“Lee, cậu và anh trai cãi nhau sao?” - Thiếu niên như trước bình tĩnh dịu dàng hỏi thiếu nữ đang dắt xe đi phía trước.
Tiếng bước chân của thiếu nữ vẫn đều đặn, chậm rãi như trước, nhưng không hề át đi tiếng trả lời nhẹ nhàng như có thể hòa tan vào gió. “Ừ.”
Híp mắt cười, thiếu niên chậm chạp mà dứt khoát đưa ra yêu cầu của mình - “Tớ muốn ở lại đây.”
“Đây?” - Bước chân rốt cuộc dừng hẳn lại, Lee quay đầu nhìn thiếu niên sau lưng mình. Giọng nói của cô không chút ngạc nhiên lo lắng, vẫn nhẹ nhàng du dương như trả lời người bệnh.
“Ừ.” - Kiên định đáp lại câu hỏi của thiếu nữ trước mặt, dẫu không thể nhìn thấy cô nhưng cậu chắc chắn rằng khuôn mặt cô dù là vẫn không hề có chút cảm xúc nào, nhưng nếu căn cứ vào đó mà trả lời tùy tiện, chắc chắn cậu sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.
Nhếch môi cười nhạt, Lee bình thản gật đầu rồi xoay mặt nhìn ánh dương rực rỡ cuối ngày.
“Như cậu mong muốn.”
--- ------ ------ ----
Louis thở hắt ra một hơi rồi nhìn lại sàn đấu lần cuối.
Anh đã mất bốn mươi lăm phút để tìm hiểu cấu tạo sàn đấu và vị trí thuận lợi nhất có thể để ra những đòn tấn công hiệu quả trí mạng lên đối thủ. Đây là sự tôn trọng anh dành cho những đối thủ của mình, cho dù người đó có là người em gái yêu quý của anh đi chăng nữa.
Mặc dù con bé có thái độ lười nhác cà lơ phất phơ nhưng anh tuyệt đối chưa bao giờ có ý định coi thường con bé. Người ta thường nói: “Người thông minh là người biết giấu tài năng của mình ở trong.” Bất cứ khi nào con bé muốn làm một thứ hay một việc gì, thì những việc đó đều được làm một cách hoàn mỹ nhất có thể. Tuy rằng số việc con bé bắt tay vào làm chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng không thể phủ nhận rằng những việc đó đều không có chút khuyết điểm nào để người khác soi mói.
Louis nheo mắt đánh giá lại toàn bộ sàn đấu một lần cuối. Mặc dù sáng nay đã có nhân viên tới kiểm tra, nhà trường cũng đã đặt camera giám sát cả ngày nhưng anh vẫn muốn tự mình kiểm tra lại. Không phải vì không tin tưởng, cũng không phải do rảnh rỗi gì mà là bởi anh biết Lee nhất định sẽ không bỏ một phút nào để tới đây xem trước khi đến giờ đấu. Vì thế, anh sẽ kiểm tra sàn đấu để chắc chắn không có bất kì sự gian lận nào xen lẫn vào trong trận đấu của hai anh em.
Hít sâu một hơi, anh đưa tay nhìn đồng hồ.
5h15 .
Còn 15 nữa là đến giờ ra sân đấu.
--- ------ -----
“Cảm ơn cậu, Lee.” - Thiếu niên vẫn như trước tươi cười ấm áp.
Lee cười nhạt, nheo mắt bước chậm, trong giọng nói có chút đùa giỡn.
“Sao không ra tay? Vì lo sợ thế giới mất đi một tuyệt thế mỹ nhân?”
Thiếu niên ngay lập tức dừng bước, đuôi mắt hơi giật nhẹ một cái. Sau đó tự nhiên như chưa hề có việc gì xảy ra, cậu thả rơi con dao găm màu bạc trong tay áo phải xuống đất.
Con dao rơi xuống, cắm vào trong nền đất. Không một tiếng động.
“Không, chỉ là... cậu là người mà cô ấy yêu.”
“Hửm?”
“Cô ấy nói yêu tôi chỉ đơn giản là vì tôi giống cậu.”
“Tính cách?”
“Ừ. Cô ấy chỉ trốn tránh thôi.”
“Cậu biết nhưng vẫn thích?”
Cười khổ, thiếu niên bất đắc dĩ đáp lại.
“Lee, cậu có thể vờ như không biết không?”
Híp mắt, không nói gì, Lee tiếp tục bước về phía trước.
Giữa hai người họ lại là im lặng. Không gian như lắng đọng lại. Một tiếng vỗ cánh sượt qua.
Hoàng hôn.
--- ------ -----
Mọi người lục đục tiến vào khán đài.
Trọng tài cũng đã vào vị trí.
Tổ nhân viên bảo dưỡng kiểm tra sàn đấu lần cuối.
Nhân viên an ninh đứng chắn tại các cửa.
