Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng

Chương 2

/503


"Xem đi, thừa nhận chứ? Ta nói là chàng cường bạo ta, chàng còn không thừa nhận! Chàng hiện tại cũng tự mình nói rồi, chàng chính là cường bạo ta đấy!" Lăng Tuyết Mạn đấm một quyền vào Mạc ngực Kỳ Hàn, miệng la ầm lên.

Mặt Mạc Kỳ Hàn nổi gân đen, giữa lấy hai vai Lăng Tuyết Mạn, vừa lật người, thu hồi quyền làm chủ của nam nhân, tức cười nói: "Nha đầu nàng làm mẫu thân cũng nhiều năm rồi, mà vẫn còn rối rắm chuyện kia à? Mau dậy cùng trẫm dùng cơm trưa đi!"

"Không cần!" Lăng Tuyết Mạn dứt khoát cự tuyệt, ngay sau đó lại mềm giọng nói, "Tình nhân, chàng đáp ứng cho ta đi, ta bảo đảm đi ra ngoài không gây chuyện, ta ngoan ngoãn nghe lời được không? Người ta gả cho chàng mấy năm, ngày ngày ở trong cung này, buồn chết rồi! Chàng để cho ta đi ra ngoài giải sầu đi!"

"Mạn Mạn, Mộng Thanh là mang Nhã Phi trở về Giang Nam giổ tổ, nàng đi theo xen vào làm cái gì? Người có tính tình như nàng vừa đi ra ngoài, khẳng định là giống như ngựa hoang tháo cương, mộng thanh nào dám dẫn nàng đi?" Mạc Kỳ Hàn thở dài, lật người xuống, kéo Lăng Tuyết Mạn, dụ dỗ: "Ngoan, nghe lời, trẫm biết nàng muốn đi chơi, chờ trẫm an bài xong quốc sự, nhất định dẫn nàng đi ra ngoài giải sầu, được không?"

"Oa oa, ta ngày ngày chờ đợi đã ba năm! Ta sao lại muốn gả cho một hoàng đế chứ, bận đến một ngày nghỉ cũng không có!" Lăng Tuyết Mạn oán trách, nhảy bịch xuống giường, vung tay Mạc Kỳ Hàn, tự đi ra ngoài.

Mạc Kỳ Hàn bất đắc dĩ đi theo phía sau. xem tại t_r.u.y.ệ.n.y_y

Trên bàn ăn, nhìn dáng vẻ ủ rũ của Lăng Tuyết Mạn, Mạc Kỳ Hàn hơi mím môi, suy nghĩ một chút mơi nói: "Mạn Mạn, buổi chiều trẫm còn phải triệu kiến đại thần nghị sự, nàng nếu thật sự nhàm chán, thì mang theo thị vệ xuất cung đi chơi trên đường một chút đi!"

"Nha." Không quá hài lòng gật đầu một cái, Lăng Tuyết Mạn có một lúc không có đụng chén cơm, vẫn còn đang suy tư như thế nào mới có thể khiến Mạc Kỳ Hàn đồng ý cho nàng đi Giang Nam.

Xuất cung, lung tung đi dạo ở trên đường mấy vòng, Lăng Tuyết Mạn cảm thấy nhàm chán, định phân phó một tiếng, mang theo Xuân Đường Thu Nguyệt và bọn thị vệ đi Tứ Vương phủ.

Vừa vào cửa chính Vương phủ, liền thấy Mạc Ly Hiên đã nghênh đón tại cửa rồi, cùng đi còn có Mạc Ly Linh, Mạc Ly Cẩn.

"Ra mắt hoàng hậu nương nương! Nương nương thiên tuế thiên thiên tuế!" Ba đứa cùng nhau quỳ xuống hành lễ.

"Ồ? Sao đều ở đây? Mau đứng dậy!" Lăng Tuyết Mạn toét miệng cười nói.

"Tạ hoàng hậu nương nương!"

Lăng Tuyết Mạn nhìn trang phục trên người ba đứa, cười hỏi: "Ha ha, Hiên nhi, huynh đệ các con đang luyện kiếm sao?"

"Đúng vậy, mẫu hậu, ba người nhi thần đang luyện võ nghệ, nghe nói mẫu hậu tới, liền nhanh tới gặp mẫu hậu!" Mạc Ly Hiên khẽ cười đáp.

"Nương nương sao đột nhiên xuất cung?" Mạc Ly Cẩn nghiêng đầu hỏi, bởi vì Lăng Tuyết Mạn là người hiền hoà, không chút câu nệ lễ tiết, vì vậy, nó nói chuyện cũng tùy ý một chút.

"Ta buồn bực a!" Vẻ mặt Lăng Tuyết Mạn đau khổ, buồn bã nói: "Ta muốn đi Giang Nam, nhưng Hoàng thượng không cho. Ai!"

"Ách…" Mạc Ly Linh chắc lưỡi, chỉ Mạc Ly Cẩn, nói: "Hoàng thượng lại lệnh cho hai chúng con cùng hoàng cô, dượng đi Giang Nam!"

"Ồ? Thật sao? Các con đi làm gì?" Lăng Tuyết Mạn ngạc nhiên trợn to hai mắt.

"Đi thị sát dân tình, ở đó có hai huyện suốt năm không có mưa, hoa màu bị hạn, dân chúng đến một hạt thóc cũng không thu được, triều đình đã phái Khâm Sai Đại Thần đi giúp dân bị thiên tai, chúng con đi theo dượng giổ tổ, ngoài khảo sát, còn được thêm kiến thức." Mạc Ly Cẩn nói.

