Bạch đại ca bị một phong thư điệu hổ ly sơn, Đoàn Tử mừng quá hét lớn bay tới tủ lạnh kiếm sữa chua tự chúc mừng, bất hạnh phát hiện toàn bộ sữa chua đã quá hạn.
Đoàn Tử đã có kinh nghiệm đau bụng tiêu chảy nên đành quẹt miệng tiếc nuối, không ham đồ hỏng, mà nhanh nhẹn cầm điện thoại bấm lia lịa một dãy số.
“Là Đoàn Tử sao?” Thấy điện thoại di động báo số nhà mình, chủ nhân hỏi.
Điện thoại truyền đến thanh âm trầm thấp mà cuốn hút của chủ nhân, Đoàn Tử một trận nhộn nhạo, cười khúc khích: “Chủ nhân, chủ nhân, ca ca em đi rồi, chúng ta tự do rồi!”
“Ân?”
Một giọng nói âm hiểm vọng lên từ sau lưng, Đoàn Tử hoảng hốt buông tay, điện thoại liền rơi trên mặt đất.
“Rất muốn ta đi sao.” Đoàn Tử ca ca cười tủm tỉm hỏi.
Đoàn Tử thở dốc.
“Đại ca không phải đã đi rồi sao.” Đoàn Tử chột dạ.
“Ngươi là tiếc nuối sao ta chưa chết, phải không.” Bạch gia đại ca cười dịu dàng, thế nhưng lại khiến Đoàn Tử sợ đến chảy mồ hôi hột.
“Ca ca hiểu lầm ta rồi.” Đoàn Tử vẻ mặt cầu xin.
“Nga?”
Đoàn Tử hít sâu, thoáng cái đã gục dưới chân Bạch Phồn gào khóc: “Đại ca ngươi xem, vì tình nghĩa huynh đệ lâu nay mà toàn thành cho ta cùng chủ nhân đi!”
Không hề có bạo lực như suy đoán.
Bạch Phồn chỉ thở dài, chậm rãi ngồi xuống sờ sờ đầu Đoàn Tử, nói: “A Giản, ngươi còn nhỏ, ta không muốn thấy vài chục năm sau ngươi hối hận không kịp, làm người có gì tốt, không thể tránh khỏi sinh lão bệnh tử, thế giới loài người so với thế giới của yêu quái tàn khốc hơn nhiều.”
“Nhưng ta thích chủ nhân nhiều lắm.” Đoàn Tử lẩm bẩm.
“Vậy ngươi có nghĩ tới việc nếu ngươi chết ta sẽ làm sao không? Ta chỉ có duy nhất một đệ đệ là ngươi thôi.”
Đoàn Tử không hé răng, ngươi còn có đạo sĩ ca ca, người ta đã chờ ngươi ba kiếp rồi đó, ngươi sẽ không cô đơn, chúng ta cũng đã sống lâu như vậy rồi, mà sống lâu thì cũng có gì tốt chứ?
“Ngươi tự giải quyết cho tốt.” Bạch đại ca vào nhà, cầm lấy thanh đao của mình.
Đại ca, thì ra ngươi quay về lấy đao a…
A, ngươi ~ ngươi ~ ngươi ~ ngươi muốn làm gì?
“Đại ca, ngươi…” Đoàn Tử sợ hãi nói.
Bạch đại ca cười đến ôn nhu: “Ta muốn giết một người, ngoan .”
“Ai?”
” Long Tĩnh Thành!” Bạch đại ca nghiến răng nghiến lợi gọi ra một cái tên, dáng cười đầy mặt đằng đằng sát khí vác đao xuất môn.
Đoàn Tử choáng váng, thương cảm cho đạo sĩ ca ca, ngươi mới xuống núi không được bao lâu chẳng lẽ lại bị ca ca đuổi cùng giết tận sao? Không nên a, ta còn trông cậy vào ngươi thu phục ca ca để ta có thời gian thu phục chủ nhân mà.
