Đi tới cửa, Bạch đại ca thấy có điều bất ổn, nói thầm: “Có người lạ vào nhà.”
Đoàn Tử nhắc nhở: “Gần đây không phải có thu nạp một tiểu đạo sĩ sao.”
“Không phải hắn.” Bạch đại ca hừ một tiếng, mở cửa.
Bài trí nội thất của nhà họ Bạch tương đối quỷ dị, thợ thông bồn cầu thường xuyên bị nội thất nhà này dọa cho chết khiếp, đến cái bàn cái ghế cũng phải làm bằng đá mới chịu, chẳng lẽ nhà này từ thời nguyên thủy xuyên tới?
Thế nhưng, chỉ cần thấy qua gương mặt vô cùng đẹp của Bạch tổng liền ngây ngất, đến lúc nghe Bạch tổng hừ lạnh một tiếng mới vỡ mộng, sửa được bồn cầu rồi là cuốn gói đi gấp cả tiền cũng không dám lấy.
Đoàn Tử thở dài nói: đại ca, ngươi có thể không nhét rác vào bồn cầu nữa không?
Đại ca mỉm cười: ngươi nói cái gì?
Đoàn Tử nhắm chặt mất lắc đầu quầy quậy.
Bạch đại ca có sở thích tống rác rưởi rau củ gì đó vào bồn cầu, dẫn đến thảm cảnh bồn cầu nhà hắn hai ba ngày lại tắc một lần na.
Cửa mở, Đoàn Tử thò đầu đánh giá xem kẻ nào to gan dám chui vào nhà bọn họ, nhòm mãi cũng nhòm ra được một mĩ nam tử đang gật đầu cười cười chào hắn.
Đoàn Tử rụt đầu trở lại.
“Thật đẹp trai a.” Đoàn Tử nhỏ giọng thì thào.
Bạch đại ca chẳng thèm để ý đến hắn, bước thẳng đến bên sofa, ngồi xuống.
“Muốn dùng chút trà không?” Nam nhân mỉm cười hỏi.
Tiểu đạo sĩ đứng một bên nháy mắt với hai anh em, nhưng vẻ mặt lại chẳng có chút sợ hãi nào.
“Đừng có chạm cái tay bẩn của ngươi vào chén nhà ta.” Bạch đại ca lạnh lùng nói.
Nam nhân dùng ánh mắt vô tội phản đối ngay: “Ta rửa tay rồi na.”
“Ngươi có ngâm toàn thân vào axit sufuric cũng không sạch được!”
Nam nhân nhún nhún vai: “Được rồi, được rồi, ngày hôm nay ta chỉ muốn đến đưa đồ nhi trở về, sẽ không quấy rối, hôm nào sẽ mang lễ vật tới sau.”
Bạch đại ca không thèm phân tranh: “Ngươi rõ rồi chứ.”
Nam nhân tiếp tục chớp mắt tỏ vẻ vô tội: “Rõ cái gì?”
Bạch lão đại trán nổi gân xanh: “Ngươi còn không rõ?”
Nam nhân cười tủm tỉm nói: “Ta thực sự không rõ.”
Bạch đại ca căm giận chỉ vào đại môn: “Ý của ta là ngươi mang theo người của ngươi rồi cút đi!”
Nam nhân bất đắc dĩ thở dài: “Tính tình của ngươi thật đúng là càng ngày càng nóng nảy.”
Bạch tổng lạnh lùng nói: “Ta nóng hay không nóng chẳng liên quan gì đến ngươi cả.”
“Theo ta thì nửa đời sau nhất định có quan hệ.” Nam nhân cười cười, sau đó, trước khi Bạch Phồn kịp phản bác đã ôm đồ đệ xuất môn, loảng xoảng một tiếng, cửa lớn liền đóng lại.
Bạch gia đại ca hít sâu, hít sâu, rồi lại hít sâu phát nữa, trên má lộ ra một lúm đồng tiền.
