách, cho Lục gia cơ hội chiêu đãi.
"Ngày hôm qua được ngài khoản đãi, lại hàn huyên rất nhiều văn chương, vãn sinh (cách xưng hô của cấp dưới) được lợi rất nhiều, vãn sinh cần phải cảm tạ ngài chứ sao dám nhận ngài tạ lễ?"
Lục học sĩ đỡ trán: "Phu nhân (vợ) ta nàng quyết định chuyện gì liền nhất định phải làm chuyện đó, ngươi lần này khước từ, nàng lần sau sẽ mời tiếp. Lại nói việc nào ra việc đó, ta thưởng thức văn chương của ngươi mới mời ngươi đến nhà làm khách, lại khiến ngươi đỡ nhi tử ta hai lần. Hôm qua nếu không phải có ngươi, con ta tất nhiên sẽ xảy ra chuyện, ta chẳng qua đáp tạ bằng miệng, bị phu nhân trách cứ là đúng."
"Phu nhân học sĩ chính là con nhà danh môn, thê tử ta xuất thân hương dã, vãn sinh chỉ sợ các nàng nói chuyện không hợp, khiến mọi người xấu hổ."
Lục học sĩ cười, nói phu nhân hắn tuy rằng không phải thập toàn người lương thiện, nhưng thành tâm chiêu đãi, vô luận Vệ phu nhân là người thế nào, đều sẽ không để nàng mất mặt.
"Ta nghe nói, phu nhân ngươi là ngươi coi trọng mới cầu thú (cầu cha mẹ cho cưới), nữ nhân có thể khiến ngươi coi trọng, tất nhiên không kém, ngươi đừng lo lắng quá."
Đều nói đến như vậy, lại chối từ liền có vẻ thực bất cận nhân tình (không nể mặt người ta), Vệ Thành liền đáp ứng.
Đêm đó hắn liền cùng Khương Mật nói việc này, Khương Mật trên mặt viết ta liền biết: "Ngươi quả nhiên là ngắt đầu bỏ đuôi, sợ nói nhiều một câu ta nghe xong sẽ lo lắng có phải hay không?"
"Đâu giống như ngươi nói như vậy."
Khương Mật giống như tức giận, nhưng đang ngồi, bày ra dáng vẻ không để ý tới hắn. Vệ Thành đi qua muốn dỗ nàng, lại thấy nàng đang cười.
Vệ Thành liền hồ đồ: "Như thế nào đột nhiên lại cười?"
"Ta cao hứng."
"Cao hứng cái gì?"
"Ta nghĩ lúc ngươi bảo vệ nhi tử của học sĩ nhất định không nghĩ tới muốn học sĩ đại nhân cảm tạ chúng ta, lúc ấy nghĩ có phải hay không muốn cứu người và muốn tránh tai họa? Làm như vậy lại mang đến tốt kết quả, không phải nói Lục học sĩ là quan lớn ở Hàn Lâm Viện sao? Hắn thưởng thức ngươi, có lẽ sẽ giúp nói đỡ cho ngươi, thăng chức sẽ dễ dàng hơn một ít, có phải như vậy hay không?"
Vệ Thành gật đầu: "Là Mật Nương cho ta phúc khí, nếu không phải biết trước thì sao có thể phòng bị, sao có thể đổi lấy kết quả tốt? Lục phu nhân yêu thương ấu tử như vậy, đứa nhỏ kia nếu là xảy ra chuyện, nàng ta giận chó đánh mèo không phải là không."
"Cho nên ta cao hứng a. Bình thường ngươi có việc gì cũng tự mình gánh, ta cùng cha nương nhìn nhưng không thể giúp, ta thấy khó chịu. Hiện tại có thể giúp được ngươi, ta liền cảm thấy là chúng ta cùng nhau vì cái nhà này dốc sức làm, như vậy ngẫm lại trong lòng thoải mái."
Vệ Thành ngồi bên cạnh, ôm lấy eo nàng, nói: "Lòng ta hy vọng ngươi hàng đêm an ổn, ngủ không cần nằm mơ. Nhưng nghĩ như vậy, ta lại dấn thân vào quan trường, chuyện phiền toái không phải ít, sau này chỉ sợ sẽ làm nàng sợ, đại khái là an ổn không được."
