“Đừng chỉ nhìn một mình hắn, xem chiếc xe ngựa kia kìa!”. Ô Mộc Tề lạnh lùng nói.
Ta hốt hoảng, nhìn về phía xe ngựa kia. Những kẻ tấn công xe ngựa đó vốn là vài tên tầm thường, không biết vì sao, sau một tiếng hô của Ô Mộc Tề, những kẻ tầm thường kia đột nhiên mạnh mẽ hẳn lên, bỗng tăng tốc tấn công. Ta thình lình hiểu ra, hóa ra người Ô Mộc Tề muốn tấn công là ở chiếc xe ngựa này chứ không phải Hạ Hầu Thương. Y vờ tiến đánh Hạ Hầu Thương, ngăn trở họ, nhưng mục đích thật sự lại là người ngồi trong xe ngựa đây.
Người trong xe ngựa thật sự quan trọng với hắn vậy sao?
Ta có điều không hiểu.
Bởi vì, trong mắt của ta, nàng chẳng qua chỉ là một khuê tú danh môn mà thôi.
Hạ Hầu Thương cũng cảm thấy khác thường, trông về phía xe ngựa, trong mắt có vẻ lo lắng, Bát Tuấn đã bị người ngăn trở, người duy nhất có thể ra tay chính là chàng. Chàng vung roi thúc ngựa, lao tới chiếc xe ngựa kia nhưng không kịp nữa, màn xe đã bị vén lên, cô gái thích khách Tây Di kéo ra lại là… Giang Tử Sơ.
Tuy bị kéo ra với tư thái thảm hại cùng cực, nhưng dung mạo nàng vẫn diễm lệ, tóc mai rối bời khiến ta thấy càng thương. Ta hoảng hốt, đưa mắt nhìn Ô Mộc Tề, lại thấy y nhìn ta, thong dong nhếch miệng: “Thật ra, Ninh vương điện hạ cũng là người thương hương tiếc ngọc, chứ không riêng gì với nàng!”.
Phương pháp đối phó với loại người này chính là lúc y muốn chọc giận ngươi, ngươi tuyệt không được trúng kế. Nên ta cười nói: “Đúng vậy, tướng công của ta vậy mà lại có tâm địa Bồ Tát”.
Thật ra nói lời này chính ta cũng muốn nôn, nhưng thấy Ô Mộc Tề xanh mặt quay đi chỗ khác, lòng ta càng sảng khoái.
Trong lúc nói chuyện, Hạ Hầu Thương đã đạp ngựa nhảy lên, tấn công đám người bắt ép Giang Tử Sơ. Nhìn thân hình chàng, ta không khỏi đau xót thấu lòng. Quả nhiên công lực của chàng đã giảm đi nhiều, vốn dĩ ở cự ly bật nhảy dễ dàng, vậy mà chàng phải vận công mấy lần.
Bát Tuấn không thể phân tâm, nhưng Siêu Ảnh dẫn đầu lại hô lên thành tiếng: “Vương gia, cẩn thận!”.
Hiển nhiên, họ cũng hiểu giờ đây Hạ Hầu Thương đã không như thuở trước nữa rồi.
Nhưng uy lực chàng còn, kiếm thuật cũng còn, vẫn có thể dồn đám người mưu đồ bắt cóc Giang Tử Sơ không thể nhúc nhích.
Ô Mộc Tề ở bên duỗi cái lưng mệt mỏi, hai tay giao nhau, đốt ngón tay kêu răng rắc. Y kề sát mặt lại, khẽ nói: “Ninh vương điện hạ không hổ là kỳ tài luyện võ, dù công lực đã tổn thất hơn nửa, nhưng vẫn có thể đấu lại Ô Vân Thập Kỵ của ta, cũng làm cho bổn vương ngứa tay, muốn so vài chiêu với hắn. Quân tướng quân, theo ý nàng, trận chiến này ai thắng ai bại đây?”.
Ta im lặng không nói, thế nhưng hắn lại cười ha ha: “Hay là ta và nàng cá cược đi, cược rằng hôm nay hắn sẽ thua, có được không? Triển Ngọc…”.
