Trình Hiến mở cửa, thay giày xong liền gọi Đoàn Tử, không biết Đoàn Tử đang sốt cuộn tròn.
Vào phòng khách lại thấy một người co ro trong chăn, người đó ngóc đầu ra nhìn hắn một cái, meo meo một tiếng.
Trình Hiến hoàn toàn không nhận ra mình đã buông tay, cặp tài liệu rơi bộp xuống đất.
Thiếu niên vì phát sốt mà mơ hồ không rõ, ngáp một cái, gối đầu lên hai tay, dáng ngủ như mèo.
“Đoàn Tử?” Trình Hiến trống rỗng, thử hỏi.
Thiếu niên miễn cưỡng liếc mắt nhìn hắn, màu mắt cực kì giống Đoàn Tử nhà hắn.
“Meo meo.” Thiếu niên kêu một tiếng, tiếp tục ngủ.
Thời gian như ngưng trệ, niên thiếu bỗng nhiên trợn to hai mắt kinh hãi, kêu thảm một tiếng cả người cuộn vào chăn bất động.
Sau một khắc chăn run lên, xẹp xuống.
Trình Hiến hai bước tiến lên túm chăn lên, Đoàn Tử rớt ra khỏi chăn nhìn hắn đến tội nghiệp, thấy vẻ mặt bàng hoảng của Trình Hiến thì ủy ủy khuất khuất meo meo, quay đầu không dám nhìn hắn.
Những động tác thái độ giống như con người mà Đoàn Tử thể hiện lâu nay, Trình Hiến căn bản không để ý, còn tưởng rằng Đoàn Tử nhà mình tương đối thông minh.
Một người bình thường có thể chấp nhận việc thú cưng của mình biến thành người không ta.
Trình Hiến vô thức dụi dụi mắt, chẳng lẽ gần đây làm việc quá độ nên bị hoang tưởng?
Thế nhưng liên hệ những lần xuất hiện bất thình lình gần đây của thiếu niên, xâu chuỗi sự kiện, khả năng duy nhất cũng chỉ có thể là, Đoàn Tử căn bản không phải là một con mèo bình thường.
Mèo bảy tuổi theo lẽ thường đã phải già rồi, thế nhưng lông của Đoàn Tử vẫn rất dày mượt, hoàn toàn không có dấu hiệu rụng lông, suy nhược, etc của tuổi già.
“Ngươi, là gì vậy?” Trình Hiến lạnh giọng hỏi.
Đoàn Tử nhòm hắn, đôi mắt trong veo như nước ngập trong tầng tầng ủy khuất cùng mất mát, cuối cùng ré ầm lên rồi thừa cơ chạy trốn. Trình Hiến sững sờ nhìn vết cào trên tay mình, rồi lại nhìn bóng dáng Đoàn Tử nhảy khỏi cửa sổ.
Đoàn Tử nhà hắn, lần đầu tiên rời nhà đi ra ngoài.
Vào phòng khách lại thấy một người co ro trong chăn, người đó ngóc đầu ra nhìn hắn một cái, meo meo một tiếng.
Trình Hiến hoàn toàn không nhận ra mình đã buông tay, cặp tài liệu rơi bộp xuống đất.
Thiếu niên vì phát sốt mà mơ hồ không rõ, ngáp một cái, gối đầu lên hai tay, dáng ngủ như mèo.
“Đoàn Tử?” Trình Hiến trống rỗng, thử hỏi.
Thiếu niên miễn cưỡng liếc mắt nhìn hắn, màu mắt cực kì giống Đoàn Tử nhà hắn.
“Meo meo.” Thiếu niên kêu một tiếng, tiếp tục ngủ.
Thời gian như ngưng trệ, niên thiếu bỗng nhiên trợn to hai mắt kinh hãi, kêu thảm một tiếng cả người cuộn vào chăn bất động.
Sau một khắc chăn run lên, xẹp xuống.
Trình Hiến hai bước tiến lên túm chăn lên, Đoàn Tử rớt ra khỏi chăn nhìn hắn đến tội nghiệp, thấy vẻ mặt bàng hoảng của Trình Hiến thì ủy ủy khuất khuất meo meo, quay đầu không dám nhìn hắn.
Những động tác thái độ giống như con người mà Đoàn Tử thể hiện lâu nay, Trình Hiến căn bản không để ý, còn tưởng rằng Đoàn Tử nhà mình tương đối thông minh.
Một người bình thường có thể chấp nhận việc thú cưng của mình biến thành người không ta.
Trình Hiến vô thức dụi dụi mắt, chẳng lẽ gần đây làm việc quá độ nên bị hoang tưởng?
Thế nhưng liên hệ những lần xuất hiện bất thình lình gần đây của thiếu niên, xâu chuỗi sự kiện, khả năng duy nhất cũng chỉ có thể là, Đoàn Tử căn bản không phải là một con mèo bình thường.
Mèo bảy tuổi theo lẽ thường đã phải già rồi, thế nhưng lông của Đoàn Tử vẫn rất dày mượt, hoàn toàn không có dấu hiệu rụng lông, suy nhược, etc của tuổi già.
“Ngươi, là gì vậy?” Trình Hiến lạnh giọng hỏi.
Đoàn Tử nhòm hắn, đôi mắt trong veo như nước ngập trong tầng tầng ủy khuất cùng mất mát, cuối cùng ré ầm lên rồi thừa cơ chạy trốn. Trình Hiến sững sờ nhìn vết cào trên tay mình, rồi lại nhìn bóng dáng Đoàn Tử nhảy khỏi cửa sổ.
Đoàn Tử nhà hắn, lần đầu tiên rời nhà đi ra ngoài.
/60
|