Còn 5 phút nữa là đến giờ quyết đấu.
--- ------ --------
Lee bình thản bước từ trong thang máy ra, trên người cô vẫn là bộ quần áo thoải mái đơn giản lúc trước. Quần jeans đen, áo sơ mi trắng dài tay xắn đến khuỷu, giày bánh mì màu trắng đế cao. Bên tai trái cô vẫn có chiếc bluetooth màu xám bạc, mái tóc đỏ rực như lửa thả xõa ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn.
Men theo đường tắt đi tới sân vận động, cô vịn tay phải lên hàng rào, cả thân hình bay qua, chân chạm xuống đất. Lấy chân phải làm trụ, cô bật người chạy nước rút đến cửa nhà thi đấu.
--- ------ ---------
Còn 1 phút nữa.
Louis nhìn đồng hồ lần cuối rồi tháo nó ra, để trên mặt bàn, cạnh chai nước khoáng đã cạn. Bình tĩnh bước lên sàn đấu, hướng mặt về phía cửa đối diện, anh kiên nhẫn chờ đợi sự xuất hiện của cô em gái anh yêu quý - Levantariss
--- ------ --------
Lee đưa tay mở cửa, ung dung bước vào bên trong, từng bước đến gần sân đấu.
Cô bước lên bậc tam cấp, thản nhiên đón nhận ánh mắt dò xét bình phẩm tự khắp nơi.
Hai người nhìn nhau, tươi cười, nhưng trong mắt là sự bình tĩnh và cảnh giác.
Tiếng còi chói tai của trọng tài vang lên, xung quanh sân đấu từ từ xuất hiện những dải phân cách màu vàng nhạt.
Nheo mắt mỉm cười, Louis và Lee điềm tĩnh cúi đầu chào nhau.
Trận đấu... Bắt đầu.
--- ------ ------ ----
Không như mọi người dự đoán, Louis là người ra đòn trước.
Bằng những sải chân dài, mạnh mẽ và quyết đoán, anh lao tới Lee với nắm đấm bên tay phải. Mục tiêu của anh là vai trái của cô.
Trúng đòn này, không cần nghi ngờ Lee sẽ mất thăng bằng và ngã xuống, sau đó chỉ cần anh bồi thêm một cú đá vào chân là cô sẽ thua.
Nhưng...
Lee mỉm cười đút tay vào túi quần nhìn nắm đấm đang lao tới của anh trai.
Vào khoảng khắc nắm đấm còn cách cô 1 cm, bả vai cô khẽ run lên.
Nắm đấm sượt qua bắp tay cô.
Louis nhếch mép.
Quả nhiên con bé không phải loại “trói gà không chặt“.
Ở nhà Silver, mọi thành viên đều phải tham gia kì kiểm tra năng lực định kì. Mọi thông số về sự thông minh, nhạy bén, khả năng ứng biến và sức mạnh khi giao đấu đều được mã hóa và lưu lại trong hệ thống máy chủ của nhà chính.
Không một ai biết được chỉ số của kẻ khác. Kể cả người thân.
Thế nhưng, không một ai dám coi thường người trong nhà.
Đơn giản, kẻ tầm thường sẽ bị đào thải.
Đó chính là lí do dù cho con bé có trông yếu ớt vô hại đến mức nào, cũng chẳng ai dám gây sự với nó.
Nhà Silver là nơi của những kẻ thành công và lập dị.
Nắm đấm nhanh chóng biến đổi thành bàn tay xòe rộng để bắt giữ cánh tay Lee, tay còn lại nhanh chóng đấm móc từ dưới lên. Chân phải Louis bước lên một bước, chân kia lên gối hạ bộ.
Lee nghiêng người lui về phía tay trái của Louis. Cô đưa hông về phía sau để tránh cú đá mạnh mẽ từ anh trai.
Cô vẫn chưa có ý định ra đòn.
Nhận thấy điều này, Louis càng đẩy nhanh những đòn tấn công của mình hòng thắng được cô càng nhanh càng tốt. Con bé đang cố gắng phân tích cách ra đòn của anh! Cho dù đã dùng bốn mươi lăm phút để nghiên cứu một cách đánh mới, nhưng chung quy cũng chỉ là xây dựng trên nền tảng vốn có. Nếu để con bé nắm bắt được phương thức ra đòn, anh thua chắc!
--- ------ -------
Chăm chú quan sát trận đấu giữa hai con người trên sàn, Phượng Dạ Lâm mỉm cười thần bí. Cô gái kia chính là người nhảy từ trên cây xuống lúc chiềuđây mà, không ngờ lại chính là Levantariss - công chúa của nhà Silver.
Báo chí cùng papazazi đều không bắt được nhiều tin tức về cô gái này. Có thể là được bảo vệ rất kĩ lưỡng nghiêm ngặt, hoặc cũng có thể cô ta chỉ là kẻ mờ nhạt.
