- Nhã Uyên à!..
Đang say ngủ, giọng nói của An An làm tôi dần tỉnh giấc. Tôi nhín ra ngoài cửa sổ, chúng tôi dừng xe tại một quán ăn rất rộng và đẹp. Chắc hẳn đồ ăn nơi đây khá đắc. Dụi mắt tôi theo An an xuống xe, vuốt lại mái tóc ngắn đang rối tung của mình. Hải Đăng bảo chúng tôi đi rữa mặt trước rồi ra ăn, cậu ta sẽ gọi món. Tôi và An An răm rắp nghe theo.
5 phút sau hai đứa tôi trở ra, bàn của chúng tôi đã được bày ra rất nhiều món ăn. Tôi trố mắt trầm trồ về độ hoành tráng của nó. Toàn là những món bình dân nhưng được bày biện một cách tinh tế.
- Hai người ngồi đi.
- Chà.. toàn những món ăn gia đình không à. Cứ tưởng cậu sẽ chiêu đãi bọn này bằng sơn hào hải vị chứ.
An An giở giọng nói đùa, tôi huých tay nó. Cậu mỉm cười nhìn nó rồi nhìn sang tôi.
- Thật ra.. do tôi nhớ đến bữa cơm gia đình ngon nhất mà tôi từng được ăn nhưng do ở đây không ai nấu được những món như vậy nên đành gọi những món thế này.
Tại sao khi nói câu đó ra, cậu lại nhìn tôi bằng ánh mắt kì lạ thế chứ? Chẳng lẽ.. cậu vẫn còn nhớ bữa cơm lần trước sao? Suy nghĩ đến đây, tôi bất giác nhìn cậu mỉm cười. Chúng tôi đã ăn uống rất no và vui vẻ. Ăn xong, tất cả lại tiếp tục lên xe và tiến thẳng về Thành phố.
---_-_-_----
Sau hơn hai tiếng đồng hồ ngồi xe, cuối cùng chúng tôi cũng đã về tới Thành phố. Điểm đầu tiên chúng tôi dừng xe là nhà của An An. Kế đến là nhà của tôi. Hải Đăng đã xuống xe cùng để xách balo dùm mặc dù tôi đã từ chối rất nhiều.
- Để tôi xách cho, sẵn cho tôi vào thăm bác gái.
Tôi làm gì còn có thể từ chối được cái tên cứng đầu một cách đáng yêu thế này đây. Vừa bước vào nhà, mẹ tôi đã từ bếp đi lên, tôi chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Tôi thực sự đã rất nhớ bà ấy, nhớ rất nhiều.
- Sao con bảo hôm qua con về.
- À... xe của trường bị trục trặc một chút nên đã về trễ hơn đấy mẹ... đúng không Đăng?
Bị hỏi bất ngờ cậu ta cũng vâng dạ giúp tôi. Tôi sợ mẹ tôi sẽ rất lo nếu biết tôi gặp chuyện. Mẹ nhìn sang cậu ta đang đứng ngây ngốc xách balo cho tôi, mỉm cười.
- Cháu có phải đã đến đây một lần rồi không?
- Vâng ạ! Bác vẫn còn nhớ cháu sao?
- Bác nhớ chứ. Con trai của bạn thân bác mà. Bà ấy dạo này vẫn khỏe chứ?
- Mẹ cháu khỏe lắm ạ. Bà ấy cũng hay nhắc đến bác.
Họ ngồi, nói chuyện với nhau một lúc lâu. Tôi ngồi cùng một lát rồi thì đi lên phòng cất balo.
* Thấy con gái mình đã đi lên lầu, bà Vương suy nghĩ giây lát rồi nói nhỏ với Hải Đăng một cách thành tâm.
- Thật ra.... Bác bị mắc bệnh ung thư thời kì cuối... nhưng con bé không hề biết điều này...
Hải Đăng vô cùng sửng sốt trước lời nói của bà Vương. Ngưng vài giây, bà tiếp tục.
- Nếu sau này, bác có mệnh hệ gì. Xin cháu, hãy giúp bác quan tâm Nhã Uyên nhiều hơn. Trông nó vui vẻ như vậy.. nhưng thực ra cuộc sống của nó không hề bằng phẳng. Bác chỉ mong sao, con bé được hạnh phúc là bán đã vui rồi. Chuyện này.. mong cháu đừng để con bé biết.
Vừa nói xong, Nhã Uyên từ trên lầu đi xuống.
- Hai người đang nói xấu gì con vậy?
- Đâu có gì đâu.
