Buổi tối nằm trong chăn ấm, Lăng Tuyết Mạn thì thào bên gối thật tội nghiệp, "Hoàng thượng tình nhân, Vô Giới hắn không coi ta là chủ tử, chàng cũng mặc kệ sao?"
"Sao? Như thế nào? Vô Giới mạo phạm nàng?" Mạc Kỳ Hàn nhíu mày một chút, trầm giọng nói.
"Đúng vậy, hắn… Hắn theo dõi ta, còn nói… Khụ khụ, còn nói hắn thích ta!" Lăng Tuyết Mạn lo lắng, ho hai tiếng, để cho mình thêm can đảm, nói như thật.
Mắt Mạc Kỳ Hàn nheo lại hết sức nhanh, chớp mắt một cái nhìn vào mắt Lăng Tuyết Mạn, ước chừng nhìn gần một phút đồng hồ, xem Lăng Tuyết Mạn chột dạ không dám nhìn lại, mới mở miệng nói:"Không có khả năng!"
"Sao?" Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc, vội lại dời ánh mắt về, bĩu môi, không phục nói: "Vì sao không có khả năng? Chẳng lẽ ta không có mị lực sao?"
"Vô Giới không lá gan đó!" Mạc Kỳ Hàn hơi hất mày, tự tin.
"Hắn có! Hắn còn phi lễ ta!" Lăng Tuyết Mạn quýnh lên, tăng thêm hành vi phạm tội.
"Thật không? Nếu có một chút thôi, trẫm giết hắn! Nếu như không có, trẫm…" Mạc Kỳ Hàn rùng mình, nhìn Lăng Tuyết Mạn, Lăng Tuyết Mạn kìm lòng không đậu nuốt nước miếng, "Chàng… chàng sẽ làm gì? Sẽ giết ta?"
"Nếu như không có, nàng chính là đang khích bác ly gián, nàng sẽ làm trẫm mất lòng người! Mạn Mạn, nàng phải nhớ kỹ, được lòng người sẽ được cả thiên hạ!" Mạc Kỳ Hàn nghiêm túc nói, "Nếu như nàng vu oanVô Giới, trẫm muốn nàng gặp Vô Giới giải thích chịu tội!"
Vù vù! Gió thổi bên gối, hoa hoa lệ lệ ngã thân vào gối đi!
Lăng Tuyết Mạn bi thống chu cái miệng nhỏ nhắn, cuối cùng thật sự đánh không lại ánh mắt rất có khí thế kia, cho nên trùm chăn, quay lưng lại.
"Mạn Mạn, trẫm không trông cậy nàng làm một hoàng hậu hiền ngoan, nhưng ít nhất nàng phải có lí lẽ, không thể nhất thời trong lòng mất hứng liền lấy quyền khinh người, biết không? Vô Giới đi theo trẫm mười lăm năm, còn lớn hơn trẫm một tuổi, trẫm hiểu rất rõ hắn, mặc dù trong lòng hắn thích nàng, cũng trăm triệu lần không dám bất kính với nàng, hắn trung thành với trẫm, không phải là một hai lời của nàng có thể thay đổi."
Mạc Kỳ Hàn thở dài, nói xong, xoa bả vai Lăng Tuyết Mạn, cười nhẹ nói: "Nói đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Chắc là Vô Giới đã làm gì không thuận lòng nàng, nàng muốn chỉnh hắn đi?"
"Ta… Hắn chính là đắc tội ta thôi! Ta quả thật nói bậy, ta nhờ chàng giúp ta một cái, lại sợ chàng không đồng ý, nên muốn uy hiếp Vô Giới thôi, ai ngờ…" Lăng Tuyết Mạn quẫn nói không được nữa, vùi đầu vào trong chăn.
"Nàng nha! Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?" Mạc Kỳ Hàn bực mình không thôi, may mà hắn không phải là một đế Vương ngu ngốc tin lời gièm pha!
