Mấy ngày này Trình Hiến rất mơ màng, mỗi ngày về nhà không thấy Đoàn Tử vây lấy hắn meo meo meo meo đòi ăn nên vô cùng trống vắng.
Ngày đó hắn cùng Bạch lão đại cãi lí, dùng năng lực hùng biện đã được huấn luyện nhiều năm ra blah blah blah cùng Đoàn Tử ca nói một đống, sắc mặt Bạch tổng chuyển từ đỏ sang trắng, rồi lại từ trắng sang đen, cuối cùng nhịn không nổi hắn thao thao bất tuyệt mà dùng phép đánh ngất hắn.
Đây là quan văn gặp quan võ a, dùng lí lẽ không thắng nổi bạo lực a.
Bạo lực thắng vua hùng biện.
Đoàn Tử cứ như vậy bị mang đi.
Trình Hiến nghĩ mình oan uổng, mèo nuôi bảy năm bị người ta tha đi, người tha đi lại chính là đại ca của Đoàn Tử, dựa theo pháp luật mà nói… Khụ, đều là mèo cả, không tính là công dân.
Trình Hiến chỉ có thể nấu cơm một mình, không có em mèo nào quấn chân đòi ăn; một mình ngủ, không có em mèo nào quay ngang quay dọc đòi ôm; một mình làm việc, không có em mèo nào nhảy lên đầu gối đòi chơi; một mình đờ ra, không có em mèo nào làm nũng đòi chải lông.
Lúc là mèo, Đoàn Tử đã cho hắn rất nhiều hi vọng cùng an ủi, dù là những khi phiền chán nhất, Đoàn Tử vẫn ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn dụi dụi, mỗi ngày chỉ có cá cùng cơm trắng, Đoàn Tử vẫn ăn rất hân hoan.
Đoàn Tử là một em mẽo rất dễ chiều, có đồ ngon tất nhiên vui vẻ, không có đồ ngon cũng luôn hài lòng, thỉnh thoảng sẽ nghịch ngợm, lúc buồn chán thường nằm ngửa chân lên trời cầu chủ nhân lại đây chơi đùa, lúc thèm sữa đặc biệt khả ái, hai chân trước cọ cọ vào thảm, trên mặt tràn đầy thỏa mãn, còn có thể chảy nước miếng, có đôi khi nằm trên người Trình Hiến lên cơn thèm sữa, khiến cho Trình Hiến dở khóc dở cười. Thỉnh thoảng lại vọc vọc móng vuốt Đoàn Tử, Đoàn Tử sẽ làm bộ muốn cắn hắn, thế nhưng tay hắn đến bên mép rồi Đoàn Tử lại vươn đầu lưỡi liếm.
Sau Đoàn Tử biến thành người, vẫn thích cọ cọ vào người chủ nhân, vẻ mặt thỏa mãn vẫn giống hệt như lúc vẫn còn là mèo.
Hắn cũng không biết, thật ra hắn là đang nghĩ gì, Đoàn Tử là miêu yêu a, thế nhưng hắn hoàn toàn không e ngại gì, thậm chí còn nghĩ… Như vậy rất tốt.
Đoàn Tử, nhanh lên một chút trở về đi, chủ nhân nhớ ngươi.
Ngày đó hắn cùng Bạch lão đại cãi lí, dùng năng lực hùng biện đã được huấn luyện nhiều năm ra blah blah blah cùng Đoàn Tử ca nói một đống, sắc mặt Bạch tổng chuyển từ đỏ sang trắng, rồi lại từ trắng sang đen, cuối cùng nhịn không nổi hắn thao thao bất tuyệt mà dùng phép đánh ngất hắn.
Đây là quan văn gặp quan võ a, dùng lí lẽ không thắng nổi bạo lực a.
Bạo lực thắng vua hùng biện.
Đoàn Tử cứ như vậy bị mang đi.
Trình Hiến nghĩ mình oan uổng, mèo nuôi bảy năm bị người ta tha đi, người tha đi lại chính là đại ca của Đoàn Tử, dựa theo pháp luật mà nói… Khụ, đều là mèo cả, không tính là công dân.
Trình Hiến chỉ có thể nấu cơm một mình, không có em mèo nào quấn chân đòi ăn; một mình ngủ, không có em mèo nào quay ngang quay dọc đòi ôm; một mình làm việc, không có em mèo nào nhảy lên đầu gối đòi chơi; một mình đờ ra, không có em mèo nào làm nũng đòi chải lông.
Lúc là mèo, Đoàn Tử đã cho hắn rất nhiều hi vọng cùng an ủi, dù là những khi phiền chán nhất, Đoàn Tử vẫn ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn dụi dụi, mỗi ngày chỉ có cá cùng cơm trắng, Đoàn Tử vẫn ăn rất hân hoan.
Đoàn Tử là một em mẽo rất dễ chiều, có đồ ngon tất nhiên vui vẻ, không có đồ ngon cũng luôn hài lòng, thỉnh thoảng sẽ nghịch ngợm, lúc buồn chán thường nằm ngửa chân lên trời cầu chủ nhân lại đây chơi đùa, lúc thèm sữa đặc biệt khả ái, hai chân trước cọ cọ vào thảm, trên mặt tràn đầy thỏa mãn, còn có thể chảy nước miếng, có đôi khi nằm trên người Trình Hiến lên cơn thèm sữa, khiến cho Trình Hiến dở khóc dở cười. Thỉnh thoảng lại vọc vọc móng vuốt Đoàn Tử, Đoàn Tử sẽ làm bộ muốn cắn hắn, thế nhưng tay hắn đến bên mép rồi Đoàn Tử lại vươn đầu lưỡi liếm.
Sau Đoàn Tử biến thành người, vẫn thích cọ cọ vào người chủ nhân, vẻ mặt thỏa mãn vẫn giống hệt như lúc vẫn còn là mèo.
Hắn cũng không biết, thật ra hắn là đang nghĩ gì, Đoàn Tử là miêu yêu a, thế nhưng hắn hoàn toàn không e ngại gì, thậm chí còn nghĩ… Như vậy rất tốt.
Đoàn Tử, nhanh lên một chút trở về đi, chủ nhân nhớ ngươi.
/60
|