Tuy nhiên, nhìn vào trận đấu trước mắt thì có thể dễ dàng nhận ra lí do thứ nhất đáng tin hơn cả.
--- ------ ------
Lee thụp đầu xuống tránh đi bàn tay to lớn của Louis đang định nắm tóc cô, đôi mắt dần dần tỏa sáng.
Louis biết rõ cô đã sắp quan sát đủ, liền nhanh chóng quả quyết đưa chân gạt chân cô, nhanh nhẹn bắt lấy tay cô lôi lại. Sau đó trong mắt anh liền hiện lên tia quyết đoán tàn nhẫn, mạnh mẽ khóa tay cô ra sau, tay còn lại bóp lấy gáy cô đè xuống sàn.
Lee hít sâu một hơi, trước khi cả người bị đè xuống sàn liền chống chân xuống, nhún nhẹ, lộn cả người lên trên. Đồng thời hai ngón tay cô nhanh chóng bóp vào huyệt đạo trên cổ tay Louis khiến anh buông lỏi gáy cô ra.
Chỉ nghe tiếng
Rắc!
“Chậc!”
Tay trái của cô có lẽ đã bị trật khớp rồi. Lee nheo mắt đón nhận cơn đau buốt quen thuộc mà xa lạ nơi bả vai. Hai chân cô luồn xuống dưới nách phải rồi quặp chặt lấy cổ Louis, tạo thành đòn khóa tam giác (Triangle Choke).
Louis theo bản năng buông lỏng tay đưa lên định giữ chân cô bẻ ra. Chỉ chờ có thể, ngay khi Louis buông cánh tay cô ra, Lee liền đưa tay đấm mạnh vào bụng anh, lực đạo rất mạnh đẩy anh ra phía sau. Ngay khi anh lui về phía sau, cô thả chân, chống tay xuống đất rồi chụm hai chân lại đạp vào đầu gối của anh.
Louis ngã xuống sàn, nhưng anh nhanh chóng đấm tay xuống sàn đấu để mượn lực bật lên. Lee cũng vững vàng đứng dậy đối mặt với anh trai.
Louis thở dốc, cổ và bả vai phải vẫn còn nhói đau. Quả thực đòn tấn công của cô luôn khiến người khác không nghĩ đến. Anh cũng tuyệt đối không ngờ rằng cô dám làm ra hành động “Hại địch một ngàn tự tổn tám trăm này“. Nhưng hiện tại không phải lúc khiếp sợ. Anh biết, anh hiểu rõ rằng con bé sẽ không ra tay cho đến khi nó chắc chắn. Đòn đánh đầu tiên của anh khiến cho con bé nghi ngờ, nhưng hiện tại sẽ chẳng có hư chiêu nào lừa được Lee nữa.
Lee ung dung đứng đó, đút tay trái vào túi quần, trên mặt vẫn là sự bình tĩnh đến hoang đường. Sự bình tĩnh ấy khiến cho không ít người phải khiếp sợ. Một cô gái dù có mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ phải có phản ứng đối với việc bị vặn tay như vậy, cho dù có là quân nhân đi chăng nữa thì cũng phải có chút biểu hiện. Thế nhưng khuôn mặt tuyệt mỹ của Lee không hề có chút chi tiết nào biểu lộ sự đau đớn nơi tay cả. Thậm chí đến một giọt mồ hôi cũng chẳng có. Ánh sáng từ khắp các phía chiếu lên sàn đấu như bao trùm lên cô một vầng hào quang.
Mỉm cười, lần này là Lee phát động tấn công trước. Cô bước một bước dài rút ngắn khoảng cách giữa hai anh em, đẩy người về phía Louis.
Louis đấm về phía trước, mục tiêu là ngực của Lee, tay còn lại giữ ở tư thế thủ. Chân phải làm trụ, chân trái đá lên đầu gối của Lee.
Lee nghiêng nửa người trên về bên phải, tránh thoát cú đấm của Louis; hạ thấp trọng tâm nửa người dưới và hơi nghiêng về sau để tránh cú đá vào chính giữa đầu gối.
Nắm đấm của Louis lại một lần nữa biến đổi thành móc, hướng về phía cổ của Lee. Đồng thời chân trái nhanh chóng co lại, gót chân đá mạnh hướng đến cẳng chân Lee.
Lee đưa tay phải bắt lấy cổ tay Louis, dùng sức đẩy nó lên trên tránh xa cổ cô, đồng nhún chân nhảy lên đạp vào ngực Louis.
Louis nhanh như cắt đưa tay trái ở tư thế thủ bắt lấy cổ chân cô, nhưng chỉ bắt được một bên.
Lee dùng gót chân kia đá vào cổ tay đang nắm chân mình của Louis khiến nó buông lỏng. Sau đó cô bấm mạnh vào cổ tay Louis, tung người về sau.
Hai người cùng lúc tách ra đứng hai bên sàn đấu.
