- Tôi đưa cô đi ăn nha!
- Thôi! Giờ này chắc em tôi về rồi! Tôi không muốn nó phải đợi lâu.
- Thế để tôi đưa cô về!
Vy cùng Kevin lên xe. Trên đường đi, họ chẳng nói chẳng rằng nhưng mỗi người lại mang 1 cảm xúc khó hiểu, không thể diễn tả được.
- Chị Vy!
- Ơ! Sao em lại ở đây?
- Em đi mua đồ về nấu bữa tối! Ai ngờ lại gặp chị! Ai đây chị? Bạn trai chị hả?- Huyền Anh vừa nói vừa chỉ tay vào Kevin.
- Không không! Anh ấy là người cùng công ty với chị!- Vy đỏ mặt.
- Chào em! Rất vui được làm quen với em!- Kevin nở 1 nụ cười thân thiện.
- Em là Huyền Anh! Mà anh là Việt Kiều hả? Sao lại tên là Kevin?
- Không! Anh tên thật là Hoàng Bảo Nam, nhưng đôi khi anh phải sang Mỹ giải quyết 1 số việc cho công ty con bên đó nên anh nghĩ ra cái tên Kevin cho nó hòa nhập 1 chút. Nhưng mọi người toàn gọi là Kevin nên anh quen cái tên đó hơn là Bảo Nam.
- Ồ! Tên Kevin đẹp mà anh! Nếu là người Mỹ em muốn đặt tên mình là Jessie!
- Ừ! Thế em học đại học gì vậy?
Sau khi nghe câu hỏi của Kevin, Vy thì bụm miệng cười còn Huyền Anh thì sốc nặng.
- Sao thế? Anh nói gì sai à?
- Nhìn mặt em trông già lắm hả?
- Không! Anh chỉ hỏi là…
- Nó năm nay mới học lớp 12 thôi! Anh nói học đại học gì mà nghe già dặn quá! Ha ha ha!- Vừa nói Vy vừa cười làm mặt Huyền Anh đỏ bừng lên vì tức giận.
- Ồ! Vậy năm nay lên 12 hả? Bằng tuổi em trai anh đó!
- Thằng bé đó học lớp 12 à? Nhìn ăn chơi quá!
- Ừ, nó suốt ngày đi chơi mà! Thằng bé thông minh lắm nhưng lười học nên tôi cũng chịu! Nó mà trượt đại học thì tôi sẽ cho nó 1 trận.
- Sao anh ác thế? Dù sao nó cũng là em trai anh mà!
- Thôi nhà thì có mà cứ đứng ngoài thế này? Chị Vy, anh Kevin, 2 người vào nhà mà nói chuyện đi!
- Thôi! Anh phải về em à!
- Chán thế!
- Chào em nha! Khi nào gặp lại!- Kevin nháy mắt.
- Này! Cấm anh được giở trò với em tôi đó nha! Nên nhớ là con bé còn đang đi học đó!
- Hừ! Tôi đi về đây!
- Chào anh Kevin!- Huyền Anh vẫy tay.
Kevin phóng xe đi mất, Huyền Anh cùng Vy xách đồ vào trong để nấu bữa tối.
- Chị Vy à! Em mới đi làm gia sư môn Tiếng Anh cho 1 nhà.
- Thế à? Nhưng em vẫn đang đi học mà! Liệu có bị trùng thời gian hay vướng bận gì không?
- Không ạ! Em học ở trường vào buổi sáng, đi dạy hàng ngày lúc 3 giờ chiều, không trùng tý nào!
- Vậy có ảnh hưởng đến việc học của em không? Năm nay cuối cấp rồi mà! Thi đại học khó lắm đấy!
- Em biết mà! Em đã xác định rồi! Nhưng đi dạy gia sư nhà này chỉ 1 đến 2 tiếng thôi, không ảnh hưởng nhiều! Nhưng…- Huyền Anh ngập ngừng.
- Sao thế?
- À không có gì! Ý em là ngày nào em cũng sẽ đi dạy ạ! Em không biết chị có đồng ý không?
- Chị không biết! Cái này là tùy thuộc vào em chứ! Nhưng nếu chị là em thì chị sẽ không dạy. Vì mình cần thời gian học, phải học liên tục em à! Thế em dạy ai? Học sinh cấp 2 à?
- Không ạ! 1 bạn cùng lớp em. Bạn ấy kém Anh lắm!
- Thế á? Tiện quá còn gì? Thôi chị nghĩ lại rồi, em gia sư cho bạn đó đi!
- Tại sao lại thế?
- Học cùng lớp nhau mà, em sang dạy bạn ấy, em và bạn ấy cùng nhau học bài, thế chả tốt à? Chị cứ tưởng là đứa nào chứ! Chị hưởng ứng 2 tay!
- Nhưng là con trai chị à!
- Con trai thì sao? Chả ảnh hưởng! Miễn là 2 đứa cùng học khá lên là được!
- Vâng!
”Ngày mai mình có nên đi dạy không ta? Mình không muốn đi chút nào, mình ghét tên đó quá! Nhưng mình sợ hắn sẽ… Ôi, tôi phải làm sao đây? Tên đó thật đáng sợ! Nhưng mà hắn đâu biết nhà mình nhỉ? Đúng rồi, thế mai khỏi phải đến! Mày không nên lo lắng quá nhiều Huyền Anh à!”
***
- Huyền Anh đổi chỗ cho Linh!- Tiếng cô giáo chủ nhiệm vang lên.
Huyền Anh vừa sợ hãi vừa ngạc nhiên. Cô không ngờ cô giáo lại đổi chỗ cho cô ngồi cạnh Duy thật. Duy thì sung sướng, anh quay sang nhìn cô rồi nháy mắt 1 cái.
”Ôi cái số tôi sao mà hẩm hiu quá! Phải ngồi cạnh tên chết tiệt này ư?”
