“Ngươi… Ngươi không thể nói chuyện không giữa lời…” Nguyệt Nha Nhi bị dọa cho hồn phi phách tán, mà Nam Cung Dạ Hiên lại đỏ mắt, đưa tay muốn xé bỏ hà y trên người y.
“A…” Một tiếng kêu nhỏ, Nam Cung Dạ Hiên vụt tay về nhanh như tia chớp, không dám tin nhìn bộ hà y kia.
Hà y vẫn chói sáng tràn đầy màu sắc như cũ, xinh đẹp đẹp đẽ quý giá. Tựa như nó đợc dệt bằng loại vải thập phần trân quý. Nhưng mà Nam Cung Dạ Hiên lại dám khẳng định, lúc nãy khi mình đưng tay đụng vào, nó đã đâm mình một cái.
Đây là chuyện gì đây? Hắn cảm thấy rất kinh ngạc. Bỗng nhiên điện quang chợt lóe trong đầu, hắn nhớ tới cuốn tiểu thuyết được quảng bá rộng rãi có tên là Tây Du, trong đó hình như cũng từng miêu tả loại hà y này, dựa vào y phục này, một vương phi bị bắt cóc đã nhiều năm cũng không thể làm cho yêu quái đến gần người.
Nguyệt Nha Nhi cũng chú ý tới sự khác thường của hắn, vội vàng đứng dậy xem xét, chỉ thấy trên năm đầu ngón tay của Nam Cung Dạ Hiên đều có một điểm đó, nhìn kỹ, quả nhiên là chảy máu.
“Xảy ra chuyện gì?” Nguyệt Nha Nhi nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn: “Móng sói của ngươi sao lại bị chảy máu? Không phải là bị kim đâm đi?”
Nam Cung Dạ Hiên gật đầu, trầm thanh nói: “Đích thật là bị kim đâm.” Vừa nói xong, hắn còn cảm thấy không phục, phải kéo cổ áo Nguyệt Nha Nhi xuống, kết quả trên tay lại là một trận đau nhức.
Lúc này đây, Nguyệt Nha Nhi cũng nhìn ra vấn đề chỗ, quá sợ hãi nói: “Không thể nào, chẳng lẽ… Chẳng lẽ là y phục của ta? Hắn cúi đầu nhìn xem, chỉ thấy hà y vẫn là như cũ, thân thủ sờ sờ, mềm mại vô cùng, không hề có vật nhọn nào.
“Xem ra cái này quả nhiên là thất thải hà y.” Nam Cung Dạ Hiên thở dài, biết tối nay không thể đùa tiếp, liền ủ rủ ngồi vào cái ghế đối diện giường.
“Thất thải hà y là gì? Tay ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Không phải y phục của ta đâu, xem, ta sờ lên cũng chưa có việc gì.” Nguyệt Nha Nhi vừa nói, liền sờ soạng một lần.
Động tác kia tuy rằng không có một tia mị hoặc, nhưng xem trong mắt Nam Cung Dạ Hiên, cũng tràn ngập phong tình vô hạn, nhưng chỉ xem được ăn không được, điều này làm cho hắn cực kỳ tức, cho tới bây giờ sát thủ vương gia đều là muốn gió được gió muốn mưa được mưa, đột nhiên bị nghẹn như thế, có thể không buồn bực sao?
“Xem qua Tây du chưa?” Nam Cung Dạ Hiên lại thở dài, mạnh mẽ áp chế ý niệm không thuần khiết trong đầu, bắt đầu hởng thụ ự quan tâm của Nguyệt Nha Nhi.
“Ngươi đùa với ta hả? Nô tài gống như tay, có thể biết vài chữ là không tệ rồi, sao có thể xem một quyển sách dài như vậy a.”
Nguyệt Nha Nhi là biết Tây du, trước kia ở chỗ Nam Cung Thừa Phong cũng có một bộ, rất dầy rất dầy, nhìn qua thật khiến người sợ hãi.
