* Trở về thực tại *
Xem cái mặt của cô ta kìa. Hạnh phúc lắm à? Được vinh dự hát song ca với hắn nên cái mặt vênh lên trông rất đáng ghét. Hắn nãy giờ vẫn cứ im im, ngồi đần mặt ra không nói câu nào. Thích lắm chứ gì? Được hát cùng với người đẹp mà. Cứ tưởng cậu khác họ, ai ngờ đâu đàn ông thì cũng chỉ là đàn ông, ai cũng như ai cả thôi. Hừ..!
Chửi thầm trong bụng vẫn không đủ, trong cơn tức giận, vô tình tôi đá vào cạnh bàn. Tiếng la thất thanh của tôi làm chúng nó biến tôi thành trung tâm của sự chú ý. Hắn quay sang nhìn tôi bụm miệng cười.
- Vui lắm hả cười?
- Làm gì mà phải hành hạ cái bàn thế?
- Tại sao cậu lại hát với Sơn Thảo chứ? _ Tôi nhíu mày, vẻ mặt bất mãn.
- Sao? Ghen à?
- Ghen cái con khỉ ấy.. hứ..
Hắn vẫn cứ cười. Chắc tôi phát điên lên vì hắn mất. Tại sao trong lúc tôi bực bội thế này, nụ cười hắn lại có thể dập tắt cơn giận của tôi kia chứ. Nhưng.. chẳng lẽ.. tôi ghen với Sơn Thảo sao? Tại sao tôi lại có cảm giác kì lạ thế này? Hay.. do tôi ghét cô ta nên mới như vậy..?
----_-_-_-----
Tiếng chuông thông báo tin nhắn vang lên làm át đi tiếng quạt máy đang quay đều đều. Tôi với tay lấy chiếc điện thoại cảm ứng nhỏ nhắn mà tôi đã dùng tiền mình làm ra để mua nó. Trên màng hình hiện ra dòng chữ ngắn tin nhắn mới từ Đồ Cộc Cằn Khó Tính . Vào họp tin nhắn, chọn họp tin nhắn của hắn và tôi. Phía ô tin nhắn của hắn có một dòng chữ cho cậu 45 phút để chuẩn bị. Chọn một bộ năng động và gọn gàng vào.
- Gì? Chơi trò ngôi sao thời trang chắc. Đúng là đồ điên, tin nhắn cũng y như người nhắn.
Tôi tặc lưỡi, quăng điện thoại lên bàn, chẳng thèm trả lời lại cho hắn. Dọn dẹp bàn học, tôi đi xuống bếp. Tôi rón rén nhấc từng bước về phía mẹ đang loay hoay làm gì đó. Nhẹ đặt tay lên vai là bà giật mình giấu đi thứ đang cần trên tay.
- Là gì thế mẹ?
- À... một số giấy tờ thôi.. Sao? Lại muốn xin xỏ mẹ gì à?
- Con định đi công chuyện với bạn. Chắc là về hơi trễ. Mẹ đừng chờ cơm con.
- Ừ mẹ biết rồi. Tranh thủ mà về sớm nhe con
- Ok madam
Nói rồi tôi đi lên phòng. Tiếng mẹ ho khụ khụ vang lên trong căn nhà. Đã hơn hai tuần mà mẹ vẫn chưa khỏi bệnh. Tôi đã đưa mẹ đi khám, bác sĩ chẩn đoán chỉ bị cảm và đưa thuốc. Thế nhưng đã tốn rất nhiều tiền thuốc mà bệnh tình của bà vẫn không hề suy giảm. Dù gương mặt bà lúc nào cũng nở nụ cười ấm áp, lúc nào bà cũng bảo rằng không sao đâu. Thế nhưng phận làm con chưa một lần trả hiếu, làm sao tôi không lo cho được...
----_-_-_---
Thấy con gái đã lên lầu hẳng, bà Vương lén lút lấy tờ giấy trong tủ và bọc thuốc. Trên tờ giấy ghi tên bệnh viên, tên bệnh nhân và bênh án Ung thư máu giai đoạn cuối . Đôi bàn tay già nua run lên, đôi mắt in hằn vết chân chim nhắm lại. Từng giọt nước mắt đua nhau trào xuống. Nước mắt mặn đắng như tâm trạng đau đớn của bà bây giờ.
