Mị Tình

Chương 109: Ngoại truyện 1: Học yêu anh một lần nữa

/112


Tâm tình gần đây của Nhan công tử vô cùng không tốt.

Toàn bộ nhân viên của tập đoàn Đường Tỳ vì chuyện đó mà lòng cũng rất buồn bực.

Vốn là một quý công tử, khi cười rộ lên thật giống như một bông hoa lê trong băng tuyết mà... gần đây không biết vì sao, đôi mắt phượng rất đẹp kia lúc nào cũng hơi nheo lại, ánh mắt âm trầm kỳ cục, gặp người mắng người, một cái nhìn không vừa mắt lập tức sẽ thuận miệng mang người ta đến sung quân ở Châu Phi, đến bây giờ đã có ít nhất ba người quản lí hàng VIP ở đây bị đày đi, cho nên đừng nói đến loại tiểu binh, tiểu tướng, tiểu con tôm này T_T.

Phòng uống nước của công ty nơi tụ tập của hội buôn chuyện, bây giờ cũng không ngoại lệ...

"Mọi người nói xem Boss gần đây làm sao vậy chứ? Muốn tìm bất mãn hay là.... >_
Có người can đảm đủ lớn mang đề tài hot nhất ra bàn tán, thì tất nhiên sẽ có người dám tiếp chuyện "Đúng vậy, không phải mới nghe nói Boss đã kết hôn cùng một cô gái bí mật nào đó sao? Cảnh xuân đầy mặt còn không kịp (cảnh xuân đầy mặt là cười toe toét suốt ngày ấy), tại sao còn ... hi, tổng thanh tra Lâm, đã lâu không gặp cô, cô nghỉ phép sao?" Một người nào đó chỉ vào cô gái đang im lặng trầm mặc kia, đề tài lập tức bị dời đi.

Nói đến vị tổng thanh tra Lâm này, đó chính là một đại nhân vật nha. Nghe nói là học trò của ngôi sao sáng giới tài chính - giáo sư Smith, điều đó vẫn chưa bất ngờ cô đã thực hiện một số hạng mục quốc tế quan trọng, hơn nữa tất cả đều hoàn thành sạch sẽ lưu loát, không chút dài dòng nào. Hơn nữa còn là một cô gái rất xinh đẹp, những việc cô làm đã sớm trở thành thần thoại trong giới rồi. Cho nên khi cô đi máy bay đến đến tập đoàn Đường Tỳ, không chỉ không gây ra sự bất mãn nào, ngược lại còn trở thành tin tức nóng mà các báo về kinh tế và tài chính luôn đưa lên trang nhất "Tập đoàn ĐƯờng tỳ đã lấy được một nhân vật đỉnh cao".

Trước đó không lâu nhân vật trong truyền thuyết này đột nhiên lại mất tích một cách bất ngờ, tuy rằng bên trên đã giải thích là cô đã gửi đơn xin nghỉ lên cập trên rồi, nhưng việc đó vẫn cứ kéo theo sự tăng vọt của số lượng các lời đồn đại. Có người như có như không chế giễu nói, không phải là ngay cả tập đoàn nổi danh trong giới tài chính thế giới như Đường Tỳ cũng không thể giữ lại đấng tôn phật này chứ? Cũng có người giống như đang giải thích, áp lực công việc ở tập đoàn Đường tỳ quá lớn, dù sao cũng là một người phụ nữ mà, dù sao cũng phải có thời gian nghỉ ngơi...

Sự xuất hiện một lần nữa của cô đã phá tan vô số lời đồn đại.

Chỉ thấy cô gái ấy mặc một bộ quần áo công sở thanh nhã, phong cách, mái tóc được búi cao, lộ ra chiếc cổ trắng nõn thon dài, trong ánh mắt là ngàn vạn phong tình. Ngón tay ngọc ngà của cô được sơn màu đỏ trên đó cầm một cái chén của Đức rất quý, tay kia nhẹ nhàng vuốt lên sợi tóc vừa mới rơi xuống bên má, ừ một tiếng, sau đó mím môi cười, "Mới quay lại, định nghỉ ngơi một chút rồi bắt đầu làm việc. Đúng rồi, hai người vừa nói đến Đường tổng..." Giống như vô tình đề cập đến.

