"Được, con cùng Hương Nhi ở lại." Lăng Tuyết Mạn không chút suy nghĩ, liền đáp ứng rồi.
Thiên Cơ lão nhân cũng hưng phấn, cười to nói: "Vậy Lê Sơn quan nhất định náo nhiệt! Ha ha ha!"
Mạc Kỳ Hàn nhất thời mặt đen như than, nhìn chằm chằm Lăng Tuyết Mạn, mím môi nửa ngày, nhưng nha đầu kia không phản ứng chút nào, còn không ngừng vui mừng a, bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là xuống nước, dịu dàng nói: "Mạn Mạn, Triệt nhi sao có thể rời mẫu hậu được đây? Vẫn là cùng trẫm trở về đi thôi!"
"À? Vậy Hương Nhi thì sao? Ta đi về, Hương Nhi không phải cũng rời mẫu hậu rồi sao?" Lăng Tuyết Mạn cau mày, hỏi ngược lại.
"Ách…" Mạc Kỳ Hàn bị nghẹn, nháy mắt, muốn nói hắn không thể rời nàng, thế nhưng nhiều người như vậy, làm sao cũng nói không ra miệng a! Nín nửa ngày, gương mặt tuấn tú nghẹn có chút ửng đỏ, len lén chọt Mạc Ly Hiên một cái, ánh mắt ám chỉ, Mạc Ly Hiên hiểu ý, suy nghĩ một chút, trên mặt tuấn lãng nâng lên một nụ cười mê người, "Mẫu hậu, vẫn là trở về đi thôi, thân thể nhi thần gần đây có chút không thoải mái, nếu không thấy được mẫu hậu, trong đầu uất ức, sợ rằng nhất thời không tốt lên được!"
"Cái gì? Hiên nhi, con bị bệnh à? Sao mẫu hậu không nhìn ra?" Lăng Tuyết Mạn lấy làm kinh hãi, vội vàng đứng dậy đi lướt qua bàn cơm, sờ sờ trán Mạc Ly Hiên, cau mày nói: "Không phát sốt, nơi nào không thoải mái vậy? Sư phụ, ngài vội cho coi mạch Hiên nhi đi."
"Ai, không cần, con không sao." Mạc Ly Hiên vội vàng lắc đầu, âm thầm cắn môi than, nó sao lại nghĩ ra cái lý do sứt sẹo như vậy đây? Làm sao lại quên nơi này có thần y đây?
Lăng Tuyết Mạn cũng không bỏ qua, tức giận quở trách nói: "Ly Hiên, đây là thật bệnh hay là giả bệnh? Thật bị bệnh thì để cho sư phụ khám cho con một chút, nếu là giả bệnh lừa gạt mẫu hậu, liền đi quỳ gối đi!"
"Mẫu hậu!" Mạc Ly Hiên quýnh lên, không dám nói nữa cái gì, chỉ đành cúi đầu, "Dạ, nhi thần đi quỳ ngay!" Nói xong, liền rời ghế quỳ trên đất.
Mạc Kỳ Hàn không đành lòng, liền giận tái mặt nói: "Mạn Mạn, làm cái gì vậy? Hiên nhi còn không phải là muốn cho nàng hồi cung sao?"
"Hừ, ai dám gạt ta, đây chính là kết quả! Răn đe a, Hoàng thượng!" Lăng Tuyết Mạn hừ lỗ mũi, đột nhiên mà cười mị hoặc nháy mắt với Mạc Kỳ Hàn, trong ánh mắt chứa mười phần cảnh cáo!
Vừa nghe đến mùi nợ cũ, Mạc Kỳ Hàn lập tức thay đổi thái độ, gật đầu cười nói, "Ừ ừ, hoàng hậu làm đúng, Hiên nhi còn nhỏ tuổi đã dám lừa gạt mẫu hậu, nên phạt!"
Nghe vậy, một phòng co quắp!
Mạc Ly Hiên lại rũ đầu xuống một phần, khóc không ra nước mắt, cha con vốn là chim cùng rừng, tai vạ đến nơi quả nhiên tự mình bay a!
Nhưng, Mạc Hương Kỳ đang nằm ở trong ngực Hoa Mai bà bà, lấy tay nhỏ bé xoa nhẹ lên mắt mấy cái, nước mắt giống như chuỗi ngọc đứt giây rơi xuống, "Mẫu hậu là người xấu! Mẫu hậu khi dễ Hiên ca ca! Oa oa, Hiên ca ca ôm ôm! Hiên ca ca!"
Tiểu nha đầu vừa khóc, lập tức người lớn sẽ lo lắng, Thiên Cơ lão nhân cùng Hoa Mai bà bà gấp gáp dụ dỗ, cho dù lấy đồ chơi gì bé đều ném đi, miệng không ngừng kêu gào, "Hương nhi muốn Hiên ca ca Ôm ôm! Hiên ca ca!"
"Hương Nhi, mẫu hậu con đang tức giận, con phải nghe lời a!" Mạc Kỳ Hàn không dụ dỗ, chỉ thong thả ung dung khuyên, nháy mắt với Mạc Hương Kỳ chỉ về hướng Lăng Tuyết Mạn,
Mạc Hương Kỳ nhận được ám này, khóc to hơn, rất có loại cảm giác kinh thiên động địa!