Từ đầu tới giờ mắt hai người vẫn không rời nhau.
Đôi bên nhìn nhau không có quyến luyến, không có đau khổ, càng không có chất vấn ngây thơ. Ngoại trừ bình tĩnh và cảnh giác, thì không còn cảm xúc dư thừa nào hết.
Lee nheo mắt, mỉm cười.
Louis nhếch môi, không cười nổi. Anh biết, con bé đã chuẩn bị thi đấu nghiêm túc với anh rồi. Không phải anh không tự tin, cũng không phải anh căng thẳng. Chỉ là anh không cho rằng mình có thể thắng cô, từ nãy đến giờ cô vẫn luôn nhường anh.
Lần này, hai người cùng lúc phát động công kích.
Louis dùng lực lượng bản thân để ra đòn, mỗi đòn đánh đều vô cùng mạnh mẽ. Lee chủ trương linh hoạt tránh né, tay chân kết hợp, tuy đòn tấn công không mạnh nhưng lại luôn nhằm vào yếu điểm của đối phương. Đặc biệt, cô còn sử dụng các đầu ngón tay để tấn công vào các huyệt vị nhằm giảm khả năng ra đòn của Louis.
Louis đánh một quyền vào người Lee, cô nhanh chóng hóp bụng lại, khiến cho Louis cảm thấy lực lượng của đòn đánh này giảm hẳn đi. Anh còn chưa kịp phản ứng thì liền thấy cô lấn tới tung một đòn đấm móc hướng đến cằm mình, Louis nhanh chóng giơ tay đón đỡ, đồng thời lui về phía sau nửa bước. Thế nhưng chưa kịp đỡ đòn thì 3 đầu ngón tay Lee đã chụm lại bổ vào khuỷu tay anh.
Ngay tức khắc cảm giác tê rần truyền đến cả cánh tay Louis, anh giật mình đưa chân dẫm lên đầu gối Lee, tay còn lại móc lên họng cô.
Không ngờ Lee lại rút cánh tay trái ra đỡ lấy tay anh, còn chân thì rút về đá thẳng lên hạ bộ anh!
Louis khiếp sợ theo bản năng lùi lại đưa tay đỡ lấy chân cô, lại không ý thức được rằng bản thân đã hạ thấp trọng tâm cơ thể. Dường như chỉ chờ có thể, Lee dùng tốc độ không thể tưởng tượng nổi thu chân lại dẫm mạnh lên đầu gối anh rồi xoay người trên không lên gối vào thái dương Louis!
Đòn này dùng gần như toàn bộ sức lực của Lee, đá đến mức Louis suýt bay cả cơ thể ra khỏi sàn đấu. Cả sân đấu im lặng như tờ.
Nhưng vẫn không chỉ có thế, Lee nhanh chóng rút ngắn khoảng cách với Louis, chân như thiểm điện liên tục đá lên người Louis khiến cho anh không kịp chống đỡ, càng không nói đến việc đứng lên. Cô không chỉ công kích một bên, mà còn nhảy lên cao dùng hai chân đấu với hai tay anh khiến anh mất đi sự bình tĩnh vốn có, động tác đều loạn cào cào hết cả lên.
Cuối cùng, cô dùng chân phải đạp mạnh vào xương chậu của Louis khiến anh đau thấu xương, đồng thời nửa thân dưới tê liệt. Tay phải cùng tay trái của anh đã bị cô phân biệt làm bị thương. Lee khum bàn tay trái đã được kéo lại khớp sau cú đỡ vừa rồi lại, bổ tiếp một cú xuống thái dương bên trái của Louis.
Anh bất tỉnh nhân sự.
Lee lộn một vòng trên không trung vô cùng đẹp mắt, đáp xuống sàn đấu.
Hơi thở của cô vốn sâu mà chậm, nhẹ mà đều nay đã trở nên phì phò. Lee chớp mắt, đút tay vào túi, hít sâu thở đều bình ổn lại nhịp thở của mình, chờ đợi kết quả từ miệng trọng tài.
Sau 5 giây dài như 5 thế kỉ... tiếng còi thông báo kết thúc trận đấu vang lên.
Tuýt!
“Trận đấu kết thúc, người thắng cuộc là Levantariss Ryna Silver. Các điều kiện sẽ được người thắng cuộc đưa lên Hội đồng và sẽ được thông qua vào ngày mai.”
Lee hài lòng xoay người, chống đỡ thân thể đau nhức mà đi xuống khỏi sàn đấu. Mặc dù nhìn qua cô vẫn phớt tỉnh như thường, nhưng thực ra 7 đòn mà Louis tặng cho cô đều mang theo lực lượng vô cùng mạnh mẽ, chắc chắn trên người cô đã có nhiều vết xanh tím rồi.
Bước ra ngoài sân đấu, cô khoan khoái hít sâu một hơi.
Như vậy tạm coi là giải hận.