Khương Mật dựa trên vai hắn nói không có gì, ban đầu có thể sẽ sợ hãi một chút, vài lần sẽ quen thôi.
Hiện tại thấy ác mộng cũng không sợ, còn cảm tạ ông trời nhắc nhở nàng.
Lục học sĩ dòng dõi cao, hắn là con thứ ba, cùng huynh đệ sống trong Lục gia đại trạch (nhiều nhà trong một mảnh đất). Cả đại trạch đều rất khí phái, đi quanh tường ngoài một vòng đều phải đi đến ba mươi phút, đến nỗi nói bên trong, là ba khu năm viện, còn có một khu vườn, một bên là núi giả nước chảy, đình bát giác, bên kia là vườn mai.
Nhà bọn họ chính là nhà cao cửa rộng, đã rộng mở lại khí phái, khi Khương Mật đi theo vào còn lo lắng đề phòng, Lục gia dòng dõi quá cao, nàng sợ Tam Lang lại đây bị người ta khinh thường, trường hợp đó ngẫm lại liền khó chịu.
Vệ Thành rốt cuộc đã từng vào cung, hắn một đường đi vững chắc, phảng phất cũng không có lòng hiếu kỳ, khi vào cửa còn hơi đánh giá một chút, không nhìn nhiều, liền đi theo quản gia hướng chính sảnh (phòng khách) mà đi.
Lục học sĩ chờ ở bên kia, mời hắn ngồi xuống uống trà, nói đổi chỗ, liền dẫn hắn đến thư phòng của mình.
Thấy hai người bọn họ bàn luận học vấn, Khương Mật mới thoáng buông tâm, nàng tuy rằng chưa thấy qua việc lớn, nhưng cũng biết nhìn người, nàng nhìn ra Lục học sĩ không phải vì chuyện khác lấy cớ tìm Tam Lang, mời hắn thật đúng là đến để luận học vấn, hai người nói những cái đó Khương Mật nghe được mơ màng sắp ngủ.
Trà cũng uống, văn chương cũng bàn, Vệ Thành chuẩn bị ra cáo từ ra về thì bị Lục học sĩ ngăn lại, nói là đã làm cơm mời hắn nếm thử.
Cơm canh đã dọn bên cạnh phòng khách, biết tam lão gia đang đãi khách nên những người khác cũng không qua đây làm phiền, lúc bắt đầu ăn, ấu tử (con út còn nhỏ) của tam phòng bỏ lại nô tài chuồn êm lại đây tìm cha, đứa nhỏ chỉ mới bốn năm tuổi, rất hoạt bát, lại đây ngửi được mùi thơm liền bò lên ghế, trọng tâm hắn không tốt liền đem ghế dẫm hụt cả người ngã về phía trước, cái trán đập mạnh xuống cạnh bàn..
Vốn dĩ hai người bọn họ ở phương diện này không cẩn thận, bọn họ không trông kĩ đứa nhỏ, sơ sẩy một cái liền xảy ra chuyện này, trong nháy mắt đứa nhỏ kia bị vỡ đầu, máu chảy lênh láng, da đầu rách một mảng lớn, Lục phủ liền lộn xộn.
Chuyện này vốn dĩ cùng Vệ Thành không liên quan, Lục học sĩ ở bên cạnh minh bạch thị phi, hắn hiểu, nhưng thê tử hắn không hiểu, thê tử hắn chỉ biết cục cưng của bà đi qua tìm cha hắn thì bị té vỡ đầu chảy máu, nên trách ai? Trách lão gia (chồng nàng) không trông con. Lão gia vì cái gì không trông con? Không phải bởi vì trong phủ có khách à.
Làm mẹ ai không đau lòng con mình, xem tiểu nhi tử bị thương thành như vậy, nghe đại phu nói còn phải dưỡng cho tốt, nếu không khả năng sẽ để lại sẹo, nàng trong lòng liền rất là khó chịu, lại không thể trách nam nhân nhà mình, liền giận chó đánh mèo lên khách nhân.
* * *
Nàng ta sau lại làm cái gì Khương Mật không thấy được, chỉ biết đại khái chuyện tốt liền thành chuyện xấu, vốn dĩ Lục học sĩ cùng Tam Lang bàn luận rất vui vẻ, bởi vì rất hợp ý học sĩ đại nhân mới có thể mời hắn ở lại ăn cơm, một cái ngoài ý muốn liền thành như vậy.
