-Của cháu hết 200 nghìn.
Bác tài với nụ cười tươi rói phán.
-Dạ!Cháu gửi tiền bác ạ.
Tiểu Hy cố nặn ra nụ cười tươi nhất có thể.Đau lòng đưa 200 nghìn cho bác tài
Chiếc taxi màu xanh chẳng mấy chốc biến mấy khỏi tầm mắt của Tiểu Hy.Nhìn chiếc xe dời đi mà lòng Tiểu Hy ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa .Hix.Với 200 nghìn ấy cô có thể mua được hai thùng mì tôm Hảo Hảo hoặc có thể mua được vài bịch bim bim, đi chợ được hai ngày,v..v..v
Ngửa cổ lên trời Tiểu Hy cười chua xót.Cô chừa rồi, chừa thật rồi.Từ giờ cô sẽ không bao giờ đi muộn nữa.
-A! Đi...muộn..ư?
Vội nhìn chiếc đồng hồ đeo tay.
-Bảy...bảy..giờ năm tám...tám rồi sao.Chết muộn làm rồi.Hai phút nữa vào giờ làm.HuHu.
Chẳng cần nghĩ nhiều,Tiểu Hy lao như tên bắn chạy thật nhanh.Quả thật ông trời đúng là bất công mà, đã bị cái đấm lại thêm cái đạp.Đã bị muộn lại còn đâm trúng người khác nữa.Thật là đen đủi.
- Cô không sao chứ.
Một giọng ấm áp vang lên
Tiểu Hy ngẩng lên
- OMG.SOÁI CA
Đấy là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu của Tiểu Hy.HaHa.Đúng là...trong cái rủi cũng có cái may, va đúng vào chàng hoàng tử.
Khẽ e thẹn,Tiểu Hy nói.
-Tôi không sao,cảm ơn anh.
Mái tóc màu bạch kim đung đưa như phát sáng dưới ánh nắng mặt trời cùng với nụ cười trắng sáng,không khác gì bạch mã hoàng tử.
Đưa tay ra phía trước anh ta nói với Tiểu Hy
- Nào! Để tôi giúp cô đứng dậy nhé.
- Oa oa.Trời ơi giống mấy truyện tiểu thuyết mình đọc thế.Có lẽ nào,mình chính là nữ chính và anh ấy là nam chính Tiểu Hy không ngừng nghĩ, trong lòng vui sướng khôn nguôi.Mặt có hơi đỏ đưa tay ra phía trước giọng thẹn thùng như những cô nàng đôi mươi.
-Vâ..ng cảm ơn anh.
Mỉn cưởi ấm áp,chàng thanh niên liền đỡ Tiểu Hy, còn cô đang mải suy diễn những chuyện ngôn tình lãng mạng.
--- Bịch---
- Au!ui da.(Tiểu Hy ngước đôi mắt đầy tức giận lên nhìn chàng thanh niên )- anh làm cái trò gì vậy.Sao lại đẩy ngã tôi.
Tiểu Hy cô xin thề, mặc dù đã gặp nhiều thằng đàn ông đáng ghét nhưng chưa bao giờ cô gặp phải cái mặt,ờ, nói sao nhỉ,hơi thô lỗ một tẹo nhưng thật sự là rất là...đểu.
-Chắc cô đang nghĩ tôi sẽ đỡ cô dậy,mỉn cười và hỏi anh thật sự xin lỗi vì va phải em, em có rảnh không tối anh mời em đi ăn .Haha mấy cái loại đó tôi gặp nhiều rồi.Lỗi mốt quá rồi cưng ơi.Muốn gây ấn tượng với anh phải tìm cách khác đi,loại như cô tôi gặp nhiều rồi.Đúng là loại rẻ tiền.
Xong anh ta cười khinh bỉ nhìn Tiểu Hy.
Đứng dậy phủi lớp bụi khỏi chiếc áo sơ mi,Tiểu Hy cười,haha, gì chứ vừa rồi vừa nghĩ hắn ta là một chàng hoàng tử, soái ca.Hừ, giả bộ ân cần để người ta bay lên tít tầng mây rồi đá một phát bay luôn xuống đất sao.Hơ, hay vì ta đẹp trai là ta có quyền.Mấy thể loại Tiểu Hy cô á...cô khinh.
