Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng

Chương 5

/503


Ba ngày sau.

Trên cửa chính phủ Ngự thân trưởng công chúa, trình diễn một màn sinh ly tử biệt!

"Nhã Phi, ở lại một lát nữa đi, khoan đi vội, chúng ta nói thêm vài câu đi!"

"Hoàng tẩu, chúng ta nói hơn một canh giờ rồi, còn nói thêm gì nữa, sắp trưa rồi!"

"Nhã Phi, muội đi rồi sẽ nhớ ta sao? Ta không nỡ để muội đi!"

"Hoàng tẩu, ta bảo đảm sẽ nhớ tẩu, rất nhớ rất nhớ, nhớ hơn cả hoàng huynh, được chưa?"

"Nhã Phi, nếu Giang Nam có thức ăn ngon, nhớ cho ta mang về a!"

"Biết biết, tẩu dặn hơn mười lần rồi!"

"Nhã Phi, gặp liệt tổ liệt tông Lâm gia, thay ta gửi lời thăm hỏi a!"

"A, được… Không đúng, tổ tông Lâm gia mắc mớ gì tới tẩu chứ?"

"Yêu ai yêu cả đường đi! Ta…"

"Khụ khụ!" Lâm Mộng Thanh vội ho khan cắt đứt, co rút khóe miệng nói: "Hoàng tẩu, dùng cái thành ngữ này không thích hợp đi, tẩu yêu Nhã Phi thì được, nhưng ngàn vạn lần đừng… Khụ khụ, yêu ta…"

Lời vừa nói ra, Mạc Kỳ Hàn bên cạnh nhất thời đen mặt, lành lạnh nói: "Có trẫm ở đây, nàng có thể xem trọng đệ sao?"

"Ách…" Lâm Mộng Thanh im lặng.

Lăng Tuyết Mạn cũng lập tức tối mặt, "Thôi đi, ai yêu ngươi, ta yêu Tích Hữu mà?" Nói xong, mãnh liệt trừng mắt, ôm đứa bé đang cười khanh khách trong lòng ma ma trông coi, hung hăng hôn hai cái trên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của bé, cười híp mắt nói: "Tích Hữu, hoàng mợ nói cho con, con ngàn vạn lần không được giống như cha con không có tiền đồ như vậy, phải hiểu biết lợi dụng khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp này một cách hợp lý, đi Giang Nam, câu vài tiểu mỹ nhân mang về, biết chưa?"

"Mịe nó, con ta bị tẩu dạy hư rồi!" Lâm Mộng Thanh đoạt lấy Lâm Tích Hữu, nhìn về phía Mạc Kỳ Hàn, tức giận nói: "Không có thiên lý a!"

"Ha ha ha!"

Đám người tới đưa tiễn đều cười lớn, Mạc Kỳ Dục vừa cười vừa nói: "Điểm này, muội phu nên sớm rõ ràng!"

"Ha ha, muội phu phải học được không quan tâm hơn thua, cười một tiếng cho qua chuyện mới phải a!" Mạc Kỳ Lâm cười chế nhạo.

"Phải, ta bắt đầu học tập." Lâm Mộng Thanh gật đầu, lườm Lăng Tuyết Mạn một cái, cười vô cùng thâm ý, "Nhã Phi, chúng ta đi Giang Nam thuận tiện câu cho hoàng hậu nương nương mấy… khụ khụ, cái gì kia trở lại!" Vừa nói xong, trước khi một nam một nữ nào đó nổi giận, vội lôi kéo Mạc Nhã Phi, "Mau lên xe ngựa, thời gian không còn sớm, lên đường!"

"Ai, ngươi, Lâm Mộng Thanh…" Lăng Tuyết Mạn tức giận giơ chân, đỏ mặt đỏ tai khiển trách.

Lâm Mộng Thanh lôi kéo Mạc Nhã Phi đứng ở trước xe ngựa, nhìn về phía Mạc Kỳ Hàn, quỳ xuống,"Vi thần tạm biệt Hoàng thượng! Hoàng thượng bảo trọng!"

"Hoàng huynh, tạm biệt!" Mạc Nhã Phi cười ngoắc ngoắc tay, liếc về hướng Lăng Tuyết Mạn, nháy nháy mắt, "Hoàng tẩu yên tâm đi, Phò mã nói một chút mà thôi, hắn cũng không dám làm chuyện kia đâu!"

"Ha ha ha!"

Đám người lại vui cười lên, vẫy tay chào tạm biệt nhau, đưa mắt nhìn đội ngũ xuất hành rời đi.

Người đi hết rồi, Lăng Tuyết Mạn cũng buồn luôn, "Phụ hoàng mẫu hậu đi chơi rồi, Nhã Phi bọn họ cũng đi, chỉ còn sót lại chúng ta!"

"Ha ha, chúng ta mấy ngày nữa cũng đi, đi Lê Sơn quan." Mạc Kỳ Hàn nhẹ nhàng cười một tiếng, an ủi.

Nhưng, nghe vậy, tâm tình Lăng Tuyết Mạn càng thêm xuống thấp, nản lòng, nản chí giương mắt nhìn về phía ba nam nhân trước mặt, đột nhiên quét sạch tối tăm, "Một hai ba, cộng thêm ta là bốn, vừa đủ đánh mạt chược!"