Vì vậy, Lăng Tuyết Mạn rốt cuộc không nhịn được, quát: "Mạc Ly Hiên, đi dỗ nha đầu kia đi!"
"Dạ, mẫu hậu!" Mạc Ly Hiên đứng lên, dở khóc dở cười đi qua ôm Mạc Hương Kỳ, nhẹ dỗ, "TiểuHương nhi, đừng khóc, Hiên ca ca ôm a!"
"Hi hi… Hi hi…"
Mạc Hương Kỳ nín khóc mỉm cười, chọc cho Mạc Ly Triệt cười lên theo, tiếng cười của hai đứa nhóc liền đầy tràn cả phòng.
Ở Lê Sơn quan nửa ngày, đám người Mạc Kỳ Hàn liền muốn về kinh, đại sự triều chính, một ngày cũng không thể trể nãi.
Vậy mà, giờ phút này, Mạc Kỳ Hàn đang cắn răng nghiến lợi trừng mắt, "Mạn Mạn, nàng thật không cùng trẫm hồi cung sao?"
"Hì hì, không về, nói hay lắm, phải bồi sư phụ sư nương! Chờ ta chơi đã, rồi về." Lăng Tuyết Mạn không sợ chút nào, xuân nhan cười chói lọi.
Mạc Kỳ Hàn tức muốn chết, một bước tiến tới gần, muốn nói vài thứ, lại ngại trước mắt nhiều người như vậy, liền kéo Lăng Tuyết vào nhà trong, vừa đóng cửa, liền từ giận ép đổi thành cầu xin, "Mạn Mạn, nàng cứ bỏ lại trẫm như vậy sao? Nàng ném một mình trẫm ở trong hoàng cung, ban ngày bận chính sự cũng thôi, đêm dài đằng đẵng, làm sao có thể qua?"
"Ách, tình nhân, chàng nhịn một chút nha, buổi tối nằm ở trên giường cái gì cũng không cần nghĩ, mắt nhắm lại, đếm trên 200 con cừu liền ngủ mất à!" Lăng Tuyết Mạn lắc lắc cánh tay Mạc Kỳ Hàn, làm nũng nói: "Không nên tức giận nha, ta hiếm khi có cơ hội ra ngoài một chuyến, nơi này lại vui như vậy, chàng để cho ta ở một thời gian đi! Ha ha, ta muốn cùng sư phụ cưỡi chim, cảm giác bay trên trời rất tốt! Sư nương còn nói mấy chuyện rất thú vị! Tình nhân, chàng trở về trước được không?"
"Mạn Mạn, một ngày trẫm cũng không muốn rời nàng, nàng cứ độc ác như vậy sao? Vì chơi, liền vứt chồng bỏ con?" Gương mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn thật là khó coi.
Lăng Tuyết Mạn hơi mím môi, lơ đễnh, "Triệt nhi dạo này hay mách lẻo ta… ta cũng nên rời tiểu tử kia một chút cho nó biết ta quan trọng đến cỡ nào! Tình nhân, xa cách làm tình yêu thêm nồng, chúng ta ngày ngày ở chung một chỗ, thời gian dài sẽ tâm sinh chán ghét, cho nên, hắc hắc, chàng hiểu mà!"
"Cái gì? Nàng chán ghét trẫm rồi hả ?" Mạc Kỳ Hàn kinh ngạc nói.
"Không phải, hiện tại không có, ta nói là có thể, có thể!" Lăng Tuyết Mạn vội khoát khoát tay, cười không dứt.
Mạc Kỳ Hàn nhăn lông mày lại thật sâu, vẻ mặt nghiêm túc, "Nàng quyết định không đi sao?"
"Ừ."
"Vậy được, nàng ở đi, trẫm về!" Mạc Kỳ Hàn ném lại một câu nói, liền xoay mặt đi ra cửa. Bạn đang xem tại TruyệnYY - www.truyenyy_com
Lăng Tuyết Mạn lập tức khó chịu trong lòng, chợt từ phía sau lưng ôm lấy hông của Mạc Kỳ Hàn, dán lên lưng của hắn, vội vàng nói: "Tình nhân, ta sẽ rất nhớ chàng, nhưng ta không nỡ bỏ lại Hương Nhi, ta theo con chơi một thời gian, để cho con thích ứng cuộc sống ở nơi này, ta liền trở về cùng chàng và Triệt nhi, được không?"
"Mạn Mạn!" Mạc Kỳ Hàn xoay người lại, ôm Lăng Tuyết Mạn một cái, "Trẫm biết, trẫm biết, trẫm cũng không nỡ để Hương Nhi lại, nàng ở lại đi, nếu nhớ trẫm, liền phái người đưa tin cho trẫm, trẫm tới đón nàng."
"Ừ, ta nhớ rồi. Chàng phải bảo trọng, phải nhớ ta, thật nhớ ta nghe!"
"Được."
Một cúi đầu, bốn cánh môi kề nhau, đem toàn bộ tư niệm nhập vào trong cái hôn này…
Còn chưa ly biệt, liền đã tương tư, ngày đêm tương tư không ngừng…
/503
|