"Chính là ta muốn đem em gái nuôi Lâm Nhi của ta gả cho Vô Giới, kết quả là Vô Giới nói với ta, hắn tạm thời không có tính toán cưới vợ, chuyện này hiện tại cũng không muốn suy xét, ta tức giận, nói hắn không cưới, ta bảo chàng thiến hắn, kết quả hắn nói hắn sắp bị thiến thì càng không được phá hoại đời cô nương người ta! Hừ, tình nhân chàng xem đi, ta nói mãi không được!" Lăng Tuyết Mạn thở phì phò nói.
Mạc Kỳ Hàn ngẩn ra, "Nàng suy nghĩ cả nửa ngày, là muốn làm mai làm mối hả?"
"Ách, đúng vậy, ta đã hứa hẹn với Lâm nhi, phải giúp nàng tìm một hôn sự, không muốn cho nàng ở già trong cung, lẻ loi hiu quạnh, hôm nay nhìn trúng Vô Giới, kết quả là thất bại!" Lăng Tuyết Mạn suy sút vỗ trán, đột nhiên dừng lại, hỏi: "Vô Giới không đáp ứng, Vô Cực Vô Ngân được không? Bọn họ đều chưa có thành thân đi? Tình nhân, chàng cho ta một nam nhân tốt tốt đi!"
"Khụ khụ!" Mạc Kỳ Hàn ho lên, vỗ lên cái mông Lăng Tuyết Mạn một cái, trợn mắt nói: "Cái gì gọi là cho nàng một nam nhân?"
"Không phải không phải, là cho ta mượn một nam nhân, hoặc là chàng giúp ta tìm một nam nhân tốt, làm sao thì làm, tóm lại, ta nhất định phải gả Lâm Nhi đi!" Lăng Tuyết Mạn vội vừa xoa cái mông nhỏ, vừa cười mỉm nói.
Mạc Kỳ Hàn hơi trầm ngâm, mím môi nói: "Được rồi, nàng suốt ngày gây chuyện giằng co, chờ trẫm làm xong chính sự, lại lo lắng chuyện của nàng, nếu Vô Giới thật sự không thích cung nữ kia, trẫm cũng không thể ép hắn phải không?"
"Sao? Như thế nào? Vô Giới mạo phạm nàng?" Mạc Kỳ Hàn nhíu mày một chút, trầm giọng nói.
"Đúng vậy, hắn… Hắn theo dõi ta, còn nói… Khụ khụ, còn nói hắn thích ta!" Lăng Tuyết Mạn lo lắng, ho hai tiếng, để cho mình thêm can đảm, nói như thật.
Mắt Mạc Kỳ Hàn nheo lại hết sức nhanh, chớp mắt một cái nhìn vào mắt Lăng Tuyết Mạn, ước chừng nhìn gần một phút đồng hồ, xem Lăng Tuyết Mạn chột dạ không dám nhìn lại, mới mở miệng nói:"Không có khả năng!"
"Sao?" Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc, vội lại dời ánh mắt về, bĩu môi, không phục nói: "Vì sao không có khả năng? Chẳng lẽ ta không có mị lực sao?"
"Vô Giới không lá gan đó!" Mạc Kỳ Hàn hơi hất mày, tự tin.
"Hắn có! Hắn còn phi lễ ta!" Lăng Tuyết Mạn quýnh lên, tăng thêm hành vi phạm tội.
"Thật không? Nếu có một chút thôi, trẫm giết hắn! Nếu như không có, trẫm…" Mạc Kỳ Hàn rùng mình, nhìn Lăng Tuyết Mạn, Lăng Tuyết Mạn kìm lòng không đậu nuốt nước miếng, "Chàng… chàng sẽ làm gì? Sẽ giết ta?"
"Nếu như không có, nàng chính là đang khích bác ly gián, nàng sẽ làm trẫm mất lòng người! Mạn Mạn, nàng phải nhớ kỹ, được lòng người sẽ được cả thiên hạ!" Mạc Kỳ Hàn nghiêm túc nói, "Nếu như nàng vu oanVô Giới, trẫm muốn nàng gặp Vô Giới giải thích chịu tội!"