Đáy lòng ta hiểu rõ, y rất hay nói dối, nhưng những lời này không thể thật hơn được nữa. Ta luôn là người không dễ nhận thua, nhưng hôm nay ta lại phải cố nén không thốt ra rằng: Xin hạ thủ lưu tình.
Trời mới biết ta phải tốn bao nhiêu sức lực cắn môi, mới cố nén không nói thành câu: Xin hạ thủ lưu tình!
Ta cảm thấy miệng mình tanh mặn, ấy vậy mới phát hiện môi mình đã bị cắn nát.
Ô Mộc Tề lại cười một tiếng, xoay người xông vào trận địa. Hai tay y chắp sau lưng, chiếc loan đao khảm ngọc bên hông gõ vào tấm áo giáp, phát ra tiếng vàng ngọc chạm nhau, như tấu tiếng khèn.
Ta thấy rõ, khi Ô Mộc Tề ra khỏi ngõ hẻm mười thước, chàng đã thấy y rõ ràng. Mặc dù đang mải đánh nhau với Ô Vân Thập Kỵ, nhưng chàng vẫn quay mặt sang, lướt qua Ô Mộc Tề nhìn sâu vào hẻm nhỏ. Dù biết chàng không thể nào trông thấy ta, nhưng ta vẫn không kiềm được mà dấy lên hy vọng. Chàng biết ta ở đây phải không?
Ô Mộc Tề vung tay lên, thuộc hạ của y dừng đòn tấn công, tiếng đao kiếm lập tức im bặt. Tiếng nói chuyện theo gió truyền tới: “Ninh vương điện hạ đã lâu không chinh chiến sa trường, không ngờ thực lực vẫn mạnh như vậy… Nghe nói Vương phi mất tích, không biết có gì cần bổn vương giúp đỡ không? Với thế lực của Ninh vương, tìm khắp Trung Nguyên còn không thấy, nói không chừng đã bị bắt đến Tây Vực rồi?”.
Đòn tâm lý của y quả thật hữu hiệu, giáng một cú vào đúng điểm yếu của Hạ Hầu Thương. Mặc dù cách xa đến thế, ta vẫn thấy rõ khi nghe lời ấy, thân thể Hạ Hầu Thương thoáng run rẩy: “Vậy… làm phiền Hoàng tử rồi…”.
Giọng nói đượm chút buồn bã, biết rõ người là kẻ địch.
“Việc gì cũng có cái giá của nó. Ta cùng quý quốc tuy có hiệp nghị hữu bang, nhưng ngài cũng biết, Tây Di đất rộng người thưa, làm việc chỉ có thể tính toán tỉ mỉ mới kiếm được chút lương thực. Bổn vương không thể không kế thừa truyền thống này…”.
“Ngươi muốn gì?”.
“Không biết tiểu thư Giang gia đây so với Vương phi ai quan trọng hơn?”. Ô Mộc Tề vuốt ve loan đao bên hông, nói chậm rãi.
“Người ngươi muốn, quả nhiên là nàng …”. Hạ Hầu Thương nói từng từ một.
Giang Tử Sơ trở nên quan trọng như vậy từ lúc nào thế? Và nàng ta quan trọng trong mắt Ô Mộc Tế, hay là trong mắt chàng?
Hay là nàng ta vẫn luôn quan trọng như vậy? Ta nghĩ lại, trong ba quý nữ, chỉ có mỗi nàng ta được vào vương phủ, vốn tưởng rằng nàng ta họ Giang mới có vinh hạnh đặc biệt này, chẳng lẽ không chỉ riêng như thế?
Ta bỗng cảm thấy hơi nực cười, Ô Mộc Tề còn phải dùng thủ đoạn này khích bác quan hệ giữa ta và chàng ư?
Nhưng không thể phủ nhận, tuy đáy lòng ta hiểu chuyện không đơn giản như vậy, như vẫn đau lòng trước giọng điệu do dự của Hạ Hầu Thương. Rốt cuộc, mỗi khi đến thời khắc mấu chốt, điều chàng cân nhắc không chỉ có mỗi ta, lòng ta gợn lên chút tức giận.
Hít vào một hơi, đột nhiên ta muốn làm loạn một trận. Mà bao lâu nay ta chưa được làm loạn rồi!