“Đoàn Tử, chúng ta dọn nhà.”
Đoàn Tử nhắc nhở: “Gần đây không phải có thu nạp một tiểu đạo sĩ sao.”
“Không phải hắn.” Bạch đại ca hừ một tiếng, mở cửa.
Bài trí nội thất của nhà họ Bạch tương đối quỷ dị, thợ thông bồn cầu thường xuyên bị nội thất nhà này dọa cho chết khiếp, đến cái bàn cái ghế cũng phải làm bằng đá mới chịu, chẳng lẽ nhà này từ thời nguyên thủy xuyên tới?
Thế nhưng, chỉ cần thấy qua gương mặt vô cùng đẹp của Bạch tổng liền ngây ngất, đến lúc nghe Bạch tổng hừ lạnh một tiếng mới vỡ mộng, sửa được bồn cầu rồi là cuốn gói đi gấp cả tiền cũng không dám lấy.
Đoàn Tử thở dài nói: đại ca, ngươi có thể không nhét rác vào bồn cầu nữa không?
Đại ca mỉm cười: ngươi nói cái gì?
Đoàn Tử nhắm chặt mất lắc đầu quầy quậy.
Bạch đại ca có sở thích tống rác rưởi rau củ gì đó vào bồn cầu, dẫn đến thảm cảnh bồn cầu nhà hắn hai ba ngày lại tắc một lần na.
Cửa mở, Đoàn Tử thò đầu đánh giá xem kẻ nào to gan dám chui vào nhà bọn họ, nhòm mãi cũng nhòm ra được một mĩ nam tử đang gật đầu cười cười chào hắn.
Đoàn Tử rụt đầu trở lại.
“Thật đẹp trai a.” Đoàn Tử nhỏ giọng thì thào.
Bạch đại ca chẳng thèm để ý đến hắn, bước thẳng đến bên sofa, ngồi xuống.
“Muốn dùng chút trà không?” Nam nhân mỉm cười hỏi.
Tiểu đạo sĩ đứng một bên nháy mắt với hai anh em, nhưng vẻ mặt lại chẳng có chút sợ hãi nào.
“Đừng có chạm cái tay bẩn của ngươi vào chén nhà ta.” Bạch đại ca lạnh lùng nói.
Nam nhân dùng ánh mắt vô tội phản đối ngay: “Ta rửa tay rồi na.”
“Ngươi có ngâm toàn thân vào axit sufuric cũng không sạch được!”
Nam nhân nhún nhún vai: “Được rồi, được rồi, ngày hôm nay ta chỉ muốn đến đưa đồ nhi trở về, sẽ không quấy rối, hôm nào sẽ mang lễ vật tới sau.”
Bạch đại ca không thèm phân tranh: “Ngươi rõ rồi chứ.”
Nam nhân tiếp tục chớp mắt tỏ vẻ vô tội: “Rõ cái gì?”
Bạch lão đại trán nổi gân xanh: “Ngươi còn không rõ?”
Nam nhân cười tủm tỉm nói: “Ta thực sự không rõ.”
Bạch đại ca căm giận chỉ vào đại môn: “Ý của ta là ngươi mang theo người của ngươi rồi cút đi!”
Nam nhân bất đắc dĩ thở dài: “Tính tình của ngươi thật đúng là càng ngày càng nóng nảy.”
Bạch tổng lạnh lùng nói: “Ta nóng hay không nóng chẳng liên quan gì đến ngươi cả.”
“Theo ta thì nửa đời sau nhất định có quan hệ.” Nam nhân cười cười, sau đó, trước khi Bạch Phồn kịp phản bác đã ôm đồ đệ xuất môn, loảng xoảng một tiếng, cửa lớn liền đóng lại.
Bạch gia đại ca hít sâu, hít sâu, rồi lại hít sâu phát nữa, trên má lộ ra một lúm đồng tiền.
“Đoàn Tử, chúng ta dọn nhà.”
/60
|