Vù vù! Gió thổi bên gối, hoa hoa lệ lệ ngã thân vào gối đi!
Lăng Tuyết Mạn bi thống chu cái miệng nhỏ nhắn, cuối cùng thật sự đánh không lại ánh mắt rất có khí thế kia, cho nên trùm chăn, quay lưng lại.
"Mạn Mạn, trẫm không trông cậy nàng làm một hoàng hậu hiền ngoan, nhưng ít nhất nàng phải có lí lẽ, không thể nhất thời trong lòng mất hứng liền lấy quyền khinh người, biết không? Vô Giới đi theo trẫm mười lăm năm, còn lớn hơn trẫm một tuổi, trẫm hiểu rất rõ hắn, mặc dù trong lòng hắn thích nàng, cũng trăm triệu lần không dám bất kính với nàng, hắn trung thành với trẫm, không phải là một hai lời của nàng có thể thay đổi."
Mạc Kỳ Hàn thở dài, nói xong, xoa bả vai Lăng Tuyết Mạn, cười nhẹ nói: "Nói đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Chắc là Vô Giới đã làm gì không thuận lòng nàng, nàng muốn chỉnh hắn đi?"
"Ta… Hắn chính là đắc tội ta thôi! Ta quả thật nói bậy, ta nhờ chàng giúp ta một cái, lại sợ chàng không đồng ý, nên muốn uy hiếp Vô Giới thôi, ai ngờ…" Lăng Tuyết Mạn quẫn nói không được nữa, vùi đầu vào trong chăn.
"Nàng nha! Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?" Mạc Kỳ Hàn bực mình không thôi, may mà hắn không phải là một đế Vương ngu ngốc tin lời gièm pha!
"Chính là ta muốn đem em gái nuôi Lâm Nhi của ta gả cho Vô Giới, kết quả là Vô Giới nói với ta, hắn tạm thời không có tính toán cưới vợ, chuyện này hiện tại cũng không muốn suy xét, ta tức giận, nói hắn không cưới, ta bảo chàng thiến hắn, kết quả hắn nói hắn sắp bị thiến thì càng không được phá hoại đời cô nương người ta! Hừ, tình nhân chàng xem đi, ta nói mãi không được!" Lăng Tuyết Mạn thở phì phò nói.
Mạc Kỳ Hàn ngẩn ra, "Nàng suy nghĩ cả nửa ngày, là muốn làm mai làm mối hả?"
"Ách, đúng vậy, ta đã hứa hẹn với Lâm nhi, phải giúp nàng tìm một hôn sự, không muốn cho nàng ở già trong cung, lẻ loi hiu quạnh, hôm nay nhìn trúng Vô Giới, kết quả là thất bại!" Lăng Tuyết Mạn suy sút vỗ trán, đột nhiên dừng lại, hỏi: "Vô Giới không đáp ứng, Vô Cực Vô Ngân được không? Bọn họ đều chưa có thành thân đi? Tình nhân, chàng cho ta một nam nhân tốt tốt đi!"
"Khụ khụ!" Mạc Kỳ Hàn ho lên, vỗ lên cái mông Lăng Tuyết Mạn một cái, trợn mắt nói: "Cái gì gọi là cho nàng một nam nhân?"
"Không phải không phải, là cho ta mượn một nam nhân, hoặc là chàng giúp ta tìm một nam nhân tốt, làm sao thì làm, tóm lại, ta nhất định phải gả Lâm Nhi đi!" Lăng Tuyết Mạn vội vừa xoa cái mông nhỏ, vừa cười mỉm nói.
Mạc Kỳ Hàn hơi trầm ngâm, mím môi nói: "Được rồi, nàng suốt ngày gây chuyện giằng co, chờ trẫm làm xong chính sự, lại lo lắng chuyện của nàng, nếu Vô Giới thật sự không thích cung nữ kia, trẫm cũng không thể ép hắn phải không?"
/503
|