Không được thua đấy, đạo sĩ đại ca.
Đoàn Tử đã có kinh nghiệm đau bụng tiêu chảy nên đành quẹt miệng tiếc nuối, không ham đồ hỏng, mà nhanh nhẹn cầm điện thoại bấm lia lịa một dãy số.
“Là Đoàn Tử sao?” Thấy điện thoại di động báo số nhà mình, chủ nhân hỏi.
Điện thoại truyền đến thanh âm trầm thấp mà cuốn hút của chủ nhân, Đoàn Tử một trận nhộn nhạo, cười khúc khích: “Chủ nhân, chủ nhân, ca ca em đi rồi, chúng ta tự do rồi!”
“Ân?”
Một giọng nói âm hiểm vọng lên từ sau lưng, Đoàn Tử hoảng hốt buông tay, điện thoại liền rơi trên mặt đất.
“Rất muốn ta đi sao.” Đoàn Tử ca ca cười tủm tỉm hỏi.
Đoàn Tử thở dốc.
“Đại ca không phải đã đi rồi sao.” Đoàn Tử chột dạ.
“Ngươi là tiếc nuối sao ta chưa chết, phải không.” Bạch gia đại ca cười dịu dàng, thế nhưng lại khiến Đoàn Tử sợ đến chảy mồ hôi hột.
“Ca ca hiểu lầm ta rồi.” Đoàn Tử vẻ mặt cầu xin.
“Nga?”
Đoàn Tử hít sâu, thoáng cái đã gục dưới chân Bạch Phồn gào khóc: “Đại ca ngươi xem, vì tình nghĩa huynh đệ lâu nay mà toàn thành cho ta cùng chủ nhân đi!”
Không hề có bạo lực như suy đoán.
Bạch Phồn chỉ thở dài, chậm rãi ngồi xuống sờ sờ đầu Đoàn Tử, nói: “A Giản, ngươi còn nhỏ, ta không muốn thấy vài chục năm sau ngươi hối hận không kịp, làm người có gì tốt, không thể tránh khỏi sinh lão bệnh tử, thế giới loài người so với thế giới của yêu quái tàn khốc hơn nhiều.”
“Nhưng ta thích chủ nhân nhiều lắm.” Đoàn Tử lẩm bẩm.
“Vậy ngươi có nghĩ tới việc nếu ngươi chết ta sẽ làm sao không? Ta chỉ có duy nhất một đệ đệ là ngươi thôi.”
Đoàn Tử không hé răng, ngươi còn có đạo sĩ ca ca, người ta đã chờ ngươi ba kiếp rồi đó, ngươi sẽ không cô đơn, chúng ta cũng đã sống lâu như vậy rồi, mà sống lâu thì cũng có gì tốt chứ?
“Ngươi tự giải quyết cho tốt.” Bạch đại ca vào nhà, cầm lấy thanh đao của mình.
Đại ca, thì ra ngươi quay về lấy đao a…
A, ngươi ~ ngươi ~ ngươi ~ ngươi muốn làm gì?
“Đại ca, ngươi…” Đoàn Tử sợ hãi nói.
Bạch đại ca cười đến ôn nhu: “Ta muốn giết một người, ngoan .”
“Ai?”
” Long Tĩnh Thành!” Bạch đại ca nghiến răng nghiến lợi gọi ra một cái tên, dáng cười đầy mặt đằng đằng sát khí vác đao xuất môn.
Đoàn Tử choáng váng, thương cảm cho đạo sĩ ca ca, ngươi mới xuống núi không được bao lâu chẳng lẽ lại bị ca ca đuổi cùng giết tận sao? Không nên a, ta còn trông cậy vào ngươi thu phục ca ca để ta có thời gian thu phục chủ nhân mà.
Không được thua đấy, đạo sĩ đại ca.
/60
|