“Việc nhà từ nay giao cho ngươi.” Bạch đại ca tha tiểu đạo sĩ về đến nhà liền tỉnh bơ mà nói.
“Yêu quái, buông!” Tiểu đạo sĩ giận dữ quát.
Bạch tổng nhướn mày: “Thả ngươi? Thả ngươi thì ai dọn dẹp nhà cửa, đạo sĩ tiền nhiệm của ngươi làm ở đây mười năm vửa bị ta xóa trí nhớ rồi đuổi đi đó, hiện tại ở đây thiếu người làm, ngươi ít lắm cũng phải làm đủ mười năm.”
Đoàn Tử ở bên cạnh gật đầu: “Đại thúc kia, ta thật thích hắn, cá kho tàu hắn làm đặc biệt ngon mà.”
Bạch đại ca cúi người nhẹ nhàng búng một cái lên trán tiểu đạo sĩ, một vết chu sa đỏ tươi xuất hiện giữa trán hắn.
“Nếu ngươi dám có hai lòng ta sẽ trực tiếp phá nguyên thần (đầu??!) của ngươi, tốt nhất là nên chăm chỉ mà làm việc, nếu cố gắng ta sẽ giảm (tù) cho ngươi hai năm.” Bạch đại ca nói chắc.
“Ta, ta còn phải học bài ni!” Tiểu đạo sĩ ương bướng.
“Cho phép học bài, buổi tối về công việc không giảm.” Bạch đại ca ôn nhu nói, “Bao ăn bao ở, nhưng không có tiền lương.”
“… Ta có thể từ chức không?” Tiểu đạo sĩ nhược nhược hỏi.
“Ngươi nói xem?” Bạch đại ca cười đến sung sướng.
Tiểu đạo sĩ lặng thinh.
Đoàn Tử ở một bên cười trộm, chính mình bị đại ca chỉnh thì sẽ vô cùng khổ sở, thế nhưng thấy người khác bị đại ca thu gom thì lại là chuyện cực kì khoái trá.
Thế mới nói, mặc kệ là người hay là yêu, tâm lí hả hê khi thấy người gặp họa là rất giống nhau a.
“Có quét nhà không?” Bạch tổng vấn.
“Sẽ.”
“Có rửa chén bát không?”
“Sẽ.”
“Tốt, thế có biết nấu cơm không?”
“Có… Một chút thôi.”
Bạch đại ca sờ sờ cằm, lấy từ tủ sách ra hơn mười cái thực đơn: “Ngày hôm nay bắt đầu luôn, xem như là một cuộc thi, nếu ngươi không thông qua thì cữ chuẩn bị mà chết đi.”
Tiểu đạo sĩ: T^T, sư phụ, ngươi nhanh lên một chút tới cứu ta a, yêu quái hảo hung.
.
Bắt cóc con người ta về làm ko công rồi còn đòi tổ chức cuộc thi, a thật côn đồ ~”~
“Yêu quái, buông!” Tiểu đạo sĩ giận dữ quát.
Bạch tổng nhướn mày: “Thả ngươi? Thả ngươi thì ai dọn dẹp nhà cửa, đạo sĩ tiền nhiệm của ngươi làm ở đây mười năm vửa bị ta xóa trí nhớ rồi đuổi đi đó, hiện tại ở đây thiếu người làm, ngươi ít lắm cũng phải làm đủ mười năm.”
Đoàn Tử ở bên cạnh gật đầu: “Đại thúc kia, ta thật thích hắn, cá kho tàu hắn làm đặc biệt ngon mà.”
Bạch đại ca cúi người nhẹ nhàng búng một cái lên trán tiểu đạo sĩ, một vết chu sa đỏ tươi xuất hiện giữa trán hắn.
“Nếu ngươi dám có hai lòng ta sẽ trực tiếp phá nguyên thần (đầu??!) của ngươi, tốt nhất là nên chăm chỉ mà làm việc, nếu cố gắng ta sẽ giảm (tù) cho ngươi hai năm.” Bạch đại ca nói chắc.
“Ta, ta còn phải học bài ni!” Tiểu đạo sĩ ương bướng.
“Cho phép học bài, buổi tối về công việc không giảm.” Bạch đại ca ôn nhu nói, “Bao ăn bao ở, nhưng không có tiền lương.”
“… Ta có thể từ chức không?” Tiểu đạo sĩ nhược nhược hỏi.
“Ngươi nói xem?” Bạch đại ca cười đến sung sướng.
Tiểu đạo sĩ lặng thinh.
Đoàn Tử ở một bên cười trộm, chính mình bị đại ca chỉnh thì sẽ vô cùng khổ sở, thế nhưng thấy người khác bị đại ca thu gom thì lại là chuyện cực kì khoái trá.
Thế mới nói, mặc kệ là người hay là yêu, tâm lí hả hê khi thấy người gặp họa là rất giống nhau a.
“Có quét nhà không?” Bạch tổng vấn.
“Sẽ.”
“Có rửa chén bát không?”
“Sẽ.”
“Tốt, thế có biết nấu cơm không?”
“Có… Một chút thôi.”
Bạch đại ca sờ sờ cằm, lấy từ tủ sách ra hơn mười cái thực đơn: “Ngày hôm nay bắt đầu luôn, xem như là một cuộc thi, nếu ngươi không thông qua thì cữ chuẩn bị mà chết đi.”
Tiểu đạo sĩ: T^T, sư phụ, ngươi nhanh lên một chút tới cứu ta a, yêu quái hảo hung.
.
Bắt cóc con người ta về làm ko công rồi còn đòi tổ chức cuộc thi, a thật côn đồ ~”~
/60
|