Thắng trận 1, cô vẫn còn phải đấu trận 2.
Tiếng bước chân của thiếu nữ vẫn đều đặn, chậm rãi như trước, nhưng không hề át đi tiếng trả lời nhẹ nhàng như có thể hòa tan vào gió. “Ừ.”
Híp mắt cười, thiếu niên chậm chạp mà dứt khoát đưa ra yêu cầu của mình - “Tớ muốn ở lại đây.”
“Đây?” - Bước chân rốt cuộc dừng hẳn lại, Lee quay đầu nhìn thiếu niên sau lưng mình. Giọng nói của cô không chút ngạc nhiên lo lắng, vẫn nhẹ nhàng du dương như trả lời người bệnh.
“Ừ.” - Kiên định đáp lại câu hỏi của thiếu nữ trước mặt, dẫu không thể nhìn thấy cô nhưng cậu chắc chắn rằng khuôn mặt cô dù là vẫn không hề có chút cảm xúc nào, nhưng nếu căn cứ vào đó mà trả lời tùy tiện, chắc chắn cậu sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.
Nhếch môi cười nhạt, Lee bình thản gật đầu rồi xoay mặt nhìn ánh dương rực rỡ cuối ngày.
“Như cậu mong muốn.”
--- ------ ------ ----
Louis thở hắt ra một hơi rồi nhìn lại sàn đấu lần cuối.
Anh đã mất bốn mươi lăm phút để tìm hiểu cấu tạo sàn đấu và vị trí thuận lợi nhất có thể để ra những đòn tấn công hiệu quả trí mạng lên đối thủ. Đây là sự tôn trọng anh dành cho những đối thủ của mình, cho dù người đó có là người em gái yêu quý của anh đi chăng nữa.
Mặc dù con bé có thái độ lười nhác cà lơ phất phơ nhưng anh tuyệt đối chưa bao giờ có ý định coi thường con bé. Người ta thường nói: “Người thông minh là người biết giấu tài năng của mình ở trong.” Bất cứ khi nào con bé muốn làm một thứ hay một việc gì, thì những việc đó đều được làm một cách hoàn mỹ nhất có thể. Tuy rằng số việc con bé bắt tay vào làm chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng không thể phủ nhận rằng những việc đó đều không có chút khuyết điểm nào để người khác soi mói.
Louis nheo mắt đánh giá lại toàn bộ sàn đấu một lần cuối. Mặc dù sáng nay đã có nhân viên tới kiểm tra, nhà trường cũng đã đặt camera giám sát cả ngày nhưng anh vẫn muốn tự mình kiểm tra lại. Không phải vì không tin tưởng, cũng không phải do rảnh rỗi gì mà là bởi anh biết Lee nhất định sẽ không bỏ một phút nào để tới đây xem trước khi đến giờ đấu. Vì thế, anh sẽ kiểm tra sàn đấu để chắc chắn không có bất kì sự gian lận nào xen lẫn vào trong trận đấu của hai anh em.
Hít sâu một hơi, anh đưa tay nhìn đồng hồ.
5h15 .
Còn 15 nữa là đến giờ ra sân đấu.
--- ------ -----
“Cảm ơn cậu, Lee.” - Thiếu niên vẫn như trước tươi cười ấm áp.
Lee cười nhạt, nheo mắt bước chậm, trong giọng nói có chút đùa giỡn.
“Sao không ra tay? Vì lo sợ thế giới mất đi một tuyệt thế mỹ nhân?”
Thiếu niên ngay lập tức dừng bước, đuôi mắt hơi giật nhẹ một cái. Sau đó tự nhiên như chưa hề có việc gì xảy ra, cậu thả rơi con dao găm màu bạc trong tay áo phải xuống đất.
Con dao rơi xuống, cắm vào trong nền đất. Không một tiếng động.
“Không, chỉ là... cậu là người mà cô ấy yêu.”
“Hửm?”
“Cô ấy nói yêu tôi chỉ đơn giản là vì tôi giống cậu.”
“Tính cách?”
“Ừ. Cô ấy chỉ trốn tránh thôi.”
“Cậu biết nhưng vẫn thích?”
Cười khổ, thiếu niên bất đắc dĩ đáp lại.
“Lee, cậu có thể vờ như không biết không?”
Híp mắt, không nói gì, Lee tiếp tục bước về phía trước.
Giữa hai người họ lại là im lặng. Không gian như lắng đọng lại. Một tiếng vỗ cánh sượt qua.
Hoàng hôn.
--- ------ -----
Mọi người lục đục tiến vào khán đài.
Trọng tài cũng đã vào vị trí.
Tổ nhân viên bảo dưỡng kiểm tra sàn đấu lần cuối.
Nhân viên an ninh đứng chắn tại các cửa.
Còn 5 phút nữa là đến giờ quyết đấu.