Mạc Ly Hiên cười một tiếng, "Mẫu hậu, trước vào trong phòng uống chút trà đi, phụ hoàng không cho phép ngài đi, tự nhiên là có lý do, ngài cũng đừng luôn tìm cách chơi! Nếu không, một lát ba người chúng con cùng mẫu hậu đá bóng, như thế nào?"

"Hiên nhi thối, bây giờ con nói chuyện một giọng với phụ hoàng con, càng ngày càng không giống với phụ Vương của con!" Sắc mặt Lăng Tuyết Mạn đỏ lên, oán hận nói.

"Ha ha, mẫu hậu không nên tức giận, đi thôi, uống chút trà, Hiên nhi nắn vai đấm lưng cho mẫu hậu, coi như bồi tội, sau đó sẽ cùng mẫu hậu đá bóng, để mẫu hậu vui, được không?"Mạc Ly Hiên cười nói.

Lăng Tuyết Mạn trợn trắng mắt, bày tỏ im lặng.

Bốn người đi tới đại sảnh, uống xong một chén trà, Mạc Ly Cẩn nói: "Nương nương, ngài nếu buồn, có thể gọi gánh hát vào, nghe hí kịch một chút cho vui!"

"Ách, nghe không hiểu." Lăng Tuyết Mạn lắc đầu, bảo nàng nghe diễn xướng còn tạm được, còn hí kịch không phải là món ăn của nàng, buồn bực một lát, đột nhiên hỏi thăm: "Trừ hai huyện kia ra, những địa phương khác còn tốt chứ?"

"Vâng, mẫu hậu, ngài lại có ý định gì rồi hả? Mấy chỗ đó đi chơi không được, dượng cũng không có ý định ngắm cảnh, cho nên, ngài chết tâm đi!" Mạc Ly Hiên cau mày, trực tiếp dội cho một chậu nước lạnh.

Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn cắn thật chặt hàm răng, nổi đóa không dứt, "Mạc Ly Hiên, ta thật sự là không nhận nổi con làm con ta, nhận là cha ta đi!"

"Ha ha ha!"

Ba thiếu niên cùng nhau nở nụ cười, Mạc Ly Cẩn vừa cười vừa nói: "Nương nương, Ly Hiên từ sáng sớm đã muốn nhúng tay vào ngăn cản ngài, ngài sớm nên nhận ra!"

"Hừ, ta tìm cho nó một cô nương lợi hại, tìm con dâu đi quản nó!" Lăng Tuyết Mạn tức giận thở, cũng chỉ hai tiểu tử kia, nói: "Hai đứa cũng giống vậy! Quay về ta sẽ bảo Hoàng thượng đặc biệt chọn hại nha đầu cay cú ban cho hai đứa làm chánh phi!"

Mồ hôi lộp bộp lộp bộp!

Ba người cùng nhau tối mặt, sau đó khóe miệng mãnh liệt co rút!

Trở về cung, Lăng Tuyết Mạn suy nghĩ một chút, có phải là bọn họ không muốn cho nàng đi, liền cố ý nói dân gặp tai hoạ phải không? Không được, nàng phải cố gắng một lần nữa!

Nằm lỳ ở trên giường, vắt hết óc nghĩ, nam nhân này ở tình huống nào thì nói chuyện tốt nhất đây?

Gió thoảng bên gối… Trên giường… Đúng! Thời điểm đang làm loại chuyện đó, nam nhân khẳng định mềm tai!

Lăng Tuyết Mạn ngồi dậy, vì ý nghĩ này mà kích động không thôi, suy nghĩ một chút, vì giận dỗi, đã ba ngày không cho Mạc Kỳ Hàn chạm nàng, nếu tối nay nàng chủ động một chút, có thể đạt hiệu quả hay không đây?

"Xuân Đường Thu Nguyệt, chuẩn bị một chút, ta muốn tắm rửa!"

"Dạ, nương nương!"

Êm đẹp ngâm cánh hoa tắm, Lăng Tuyết Mạn hoàn toàn đắm chìm ở trong ảo tưởng tốt đẹp, Giang Nam cầu nhỏ nước chảy, mưa bụi mịt mờ…

"Mạn Mạn, nghĩ gì thế? Sao mất hồn như thế?"

Bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc, suy nghĩ của Lăng Tuyết Mạn bị kéo về, miệng há ra, bật thốt lên: "Ta đang tắm, chàng nhìn cái gì?"

"Ha ha, trẫm muốn nhìn thì nhìn, không được sao?" Mạc Kỳ Hàn khẽ cười, cởi áo nới dây lưng, tháo giày lên giường, cau mày nói: "Kêu nàng cùng trẫm đi ao Vân Thanh tắm rửa, nàng cố tình giận dỗi không đi, vào lúc này lại tắm rửa làm cái gì?"

Ta đây sắc dụ chàng a!

Lăng Tuyết Mạn hận hận nói xong ở trong lòng, nhưng mà trên mặt lại hiện lên lúm đồng tiền tươi như hoa, giọng nói cũng kiều mỵ không dứt, "Phu quân, người ta muốn hầu hạ chàng! Lúc trước là Mạn Mạn sai lầm rồi, hiện tại biết sai liền đổi, có thể không?"

"Hả?" Mạc Kỳ Hàn bị chấn động run lên không ngừng, co quắp gương mặt tuấn tú, nói, "Khụ khụ, Mạn Mạn, nàng nói chuyện bình thường đi, nàng đột nhiên thay đổi như vậy, trẫm không chịu nổi!"


/503

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status