-Ha.Tôi rẻ tiền sao.Ừ tôi rẻ tiền đấy còn hơn là loại không có giá trị như anh.Thật đen đủi,ayzaa,coi như sáng ra tôi xui xẻo đạp đúng đống phân đi. Đen thật
-Không có giá trị,đống phân sao.Cô nói tôi ư.
- Ừ tôi nói anh đấy thì sao.(Tiểu Hy hất mặt lên)
Ánh mắt sắc lẻm nhìn Tiểu Hy.
-Haha,gan cô to đấy,xin lỗi nhưng cô động nhầm người rồi.Cô chết chắc rồi.Á Á Á.SAO CÔ DÁM ĐÁ CHÂN TÔI.ĐỨNG LẠI ĐÓ CHO TÔI.
Quay lại nhìn,Tiểu Hy lè lưỡi,giọng đầy giễu cợt.
-Plè.Cho chừa, ai mượn trêu bản cô nương.Bái bai đống phân bản cô nương đi đây.
Nói xong cô chạy luôn.Dại gì mà ở lại,
-Hừ, đàn ông bây giờ người vừa tốt đẹp trai toi hết rồi,còn giờ chỉ còn lại mấy thằng lừa tình thôi,hix, thật khổ thân cho người vừa xinh đẹp,lại hiền dịu,đáng yêu, trong sáng như mình đây.Thật sự rất tiếc.(- -!)
Chiếc thẻ nhân viên lấp lánh nằm ngoan ngoãn trên sàn nhà đầy sang trọng và đắt tiền.Khẽ cúi nhặt chiếc thẻ nhân viên lên.
-Mạc Tiểu Hy?
Ánh mắt hiện rõ sự thích thú.
-Tốt!thú vị rồi đây!tôi sẽ nhất định cho cô sống không bằng chết.Cô hãy chuẩn bị dần đi,Mạc Tiểu Hy.
Mái tóc bạch kim khẽ đung đưa trước gió,đôi môi nhếch lên tạo hình vòng cung, đôi mắt ánh lên sự nguy hiểm,toàn thân tỏa khí chất kiêu ngạo, hiên ngang,...tất cả dường như hòa hợp tạo nên một sự quyến rũ đến mê người.
Khẽ chỉnh lại bộ âu phục đắt tiên, người thanh niên từng bước tiến vào sảnh chính của công ti...
Bác tài với nụ cười tươi rói phán.
-Dạ!Cháu gửi tiền bác ạ.
Tiểu Hy cố nặn ra nụ cười tươi nhất có thể.Đau lòng đưa 200 nghìn cho bác tài
Chiếc taxi màu xanh chẳng mấy chốc biến mấy khỏi tầm mắt của Tiểu Hy.Nhìn chiếc xe dời đi mà lòng Tiểu Hy ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa .Hix.Với 200 nghìn ấy cô có thể mua được hai thùng mì tôm Hảo Hảo hoặc có thể mua được vài bịch bim bim, đi chợ được hai ngày,v..v..v
Ngửa cổ lên trời Tiểu Hy cười chua xót.Cô chừa rồi, chừa thật rồi.Từ giờ cô sẽ không bao giờ đi muộn nữa.
-A! Đi...muộn..ư?
Vội nhìn chiếc đồng hồ đeo tay.
-Bảy...bảy..giờ năm tám...tám rồi sao.Chết muộn làm rồi.Hai phút nữa vào giờ làm.HuHu.
Chẳng cần nghĩ nhiều,Tiểu Hy lao như tên bắn chạy thật nhanh.Quả thật ông trời đúng là bất công mà, đã bị cái đấm lại thêm cái đạp.Đã bị muộn lại còn đâm trúng người khác nữa.Thật là đen đủi.
- Cô không sao chứ.
Một giọng ấm áp vang lên
Tiểu Hy ngẩng lên
- OMG.SOÁI CA
Đấy là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu của Tiểu Hy.HaHa.Đúng là...trong cái rủi cũng có cái may, va đúng vào chàng hoàng tử.
Khẽ e thẹn,Tiểu Hy nói.
-Tôi không sao,cảm ơn anh.
Mái tóc màu bạch kim đung đưa như phát sáng dưới ánh nắng mặt trời cùng với nụ cười trắng sáng,không khác gì bạch mã hoàng tử.
Đưa tay ra phía trước anh ta nói với Tiểu Hy
- Nào! Để tôi giúp cô đứng dậy nhé.