Cả nhóm người trong phòng uống nước nhất thời ngượng ngùng, tuy rằng cô bình thường rất thân thiết rất ôn hòa, nhưng dù sao cũng là sếp của bọn họ, bị sếp nghe thấy mình đang tụ tập bàn tán, thật đúng là sự xấu hổ không như bình thường.

"Đừng sợ, tôi không mách lẻo đâu." Cô lướt qua người bọn họ, đi tới bình nước phía trước rót đầy chén, cười nói.

Im lặng rất lâu, rốt cục cũng có người nhịn không được mà ấp a ấp úng nói, "Chúng tôi cảm thấy... tâm trạng của Boss gần đây dường như rất không tốt, hại người vô tội..." Bốn chữ cuối cùng dường như ngậm lại trong miệng, trong kiêng kị còn mang theo chút thầm oán.

Lại nghe thấy tiếng cười của một người phụ nữ, thấy mọi người kinh ngạc, cô chỉ hơi suy nghĩ rồi nói, "Tôi biết sẽ như vậy mà..." Sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cô lại thản nhiên cười, rời đi.

....

Cánh cửa gỗ làm từ thân cây hoa anh đào khép hờ nhẹ nhàng bị gõ.

Người đàn ông đang vùi đầu vào công việc cũng không thèm ngẩng đầu lên, ngữ điệu gợn sóng không sợ hãi, "Mời vào." Cửa phòng không tiếng động mà mở ra.

Nghe thấy âm thanh cùm cụp cùm cụp của giày cao gót dừng trên sàn nhà, hắn dường như không thể kiên nhẫn mà nhíu mày, đôi môi mỏng khẽ mím lại, " Thư ký Lưu, mời nhớ kỹ khi bước vào văn phòng của tôi thì đi nhẹ nhàng thôi."

Nửa ngày không thấy đáp lại, hắn còn đang suy nghĩ không chừng phải đem người phụ nữ này điều đến Châu Phi thôi, đang định ngẩng đầu lên, chợt nghe thấy một tiếng nói tựa tiếu phi tiếu "Vâng, em nhớ rồi."

Đột nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy cô gái ác độc tra tấn hắn nhiều ngày như vậy đang mỉm cười đứng trước mặt hắn, hai tay khoanh trước ngực, vui vẻ dạt dào nhìn hắn.

Trong lúc nhất thời, đôi mắt vừa u tối kia thay đổi mãnh liệt, vui vẻ, ngạc nhiên... hòa vào nhau như một dòng lốc xoáy, đủ để đem người kia nuốt vào bụng!

Lâm Cẩm Sắt có chút bị dọa tới, từng bước lùi lại phía sau, nói, "Đừng nhìn em như vậy, em sẽ nghĩ là anh muốn ăn thịt em đấy." Thề có Chúa, khi cô nói những lời này tuyệt đối không có suy nghĩ đen tối nào khác, chỉ là nói ra ý nghĩ thật sự trong lòng mình thôi.

Ánh mắt hắn quá mức muốn cắn người...

Không ngờ khi người đàn ông kia nghe thấy câu nói đó, trong giây lát ánh mắt lại vô cùng yên ổn, ánh mắt càng thêm sáng ngời kì lạ. Một tay hắn chống lên má, lười biếng chống tay lên bàn nhìn cô, lộ ra nụ cười nửa tháng nay không ai nhìn thấy

"Em đoán chuẩn lắm, về đây rồi, anh còn đang lo lắng muốn bay đến Italia để ăn thịt em, ngay cả xương tủy cũng không ném ra ngoài." Khi nói chuyện ánh mắt hắn nhìn cô chằm chằm, giống như một con dã thú hư đốn bị bỏ đói, bá đạo đến mức không chút để ý, khiến cô khó khăn nuốt nước miếng

"Đường Lưu Nhan, anh đừng làm em sợ."

"Em có thể thử xem."

Người nào đó im lặng, trầm mặc một lát, xoay người bước đi, "Được, em qua đó thử xem."

Còn chưa kịp bước lên trên 2 bước, bên dã có một cơn gió thổi qua, trong chớp mắt cổ tay đã bị một lực đạo gắt gao nắm chặt lấy và trong một nháy mắt nữa cô đã bị ép lên tường.

Bên tai là hơi thở ấm áp.