Buổi sáng tỉnh lại Khương Mật còn rối rắm.
Muốn bảo đảm nhất định không xảy ra chuyện, không đi là đơn giản nhất. Nhưng Tam Lang đã hẹn cùng học sĩ đại nhân, đối phương cũng là thành tâm chiêu đãi, thất tín là không ổn. Nàng cũng không thể bởi vì mỗi lần nằm mơ thấy điều không tốt đều ngăn cản không cho nam nhân đi ra ngoài, tránh không ra khỏi cửa là thất sách.
Khương Mật cân nhắc một hồi, cùng Vệ Thành nói việc này, bảo hắn tốt nhất không cần lưu lại dùng bữa, nếu nói học sĩ đại nhân thịnh tình chiêu đãi không dễ từ chối thì chú ý nhiều chút, giống ngày thường ở nhà nhìn chằm chằm Nghiên Mực như vậy, thấy hắn làm việc nguy hiểm thì ngăn cản hắn, nếu là đứa nhỏ không nghe lời, ngăn cản không được liền che chở một tí.
Vệ Thành đem những câu này nghe vào trong tai, gật đầu nói đã biết, bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện, thỉnh nàng yên tâm.
Trước khi hắn trờ về, Khương Mật cảm thấy chính mình đều rất khó hoàn toàn yên tâm.
Nhưng vì để nam nhân an tâm ra cửa nàng tận lực biểu hiện thật nhẹ nhàng, đem người tiễn đi, xoay người mới mặc niệm một câu A di đà phật thỉnh Bồ Tát phù hộ.
Từ nửa buổi sáng Vệ Thành ra cửa, Khương Mật liền đếm canh giờ chờ đợi, chờ đến trưa người không trở về, liền biết hắn quả thực bị học sĩ đại nhân mời ở lại ăn cơm. Biết được việc này làm Khương Mật trong lòng lo lắng càng nhiều hơn một chút, lo lắng hiện ở trên mặt, ngay cả Nghiên Mực đều cảm giác được, hỏi nàng không vui à?
Nghiên Mực còn nhìn ra được, Ngô thị còn có thể nhìn không ra? Bà hỏi Khương Mật đã xảy ra chuyện gì, lo lắng việc gì?
Khương Mật cười cười, nói không có.
Ngô thị bĩu môi: "Ngươi về phòng nhìn gương đi, cười thật xấu, nói đi, rốt cuộc đang lo lắng cái gì? Nói ra ta tham mưu cho ngươi."
Sợ bà bà giống mình cùng nhau nhớ mong, Khương Mật cũng không dám nói thật, nàng giải thích: "Đêm qua trước khi ngủ con hỏi một chút, Lục học sĩ đó là quan phẩm giai không thấp, con suy nghĩ cẩn thận cũng không hiểu hắn vì sao mời Tam Lang, không biết là có ý đồ gì?"
"Có thể là hợp ý, hoặc là thấy Tam Lang có tiền đồ, trước cùng hắn quan hệ tốt. Tức phụ nhi (con dâu) ngươi bình thường không lo, như thế nào vì chuyện nhỏ này mà hoảng lên? Thật sự muốn biết chờ Tam Lang trở về hỏi hắn không phải là được sao, hắn không phải đứa ngốc, cùng người ở chung còn không biết người ta thiệt tình hay không?" Ngô thị không hoài nghi, trả lời vài câu, bảo nàng đừng suy nghĩ.
Khương Mật may mắn lừa gạt qua đi, gật đầu chơi với Nghiên Mực.
"Đúng rồi cha đâu rồi nương?"
"Mấy ngày hôm trước ông ấy quét tuyết ở trước ngõ liền quen mấy lão nhân gần đây, bây giờ tuyết không còn rơi, rảnh rỗi nên cùng người ta tán gẫu." Ngô thị nói như vậy khá tốt, đỡ phải ở trong nhà người không có việc làm, khiến ông nhàm chán.
"Kia vẫn là cha có bản lĩnh, ta cùng Tam Lang ở đây lâu như vậy, cũng không biết được bao nhiêu người."