- Thôi cô Toán vào lớp rồi! Các em tập trung vào học nha, đừng làm mất trật tự đó! Lớp trưởng quản lớp cho tốt!
- Các bạn, đứng!
Sau khi cả lớp đứng dậy, cô giáo chủ nhiệm bước ra ngoài, nhường lớp học cho cô giáo dạy Toán.
- Chào cả lớp! Hôm nay chúng ta sẽ học bài mới! Trước hết cô phải kiểm tra bài cũ. Các em hãy giải cho cô bài toán này!- Cô giáo dạy bộ môn Toán vừa nói vừa viết lia lịa lên bảng.
- Ơ! Quyển sổ ghi công thức đâu rồi? Rõ ràng sáng nay mình cho vào cặp rồi cơ mà! Chết rồi, câu này không có công thức để áp dụng thì làm không xong!
- Huyền Anh! Em lên giải cho cô bài này nha!
- Ơ dạ! Em… em…
Duy lia quyển vở của anh sang chỗ cô.
- Mang lên mà chép!- Duy lạnh lùng nói.
- Tôi không cần!
- Không làm được là 0 điểm đó! Cô không biết là bà Toán này ghê lắm à, bị điểm kém thì không bao giờ có chuyện gỡ đâu! Cầm lên mà làm, Tạ Huyền Anh!
- Anh có nhất thiết phải gọi cả họ lẫn tên tôi không?
- Ơ kìa! Huyền Anh! Em không lên à?
- Dạ vâng ạ! Cô chờ em chút xíu!
- Tôi không chờ! Đây là bài cũ rồi! Không làm được đồng nghĩa với việc chưa học bài! 0 điểm!
- Không ạ! Em làm được!
Huyền Anh đành ngậm đắng nuốt cay cầm lấy quyển vở của Duy rồi lên bảng.
”Không sao, không sao! Mình kém Toán, hắn sẽ giúp mình môn Toán. Bù lại mình giúp hắn môn Anh, thế là công bằng rồi còn gì!”
- Em Huyền Anh làm rất tốt! 10 điểm!
”10 điểm ư? Không, mình không thể nhận thành quả của người khác được! Không, không, không…”
- Khônggggggggggggggggggg!- Huyền Anh hét lên.
Tiếng hét của cô làm mọi người giật mình quay sang nhìn.
- Huyền Anh! Đây là cái chợ để em hét đấy à? Đi ra ngoài mau!
Cô lặng lẽ đứng dậy rồi đi ra ngoài cửa lớp. Duy thì nhìn cô 1 cách khoái trí.
”Tôi thích cô rồi đấy, Tạ Huyền Anh ạ!”
- Này Mèo Xù! Theo tôi qua bên người mẫu 1 tý!
- Để làm gì?
- Có việc, nhanh lên!
Kevin cùng Vy đi đến khu luyện tập và trang phục của nhiều nhà thiết kế do tập đoàn đào tạo nên.
- Woa! Nơi này lớn ghê! Đẹp quá! Ơ nhưng sao ở đây chẳng có bóng người nào vậy?
- Họ đi sang Hàn Quốc để cùng các nhà thiết kế cho ra mắt bộ sưu tập mới.
- Tất cả sao?
- Ừ!
- Vậy anh đưa tôi ra đây làm gì?
- Đi theo tôi!- Kevin cầm tay Vy kéo đi.
- Woa!
Trước mặt Vy là 1 căn phòng rộng lớn với hàng ngàn chiếc váy lung linh, sặc sỡ đủ màu sắc. Mỗi cái váy là 1 kiểu dáng và màu sắc khác nhau, không cái nào giống cái nào.
- Các nhà thiết kế của anh làm ra chỗ này sao? Đẹp quá! Họ tài thật đấy!- Vy cười tít mắt.
Nụ cười của Vy làm cho tim Kevin đập nhanh. Anh thích nụ cười đó. Trông cô thật đáng yêu.
- E hèm! Cô có thể… mặc thử.
- Thật sao?
- Ừ! Tùy cô đấy! Nếu thích, tôi có thể cho cô.
- Cho ư? Tôi không dám đâu! Những chiếc váy này đẹp thật đấy nhưng không phải style của tôi nên tôi không thích cho lắm! Tôi chỉ thử là được rồi!
- Cái này đẹp này, mặc thử đi!- Kevin lấy 1 chiếc váy màu xanh ngọc viền ren trắng hở 1 khoảng vai rộng, chiếc váy ngắn hơn đầu gối và xòe ra nhìn rất đẹp. Vy bỗng đỏ mặt khi nhìn chiếc váy đó.
- Sao thế? Không thích à?
- Cái này… hơi… hở…
- Chả làm sao cả! Tôi khuyên cô nên điều chỉnh lại cách ăn mặc của mình! Mang tiếng là nhân viên trong 1 tập đoàn lớn chuyên thiết kế quần áo ở thủ đô Hà Nội mà ăn mặc quê mùa kinh khủng!
- Kệ tôi chứ! Tôi không thích mặc đồ hở hang! Nhìn ghê lắm!- Vy xua tay.
- Mặc thử xem nào! Thử không chết đâu!
- Không!
- Cô tự mặc hay để tôi mặc cho đây?
- Không là không!
- Đấy là do cô đấy nhé! Đừng trách tôi!- Kevin nói rồi đến gần Vy, cô lùi lại ra đằng sau.
- Anh định làm gì?
- Thay váy cho cô!- Kevin thản nhiên đáp.
- Anh điên à? Tránh xa tôi ra!- Vy hét lên.
- Tôi không điên! Lại đây mau lên!
- Tránh xa tôi ra đồ biến thái!
- Nhanh! Đừng để tôi điên lên, hậu quả khôn lường đấy! Tôi mà tức lên thì thường không điều khiển được bản thân mình đâu! Muốn làm gì là làm ngay đấy, không tha cho bất cứ ai!
- Thôi tôi mặc, tôi mặc, tôi mặc là được chứ gì? Chỗ thay đồ ở đâu?- Vy ngó nghiêng xung quanh.