Vì vậy ta đột nhiên vận hết sức lực toàn thân gào lên: “Hạ Hầu Thương, tên khốn kiếp nhà ngươi! Ngươi quên bổn phi nhanh vậy hả?!”.
Bởi vì trước nay ta đều lý trí hữu lễ, biểu hiện rất giống một tướng quân chỉ huy nghìn quân, đấu tới đấu lui với Ô Mộc Tề cũng chỉ cười nhạt, nho nhã lễ độ, dù miệng nói lời tàn nhẫn nhất nhưng ngữ điệu lại nhẹ nhàng cực kỳ. Chưa kể võ công mất hết, xung quanh đầy ám vệ, cho rằng ta không thể làm trò gì được. Cộng thêm không ai biết bản chất của ta nên không nghĩ đến việc chuốc thuốc câm. Vì vậy, ta gào lên thế này chẳng khác loại đàn bà chanh chua, ai ai cũng sững sờ.
Phải nói ngoài Tiểu Thất ra, ai ai cũng sững sờ.
Mãi lâu sau mới có người tiến lên nhét vải vào miệng ta, nhưng đã quá muộn. Hạ Hầu Thương không để ý tới điều gì khác, vung một chiêu rồi lao tới chỗ ta. Ô Mộc Tề bị ta làm hết hồn, thấy có ám vệ vội vàng xé một tấm vải trên người định nhét vào miệng ta thì nói: “Thôi đi”.
Y vừa dứt lời, tên ám vệ kia tiếc rẻ nhìn miếng vải trong tay, rất có thể đang nghĩ: Haiz, nội y tơ tằm mới mua của ta, tốn mười lượng bạc, không biết có vá được không?
Ám vệ đó không điểm huyệt.
Hạ Hầu Thương lao đến chỗ ta, ám vệ vây quanh xe ngựa thủ sẵn, đề phòng dừng lại ta sẽ thoát. Những kẻ Ô Mộc Tề phái tới bên ta đương nhiên là cao thủ, đã có mấy kẻ tiến lên chặn đường. Ô Mộc Tề thất thần trong chốc lát rồi bừng tỉnh ngộ, tiến lên chặn Hạ Hầu Thương, hai người giao đấu.
Ta hốt hoảng, nhìn về phía xe ngựa kia. Những kẻ tấn công xe ngựa đó vốn là vài tên tầm thường, không biết vì sao, sau một tiếng hô của Ô Mộc Tề, những kẻ tầm thường kia đột nhiên mạnh mẽ hẳn lên, bỗng tăng tốc tấn công. Ta thình lình hiểu ra, hóa ra người Ô Mộc Tề muốn tấn công là ở chiếc xe ngựa này chứ không phải Hạ Hầu Thương. Y vờ tiến đánh Hạ Hầu Thương, ngăn trở họ, nhưng mục đích thật sự lại là người ngồi trong xe ngựa đây.
Người trong xe ngựa thật sự quan trọng với hắn vậy sao?
Ta có điều không hiểu.
Bởi vì, trong mắt của ta, nàng chẳng qua chỉ là một khuê tú danh môn mà thôi.
Hạ Hầu Thương cũng cảm thấy khác thường, trông về phía xe ngựa, trong mắt có vẻ lo lắng, Bát Tuấn đã bị người ngăn trở, người duy nhất có thể ra tay chính là chàng. Chàng vung roi thúc ngựa, lao tới chiếc xe ngựa kia nhưng không kịp nữa, màn xe đã bị vén lên, cô gái thích khách Tây Di kéo ra lại là… Giang Tử Sơ.
Tuy bị kéo ra với tư thái thảm hại cùng cực, nhưng dung mạo nàng vẫn diễm lệ, tóc mai rối bời khiến ta thấy càng thương. Ta hoảng hốt, đưa mắt nhìn Ô Mộc Tề, lại thấy y nhìn ta, thong dong nhếch miệng: “Thật ra, Ninh vương điện hạ cũng là người thương hương tiếc ngọc, chứ không riêng gì với nàng!”.
Phương pháp đối phó với loại người này chính là lúc y muốn chọc giận ngươi, ngươi tuyệt không được trúng kế. Nên ta cười nói: “Đúng vậy, tướng công của ta vậy mà lại có tâm địa Bồ Tát”.
