Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng

Chương 15

/503


Dịch quán Kim Lăng.

"Mạn Mạn! Hương nhi! Sư phụ sư nương! Các người sao lại tới Kim Lăng?"

Mạc Nhã Phi thấy Lâm Mộng Thanh trở về cùng bốn người lớn nhỏ, kinh hãi, một tay kéo Lăng Tuyết Mạn, một tay vuốt đầu Mạc Hương Kỳ, mừng như điên.

"Ách…" Lăng Tuyết Mạn nhìn Lâm Mộng Thanh, lại nhìn Mạc Nhã Phi, "Khụ khụ, chuyện này nha, nói rất dài dòng…" Nói quanh co nửa ngày, cũng không biết làm sao giải thích cho hợp lý, Lăng Tuyết Mạn nhất thời chép miệng, thật là khổ sở.

Lâm Mộng Thanh khẽ híp mắt, nhìn Thiên Cơ lão nhân cùng Hoa Mai bà bà, trầm giọng nói: "Sư phụ sư nương, con quên hỏi các ngài, sao các ngài lại ở Kim Lăng? Hoàng thượng biết không?"

"Khụ khụ, cái này không liên quan đến sư phụ, con hỏi nha đầu Mạn Mạn đi!" Thiên Cơ lão nhân ho khan hai tiếng, kêu Hoa Mai bà bà: "Bà lão, chúng ta ăn điểm tâm, uống trà nghỉ ngơi."

Hoa Mai bà bà vỗ vỗ vai Lăng Tuyết Mạn, rất là đồng tình lắc đầu một cái, nhàn nhã đi đến bàn ăn.

Lâm Mộng Thanh tiếp tục nhìn chằm chằm Lăng Tuyết Mạn, đến gần một bước, đột nhiên toét miệng, cười không có ý tốt, "Hoàng hậu Mạn Mạn à, không phải là ngài lén đi đến Kim Lăng đi? Ta nhớ Hoàng thượng không cho phép ngài đi!"

"Khụ, ai nói? Rõ ràng là… ta quang minh chính đại tới!" Lăng Tuyết Mạn vịt chết còn cứng mỏ, để tỏ mình tràn đầy sức mạnh, còn cố ý ưỡn ngực.

"Hoàng tẩu, tẩu… Thật là hoàng huynh cho tẩu đi sao?" Mạc Nhã Phi cũng mang thái độ hoài nghi, theo hiểu biết của nàng, hoàng huynh là tuyệt đối không thể tách khỏi Lăng Tuyết Mạn.

"Cái đó… chúng ta đói bụng, ăn xong lại nói." Lăng Tuyết Mạn cười ha hả, chột dạ tránh né, lôi kéo Mạc Hương Kỳ, "Hương nhi, con đói bụng phải không?"

"Mẫu hậu, không phải ngài nói là hoàng cô sẽ giúp chúng ta gạt phụ hoàng sao?" Mạc Hương Kỳ chớp mắt, rất tốt bụng nhắc nhở.

"Hả? Gạt?" Mạc Nhã Phi nhíu chặt lông mày, "Hoàng tẩu, tẩu hãy thành thật khai báo đi!"

"Cái này… cái này… Ta rất đàng hoàng a, chúng ta chính là như vậy!" Lăng Tuyết Mạn vẫn cố láo.

Lâm Mộng Thanh nhướng mày, "Được, các người đến Kim Lăng, ta cũng nên báo cho Hoàng thượng biết các người bình an, người đâu!"

"Ai! Đợi đã…! Không cần đưa tin, không cần!" Lăng Tuyết Mạn cuống quít giơ tay ngăn lại, nhìn Lâm Mộng Thanh, thỏ thẻ: "Mộng Thanh đáng yêu, việc nhỏ thế này, không cần báo chứ?"

Một câu này, mọi người trong nhà sặc!