Đường Lưu Nhan dùng sức cắn vành tai của cô một cái, đầu đặt trên vai cô, nghiến răng nghiến lợi nói, "Trên thế giới này sao lại có thể có một người phụ nữ vô tình vô nghĩa như em chứ?"

Lâm Cẩm Sắt bị đau nhíu mày, "Cái gì?" Chết tiệt, hắn dám cắn cô! Còn cắn mạnh như thế! Nói không chừng đã chảy máu rồi.

"Còn giả bộ " hắn bất mãn quay đầu lại cắn lên chỗ vừa cắn một cái nữa, nhưng tiếng kêu đau của cô không làm hắn nguôi giận, "Không nhắn nhủ lại gì cả, em cứ như vậy mà đi mất, đi gặp một người đàn ông có ý đồ với mình." Giọng nói của hắn khàn khàn đen tối, nhưng ra khỏi miệng lại rất bình tĩnh, khiến cho người ta không thể rõ ràng đó là không hờn giận hay là đang tức giận.

Cô mãi mãi cũng không biết, tối hôm đó lòng hắn tràn đầy vui mừng lái xe vui mừng, trong túi áo trước ngực còn chứa đựng một vật đã bị nóng lên bở nhiệt độ cơ thể hắn, đó là chiếc nhẫn cưới độc nhất vô nhị trên đời đặc biệt làm theo yêu cầu, nhưng thứ đang chờ đợi hắn chính là một căn phòng tối mịt và lạnh lẽo. Không có bất cứ lời nhắn nhủ nào, cô cứ biến mất như vậy. Sự rối bời và trống rỗng của hắn khi đó vĩnh viễn cô cũng không thể biết được.

"Không phải em có gửi tin nhắn cho anh sao?"

"Nhưng sau đó em tắt máy suốt nửa tháng."

"Trên máy bay phải tắt máy đạo lí này anh hiểu chứ, sau đó là vì... A! Anh vẫn cứu em là sao? !"

"Là bởi vì sao?"

Lâm Cẩm Sắt nhắm mắt lại hít sâu một cái, trong lòng mặc niệm N lần "Không thể sát sinh, không thể sát sinh", sau đó mới kiềm chế nén xúc động xuống trước mặt người này, hòa hoãn nói, "Điện thoại của em... bị cướp giữa đường, lại không nhớ rõ số điện thoại của anh, hơn nữa những ngày đó phải chăm sóc đặc biệt, cho nên..."

"Chăm sóc đặc biệt?" Chậm rãi lặp lại, lại giống như đang nhấm nuốt từng từ từng từ một.

Lâm Cẩm Sắt thầm than, nhanh chóng hiểu được hắn lại để ý điểm ấy rồi, "Ừm, hứa thuyền bị thương rất nặng, viêm bang có rất nhiều việc phải qua tay em xử lí."

"Hắn bị thương thì liên quan gì đến em chứ?"

Lâm Cẩm Sắt trừng mắt, "Đường Lưu Nhan, anh đừng có không thể nói lý như vậy, anh đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ một chút xem nếu bạn tốt của anh bị thương, việc đó cũng chẳng liên quan đến anh sao? Người khác không nói, hay là nói thuộc hạ của anh gặp bất trắc đi, anh sẽ phản ứng thế nào? Ví dụ như Hàn Húc?"

Cô dừng lại một chút, nói tiếp, "Huống chi, Viêm bang là thiên hạ mà một mình "hắn" tạo lập lên, em không thể trơ mắt đứng nhìn nó sụp đổ." Mặc dù cô tự tay đã từ bỏ nó.

Người đàn ông bên cạnh cô trầm mặc rất lâu, sau đó mới nói tiếp "Xin lỗi, anh chỉ là quá quan tâm." Giọng nói nặng nề quanh quẩn trong một căn phòng lớn như vậy, khuôn mặt Lâm Cẩm Sắt cũng từ từ nóng lên.

Chuyển nhanh sang một đề tài khác, "Đúng rồi, lần này hứa thuyền bị thương, là người của La Lạc làm." Nghĩ đến điểm đó cô lại hận tới mức nghiến răng nghiến lợi, la lạc này, không biết điên cuồng cái gì, cư nhiên sa thủ hạ của mình đi ám sát Hứa Thuyền. Người ta trêu chọc gì hắn đâu chứ...