--- ------ --------
Lee bình thản bước từ trong thang máy ra, trên người cô vẫn là bộ quần áo thoải mái đơn giản lúc trước. Quần jeans đen, áo sơ mi trắng dài tay xắn đến khuỷu, giày bánh mì màu trắng đế cao. Bên tai trái cô vẫn có chiếc bluetooth màu xám bạc, mái tóc đỏ rực như lửa thả xõa ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn.
Men theo đường tắt đi tới sân vận động, cô vịn tay phải lên hàng rào, cả thân hình bay qua, chân chạm xuống đất. Lấy chân phải làm trụ, cô bật người chạy nước rút đến cửa nhà thi đấu.
--- ------ ---------
Còn 1 phút nữa.
Louis nhìn đồng hồ lần cuối rồi tháo nó ra, để trên mặt bàn, cạnh chai nước khoáng đã cạn. Bình tĩnh bước lên sàn đấu, hướng mặt về phía cửa đối diện, anh kiên nhẫn chờ đợi sự xuất hiện của cô em gái anh yêu quý - Levantariss
--- ------ --------
Lee đưa tay mở cửa, ung dung bước vào bên trong, từng bước đến gần sân đấu.
Cô bước lên bậc tam cấp, thản nhiên đón nhận ánh mắt dò xét bình phẩm tự khắp nơi.
Hai người nhìn nhau, tươi cười, nhưng trong mắt là sự bình tĩnh và cảnh giác.
Tiếng còi chói tai của trọng tài vang lên, xung quanh sân đấu từ từ xuất hiện những dải phân cách màu vàng nhạt.
Nheo mắt mỉm cười, Louis và Lee điềm tĩnh cúi đầu chào nhau.
Trận đấu... Bắt đầu.
--- ------ ------ ----
Không như mọi người dự đoán, Louis là người ra đòn trước.
Bằng những sải chân dài, mạnh mẽ và quyết đoán, anh lao tới Lee với nắm đấm bên tay phải. Mục tiêu của anh là vai trái của cô.
Trúng đòn này, không cần nghi ngờ Lee sẽ mất thăng bằng và ngã xuống, sau đó chỉ cần anh bồi thêm một cú đá vào chân là cô sẽ thua.
Nhưng...
Lee mỉm cười đút tay vào túi quần nhìn nắm đấm đang lao tới của anh trai.
Vào khoảng khắc nắm đấm còn cách cô 1 cm, bả vai cô khẽ run lên.
Nắm đấm sượt qua bắp tay cô.
Louis nhếch mép.
Quả nhiên con bé không phải loại “trói gà không chặt“.
Ở nhà Silver, mọi thành viên đều phải tham gia kì kiểm tra năng lực định kì. Mọi thông số về sự thông minh, nhạy bén, khả năng ứng biến và sức mạnh khi giao đấu đều được mã hóa và lưu lại trong hệ thống máy chủ của nhà chính.
Không một ai biết được chỉ số của kẻ khác. Kể cả người thân.
Thế nhưng, không một ai dám coi thường người trong nhà.
Đơn giản, kẻ tầm thường sẽ bị đào thải.
Đó chính là lí do dù cho con bé có trông yếu ớt vô hại đến mức nào, cũng chẳng ai dám gây sự với nó.
Nhà Silver là nơi của những kẻ thành công và lập dị.
Nắm đấm nhanh chóng biến đổi thành bàn tay xòe rộng để bắt giữ cánh tay Lee, tay còn lại nhanh chóng đấm móc từ dưới lên. Chân phải Louis bước lên một bước, chân kia lên gối hạ bộ.
Lee nghiêng người lui về phía tay trái của Louis. Cô đưa hông về phía sau để tránh cú đá mạnh mẽ từ anh trai.
Cô vẫn chưa có ý định ra đòn.
Nhận thấy điều này, Louis càng đẩy nhanh những đòn tấn công của mình hòng thắng được cô càng nhanh càng tốt. Con bé đang cố gắng phân tích cách ra đòn của anh! Cho dù đã dùng bốn mươi lăm phút để nghiên cứu một cách đánh mới, nhưng chung quy cũng chỉ là xây dựng trên nền tảng vốn có. Nếu để con bé nắm bắt được phương thức ra đòn, anh thua chắc!
--- ------ -------
Chăm chú quan sát trận đấu giữa hai con người trên sàn, Phượng Dạ Lâm mỉm cười thần bí. Cô gái kia chính là người nhảy từ trên cây xuống lúc chiềuđây mà, không ngờ lại chính là Levantariss - công chúa của nhà Silver.
Báo chí cùng papazazi đều không bắt được nhiều tin tức về cô gái này. Có thể là được bảo vệ rất kĩ lưỡng nghiêm ngặt, hoặc cũng có thể cô ta chỉ là kẻ mờ nhạt.
Tuy nhiên, nhìn vào trận đấu trước mắt thì có thể dễ dàng nhận ra lí do thứ nhất đáng tin hơn cả.