Xem cái mặt của cô ta kìa. Hạnh phúc lắm à? Được vinh dự hát song ca với hắn nên cái mặt vênh lên trông rất đáng ghét. Hắn nãy giờ vẫn cứ im im, ngồi đần mặt ra không nói câu nào. Thích lắm chứ gì? Được hát cùng với người đẹp mà. Cứ tưởng cậu khác họ, ai ngờ đâu đàn ông thì cũng chỉ là đàn ông, ai cũng như ai cả thôi. Hừ..!
Chửi thầm trong bụng vẫn không đủ, trong cơn tức giận, vô tình tôi đá vào cạnh bàn. Tiếng la thất thanh của tôi làm chúng nó biến tôi thành trung tâm của sự chú ý. Hắn quay sang nhìn tôi bụm miệng cười.
- Vui lắm hả cười?
- Làm gì mà phải hành hạ cái bàn thế?
- Tại sao cậu lại hát với Sơn Thảo chứ? _ Tôi nhíu mày, vẻ mặt bất mãn.
- Sao? Ghen à?
- Ghen cái con khỉ ấy.. hứ..
Hắn vẫn cứ cười. Chắc tôi phát điên lên vì hắn mất. Tại sao trong lúc tôi bực bội thế này, nụ cười hắn lại có thể dập tắt cơn giận của tôi kia chứ. Nhưng.. chẳng lẽ.. tôi ghen với Sơn Thảo sao? Tại sao tôi lại có cảm giác kì lạ thế này? Hay.. do tôi ghét cô ta nên mới như vậy..?
----_-_-_-----
Tiếng chuông thông báo tin nhắn vang lên làm át đi tiếng quạt máy đang quay đều đều. Tôi với tay lấy chiếc điện thoại cảm ứng nhỏ nhắn mà tôi đã dùng tiền mình làm ra để mua nó. Trên màng hình hiện ra dòng chữ ngắn tin nhắn mới từ Đồ Cộc Cằn Khó Tính . Vào họp tin nhắn, chọn họp tin nhắn của hắn và tôi. Phía ô tin nhắn của hắn có một dòng chữ cho cậu 45 phút để chuẩn bị. Chọn một bộ năng động và gọn gàng vào.
- Gì? Chơi trò ngôi sao thời trang chắc. Đúng là đồ điên, tin nhắn cũng y như người nhắn.
Tôi tặc lưỡi, quăng điện thoại lên bàn, chẳng thèm trả lời lại cho hắn. Dọn dẹp bàn học, tôi đi xuống bếp. Tôi rón rén nhấc từng bước về phía mẹ đang loay hoay làm gì đó. Nhẹ đặt tay lên vai là bà giật mình giấu đi thứ đang cần trên tay.
- Là gì thế mẹ?
- À... một số giấy tờ thôi.. Sao? Lại muốn xin xỏ mẹ gì à?
- Con định đi công chuyện với bạn. Chắc là về hơi trễ. Mẹ đừng chờ cơm con.
- Ừ mẹ biết rồi. Tranh thủ mà về sớm nhe con
- Ok madam
Nói rồi tôi đi lên phòng. Tiếng mẹ ho khụ khụ vang lên trong căn nhà. Đã hơn hai tuần mà mẹ vẫn chưa khỏi bệnh. Tôi đã đưa mẹ đi khám, bác sĩ chẩn đoán chỉ bị cảm và đưa thuốc. Thế nhưng đã tốn rất nhiều tiền thuốc mà bệnh tình của bà vẫn không hề suy giảm. Dù gương mặt bà lúc nào cũng nở nụ cười ấm áp, lúc nào bà cũng bảo rằng không sao đâu. Thế nhưng phận làm con chưa một lần trả hiếu, làm sao tôi không lo cho được...
----_-_-_---
Thấy con gái đã lên lầu hẳng, bà Vương lén lút lấy tờ giấy trong tủ và bọc thuốc. Trên tờ giấy ghi tên bệnh viên, tên bệnh nhân và bênh án Ung thư máu giai đoạn cuối . Đôi bàn tay già nua run lên, đôi mắt in hằn vết chân chim nhắm lại. Từng giọt nước mắt đua nhau trào xuống. Nước mắt mặn đắng như tâm trạng đau đớn của bà bây giờ.
/55
|