Thật ra nói lời này chính ta cũng muốn nôn, nhưng thấy Ô Mộc Tề xanh mặt quay đi chỗ khác, lòng ta càng sảng khoái.
Trong lúc nói chuyện, Hạ Hầu Thương đã đạp ngựa nhảy lên, tấn công đám người bắt ép Giang Tử Sơ. Nhìn thân hình chàng, ta không khỏi đau xót thấu lòng. Quả nhiên công lực của chàng đã giảm đi nhiều, vốn dĩ ở cự ly bật nhảy dễ dàng, vậy mà chàng phải vận công mấy lần.
Bát Tuấn không thể phân tâm, nhưng Siêu Ảnh dẫn đầu lại hô lên thành tiếng: “Vương gia, cẩn thận!”.
Hiển nhiên, họ cũng hiểu giờ đây Hạ Hầu Thương đã không như thuở trước nữa rồi.
Nhưng uy lực chàng còn, kiếm thuật cũng còn, vẫn có thể dồn đám người mưu đồ bắt cóc Giang Tử Sơ không thể nhúc nhích.
Ô Mộc Tề ở bên duỗi cái lưng mệt mỏi, hai tay giao nhau, đốt ngón tay kêu răng rắc. Y kề sát mặt lại, khẽ nói: “Ninh vương điện hạ không hổ là kỳ tài luyện võ, dù công lực đã tổn thất hơn nửa, nhưng vẫn có thể đấu lại Ô Vân Thập Kỵ của ta, cũng làm cho bổn vương ngứa tay, muốn so vài chiêu với hắn. Quân tướng quân, theo ý nàng, trận chiến này ai thắng ai bại đây?”.
Ta im lặng không nói, thế nhưng hắn lại cười ha ha: “Hay là ta và nàng cá cược đi, cược rằng hôm nay hắn sẽ thua, có được không? Triển Ngọc…”.
Đáy lòng ta hiểu rõ, y rất hay nói dối, nhưng những lời này không thể thật hơn được nữa. Ta luôn là người không dễ nhận thua, nhưng hôm nay ta lại phải cố nén không thốt ra rằng: Xin hạ thủ lưu tình.
Trời mới biết ta phải tốn bao nhiêu sức lực cắn môi, mới cố nén không nói thành câu: Xin hạ thủ lưu tình!
Ta cảm thấy miệng mình tanh mặn, ấy vậy mới phát hiện môi mình đã bị cắn nát.
Ô Mộc Tề lại cười một tiếng, xoay người xông vào trận địa. Hai tay y chắp sau lưng, chiếc loan đao khảm ngọc bên hông gõ vào tấm áo giáp, phát ra tiếng vàng ngọc chạm nhau, như tấu tiếng khèn.
Ta thấy rõ, khi Ô Mộc Tề ra khỏi ngõ hẻm mười thước, chàng đã thấy y rõ ràng. Mặc dù đang mải đánh nhau với Ô Vân Thập Kỵ, nhưng chàng vẫn quay mặt sang, lướt qua Ô Mộc Tề nhìn sâu vào hẻm nhỏ. Dù biết chàng không thể nào trông thấy ta, nhưng ta vẫn không kiềm được mà dấy lên hy vọng. Chàng biết ta ở đây phải không?
Ô Mộc Tề vung tay lên, thuộc hạ của y dừng đòn tấn công, tiếng đao kiếm lập tức im bặt. Tiếng nói chuyện theo gió truyền tới: “Ninh vương điện hạ đã lâu không chinh chiến sa trường, không ngờ thực lực vẫn mạnh như vậy… Nghe nói Vương phi mất tích, không biết có gì cần bổn vương giúp đỡ không? Với thế lực của Ninh vương, tìm khắp Trung Nguyên còn không thấy, nói không chừng đã bị bắt đến Tây Vực rồi?”.
Đòn tâm lý của y quả thật hữu hiệu, giáng một cú vào đúng điểm yếu của Hạ Hầu Thương. Mặc dù cách xa đến thế, ta vẫn thấy rõ khi nghe lời ấy, thân thể Hạ Hầu Thương thoáng run rẩy: “Vậy… làm phiền Hoàng tử rồi…”.