--- ------ ------
Lee thụp đầu xuống tránh đi bàn tay to lớn của Louis đang định nắm tóc cô, đôi mắt dần dần tỏa sáng.
Louis biết rõ cô đã sắp quan sát đủ, liền nhanh chóng quả quyết đưa chân gạt chân cô, nhanh nhẹn bắt lấy tay cô lôi lại. Sau đó trong mắt anh liền hiện lên tia quyết đoán tàn nhẫn, mạnh mẽ khóa tay cô ra sau, tay còn lại bóp lấy gáy cô đè xuống sàn.
Lee hít sâu một hơi, trước khi cả người bị đè xuống sàn liền chống chân xuống, nhún nhẹ, lộn cả người lên trên. Đồng thời hai ngón tay cô nhanh chóng bóp vào huyệt đạo trên cổ tay Louis khiến anh buông lỏi gáy cô ra.
Chỉ nghe tiếng
Rắc!
“Chậc!”
Tay trái của cô có lẽ đã bị trật khớp rồi. Lee nheo mắt đón nhận cơn đau buốt quen thuộc mà xa lạ nơi bả vai. Hai chân cô luồn xuống dưới nách phải rồi quặp chặt lấy cổ Louis, tạo thành đòn khóa tam giác (Triangle Choke).
Louis theo bản năng buông lỏng tay đưa lên định giữ chân cô bẻ ra. Chỉ chờ có thể, ngay khi Louis buông cánh tay cô ra, Lee liền đưa tay đấm mạnh vào bụng anh, lực đạo rất mạnh đẩy anh ra phía sau. Ngay khi anh lui về phía sau, cô thả chân, chống tay xuống đất rồi chụm hai chân lại đạp vào đầu gối của anh.
Louis ngã xuống sàn, nhưng anh nhanh chóng đấm tay xuống sàn đấu để mượn lực bật lên. Lee cũng vững vàng đứng dậy đối mặt với anh trai.
Louis thở dốc, cổ và bả vai phải vẫn còn nhói đau. Quả thực đòn tấn công của cô luôn khiến người khác không nghĩ đến. Anh cũng tuyệt đối không ngờ rằng cô dám làm ra hành động “Hại địch một ngàn tự tổn tám trăm này“. Nhưng hiện tại không phải lúc khiếp sợ. Anh biết, anh hiểu rõ rằng con bé sẽ không ra tay cho đến khi nó chắc chắn. Đòn đánh đầu tiên của anh khiến cho con bé nghi ngờ, nhưng hiện tại sẽ chẳng có hư chiêu nào lừa được Lee nữa.
Lee ung dung đứng đó, đút tay trái vào túi quần, trên mặt vẫn là sự bình tĩnh đến hoang đường. Sự bình tĩnh ấy khiến cho không ít người phải khiếp sợ. Một cô gái dù có mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ phải có phản ứng đối với việc bị vặn tay như vậy, cho dù có là quân nhân đi chăng nữa thì cũng phải có chút biểu hiện. Thế nhưng khuôn mặt tuyệt mỹ của Lee không hề có chút chi tiết nào biểu lộ sự đau đớn nơi tay cả. Thậm chí đến một giọt mồ hôi cũng chẳng có. Ánh sáng từ khắp các phía chiếu lên sàn đấu như bao trùm lên cô một vầng hào quang.
Mỉm cười, lần này là Lee phát động tấn công trước. Cô bước một bước dài rút ngắn khoảng cách giữa hai anh em, đẩy người về phía Louis.
Louis đấm về phía trước, mục tiêu là ngực của Lee, tay còn lại giữ ở tư thế thủ. Chân phải làm trụ, chân trái đá lên đầu gối của Lee.
Lee nghiêng nửa người trên về bên phải, tránh thoát cú đấm của Louis; hạ thấp trọng tâm nửa người dưới và hơi nghiêng về sau để tránh cú đá vào chính giữa đầu gối.
Nắm đấm của Louis lại một lần nữa biến đổi thành móc, hướng về phía cổ của Lee. Đồng thời chân trái nhanh chóng co lại, gót chân đá mạnh hướng đến cẳng chân Lee.
Lee đưa tay phải bắt lấy cổ tay Louis, dùng sức đẩy nó lên trên tránh xa cổ cô, đồng nhún chân nhảy lên đạp vào ngực Louis.
Louis nhanh như cắt đưa tay trái ở tư thế thủ bắt lấy cổ chân cô, nhưng chỉ bắt được một bên.
Lee dùng gót chân kia đá vào cổ tay đang nắm chân mình của Louis khiến nó buông lỏng. Sau đó cô bấm mạnh vào cổ tay Louis, tung người về sau.
Hai người cùng lúc tách ra đứng hai bên sàn đấu.
Từ đầu tới giờ mắt hai người vẫn không rời nhau.