"Ai, tẩu thật đúng là gạt Hoàng thượng chạy tới hay sao? Sư phụ sư nương, sao các ngài lại hồ đồ đi theo đây? Sư huynh sẽ phát hiện, con nghĩ, khụ, lập tức sẽ truy nã các ngài!" Lâm Mộng Thanh bất đắc dĩ quở trách. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện.YY

"Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta tiếp tục chạy?" Lăng Tuyết Mạn đầy khẩn trương.

"Chạy?" Lâm Mộng Thanh trừng mắt hung bạo: "Tẩu đến chỗ ta mà còn muốn chạy? Hừ, nếu tẩu thoát khỏi tay ta, Hoàng thượng không chỉ lột da của tẩu, da của chúng ta cũng bị lột ba tầng!"

Quả nhiên, tất cả mọi người trong nhà của gật đầu hết sức nặng nề, bao gồm cả Mạc Hương Kỳ, bé đồng tình nói: "Mẫu hậu, phụ hoàng nhất định sẽ đánh cái mông ngài đấy!"

"Nha đầu chết tiệt kia! Đến con cũng nói mát sao? Nói cho con biết, nếu mẫu hậu xảy ra chuyện, con cũng chạy không thoát! Còn có sư phụ sư nương, chúng ta nhưng là châu chấu leo trên một sợi thừng, con không chạy được, các ngài cũng không chạy được!" Lăng Tuyết Mạn nổi giận, chống nạnh tay, quát.

Nghe vậy, Thiên Cơ lão nhân cười ra tiếng, "Nha đầu Mạn Mạn, con suy nghĩ một chút, Hàn tiểu nếu tức giận, cùng lắm thì đem quở trách sư phụ sư nương, chúng ta coi như không nghe thấy, nó dám đánh ta sao? Nha đầu Hương Nhi thì càng không sao, mới ba tuổi, có quyền làm chủ sao? Đến lúc đó ôm nàng phụ hoàng khóc nhè, nói con bé muốn ở Lê Sơn Quan chờ phụ hoàng, con lại cố dẫn con bé đi, nó còn có thể trách con bé sao? Cho nên, thảm nhất chính là con, con suy nghĩ thật kỹ một chút, làm sao khiến cho Hàn tiểu tử vui, xử nhẹ tội đi!"

Lăng Tuyết Mạn nhất thời khóc không ra nước mắt, mang vẻ mặt đưa đám nói: "Các ngài đều thoát thân, con còn có thể làm sao? Hắn mà tức giận, cứng mềm đều không ăn cho dù con làm nha hoàn hầu hạ hắn, chưa chắc thấy được hắn cao hứng lại, bị đánh không nói, không chừng ta còn bị nhốt…"

"Khụ khụ, hoàng tẩu vốn nên nghĩ đến hậu quả, giờ sao lại muốn chạy nữa đây?" Mạc Nhã Phi im lặng lắc đầu.

"Ta… Ta còn không phải do nghe nói các người xong chuyện, muốn đi dạo Giang Nam, cho nên ta mới không sợ chết mà tới a!" Lăng Tuyết Mạn ngẩng đầu, nói thật là ủy khuất, bỗng dưng, hai mắt sáng lên, "Ta có chủ ý! Sư phụ, chúng ta về kinh xong, ngài nói con có thai, hắn liền không nỡ ra tay rồi!"

"Phụt ——"

Mấy người bị chấn động, toàn thể phun cười!

Lâm Mộng Thanh bị đả kích, nói: "Tẩu rời kinh lúc mang bầu sao? Tẩu ở Lê Sơn đã bao nhiêu ngày? Từ Lê Sơn đi vào Kim Lăng lại đi bao nhiêu ngày? Giờ đột nhiên nhô ra đứa bé, là của Hoàng thượng sao? Ha ha, lại nói cho dù sư phụ giúp tẩu, tẩu cho Hoàng thượng là kẻ ngu sao? Thái y khác không chẩn mạch cho tẩu sao?"

"Ách…" Lăng Tuyết Mạn như người bị kêu án tử hình, cặp mắt vô hồn tuyệt vọng, "Đúng, đúng, nam nhân kia thông minh muốn chết, sao dễ bị lừa chứ?"


/503

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status