Giọng nói đượm chút buồn bã, biết rõ người là kẻ địch.
“Việc gì cũng có cái giá của nó. Ta cùng quý quốc tuy có hiệp nghị hữu bang, nhưng ngài cũng biết, Tây Di đất rộng người thưa, làm việc chỉ có thể tính toán tỉ mỉ mới kiếm được chút lương thực. Bổn vương không thể không kế thừa truyền thống này…”.
“Ngươi muốn gì?”.
“Không biết tiểu thư Giang gia đây so với Vương phi ai quan trọng hơn?”. Ô Mộc Tề vuốt ve loan đao bên hông, nói chậm rãi.
“Người ngươi muốn, quả nhiên là nàng …”. Hạ Hầu Thương nói từng từ một.
Giang Tử Sơ trở nên quan trọng như vậy từ lúc nào thế? Và nàng ta quan trọng trong mắt Ô Mộc Tế, hay là trong mắt chàng?
Hay là nàng ta vẫn luôn quan trọng như vậy? Ta nghĩ lại, trong ba quý nữ, chỉ có mỗi nàng ta được vào vương phủ, vốn tưởng rằng nàng ta họ Giang mới có vinh hạnh đặc biệt này, chẳng lẽ không chỉ riêng như thế?
Ta bỗng cảm thấy hơi nực cười, Ô Mộc Tề còn phải dùng thủ đoạn này khích bác quan hệ giữa ta và chàng ư?
Nhưng không thể phủ nhận, tuy đáy lòng ta hiểu chuyện không đơn giản như vậy, như vẫn đau lòng trước giọng điệu do dự của Hạ Hầu Thương. Rốt cuộc, mỗi khi đến thời khắc mấu chốt, điều chàng cân nhắc không chỉ có mỗi ta, lòng ta gợn lên chút tức giận.
Hít vào một hơi, đột nhiên ta muốn làm loạn một trận. Mà bao lâu nay ta chưa được làm loạn rồi!
Vì vậy ta đột nhiên vận hết sức lực toàn thân gào lên: “Hạ Hầu Thương, tên khốn kiếp nhà ngươi! Ngươi quên bổn phi nhanh vậy hả?!”.
Bởi vì trước nay ta đều lý trí hữu lễ, biểu hiện rất giống một tướng quân chỉ huy nghìn quân, đấu tới đấu lui với Ô Mộc Tề cũng chỉ cười nhạt, nho nhã lễ độ, dù miệng nói lời tàn nhẫn nhất nhưng ngữ điệu lại nhẹ nhàng cực kỳ. Chưa kể võ công mất hết, xung quanh đầy ám vệ, cho rằng ta không thể làm trò gì được. Cộng thêm không ai biết bản chất của ta nên không nghĩ đến việc chuốc thuốc câm. Vì vậy, ta gào lên thế này chẳng khác loại đàn bà chanh chua, ai ai cũng sững sờ.
Phải nói ngoài Tiểu Thất ra, ai ai cũng sững sờ.
Mãi lâu sau mới có người tiến lên nhét vải vào miệng ta, nhưng đã quá muộn. Hạ Hầu Thương không để ý tới điều gì khác, vung một chiêu rồi lao tới chỗ ta. Ô Mộc Tề bị ta làm hết hồn, thấy có ám vệ vội vàng xé một tấm vải trên người định nhét vào miệng ta thì nói: “Thôi đi”.
Y vừa dứt lời, tên ám vệ kia tiếc rẻ nhìn miếng vải trong tay, rất có thể đang nghĩ: Haiz, nội y tơ tằm mới mua của ta, tốn mười lượng bạc, không biết có vá được không?
Ám vệ đó không điểm huyệt.
Hạ Hầu Thương lao đến chỗ ta, ám vệ vây quanh xe ngựa thủ sẵn, đề phòng dừng lại ta sẽ thoát. Những kẻ Ô Mộc Tề phái tới bên ta đương nhiên là cao thủ, đã có mấy kẻ tiến lên chặn đường. Ô Mộc Tề thất thần trong chốc lát rồi bừng tỉnh ngộ, tiến lên chặn Hạ Hầu Thương, hai người giao đấu.
/205
|