- Không có! Thay ở đây luôn đi!
- Thế anh ra ngoài đi để tôi còn thay, cấm vào đây!
- Nhanh lên đấy! Tôi sắp có cuộc họp quan trọng!
Kevin đút 2 tay vào túi quần rồi thong thả bước ra ngoài, miệng không ngừng huýt sáo khiến Vy cảm thấy bất an.
”Váy này đẹp thật đó nhưng hở hang quá à! Style của mình đâu phải kiểu này, phải kín đáo mới thích. Mà mình… không dám thay! Liệu hắn… có vào đây không? Thôi kệ, thay nhanh kẻo hắn vào thì chết!”
- Xong chưa?
- Chưa!
- Lâu thế? Cần tôi giúp không?
- Không! Tôi cấm anh vào đấy!
- Thế thì nhanh lên!
- Xong rồi! Vào đi!
Kevin bước vào, trước mặt anh là 1 cô gái xinh đẹp với mái tóc đen tuyền đang mặc 1 chiếc váy ngắn để lộ cặp chân thon dài trắng nõn, trông cô rất quyến rũ và xinh đẹp.
- Hở quá! Tôi bỏ ra được chưa?- Vy kéo kéo gấu váy xuống.
- Không! Để thế này đi! Tôi tặng cô cái váy này đó!
- Thôi! Tôi không lấy đâu!
- Cầm lấy đi! Tôi không thích bị người khác từ chối!
- Nhưng cái này… sao tôi mặc được? Nó không phải là phong cách của tôi!
- Cứ lấy đi! Đừng để tôi phải tức lên!
- Anh quá đáng nó vừa thôi! Cái gì anh cũng bắt bẻ tôi! Lần này tôi quyết không nghe anh! Anh giết tôi hay tra tấn gì thì tùy! Tôi không thể chịu nổi anh được nữa!
- Ngày mai sinh nhật bạn thân tôi hồi cấp 3! Tôi muốn cô đến cùng tôi! Thế nên cô phải mặc nó!
- Thật là nực cười! Sao tôi lại phải đến cơ chứ?
- Tôi muốn cô đóng giả làm bạn gái tôi! Thằng đấy bắt những đứa nào đến thì phải đưa theo bạn gái của mình.
- Nhưng sao lại là tôi mà không phải là người khác?
- Tôi không kịp thuê người khác! Tôi không thích thân mật quá với con gái lạ, kể cả là đóng giả.
- Kệ anh chứ! Tôi thì quen chắc? Nếu thế sao anh không chọn những chị nhân viên khác?
- Họ bận hết rồi! Có mỗi cô thôi!
- Ai bảo anh thế? Tôi cũng bận đó!
- Cô thì bận cái gì?- Kevin nhíu mày.
- À thì tôi… À tôi phải sang nhà đứa bạn có việc!
- Tôi không cần biết! Đi là đi! Đừng nói dối tôi!
- Nhưng tôi không muốn đi! Anh đừng bắt ép tôi kiểu đó được không?
- Cô còn nhớ không?
- Nhớ gì?
- Quên nhanh vậy? Hôm đi nhà ma, cô đã hứa sẽ làm tất cả những gì tôi yêu cầu cơ mà? Vậy thì tôi yêu cầu tối nay cô phải đi với tôi!
- Ơ… cái đó… cái đó… tôi… tôi…
- Nào! Chối đi!
- Nhưng mà… nhưng mà…
- Đừng có lắp ba lắp bắp nữa! Tôi ghét kiểu đó lắm! Cô phải đi với tôI! Hiểu không?
- Haizzz… Thôi được, tôi đi! Chỉ tối nay thôi đó!
- Ừ!
”Trời ơi là trời! Sao tôi lại ngu ngốc đến thế cơ chứ? Sao lại nói là làm những gì hắn yêu cầu nhỉ? Chị tại sợ hãi quá mà thôi! Nhất định bây giờ mình phải dũng cảm lên! Phải tăng cường xem phim ma để không sợ mới được!”- Vy vừa nghĩ vừa vò đầu bứt tai.
Cô đi đằng sau Kevin về phòng làm việc, miệng không ngừng trách bản thân. Nhưng cô đâu biết rằng, phía trước mình đang có 1 người đang cười rất sảng khoái.
***
Reng reng…
- Này!
- Gì?
- Chiều nay nhớ qua đấy! Cô mà không qua thì…
- Tôi biết rồi! Anh không phải nhắc! Anh về đi! Chiều tôi sẽ qua!- Vy xua tay.
”Hừ còn lâu nhá! Tôi không ngu! Không bao giờ tôi đến nhà anh đâu! Ngồi đấy mà cười đê!”
”Cô cứ thử không đến đi! Tôi sẽ cho cô biết tay!”
- Tôi về đây!- Duy trừng mắt nhìn cô.
Nhưng Huyền Anh cũng không phải hạng vừa, cô trừng mắt lại nhìn Duy. Về tới nhà, cô vứt cái cặp sách hình Doremon màu xanh xuống đất, nhảy xuống giường nằm rồi nhắm mắt ngủ 1 giấc tới chiều.
***
- Này! Dậy đi!
- Mẹ để con ngủ nữa đi! 7 giờ mới vào học cơ mà!
- Cô nói nhảm gì vậy? Dậy mau!
- Mẹ bảo cô giúp việc để sẵn sữa với bánh trên bàn ý, tý con xuống ăn!
- Tôi không phải là mẹ cô!- Duy hét lên làm Huyền Anh giật mình tỉnh giấc.
- Aishhhhhh! Tôi điên mất thôi!- Duy day day thái dương.
- Ơ! Hình như không phải mẹ!- Huyền Anh dụi mắt.
- Cô hãy nhìn kĩ xem tôi là ai!- Duy cúi xuống, anh đưa mặt mình đối diện với mặt cô nhưng khoảng cách rất gần.
Huyền Anh mở to mắt nhìn người đối diện mình.
- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa…- Huyền Anh hét ầm lên rồi cầm lấy cái gối bên cạnh ném vào người Duy.
- Ya! Cô làm gì thế?- Duy bực tức sau khi bị lãnh trọn cả cái gối vào người.
- Sao… sao anh lại… lại ở đây? Anh vào kiểu gì hả? Trả lời mau!
- Cửa không khóa mà!
- Hảảảảảảảảảảả?
- Thật đấy! Ra mà xem!
- Không! Không thể nào!- Huyền Anh bật dậy lao nhanh ra ngoài cửa phòng. Quả nhiên, cửa mở toang.
- Thế nào? Đúng không?- Duy khoanh tay trước ngực, đứng dựa vào tường.
- Rõ ràng… rõ ràng tôi đã khóa cẩn thận rồi mà! Hay là anh… anh đã nhảy qua hàng rào vào trong, mở cửa ra sau đó nói dối là do cửa chưa khóa?
- Cô bị sao vậy? Nhà cô làm gì có hàng rào để mà trèo qua?
Huyền Anh sực nhớ ra đây là nhà Vy, cô cứ tưởng đây là nhà mình.
- À! Tôi nhầm! Mà anh ở đây từ lúc nào? Sao không gõ cửa? Anh đã…
- Yên tâm, tôi vừa vào đây thì gọi cô dậy, chưa hề làm gì cô cả.
- Anh đến đây làm gì? Anh muốn gì ở tôi?
- 4 giờ rồi thưa cô nương! Cô dám không đến nhà tôi ư?
- Ơ… nhưng… nhưng làm thế nào mà anh… anh biết nhà tôi vậy?
- Tôi đâu có ngu? Tôi biết chắc chắn cô sẽ không đến nên cho người đi lùng địa chỉ nhà cô đấy!
- Cái gì? Trời ơi!
- Bây giờ cô có chạy đi đâu đi chăng nữa thì cũng không thoát khỏi tôi đâu!
- Tại sao cứ phải là tôi? Kiếp trước tôi nợ nần gì anh hả? Sao tôi lại vướng víu vào 1 tên công tử bột đáng ghét như anh thế?
- Tôi đã làm gì cô chưa? Sao cô than thở kinh thế? Cứ làm như tôi ăn thịt cô ý!
- Anh là đồ đáng ghét, đồ lưu manh chết tiệt! Tôi ghét anh lắm lắm lắm! Anh chỉ mang rắc rối đến cho tôi thôi!
- Thôi nín đi! Nếu cô nghe lời tôi ngay từ đầu có phải hơn không?
- Nghe cái đầu anh! Tôi là osin của anh à? Sao tôi phải nghe lời anh chứ?
- Cô không phải là osin của tôi, cô là gia sư của tôi. Tôi có thể trả tiền đàng hoàng, nhưng do cô bướng bỉnh không chịu dạy nên tôi đành phải dùng biện pháp mạnh thôi! Có gì sai à? Cô không nên nuốt lời với cô giáo chủ nhiệm như thế! Tôi mà nói với cô giáo là cô nhận dạy lời dạy tôi nhưng lại nuốt lời trốn tránh không dạy thì cô giáo sẽ nghĩ gì?
-…
- 1 học sinh mới học rất giỏi, hứa sẽ giúp đỡ những bạn học kém vươn lên trong học tập nhưng rốt cuộc lại không làm. Trời ơi tệ lắm đây! Chậc chậc!- Duy đi đi lại lại xung quanh Huyền Anh.
- Thôi… được rồi! Tôi sẽ dạy anh! Nhưng… dù sao tôi cũng đã lỡ hứa với cô giáo rồi nên… tôi có vài điều kiện nho nhỏ, anh có thể đáp ứng cho tôi được không?
- Được! Nói đi!
- Thứ nhất: Không được bắt ép tôi làm những gì mà tôi không muốn!
- Ok! Tiếp!
- Thứ hai: Không được chạm vào tôi khi chưa được sự cho phép của tôi!
- Không được!
- Tại sao?
- Thế thì tôi sẽ không trừng phạt cô mỗi khi cô sai được!
- Trừng phạt ư? Anh định đánh tôi chắc?
- Tôi không bao giờ đánh con gái! Tôi có rất nhiều cách trừng phạt cô nhưng cách nào cũng bắt buộc phải CHẠM!- Duy nhấn mạnh.
- Anh… anh định làm gì?
- Bí mật! Cứ làm tôi phật ý đi, cô sẽ biết ngay thôi!- Duy nháy mắt.
- Nhưng… tôi không thích…
- Chắc cô không biết nhỉ? Tôi và anh trai tôi đều có điểm chung là khi mà tức lên ý thì không bao giờ làm chủ được bản thân, có thể làm cả những chuyện không ai dám làm mà trời không biết, quỷ không hay đấy! Thế nên tôi bảo bỏ là bỏ!
- Tôi… tôi…
Huyền Anh nhớ lại ngày hôm qua, lúc mà Duy đến gần cô và cởi cúc áo, ánh mắt anh cũng giống hệt như lúc này. Cô không thể cứng rắn được nữa, thay vào đó là sự sợ hãi tột độ.
- Vậy… điều kiện này… bỏ qua!
- Tốt đấy! Tưởng cô còn định tiếp tục. Suýt nữa thì cô tự hại bản thân mình rồi đó!- Duy cười nửa miệng, mặt gian xảo.
- Còn điều kiện nào nữa không?
- Không… hết rồi!
- Ít thế thôi à? Vậy bây giờ bắt đầu học đi!
- Ừ… thế… anh… anh… lôi sách vở… ra… đi! Chúng ta… học!
- Đừng có lắp ba lắp bắp như thế nữa đi! Tôi không ăn thịt cô đâu mà sợ!
Huyền Anh nuốt nước bọt, cô vuốt ngực trấn tĩnh. Duy thì mừng thầm trong lòng, cuối cùng thì cũng khuất phục được cô.