Hải Đăng mỉm cười, vờ như không có gì. Bà Vương nhìn cậu con trai trước mình mà trong lòng cảm thấy rất yên tâm. Hải Đăng xin phép về, Nhã Uyên tiễn đến cửa thì bị cậu đuổi vô nhà. Trên đường về, trong đầu cậu trở nên rối mù. Tối đó, cậu cứ trăn trở và suy nghĩ về câu nói của mẹ Nhã Uyên mà không thể ngủ. *
Đang say ngủ, giọng nói của An An làm tôi dần tỉnh giấc. Tôi nhín ra ngoài cửa sổ, chúng tôi dừng xe tại một quán ăn rất rộng và đẹp. Chắc hẳn đồ ăn nơi đây khá đắc. Dụi mắt tôi theo An an xuống xe, vuốt lại mái tóc ngắn đang rối tung của mình. Hải Đăng bảo chúng tôi đi rữa mặt trước rồi ra ăn, cậu ta sẽ gọi món. Tôi và An An răm rắp nghe theo.
5 phút sau hai đứa tôi trở ra, bàn của chúng tôi đã được bày ra rất nhiều món ăn. Tôi trố mắt trầm trồ về độ hoành tráng của nó. Toàn là những món bình dân nhưng được bày biện một cách tinh tế.
- Hai người ngồi đi.
- Chà.. toàn những món ăn gia đình không à. Cứ tưởng cậu sẽ chiêu đãi bọn này bằng sơn hào hải vị chứ.
An An giở giọng nói đùa, tôi huých tay nó. Cậu mỉm cười nhìn nó rồi nhìn sang tôi.
- Thật ra.. do tôi nhớ đến bữa cơm gia đình ngon nhất mà tôi từng được ăn nhưng do ở đây không ai nấu được những món như vậy nên đành gọi những món thế này.
Tại sao khi nói câu đó ra, cậu lại nhìn tôi bằng ánh mắt kì lạ thế chứ? Chẳng lẽ.. cậu vẫn còn nhớ bữa cơm lần trước sao? Suy nghĩ đến đây, tôi bất giác nhìn cậu mỉm cười. Chúng tôi đã ăn uống rất no và vui vẻ. Ăn xong, tất cả lại tiếp tục lên xe và tiến thẳng về Thành phố.
---_-_-_----
Sau hơn hai tiếng đồng hồ ngồi xe, cuối cùng chúng tôi cũng đã về tới Thành phố. Điểm đầu tiên chúng tôi dừng xe là nhà của An An. Kế đến là nhà của tôi. Hải Đăng đã xuống xe cùng để xách balo dùm mặc dù tôi đã từ chối rất nhiều.
- Để tôi xách cho, sẵn cho tôi vào thăm bác gái.
Tôi làm gì còn có thể từ chối được cái tên cứng đầu một cách đáng yêu thế này đây. Vừa bước vào nhà, mẹ tôi đã từ bếp đi lên, tôi chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Tôi thực sự đã rất nhớ bà ấy, nhớ rất nhiều.
- Sao con bảo hôm qua con về.
- À... xe của trường bị trục trặc một chút nên đã về trễ hơn đấy mẹ... đúng không Đăng?
Bị hỏi bất ngờ cậu ta cũng vâng dạ giúp tôi. Tôi sợ mẹ tôi sẽ rất lo nếu biết tôi gặp chuyện. Mẹ nhìn sang cậu ta đang đứng ngây ngốc xách balo cho tôi, mỉm cười.
- Cháu có phải đã đến đây một lần rồi không?
- Vâng ạ! Bác vẫn còn nhớ cháu sao?
- Bác nhớ chứ. Con trai của bạn thân bác mà. Bà ấy dạo này vẫn khỏe chứ?
- Mẹ cháu khỏe lắm ạ. Bà ấy cũng hay nhắc đến bác.
Họ ngồi, nói chuyện với nhau một lúc lâu. Tôi ngồi cùng một lát rồi thì đi lên phòng cất balo.
* Thấy con gái mình đã đi lên lầu, bà Vương suy nghĩ giây lát rồi nói nhỏ với Hải Đăng một cách thành tâm.
- Thật ra.... Bác bị mắc bệnh ung thư thời kì cuối... nhưng con bé không hề biết điều này...
Hải Đăng vô cùng sửng sốt trước lời nói của bà Vương. Ngưng vài giây, bà tiếp tục.
- Nếu sau này, bác có mệnh hệ gì. Xin cháu, hãy giúp bác quan tâm Nhã Uyên nhiều hơn. Trông nó vui vẻ như vậy.. nhưng thực ra cuộc sống của nó không hề bằng phẳng. Bác chỉ mong sao, con bé được hạnh phúc là bán đã vui rồi. Chuyện này.. mong cháu đừng để con bé biết.
Vừa nói xong, Nhã Uyên từ trên lầu đi xuống.
- Hai người đang nói xấu gì con vậy?
- Đâu có gì đâu.
Hải Đăng mỉm cười, vờ như không có gì. Bà Vương nhìn cậu con trai trước mình mà trong lòng cảm thấy rất yên tâm. Hải Đăng xin phép về, Nhã Uyên tiễn đến cửa thì bị cậu đuổi vô nhà. Trên đường về, trong đầu cậu trở nên rối mù. Tối đó, cậu cứ trăn trở và suy nghĩ về câu nói của mẹ Nhã Uyên mà không thể ngủ. *
/55
|