Đoàn Tử nóng ran lên.
Nằm trên sàn nhà lạnh băng, hữu khí vô lực. Trình Hiến đau lòng, sờ sờ lỗ tai và đuôi, chỗ nào cũng nóng, xem ra sốt không nhẹ.
“Lại đây, đo nhiệt độ na.” Chủ nhân cầm nhiệt kế đã bôi dầu trơn ôm lấy Đoàn Tử.
Đoàn Tử miễn cưỡng vặn vẹo liếc mắt, ngoan ngoãn ngoắt đuôi lộ ra cái mông.
Na, xem ra cũng không phải lần đầu tiên bị bạo cúc… (bạo cúc?! Chết cười)
Kỹ thuật của chủ nhân giờ đã rất tốt, thoắt một cái đã tống được nhiệt kế vào, nhớ rõ lần đầu tiên chủ nhân chẳng có chút kinh nghiệm ôm chặt Đoàn Tử trực tiếp nhét nhiệt kế vào, Đoàn Tử thảm kêu một tiếng cào xé loạn xạ, muốn bao nhiêu thê có bấy nhiêu thảm.
Bạo cúc cũng là một nghệ thuật, trước tiên vào một đoạn ngắn, sau đó rút ra một ít, rồi lại tiếp tục vào tiếp một đoạn… Như vậy nhiều lần, mèo nhỏ mới không hung mãnh phản kháng, đương nhiên, được chủ nhân chăm sóc chiều chuộng như Đoàn Tử cũng không nhiều, người khác đều trực tiếp mân mê PP cầu bạo cúc thôi.
40℃, bình thường là 38-39. Thế này là có hơi phát sốt, nhưng cũng chưa đến mức phải đưa tới thú y.
“Ta đi mua thuốc, ngoan nhé.” Chủ nhân sờ sờ cằm, Đoàn Tử phát sinh thanh âm khò khè khò khè, híp mắt thập phần hưởng thụ.
Tiếng đóng cửa vang lên, Đoàn Tử giật giật cái lỗ tai, vẫn nằm úp sấp.
Phát sốt chẳng dễ chịu chút nào, Đoàn Tử thấy khát, miễn cưỡng kéo lê thân thể chạy tới bồn uống nước, kết quả phát hiện bồn nước rỗng không.
Thật là bất nhân, không, thật là bất miêu mới đúng, Đoàn Tử phiền muộn cúi đầu đi tới vòi nước.
Được rồi, buộc phải xuất chiêu thôi.
Em mèo đen biến mất, thay vào đó là một thiếu niên tóc đen ngồi xổm trên mặt đất, gãi gãi tóc mở vòi uống nước, vì đang phát sốt, nên khuôn mặt niên thiếu cũng hơi hồng hồng.
“Chẳng lẽ là vì ăn nhiều sữa chua hay sao?” Niên thiếu lẩm bẩm một tiếng, lảo đảo quay về phòng khách ngồi chồm hổm trên sofa.
Cạch một tiếng, cửa lớn mở ra.
Một người một miêu yêu bốn mắt nhìn nhau.
Aigu, thấy vẹt đùa giỡn mèo mà chết cười, hảo đùa hảo đùa, vẹt hảo phúc hắc a, miêu nhỏ thực sự là vừa ngốc vừa yêu, LZ bị dụ dễ ợt à…
Nằm trên sàn nhà lạnh băng, hữu khí vô lực. Trình Hiến đau lòng, sờ sờ lỗ tai và đuôi, chỗ nào cũng nóng, xem ra sốt không nhẹ.
“Lại đây, đo nhiệt độ na.” Chủ nhân cầm nhiệt kế đã bôi dầu trơn ôm lấy Đoàn Tử.
Đoàn Tử miễn cưỡng vặn vẹo liếc mắt, ngoan ngoãn ngoắt đuôi lộ ra cái mông.
Na, xem ra cũng không phải lần đầu tiên bị bạo cúc… (bạo cúc?! Chết cười)
Kỹ thuật của chủ nhân giờ đã rất tốt, thoắt một cái đã tống được nhiệt kế vào, nhớ rõ lần đầu tiên chủ nhân chẳng có chút kinh nghiệm ôm chặt Đoàn Tử trực tiếp nhét nhiệt kế vào, Đoàn Tử thảm kêu một tiếng cào xé loạn xạ, muốn bao nhiêu thê có bấy nhiêu thảm.
Bạo cúc cũng là một nghệ thuật, trước tiên vào một đoạn ngắn, sau đó rút ra một ít, rồi lại tiếp tục vào tiếp một đoạn… Như vậy nhiều lần, mèo nhỏ mới không hung mãnh phản kháng, đương nhiên, được chủ nhân chăm sóc chiều chuộng như Đoàn Tử cũng không nhiều, người khác đều trực tiếp mân mê PP cầu bạo cúc thôi.
40℃, bình thường là 38-39. Thế này là có hơi phát sốt, nhưng cũng chưa đến mức phải đưa tới thú y.
“Ta đi mua thuốc, ngoan nhé.” Chủ nhân sờ sờ cằm, Đoàn Tử phát sinh thanh âm khò khè khò khè, híp mắt thập phần hưởng thụ.
Tiếng đóng cửa vang lên, Đoàn Tử giật giật cái lỗ tai, vẫn nằm úp sấp.
Phát sốt chẳng dễ chịu chút nào, Đoàn Tử thấy khát, miễn cưỡng kéo lê thân thể chạy tới bồn uống nước, kết quả phát hiện bồn nước rỗng không.
Thật là bất nhân, không, thật là bất miêu mới đúng, Đoàn Tử phiền muộn cúi đầu đi tới vòi nước.
Được rồi, buộc phải xuất chiêu thôi.
Em mèo đen biến mất, thay vào đó là một thiếu niên tóc đen ngồi xổm trên mặt đất, gãi gãi tóc mở vòi uống nước, vì đang phát sốt, nên khuôn mặt niên thiếu cũng hơi hồng hồng.
“Chẳng lẽ là vì ăn nhiều sữa chua hay sao?” Niên thiếu lẩm bẩm một tiếng, lảo đảo quay về phòng khách ngồi chồm hổm trên sofa.
Cạch một tiếng, cửa lớn mở ra.
Một người một miêu yêu bốn mắt nhìn nhau.
Aigu, thấy vẹt đùa giỡn mèo mà chết cười, hảo đùa hảo đùa, vẹt hảo phúc hắc a, miêu nhỏ thực sự là vừa ngốc vừa yêu, LZ bị dụ dễ ợt à…
/60
|