- Thôi! Giờ này chắc em tôi về rồi! Tôi không muốn nó phải đợi lâu.
- Thế để tôi đưa cô về!
Vy cùng Kevin lên xe. Trên đường đi, họ chẳng nói chẳng rằng nhưng mỗi người lại mang 1 cảm xúc khó hiểu, không thể diễn tả được.
- Chị Vy!
- Ơ! Sao em lại ở đây?
- Em đi mua đồ về nấu bữa tối! Ai ngờ lại gặp chị! Ai đây chị? Bạn trai chị hả?- Huyền Anh vừa nói vừa chỉ tay vào Kevin.
- Không không! Anh ấy là người cùng công ty với chị!- Vy đỏ mặt.
- Chào em! Rất vui được làm quen với em!- Kevin nở 1 nụ cười thân thiện.
- Em là Huyền Anh! Mà anh là Việt Kiều hả? Sao lại tên là Kevin?
- Không! Anh tên thật là Hoàng Bảo Nam, nhưng đôi khi anh phải sang Mỹ giải quyết 1 số việc cho công ty con bên đó nên anh nghĩ ra cái tên Kevin cho nó hòa nhập 1 chút. Nhưng mọi người toàn gọi là Kevin nên anh quen cái tên đó hơn là Bảo Nam.
- Ồ! Tên Kevin đẹp mà anh! Nếu là người Mỹ em muốn đặt tên mình là Jessie!
- Ừ! Thế em học đại học gì vậy?
Sau khi nghe câu hỏi của Kevin, Vy thì bụm miệng cười còn Huyền Anh thì sốc nặng.
- Sao thế? Anh nói gì sai à?
- Nhìn mặt em trông già lắm hả?
- Không! Anh chỉ hỏi là…
- Nó năm nay mới học lớp 12 thôi! Anh nói học đại học gì mà nghe già dặn quá! Ha ha ha!- Vừa nói Vy vừa cười làm mặt Huyền Anh đỏ bừng lên vì tức giận.
- Ồ! Vậy năm nay lên 12 hả? Bằng tuổi em trai anh đó!
- Thằng bé đó học lớp 12 à? Nhìn ăn chơi quá!
- Ừ, nó suốt ngày đi chơi mà! Thằng bé thông minh lắm nhưng lười học nên tôi cũng chịu! Nó mà trượt đại học thì tôi sẽ cho nó 1 trận.
- Sao anh ác thế? Dù sao nó cũng là em trai anh mà!
- Thôi nhà thì có mà cứ đứng ngoài thế này? Chị Vy, anh Kevin, 2 người vào nhà mà nói chuyện đi!
- Thôi! Anh phải về em à!
- Chán thế!
- Chào em nha! Khi nào gặp lại!- Kevin nháy mắt.
- Này! Cấm anh được giở trò với em tôi đó nha! Nên nhớ là con bé còn đang đi học đó!
- Hừ! Tôi đi về đây!
- Chào anh Kevin!- Huyền Anh vẫy tay.
Kevin phóng xe đi mất, Huyền Anh cùng Vy xách đồ vào trong để nấu bữa tối.
- Chị Vy à! Em mới đi làm gia sư môn Tiếng Anh cho 1 nhà.
- Thế à? Nhưng em vẫn đang đi học mà! Liệu có bị trùng thời gian hay vướng bận gì không?
- Không ạ! Em học ở trường vào buổi sáng, đi dạy hàng ngày lúc 3 giờ chiều, không trùng tý nào!
- Vậy có ảnh hưởng đến việc học của em không? Năm nay cuối cấp rồi mà! Thi đại học khó lắm đấy!
- Em biết mà! Em đã xác định rồi! Nhưng đi dạy gia sư nhà này chỉ 1 đến 2 tiếng thôi, không ảnh hưởng nhiều! Nhưng…- Huyền Anh ngập ngừng.
- Sao thế?
- À không có gì! Ý em là ngày nào em cũng sẽ đi dạy ạ! Em không biết chị có đồng ý không?
- Chị không biết! Cái này là tùy thuộc vào em chứ! Nhưng nếu chị là em thì chị sẽ không dạy. Vì mình cần thời gian học, phải học liên tục em à! Thế em dạy ai? Học sinh cấp 2 à?
- Không ạ! 1 bạn cùng lớp em. Bạn ấy kém Anh lắm!
- Thế á? Tiện quá còn gì? Thôi chị nghĩ lại rồi, em gia sư cho bạn đó đi!
- Tại sao lại thế?
- Học cùng lớp nhau mà, em sang dạy bạn ấy, em và bạn ấy cùng nhau học bài, thế chả tốt à? Chị cứ tưởng là đứa nào chứ! Chị hưởng ứng 2 tay!
- Nhưng là con trai chị à!
- Con trai thì sao? Chả ảnh hưởng! Miễn là 2 đứa cùng học khá lên là được!
- Vâng!
”Ngày mai mình có nên đi dạy không ta? Mình không muốn đi chút nào, mình ghét tên đó quá! Nhưng mình sợ hắn sẽ… Ôi, tôi phải làm sao đây? Tên đó thật đáng sợ! Nhưng mà hắn đâu biết nhà mình nhỉ? Đúng rồi, thế mai khỏi phải đến! Mày không nên lo lắng quá nhiều Huyền Anh à!”
***
- Huyền Anh đổi chỗ cho Linh!- Tiếng cô giáo chủ nhiệm vang lên.
Huyền Anh vừa sợ hãi vừa ngạc nhiên. Cô không ngờ cô giáo lại đổi chỗ cho cô ngồi cạnh Duy thật. Duy thì sung sướng, anh quay sang nhìn cô rồi nháy mắt 1 cái.
”Ôi cái số tôi sao mà hẩm hiu quá! Phải ngồi cạnh tên chết tiệt này ư?”
- Thôi cô Toán vào lớp rồi! Các em tập trung vào học nha, đừng làm mất trật tự đó! Lớp trưởng quản lớp cho tốt!