"Trước kia chúng ta chưa đến, Tam Lang đến nha môn trong nhà cũng chỉ có ngươi, ngươi nào dám ra khỏi cửa cùng người ta nói chuyện? Không quen biết cũng bình thường. Cha ngươi là nhàn rỗi, ở nông thôn lúc nông nhàn ông ấy còn có thể tìm việc để làm, bện giày rơm bện sọt trúc, hiện tại nếu không trông Nghiên Mực hay uống trà, đi ra ngoài tán gẫu với vài người cũng tốt, như vậy thời gian mới qua mau."
Chờ đến nửa buổi chiều, Vệ Thành đã trở lại, hắn đi tới cổng người đánh xe ngựa mới trở về, đều không phải Lục học sĩ an bài, quản gia bên kia thấy đường xa liền phái xe đi đưa hắn về. Chờ xe ngựa ra đầu hẻm, Khương Mật mới kéo hắn vào, đóng cửa lại, hỏi: "Ở Lục gia như thế nào? Thuận lợi không?"
Vệ Thành nắm tay Khương Mật về phòng, ngồi xuống mới nói: "Ta cùng học sĩ đại nhân bàn luận học vấn, đến trưa đại nhân nói trong phủ đã làm cơm nên mời ta ở lại dùng, dùng xong lại đi vào vườn xem cảnh, thấy thời gian không còn sớm ta mới cáo từ."
Khương Mật vỗ vỗ ngực, thấy nàng như vậy, Ngô thị còn chê cười: "Lúc giữa trưa Mật Nương liền lo lắng, nàng cùng ta nói Lục đại nhân là quan lớn, không duyên không cớ mời ngươi làm khách, sợ có mục đích. Ta liền nói nàng suy nghĩ nhiều, còn không phải là người đọc sách thưởng thức sao?"
"Cũng không trách Mật Nương, khi con được mời cũng thụ sủng nhược kinh (hoảng sợ). "
"Về tới nhà sao còn nói như vậy? Nghe thật khó chịu."
Vệ Thành:.
Ngô thị nói muốn đi nhà bếp nấu nước, đứng dậy đi ra ngoài, Vệ Thành mới hạ giọng hỏi: "Mật Nương ngươi không cùng nương nói sao?"
"Chưa nói, ta không đành lòng để nương lo lắng."
Vệ Thành nghe trong lòng nóng hổi, hắn lấy tay nắm bàn tay Khương Mật, đang muốn mở miệng, Nghiên Mực dùng dùng hết sức bình sinh đẩy hắn ra, lấy hai tay mập mạp của mình ôm tay Khương Mật: "Nương là của con!"
Vệ Thành trả lời hắn: "Đây là nương tử của ta."
Khương Mật:.
Thật ấu trĩ.
Nàng tùy ý để Nghiên Mực ôm mình, quay đầu tiếp tục hỏi nam nhân: "Thật sự hết thảy thuận lợi chuyện gì cũng không xảy ra sao?"
"Có hai lần nguy hiểm, ta đã cứu."
"Hai lần?"
"Lúc đang ăn ái tử (con trai cưng) cảu Lục học sĩ đúng là tới bò lên ghế, ta có phòng bị, thấy hắn trọng tâm không ổn ta liền duỗi tay đỡ hắn. Sau đó chúng ta đi dạo vườn, đứa nhỏ đó hấp tấp chạy nhảy, dưới chân lại trơn trượt ta lại đỡ hắn một lần."
Khương Mật nghĩ nghĩ, nói: "Quá trình khẳng định không đơn giản như vậy, ngươi nói đẽ nghe như vậy nhất định không ai tin."
Vệ Thành nào dám nói sự thật? Còn không phải sợ dọa thê tử sao?
Hắn chỉ có thể giản lược, Khương Mật cuối cùng không đào bới đến tận cùng, việc này liền đi qua.
Vốn là đi qua..
Hết ngày nghỉ hắn trở lại nha môn, lại bị Lục học sĩ gọi lại, đại khái là nói thê tử hắn sau khi nghe nói việc này, trách hắn không đáp tạ, thúc giục hắn lại mời lần nữa, hy vọng ngày nghỉ lần sau Vệ Thành có thể mang phu nhân (thê tử) đến nhà làm khách, cho Lục gia cơ hội chiêu đãi.
"Ngày hôm qua được ngài khoản đãi, lại hàn huyên rất nhiều văn chương, vãn sinh (cách xưng hô của cấp dưới) được lợi rất nhiều, vãn sinh cần phải cảm tạ ngài chứ sao dám nhận ngài tạ lễ?"