Trong đầu chợt lóe lên một luồng sáng, thốt ra một ý tưởng vớ vẩn, " không phải hắn đối với anh tình cũ khó quên, biết được anh và Hứa Thuyền không không hòa thuận, cho nên muốn trừ bỏ anh ấy, để khiến anh có thể vui vẻ chứ?" Xét đến cùng, thì ra lỗi lại thuộc về Đường đại công tử!

Cơ thể Đường Lưu Nhan cứng đờ, bỗng nhiên cắn răng, nhẹ nhàng nở nụ cười.

Cô gái này, quả nhiên có bản lĩnh bức hắn đến điên.

Còn người nào đó vẫn đang ở bên ngoài, căn bản là không biết nguy hiểm đã sắp tới gần, cô càng nghĩ càng cảm thấy đúng, cho nên nửa đùa nửa thật nâng mắt nhìn về phía hắn, "La lạc, người này rất si tình, Nhan công tử có thể suy nghĩ một chút để đi theo hắn..." Những lời còn lại đã bị Nhan công tử nuốt vao trong miệng.

Hắn vừa hung ác hôn cô, bàn tay tà ác tham lam lướt vào phía trong áo cô, vừa siết chặt môi cô giọng nói khàn đặc lẩm bẩm, "Được, chờ em theo anh rồi mới nói đi."

Lâm Cẩm Sắt bị nụ hôn bất ngờ của hắn làm cho sợ hãi cơ hồ không thở nổi, đây là công ty mà! Cửa cũng không khóa, có thể chút nữa sẽ có người xông vào thì sao!

Cô dùng sức đẩy hắn, "Ban ngày ban mặt anh làm cái gì vậy?"

" Trong lúc đó em không để anh công khai quan hệ của chúng ta, anh đồng ý với em, em chậm chạp không đồng ý lời cầu hôn của anh, anh kiên nhẫn chờ, em chạy tới Italia gặp người yêu cũ, anh cố gắng kiềm chế không đuổi theo... nhưng em..." Dường như bị trêu tức đến mức không thốt lên lời, hắn đơn giản bắt đầu im lặng mà cởi quần áo cô!

Lâm Cẩm Sắt sợ tới mức hồn xiêu phách tán.

Hắn hôn lên vị trí trước ngực cô qua một lớp quần áo, từng chỗ hắn hôn qua cô dường như cảm giác được có một luồng điện xẹt qua

Cô run rẩy mở miệng, ý đồ muốn giữ hắn lại, nhưng hắn lại như không để ý tới, "Anh... Bình tĩnh một chút, nơi này là công ty sẽ bị người khác nhìn thấy đó..." Thấy hắn một chút phản ứng cũng không, mà nút áo của cô dường như đã bị mở ra gần hết, cô vội đến mức sắp khóc, "Em sai rồi, được không? Nhan công tử anh từ bi tha lỗi cho em đi!" Muốn cô ở trong văn phòng trình diễn màn đông cung kia, quả thực là muốn lấy mạng cô mà!

Trời ạ! khắc chế của hắn, bình tĩnh của hắn đã bay đi đâu rồi? !

Cuối cùng hắn cũng buông tha cô.

Cuối cùng cô cũng phải thỏa hiệp.

Cô nói, "Đường Lưu Nhan, em biết anh yêu em, chấp nhận em, nhưng anh hãy cho em chút thời gian, đừng ép em... Em đang học cách một lần nữa yêu thương anh."

Một câu như vậy, mặc dù gần như là muốn đốt cháy ai đó, sức nặng cũng rất lớn.

Hắn tinh tế hôn lên môi cô, nhẹ giọng nói, "Em có biết những ngày em đi, anh nhớ em bao nhiêu không?"

Cô nhịn cười, "Ừ."

"Vậy còn em?"

"Không biết."

"Lâm Cẩm Sắt."

"Ồ, có một chút nhớ. Anh à, anh không cần luôn đe dọa em như thế đâu."

"Hừm, cô bé, em không cần luôn khẩu thị tâm phi như thế, rõ ràng là rất nhớ rất nhớ phải không?"

"... Đừng có bắt chước cách nói chuyện của em, còn nữa, " không nói gì nhìn trời, "Anh à, anh luôn tự cho mình là đúng..."

/112

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status