Đôi bên nhìn nhau không có quyến luyến, không có đau khổ, càng không có chất vấn ngây thơ. Ngoại trừ bình tĩnh và cảnh giác, thì không còn cảm xúc dư thừa nào hết.
Lee nheo mắt, mỉm cười.
Louis nhếch môi, không cười nổi. Anh biết, con bé đã chuẩn bị thi đấu nghiêm túc với anh rồi. Không phải anh không tự tin, cũng không phải anh căng thẳng. Chỉ là anh không cho rằng mình có thể thắng cô, từ nãy đến giờ cô vẫn luôn nhường anh.
Lần này, hai người cùng lúc phát động công kích.
Louis dùng lực lượng bản thân để ra đòn, mỗi đòn đánh đều vô cùng mạnh mẽ. Lee chủ trương linh hoạt tránh né, tay chân kết hợp, tuy đòn tấn công không mạnh nhưng lại luôn nhằm vào yếu điểm của đối phương. Đặc biệt, cô còn sử dụng các đầu ngón tay để tấn công vào các huyệt vị nhằm giảm khả năng ra đòn của Louis.
Louis đánh một quyền vào người Lee, cô nhanh chóng hóp bụng lại, khiến cho Louis cảm thấy lực lượng của đòn đánh này giảm hẳn đi. Anh còn chưa kịp phản ứng thì liền thấy cô lấn tới tung một đòn đấm móc hướng đến cằm mình, Louis nhanh chóng giơ tay đón đỡ, đồng thời lui về phía sau nửa bước. Thế nhưng chưa kịp đỡ đòn thì 3 đầu ngón tay Lee đã chụm lại bổ vào khuỷu tay anh.
Ngay tức khắc cảm giác tê rần truyền đến cả cánh tay Louis, anh giật mình đưa chân dẫm lên đầu gối Lee, tay còn lại móc lên họng cô.
Không ngờ Lee lại rút cánh tay trái ra đỡ lấy tay anh, còn chân thì rút về đá thẳng lên hạ bộ anh!
Louis khiếp sợ theo bản năng lùi lại đưa tay đỡ lấy chân cô, lại không ý thức được rằng bản thân đã hạ thấp trọng tâm cơ thể. Dường như chỉ chờ có thể, Lee dùng tốc độ không thể tưởng tượng nổi thu chân lại dẫm mạnh lên đầu gối anh rồi xoay người trên không lên gối vào thái dương Louis!
Đòn này dùng gần như toàn bộ sức lực của Lee, đá đến mức Louis suýt bay cả cơ thể ra khỏi sàn đấu. Cả sân đấu im lặng như tờ.
Nhưng vẫn không chỉ có thế, Lee nhanh chóng rút ngắn khoảng cách với Louis, chân như thiểm điện liên tục đá lên người Louis khiến cho anh không kịp chống đỡ, càng không nói đến việc đứng lên. Cô không chỉ công kích một bên, mà còn nhảy lên cao dùng hai chân đấu với hai tay anh khiến anh mất đi sự bình tĩnh vốn có, động tác đều loạn cào cào hết cả lên.
Cuối cùng, cô dùng chân phải đạp mạnh vào xương chậu của Louis khiến anh đau thấu xương, đồng thời nửa thân dưới tê liệt. Tay phải cùng tay trái của anh đã bị cô phân biệt làm bị thương. Lee khum bàn tay trái đã được kéo lại khớp sau cú đỡ vừa rồi lại, bổ tiếp một cú xuống thái dương bên trái của Louis.
Anh bất tỉnh nhân sự.
Lee lộn một vòng trên không trung vô cùng đẹp mắt, đáp xuống sàn đấu.
Hơi thở của cô vốn sâu mà chậm, nhẹ mà đều nay đã trở nên phì phò. Lee chớp mắt, đút tay vào túi, hít sâu thở đều bình ổn lại nhịp thở của mình, chờ đợi kết quả từ miệng trọng tài.
Sau 5 giây dài như 5 thế kỉ... tiếng còi thông báo kết thúc trận đấu vang lên.
Tuýt!
“Trận đấu kết thúc, người thắng cuộc là Levantariss Ryna Silver. Các điều kiện sẽ được người thắng cuộc đưa lên Hội đồng và sẽ được thông qua vào ngày mai.”
Lee hài lòng xoay người, chống đỡ thân thể đau nhức mà đi xuống khỏi sàn đấu. Mặc dù nhìn qua cô vẫn phớt tỉnh như thường, nhưng thực ra 7 đòn mà Louis tặng cho cô đều mang theo lực lượng vô cùng mạnh mẽ, chắc chắn trên người cô đã có nhiều vết xanh tím rồi.
Bước ra ngoài sân đấu, cô khoan khoái hít sâu một hơi.
Như vậy tạm coi là giải hận.
Thắng trận 1, cô vẫn còn phải đấu trận 2.
/3
|