"Ừ? Cái gì?" Ba nam nhân đều lặng đi, cùng kêu lên: "Đánh cái gì?"

"Ách… Các người không hiểu à?" Lăng Tuyết Mạn chép chép mồm, chưa từ bỏ ý định, hỏi, "Đánh bài mã điếu có biết không?"

"Không, chưa từng nghe qua." Mạc Kỳ Dục lắc đầu.

Lăng Tuyết Mạn nuốt nước bọt một cái, "Thật là công dân chân chính!"

"Cái gì? Hoàng tẩu, rốt cuộc tẩu nói cái gì? Là tương tự với đá bóng sao?" Mạc Kỳ Lâm tò mò hỏi.

"Ai, thôi, ta nghĩ nếu lôi kéo những người bận rộn như các ngài đánh bạc, đại thần văn võ cả triều sẽ mắng chết ta!" Lăng Tuyết Mạn khoát khoát tay, phờ phạc rũ rượi.

Mạc Kỳ Hàn chợt mắt nhíu lại, kinh ngạc nói: "Đó là đánh bạc?"

"Ách, khụ khụ, dĩ nhiên không phải… là giải trí, giải trí a! Hắc hắc, hồi cung thôi!" Lăng Tuyết Mạn cười gượng một tiếng, liền đi về phía ngự liễn. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện.YY

Nói giỡn, cho dù nàng không tham gia triều chính, cũng biết đoạn thời gian trước nam nhân của nàng mới vừa hạ chỉ tra xét quán đánh bạc, kỹ quán trong cả nước, nếu nàng thừa nhận, đây không phải là tìm chết sao?

"A, hoàng tẩu đây là giấu đầu hở đuôi a, mạt chược kia khẳng định không phải thứ tốt!" Mạc Kỳ Dục quay đầu, nhìn về phía Mạc Kỳ Hàn, khẽ cười nói.

"Đúng vậy, nhìn dáng vẻ của tẩu ấy là đang chột dạ!" Mạc Kỳ Lâm gật đầu một cái, rất là đồng ý.

Mạc Kỳ Hàn cười một tiếng, "Tốt lắm, hai vị hoàng đệ đi mau lên, giúp trẫm một chút, trẫm muốn tìm con ngựa trắng nhỏ nhỏ, hiền lành, sau đó đưa cho Mạn Mạn dạy nàng cởi ngựa, tránh cho nàng bị thương."

"Ha ha, được, cái này đơn giản, thần đệ biết nông trường Nam Sơn có một bầy ngựa tốt, nói không chừng sẽ có ngựa trắng, để thần đệ phái người hỏi thăm một chút." Mạc Kỳ Lâm cười nói.

"Được, trẫm hồi cung rồi!"

"Cung tiễn hoàng huynh!"

Mạc Kỳ Lâm cùng Mạc Kỳ Dục quỳ một chân trên đất, chắp tay đưa tiễn.

Trên đường trở về, Lăng Tuyết không có tán gẫu, lại phiền muộn, nắm tay Mạc Kỳ Hàn xem chỉ tay, nghiên cứu nửa ngày, so sánh với chỉ tay của mình nửa ngày, cho ra một cái kết luận, "Tình nhân, đường sinh mạng của chàng dài hơn ta, cho nên, ta sẽ chết trước chàng."

"Nói càn!"

Mạc Kỳ Hàn rút tay về, giận tái mặt nói: "Những chuyện xui xẻo này, nàng lấy ra nói càn cái gì?"

"Ách, ta là dựa theo chỉ tay mà nói thôi!" Lăng Tuyết Mạn le lưỡi, nhỏ giọng nói.

"Nói cái gì? Nàng biết xem sao?" Mạc Kỳ Hàn trừng mắt, nói: "Nam trái nữ phải, nàng xem chính là cái gì? Nàng lấy tay phải của trẫm, tay trái của nàng, vậy có thể nói đúng sao?"

"Ấy chết! Ta lầm…" Lăng Tuyết Mạn khóc không ra nước mắt, vội lại nắm tay trái của Mạc Kỳ Hàn, lúc này so sánh, lại ngạc nhiên, "Ách, sao ta dài, chàng ngắn rồi?"

"Ha ha, vậy nàng xem cũng khá a!" Mạc Kỳ Hàn cười khẽ, ôm chầm Lăng Tuyết Mạn, "Đừng có đoán mò, trẫm hi vọng nàng đi sau trẫm, về sau cho dù trẫm không có ở đây, còn có con của chúng ta mà!"

"Chàng mới nói hưu nói vượn! Ai cũng sẽ không chết, chúng ta sống cùng nhau, chết cũng phải ở chung một chỗ đấy!" Lăng Tuyết Mạn tức giận, hung bạo vỗ lòng bàn tay Mạc Kỳ Hàn.

Mạc Kỳ Hàn ôm sát Lăng Tuyết Mạn, dán lên môi của nàng, dịu dàng nói: "Được được được, nghe lời của Mạn Mạn, trẫm mới vừa rồi là nói bậy, được không?"

"Ừ." Lăng Tuyết Mạn cười ngọt ngào một tiếng, rúc vào trong ngực Mạc Kỳ Hàn, tâm ngọt như rót mật.


/503

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status