Nam Cung Dạ Hiên đã đem chuyện xưa về thất thải hà y kia nói cho y nghe, Nguyệt Nha Nhi nghe xong đầu óc liền thẫn thờ, sờ y phục của mình cảm động đến rơi nước mắt nói: “Nộn Thảo a Nộn Thảo, nguyên lai ta hiểu lầm ngươi, nguyên lai cái hà y này thực rất giỏi…”
Không đợi cảm khái xong, bỗng nhiên nghĩ đến một sự kiện, không khỏi sửng sốt một chút, lúc sau y ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Nam Cung Dạ Hiên, há to mồm, cuối cùng lại không nói được chữ nào.
“Xảy ra chuyện gì? Muốn nói gì cứ nói đi.” Nam Cung Dạ Hiên tức giận nhìn y một cái: “Muốn cười cũng có thể cười, bất quá ngươi phải chú ý một chút nha, đừng cười quá kiêu ngạo, bằng không ta bấp chấp bị đâm thành con nhím, cũng trước đem ngươi ăn vào trong bụng rồi nói sau.”
Nguyệt Nha Nhi bị hắn chọc cười, nhưng sau đó nụ cười liền cứng ngắt, cúi đầu xuống, một hồi lâu mà mới lấy khóe mắt liếc nhìn Nam Cung Dạ Hiên, nột nột nói: “Nam Cung, nếu, ta là nói nếu, y phục này cả đời cũng cởi không được, ngươi… Ngươi không phải sẽ thả ta chứ?”
“Tại sao cởi không được? Tương lai chúng ta lưỡng tình tương duyệt, tất nhiên phải đến chỗ đường ca, để con mã yêu kia đem y phục này cởi xuống.” Nam Cung Dạ Hiên cũng không lo lắng nhiều lắm, cùng lắm thì mình nhịn một chút nữa.
“Nếu… Nếu chính là không cởi xuống thì sao? Ta nói chính là… Cả đời đều không cởi được, ngươi sẽ phóng ta rời đi, chứ?” Nguyệt Nha Nhi hơi chút ngẩng đầu, y cũng không biết tại sao khi hỏi câu này, tim lại đập mau đến thế.
“Nói đến nói đi, chính là mốn nghĩ cách chạy trốn chứ gì?” Nam Cung Dạ Hiên cười lạnh: “Nguyệt Nha Nhi, ta xin khuyên ngươi một câu, ngươi cũng đừng nghĩ tới chuyện này nữa, ta không có khả năng thả ngươi đi.”
“Được rồi, cho dù không để ta đi, nhưng ngươi sẽ lấy thê đi? Sau đó sinh đứa nhỏ, sau đó thì, ta đại khái liền cô độc sống quãng đời còn lại, dù sao này y phục cũng cởi không xuống…” Nguyệt Nha Nhi nói xong lời cuối cùng, liền biến thành thì thào tự nói.
“Ngươi nếu cô độc hết quãng đời còn lại, ta liền bồi ngươi cùng nhau già đi.”
Nam Cung Dạ Hiên lại ngồi vào Nguyệt Nha Nhi bên người, nắm trứ tay hắn ôn nhu nói: “Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua những câu như tình đáo thâm xử vô oán vưu* sao? Nghĩ đến tính sự **kia mặc dù là có lạc thú, nhưng bất quá chỉ là tăng thêm tình thú trong cuộc sống phu thê thôi, nếu không có nó, cũng chưa chắc không thể qua. Ta chỉ muốn ngươi bồi ở bên cạnh ta, cùng ra nam xông bắc du sơn ngoạn thủy, cùng nhau pha trà đọc sách nói chuyện phiếm qua ngày, thế thôi đủ rồi.”
_ tình đáo thâm xử vô oán vưu: tình đã sâu nặng thì không oán không hận.
_Tính sự: chuyện tình dục.