Lục học sĩ đỡ trán: "Phu nhân (vợ) ta nàng quyết định chuyện gì liền nhất định phải làm chuyện đó, ngươi lần này khước từ, nàng lần sau sẽ mời tiếp. Lại nói việc nào ra việc đó, ta thưởng thức văn chương của ngươi mới mời ngươi đến nhà làm khách, lại khiến ngươi đỡ nhi tử ta hai lần. Hôm qua nếu không phải có ngươi, con ta tất nhiên sẽ xảy ra chuyện, ta chẳng qua đáp tạ bằng miệng, bị phu nhân trách cứ là đúng."
"Phu nhân học sĩ chính là con nhà danh môn, thê tử ta xuất thân hương dã, vãn sinh chỉ sợ các nàng nói chuyện không hợp, khiến mọi người xấu hổ."
Lục học sĩ cười, nói phu nhân hắn tuy rằng không phải thập toàn người lương thiện, nhưng thành tâm chiêu đãi, vô luận Vệ phu nhân là người thế nào, đều sẽ không để nàng mất mặt.
"Ta nghe nói, phu nhân ngươi là ngươi coi trọng mới cầu thú (cầu cha mẹ cho cưới), nữ nhân có thể khiến ngươi coi trọng, tất nhiên không kém, ngươi đừng lo lắng quá."
Đều nói đến như vậy, lại chối từ liền có vẻ thực bất cận nhân tình (không nể mặt người ta), Vệ Thành liền đáp ứng.
Đêm đó hắn liền cùng Khương Mật nói việc này, Khương Mật trên mặt viết ta liền biết: "Ngươi quả nhiên là ngắt đầu bỏ đuôi, sợ nói nhiều một câu ta nghe xong sẽ lo lắng có phải hay không?"
"Đâu giống như ngươi nói như vậy."
Khương Mật giống như tức giận, nhưng đang ngồi, bày ra dáng vẻ không để ý tới hắn. Vệ Thành đi qua muốn dỗ nàng, lại thấy nàng đang cười.
Vệ Thành liền hồ đồ: "Như thế nào đột nhiên lại cười?"
"Ta cao hứng."
"Cao hứng cái gì?"
"Ta nghĩ lúc ngươi bảo vệ nhi tử của học sĩ nhất định không nghĩ tới muốn học sĩ đại nhân cảm tạ chúng ta, lúc ấy nghĩ có phải hay không muốn cứu người và muốn tránh tai họa? Làm như vậy lại mang đến tốt kết quả, không phải nói Lục học sĩ là quan lớn ở Hàn Lâm Viện sao? Hắn thưởng thức ngươi, có lẽ sẽ giúp nói đỡ cho ngươi, thăng chức sẽ dễ dàng hơn một ít, có phải như vậy hay không?"
Vệ Thành gật đầu: "Là Mật Nương cho ta phúc khí, nếu không phải biết trước thì sao có thể phòng bị, sao có thể đổi lấy kết quả tốt? Lục phu nhân yêu thương ấu tử như vậy, đứa nhỏ kia nếu là xảy ra chuyện, nàng ta giận chó đánh mèo không phải là không."
"Cho nên ta cao hứng a. Bình thường ngươi có việc gì cũng tự mình gánh, ta cùng cha nương nhìn nhưng không thể giúp, ta thấy khó chịu. Hiện tại có thể giúp được ngươi, ta liền cảm thấy là chúng ta cùng nhau vì cái nhà này dốc sức làm, như vậy ngẫm lại trong lòng thoải mái."
Vệ Thành ngồi bên cạnh, ôm lấy eo nàng, nói: "Lòng ta hy vọng ngươi hàng đêm an ổn, ngủ không cần nằm mơ. Nhưng nghĩ như vậy, ta lại dấn thân vào quan trường, chuyện phiền toái không phải ít, sau này chỉ sợ sẽ làm nàng sợ, đại khái là an ổn không được."
Khương Mật dựa trên vai hắn nói không có gì, ban đầu có thể sẽ sợ hãi một chút, vài lần sẽ quen thôi.
Hiện tại thấy ác mộng cũng không sợ, còn cảm tạ ông trời nhắc nhở nàng.
/119
|