- Các bạn, đứng!
Sau khi cả lớp đứng dậy, cô giáo chủ nhiệm bước ra ngoài, nhường lớp học cho cô giáo dạy Toán.
- Chào cả lớp! Hôm nay chúng ta sẽ học bài mới! Trước hết cô phải kiểm tra bài cũ. Các em hãy giải cho cô bài toán này!- Cô giáo dạy bộ môn Toán vừa nói vừa viết lia lịa lên bảng.
- Ơ! Quyển sổ ghi công thức đâu rồi? Rõ ràng sáng nay mình cho vào cặp rồi cơ mà! Chết rồi, câu này không có công thức để áp dụng thì làm không xong!
- Huyền Anh! Em lên giải cho cô bài này nha!
- Ơ dạ! Em… em…
Duy lia quyển vở của anh sang chỗ cô.
- Mang lên mà chép!- Duy lạnh lùng nói.
- Tôi không cần!
- Không làm được là 0 điểm đó! Cô không biết là bà Toán này ghê lắm à, bị điểm kém thì không bao giờ có chuyện gỡ đâu! Cầm lên mà làm, Tạ Huyền Anh!
- Anh có nhất thiết phải gọi cả họ lẫn tên tôi không?
- Ơ kìa! Huyền Anh! Em không lên à?
- Dạ vâng ạ! Cô chờ em chút xíu!
- Tôi không chờ! Đây là bài cũ rồi! Không làm được đồng nghĩa với việc chưa học bài! 0 điểm!
- Không ạ! Em làm được!
Huyền Anh đành ngậm đắng nuốt cay cầm lấy quyển vở của Duy rồi lên bảng.
”Không sao, không sao! Mình kém Toán, hắn sẽ giúp mình môn Toán. Bù lại mình giúp hắn môn Anh, thế là công bằng rồi còn gì!”
- Em Huyền Anh làm rất tốt! 10 điểm!
”10 điểm ư? Không, mình không thể nhận thành quả của người khác được! Không, không, không…”
- Khônggggggggggggggggggg!- Huyền Anh hét lên.
Tiếng hét của cô làm mọi người giật mình quay sang nhìn.
- Huyền Anh! Đây là cái chợ để em hét đấy à? Đi ra ngoài mau!
Cô lặng lẽ đứng dậy rồi đi ra ngoài cửa lớp. Duy thì nhìn cô 1 cách khoái trí.
”Tôi thích cô rồi đấy, Tạ Huyền Anh ạ!”
- Này Mèo Xù! Theo tôi qua bên người mẫu 1 tý!
- Để làm gì?
- Có việc, nhanh lên!
Kevin cùng Vy đi đến khu luyện tập và trang phục của nhiều nhà thiết kế do tập đoàn đào tạo nên.
- Woa! Nơi này lớn ghê! Đẹp quá! Ơ nhưng sao ở đây chẳng có bóng người nào vậy?
- Họ đi sang Hàn Quốc để cùng các nhà thiết kế cho ra mắt bộ sưu tập mới.
- Tất cả sao?
- Ừ!
- Vậy anh đưa tôi ra đây làm gì?
- Đi theo tôi!- Kevin cầm tay Vy kéo đi.
- Woa!
Trước mặt Vy là 1 căn phòng rộng lớn với hàng ngàn chiếc váy lung linh, sặc sỡ đủ màu sắc. Mỗi cái váy là 1 kiểu dáng và màu sắc khác nhau, không cái nào giống cái nào.
- Các nhà thiết kế của anh làm ra chỗ này sao? Đẹp quá! Họ tài thật đấy!- Vy cười tít mắt.
Nụ cười của Vy làm cho tim Kevin đập nhanh. Anh thích nụ cười đó. Trông cô thật đáng yêu.
- E hèm! Cô có thể… mặc thử.
- Thật sao?
- Ừ! Tùy cô đấy! Nếu thích, tôi có thể cho cô.
- Cho ư? Tôi không dám đâu! Những chiếc váy này đẹp thật đấy nhưng không phải style của tôi nên tôi không thích cho lắm! Tôi chỉ thử là được rồi!
- Cái này đẹp này, mặc thử đi!- Kevin lấy 1 chiếc váy màu xanh ngọc viền ren trắng hở 1 khoảng vai rộng, chiếc váy ngắn hơn đầu gối và xòe ra nhìn rất đẹp. Vy bỗng đỏ mặt khi nhìn chiếc váy đó.
- Sao thế? Không thích à?
- Cái này… hơi… hở…
- Chả làm sao cả! Tôi khuyên cô nên điều chỉnh lại cách ăn mặc của mình! Mang tiếng là nhân viên trong 1 tập đoàn lớn chuyên thiết kế quần áo ở thủ đô Hà Nội mà ăn mặc quê mùa kinh khủng!
- Kệ tôi chứ! Tôi không thích mặc đồ hở hang! Nhìn ghê lắm!- Vy xua tay.
- Mặc thử xem nào! Thử không chết đâu!
- Không!
- Cô tự mặc hay để tôi mặc cho đây?
- Không là không!
- Đấy là do cô đấy nhé! Đừng trách tôi!- Kevin nói rồi đến gần Vy, cô lùi lại ra đằng sau.
- Anh định làm gì?
- Thay váy cho cô!- Kevin thản nhiên đáp.
- Anh điên à? Tránh xa tôi ra!- Vy hét lên.
- Tôi không điên! Lại đây mau lên!
- Tránh xa tôi ra đồ biến thái!
- Nhanh! Đừng để tôi điên lên, hậu quả khôn lường đấy! Tôi mà tức lên thì thường không điều khiển được bản thân mình đâu! Muốn làm gì là làm ngay đấy, không tha cho bất cứ ai!
- Thôi tôi mặc, tôi mặc, tôi mặc là được chứ gì? Chỗ thay đồ ở đâu?- Vy ngó nghiêng xung quanh.