“Thật vậy chăng? Cho dù… Cho dù không thể làm chuyện kia, ngươi… Ngươi cũng nguyện ý cùng ta ở bên nhau? Chẳng sợ ta vĩnh viễn cũng không thể yêu ngươi, cũng sẽ giống như bây giờ trân trọng ta, theo giúp ta sống hết quãng đời còn lại?” Nguyệt Nha Nhi ngẩng đầu, ngữ khí có một ti run rẩy kích động
“Tự nhiên rồi.” Nam Cung Dạ Hiên ha hả cười: “Ta thật không rõ ngươi vì sao kích động như thế, ngươi nghĩ rằng ta là cầm thú sao? Chỉ dùng chỗ kia để làm việc? Nếu là như thế, ta còn muốn ngươi làm gì chứ? Thứ đó, lấy thế lực của ta, không phải muốn bao nhiêu có bấy nhiêu sao? Không có vợ thì thôi, đã có người trong tâm, lại cùng người không có tình cảm làm chuyện này, ngay cả mình đều cảm thấy bẩn mà.”
Nguyệt Nha Nhi lại cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Ai cùng ngươi nói chuyện này. Quên đi, Nam Cung, ngươi không có khả năng hiểu rõ tâm tình của ta. Dù sao, cám ơn ngươi, cám ơn ngươi đã nói như thế với ta. Tuy rằng ta biết đây chẳng qua là nói bừa, hoặc là lời tâm huyết nhất thời thôi, nhưng là… Đủ rồi, cả đời ta cũng sẽ không có gì để tiếc nuối, cho dù bây giờ chết đi, nhưng cả đời này, cuối cùng cũng có người nói với ta những lời như thế, cuối cùng có người… Cũng từng xem ta như bảo vật quý giá của hắn.”
Y nói xong, nước mắt đã chảy xuống, vội vàng lấy tay lau sạch, xuống giường nói: “Sắc trời đã tối, ngày mai ngươi có lẽ còn có chuyện phải làm, mau nghỉ ngơi chút đi.” Nói xong trở về trên huân lung của mình nằm xuống.
Nam Cung Dạ Hiên cũng bị phản ứng của Nguyệt Nha Nhi làm ngây người, ngây ngốc hỏi một câu: “Nguyệt Nha Nhi, chẳng lẽ ở trong vương phủ của đường ca, ngươi vẫn bị ngược đãi sao?”
Trừ bỏ này lý do, hắn thật sự nghĩ không ra Nguyệt Nha Nhi sao lại bởi vì mấy câu nói của mình mà kích động vạn phần.
“Ngươi nói bậy gì vậy? Vương gia cùng Nộn Thảo đều đối với ta rất tốt, dù cho, ta… Ta cũng chỉ là một hạ nhân. Quên đi quên đi, ta nói với ngươi cái này làm gì chứ, ngươi là vương gia, từ nhỏ chính là kim phượng hoàng, là nhân vật chúng tinh phủng nguyệt, sao có thể hiểu suy nghĩ trong lòng ta.”
_ chúng tinh phủng nguyệt: được mọi người vây quanh.
Nguyệt Nha Nhi nói xong, liền trở mình, đưa lưng về phía Nam Cung Dạ Hiên không để ý tới hắn. Nơi này Nam Cung Dạ Hiên cũng chậm chậm nằm ở trên giường, tinh tế suy nghĩ những lời Nguyệt Nha Nhi vừa mới nói.
Suy nghĩ một lúc lâu, bên cái miệng của hắn liền nở một nụ cười hồ ly. Thầm nghĩ trong lòng: đúng rồi, Nguyệt Nha Nhi từ nhỏ chính là nô bộc, ngay cả đường ca đối với y tốt, cũng bất quá là đem y coi như hạ nhân; Nộn Thảo đối với đều tốt; cha mẹ y lại càng không cần nói, đã sớm từ bỏ y mà đi, cho nên y chưa bao giờ là người đặc biệt, là ự tồn tai không thể thiếu, trong cảm nhận của bất cứ ai, bởi vậy hiện giờ ta nói y là duy nhất của ta, y liền cảm động đến rối tinh rối mù.