- Oa oa.Trời ơi giống mấy truyện tiểu thuyết mình đọc thế.Có lẽ nào,mình chính là nữ chính và anh ấy là nam chính Tiểu Hy không ngừng nghĩ, trong lòng vui sướng khôn nguôi.Mặt có hơi đỏ đưa tay ra phía trước giọng thẹn thùng như những cô nàng đôi mươi.
-Vâ..ng cảm ơn anh.
Mỉn cưởi ấm áp,chàng thanh niên liền đỡ Tiểu Hy, còn cô đang mải suy diễn những chuyện ngôn tình lãng mạng.
--- Bịch---
- Au!ui da.(Tiểu Hy ngước đôi mắt đầy tức giận lên nhìn chàng thanh niên )- anh làm cái trò gì vậy.Sao lại đẩy ngã tôi.
Tiểu Hy cô xin thề, mặc dù đã gặp nhiều thằng đàn ông đáng ghét nhưng chưa bao giờ cô gặp phải cái mặt,ờ, nói sao nhỉ,hơi thô lỗ một tẹo nhưng thật sự là rất là...đểu.
-Chắc cô đang nghĩ tôi sẽ đỡ cô dậy,mỉn cười và hỏi anh thật sự xin lỗi vì va phải em, em có rảnh không tối anh mời em đi ăn .Haha mấy cái loại đó tôi gặp nhiều rồi.Lỗi mốt quá rồi cưng ơi.Muốn gây ấn tượng với anh phải tìm cách khác đi,loại như cô tôi gặp nhiều rồi.Đúng là loại rẻ tiền.
Xong anh ta cười khinh bỉ nhìn Tiểu Hy.
Đứng dậy phủi lớp bụi khỏi chiếc áo sơ mi,Tiểu Hy cười,haha, gì chứ vừa rồi vừa nghĩ hắn ta là một chàng hoàng tử, soái ca.Hừ, giả bộ ân cần để người ta bay lên tít tầng mây rồi đá một phát bay luôn xuống đất sao.Hơ, hay vì ta đẹp trai là ta có quyền.Mấy thể loại Tiểu Hy cô á...cô khinh.
-Ha.Tôi rẻ tiền sao.Ừ tôi rẻ tiền đấy còn hơn là loại không có giá trị như anh.Thật đen đủi,ayzaa,coi như sáng ra tôi xui xẻo đạp đúng đống phân đi. Đen thật
-Không có giá trị,đống phân sao.Cô nói tôi ư.
- Ừ tôi nói anh đấy thì sao.(Tiểu Hy hất mặt lên)
Ánh mắt sắc lẻm nhìn Tiểu Hy.
-Haha,gan cô to đấy,xin lỗi nhưng cô động nhầm người rồi.Cô chết chắc rồi.Á Á Á.SAO CÔ DÁM ĐÁ CHÂN TÔI.ĐỨNG LẠI ĐÓ CHO TÔI.
Quay lại nhìn,Tiểu Hy lè lưỡi,giọng đầy giễu cợt.
-Plè.Cho chừa, ai mượn trêu bản cô nương.Bái bai đống phân bản cô nương đi đây.
Nói xong cô chạy luôn.Dại gì mà ở lại,
-Hừ, đàn ông bây giờ người vừa tốt đẹp trai toi hết rồi,còn giờ chỉ còn lại mấy thằng lừa tình thôi,hix, thật khổ thân cho người vừa xinh đẹp,lại hiền dịu,đáng yêu, trong sáng như mình đây.Thật sự rất tiếc.(- -!)
Chiếc thẻ nhân viên lấp lánh nằm ngoan ngoãn trên sàn nhà đầy sang trọng và đắt tiền.Khẽ cúi nhặt chiếc thẻ nhân viên lên.
-Mạc Tiểu Hy?
Ánh mắt hiện rõ sự thích thú.
-Tốt!thú vị rồi đây!tôi sẽ nhất định cho cô sống không bằng chết.Cô hãy chuẩn bị dần đi,Mạc Tiểu Hy.
Mái tóc bạch kim khẽ đung đưa trước gió,đôi môi nhếch lên tạo hình vòng cung, đôi mắt ánh lên sự nguy hiểm,toàn thân tỏa khí chất kiêu ngạo, hiên ngang,...tất cả dường như hòa hợp tạo nên một sự quyến rũ đến mê người.
Khẽ chỉnh lại bộ âu phục đắt tiên, người thanh niên từng bước tiến vào sảnh chính của công ti...
/12
|