- Không có! Thay ở đây luôn đi!
- Thế anh ra ngoài đi để tôi còn thay, cấm vào đây!
- Nhanh lên đấy! Tôi sắp có cuộc họp quan trọng!
Kevin đút 2 tay vào túi quần rồi thong thả bước ra ngoài, miệng không ngừng huýt sáo khiến Vy cảm thấy bất an.
”Váy này đẹp thật đó nhưng hở hang quá à! Style của mình đâu phải kiểu này, phải kín đáo mới thích. Mà mình… không dám thay! Liệu hắn… có vào đây không? Thôi kệ, thay nhanh kẻo hắn vào thì chết!”
- Xong chưa?
- Chưa!
- Lâu thế? Cần tôi giúp không?
- Không! Tôi cấm anh vào đấy!
- Thế thì nhanh lên!
- Xong rồi! Vào đi!
Kevin bước vào, trước mặt anh là 1 cô gái xinh đẹp với mái tóc đen tuyền đang mặc 1 chiếc váy ngắn để lộ cặp chân thon dài trắng nõn, trông cô rất quyến rũ và xinh đẹp.
- Hở quá! Tôi bỏ ra được chưa?- Vy kéo kéo gấu váy xuống.
- Không! Để thế này đi! Tôi tặng cô cái váy này đó!
- Thôi! Tôi không lấy đâu!
- Cầm lấy đi! Tôi không thích bị người khác từ chối!
- Nhưng cái này… sao tôi mặc được? Nó không phải là phong cách của tôi!
- Cứ lấy đi! Đừng để tôi phải tức lên!
- Anh quá đáng nó vừa thôi! Cái gì anh cũng bắt bẻ tôi! Lần này tôi quyết không nghe anh! Anh giết tôi hay tra tấn gì thì tùy! Tôi không thể chịu nổi anh được nữa!
- Ngày mai sinh nhật bạn thân tôi hồi cấp 3! Tôi muốn cô đến cùng tôi! Thế nên cô phải mặc nó!
- Thật là nực cười! Sao tôi lại phải đến cơ chứ?
- Tôi muốn cô đóng giả làm bạn gái tôi! Thằng đấy bắt những đứa nào đến thì phải đưa theo bạn gái của mình.
- Nhưng sao lại là tôi mà không phải là người khác?
- Tôi không kịp thuê người khác! Tôi không thích thân mật quá với con gái lạ, kể cả là đóng giả.
- Kệ anh chứ! Tôi thì quen chắc? Nếu thế sao anh không chọn những chị nhân viên khác?
- Họ bận hết rồi! Có mỗi cô thôi!
- Ai bảo anh thế? Tôi cũng bận đó!
- Cô thì bận cái gì?- Kevin nhíu mày.
- À thì tôi… À tôi phải sang nhà đứa bạn có việc!
- Tôi không cần biết! Đi là đi! Đừng nói dối tôi!
- Nhưng tôi không muốn đi! Anh đừng bắt ép tôi kiểu đó được không?
- Cô còn nhớ không?
- Nhớ gì?
- Quên nhanh vậy? Hôm đi nhà ma, cô đã hứa sẽ làm tất cả những gì tôi yêu cầu cơ mà? Vậy thì tôi yêu cầu tối nay cô phải đi với tôi!
- Ơ… cái đó… cái đó… tôi… tôi…
- Nào! Chối đi!
- Nhưng mà… nhưng mà…
- Đừng có lắp ba lắp bắp nữa! Tôi ghét kiểu đó lắm! Cô phải đi với tôI! Hiểu không?
- Haizzz… Thôi được, tôi đi! Chỉ tối nay thôi đó!
- Ừ!
”Trời ơi là trời! Sao tôi lại ngu ngốc đến thế cơ chứ? Sao lại nói là làm những gì hắn yêu cầu nhỉ? Chị tại sợ hãi quá mà thôi! Nhất định bây giờ mình phải dũng cảm lên! Phải tăng cường xem phim ma để không sợ mới được!”- Vy vừa nghĩ vừa vò đầu bứt tai.
Cô đi đằng sau Kevin về phòng làm việc, miệng không ngừng trách bản thân. Nhưng cô đâu biết rằng, phía trước mình đang có 1 người đang cười rất sảng khoái.
***
Reng reng…
- Này!
- Gì?
- Chiều nay nhớ qua đấy! Cô mà không qua thì…
- Tôi biết rồi! Anh không phải nhắc! Anh về đi! Chiều tôi sẽ qua!- Vy xua tay.
”Hừ còn lâu nhá! Tôi không ngu! Không bao giờ tôi đến nhà anh đâu! Ngồi đấy mà cười đê!”
”Cô cứ thử không đến đi! Tôi sẽ cho cô biết tay!”
- Tôi về đây!- Duy trừng mắt nhìn cô.
Nhưng Huyền Anh cũng không phải hạng vừa, cô trừng mắt lại nhìn Duy. Về tới nhà, cô vứt cái cặp sách hình Doremon màu xanh xuống đất, nhảy xuống giường nằm rồi nhắm mắt ngủ 1 giấc tới chiều.
***
- Này! Dậy đi!
- Mẹ để con ngủ nữa đi! 7 giờ mới vào học cơ mà!
- Cô nói nhảm gì vậy? Dậy mau!
- Mẹ bảo cô giúp việc để sẵn sữa với bánh trên bàn ý, tý con xuống ăn!
- Tôi không phải là mẹ cô!- Duy hét lên làm Huyền Anh giật mình tỉnh giấc.
- Aishhhhhh! Tôi điên mất thôi!- Duy day day thái dương.
- Ơ! Hình như không phải mẹ!- Huyền Anh dụi mắt.
- Cô hãy nhìn kĩ xem tôi là ai!- Duy cúi xuống, anh đưa mặt mình đối diện với mặt cô nhưng khoảng cách rất gần.
Huyền Anh mở to mắt nhìn người đối diện mình.
- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa…- Huyền Anh hét ầm lên rồi cầm lấy cái gối bên cạnh ném vào người Duy.
- Ya! Cô làm gì thế?- Duy bực tức sau khi bị lãnh trọn cả cái gối vào người.
- Sao… sao anh lại… lại ở đây? Anh vào kiểu gì hả? Trả lời mau!
- Cửa không khóa mà!
- Hảảảảảảảảảảả?
- Thật đấy! Ra mà xem!
- Không! Không thể nào!- Huyền Anh bật dậy lao nhanh ra ngoài cửa phòng. Quả nhiên, cửa mở toang.
- Thế nào? Đúng không?- Duy khoanh tay trước ngực, đứng dựa vào tường.
- Rõ ràng… rõ ràng tôi đã khóa cẩn thận rồi mà! Hay là anh… anh đã nhảy qua hàng rào vào trong, mở cửa ra sau đó nói dối là do cửa chưa khóa?
- Cô bị sao vậy? Nhà cô làm gì có hàng rào để mà trèo qua?
Huyền Anh sực nhớ ra đây là nhà Vy, cô cứ tưởng đây là nhà mình.
- À! Tôi nhầm! Mà anh ở đây từ lúc nào? Sao không gõ cửa? Anh đã…
- Yên tâm, tôi vừa vào đây thì gọi cô dậy, chưa hề làm gì cô cả.
- Anh đến đây làm gì? Anh muốn gì ở tôi?
- 4 giờ rồi thưa cô nương! Cô dám không đến nhà tôi ư?
- Ơ… nhưng… nhưng làm thế nào mà anh… anh biết nhà tôi vậy?
- Tôi đâu có ngu? Tôi biết chắc chắn cô sẽ không đến nên cho người đi lùng địa chỉ nhà cô đấy!
- Cái gì? Trời ơi!
- Bây giờ cô có chạy đi đâu đi chăng nữa thì cũng không thoát khỏi tôi đâu!
- Tại sao cứ phải là tôi? Kiếp trước tôi nợ nần gì anh hả? Sao tôi lại vướng víu vào 1 tên công tử bột đáng ghét như anh thế?
- Tôi đã làm gì cô chưa? Sao cô than thở kinh thế? Cứ làm như tôi ăn thịt cô ý!
- Anh là đồ đáng ghét, đồ lưu manh chết tiệt! Tôi ghét anh lắm lắm lắm! Anh chỉ mang rắc rối đến cho tôi thôi!
- Thôi nín đi! Nếu cô nghe lời tôi ngay từ đầu có phải hơn không?
- Nghe cái đầu anh! Tôi là osin của anh à? Sao tôi phải nghe lời anh chứ?
- Cô không phải là osin của tôi, cô là gia sư của tôi. Tôi có thể trả tiền đàng hoàng, nhưng do cô bướng bỉnh không chịu dạy nên tôi đành phải dùng biện pháp mạnh thôi! Có gì sai à? Cô không nên nuốt lời với cô giáo chủ nhiệm như thế! Tôi mà nói với cô giáo là cô nhận dạy lời dạy tôi nhưng lại nuốt lời trốn tránh không dạy thì cô giáo sẽ nghĩ gì?
-…
- 1 học sinh mới học rất giỏi, hứa sẽ giúp đỡ những bạn học kém vươn lên trong học tập nhưng rốt cuộc lại không làm. Trời ơi tệ lắm đây! Chậc chậc!- Duy đi đi lại lại xung quanh Huyền Anh.
- Thôi… được rồi! Tôi sẽ dạy anh! Nhưng… dù sao tôi cũng đã lỡ hứa với cô giáo rồi nên… tôi có vài điều kiện nho nhỏ, anh có thể đáp ứng cho tôi được không?
- Được! Nói đi!
- Thứ nhất: Không được bắt ép tôi làm những gì mà tôi không muốn!
- Ok! Tiếp!
- Thứ hai: Không được chạm vào tôi khi chưa được sự cho phép của tôi!
- Không được!
- Tại sao?
- Thế thì tôi sẽ không trừng phạt cô mỗi khi cô sai được!
- Trừng phạt ư? Anh định đánh tôi chắc?
- Tôi không bao giờ đánh con gái! Tôi có rất nhiều cách trừng phạt cô nhưng cách nào cũng bắt buộc phải CHẠM!- Duy nhấn mạnh.
- Anh… anh định làm gì?
- Bí mật! Cứ làm tôi phật ý đi, cô sẽ biết ngay thôi!- Duy nháy mắt.
- Nhưng… tôi không thích…
- Chắc cô không biết nhỉ? Tôi và anh trai tôi đều có điểm chung là khi mà tức lên ý thì không bao giờ làm chủ được bản thân, có thể làm cả những chuyện không ai dám làm mà trời không biết, quỷ không hay đấy! Thế nên tôi bảo bỏ là bỏ!
- Tôi… tôi…
Huyền Anh nhớ lại ngày hôm qua, lúc mà Duy đến gần cô và cởi cúc áo, ánh mắt anh cũng giống hệt như lúc này. Cô không thể cứng rắn được nữa, thay vào đó là sự sợ hãi tột độ.
- Vậy… điều kiện này… bỏ qua!
- Tốt đấy! Tưởng cô còn định tiếp tục. Suýt nữa thì cô tự hại bản thân mình rồi đó!- Duy cười nửa miệng, mặt gian xảo.
- Còn điều kiện nào nữa không?
- Không… hết rồi!
- Ít thế thôi à? Vậy bây giờ bắt đầu học đi!
- Ừ… thế… anh… anh… lôi sách vở… ra… đi! Chúng ta… học!
- Đừng có lắp ba lắp bắp như thế nữa đi! Tôi không ăn thịt cô đâu mà sợ!
Huyền Anh nuốt nước bọt, cô vuốt ngực trấn tĩnh. Duy thì mừng thầm trong lòng, cuối cùng thì cũng khuất phục được cô.
/59
|