Hắn nghĩ đến đây, đã cảm thấy mình quả thực đang thắng lợi, suy nghĩ một chút, trong lòng Nguyệt Nha Nhi tồn loại cảm kích này, ngày sau mình chỉ cần đối với y tốt gấp đôi, vẫn tiếp tục bồi y, một ngày nào đó sẽ từ lòng thành tới kiên định. Hơn nữa, Nguyệt Nha Nhi rất giầu tình cảm lại thiện lương thuần phác, y tất nhiên sẽ không để cho mình chờ lâu lắm.
Tảng đá lơn trong lòng Nam Cung Dạ Hiên đột nhiên biến mất. Trước kia hắn vẫn sợ hãi Nguyệt Nha Nhi vẫn sẽ không chấp nhận mình, mặc dù điều kiện của mình rất tốt, ai cũng không thể trốn khỏi hấp dẫn của hắn, nhưng dù sao chuyện cảm tình này vẫn phải chú ý đến duyên phận.
Hắn sợ hãi chỗ nguyệt lão, tơ hồng của mình và Nguyệt Nha Nhi vẫn không chưa bện vào nhau. Nhưng hiện tại, hắn không lo lắng, hắn phải làm, chính là đem Nguyệt Nha Nhi lôi vào trong thế giới của mình, không cho phần tử nguy hiểm gì tới gần, một ngày nào đó, trong lòng Nguyệt Nha Nhi sẽ có hắn.
Đương nhiên, làm như vậy thực đê tiện, nhưng Nam Cung Dạ Hiên không hề nghĩ như thế. Hắn tuy rằng hắn không phải hạng người đại gian đại ác gì, nhưng là tuyệt đối cũng không được xưng là người tốt, danh hào sát thủ vương gia, cũng không phải trưng chơi.
Dưới tâm tình vui vẻ, rất nhanh liền ngủ say, cảm giác hương vị ngọt ngào vô cùng, ngủ thẳng đến hừng đông, khi Thu Hương tới kêu mở to mắt.
Nguyệt Nha Nhi lại đã sớm tỉnh, đã rửa mặt chải đầu xong. Nam Cung Dạ Hiên để Thu Hương chải đầu cho mình, thấy nha hoàn bên mình vẫn ấp a ấp úng tựa hồ muốn nói lại thôi, trong lòng hắn biết đối phương muốn hỏi chuyện gì, liền khụ một tiếng, thản nhiên nói: “Ngươi không cần tò mò, tối hôm qua không có xảy ra chuyện gì.”
“Oa, không nghĩ tới y phục kia của Nguyệt Nha Nhi thật là tiên y a?”
Thu Hương la hoảng lên, lại bị chủ tử nhà mình lấy trừng mắt, nghe hắn xót xa xót xa nói: “Sao vậy? Y phục của y là tiên y, ngươi thật cao hứng sao?”
“Nga, không… Không phải, nô tỳ chỉ là có chút ngạc nhiên thôi.” Thu Hương lập tức thay vẻ mặt tươi cười, nịnh nọt cười nói: “Nô tỳ biết, tối hôm qua không phải công lao của bộ tiên y kia của Nguyệt Nha Nhi, là chủ tử nhân nghĩa thiện lương, cuối cùng mới buông tha y một con ngựa.”
“Thu Hương tỷ tỷ, ngươi đổi trắng thay đen thì cũng thôi, sao còn nói Nam Cung nhân nghĩa thiện lương, hắn sẽ không đem mấy câu đó làm khích lệ đâu, ngươi cẩn thận vỗ mông ngựa vỗ nhầm chân ngựa.” Nguyệt Nha Nhi không biết lúc nào đã vào trong, cầm một khối bách hợp tô trong tay, vừa ăn vừa cười.
“A…” Một tiếng kêu nhỏ, Nam Cung Dạ Hiên vụt tay về nhanh như tia chớp, không dám tin nhìn bộ hà y kia.
Hà y vẫn chói sáng tràn đầy màu sắc như cũ, xinh đẹp đẹp đẽ quý giá. Tựa như nó đợc dệt bằng loại vải thập phần trân quý. Nhưng mà Nam Cung Dạ Hiên lại dám khẳng định, lúc nãy khi mình đưng tay đụng vào, nó đã đâm mình một cái.
Đây là chuyện gì đây? Hắn cảm thấy rất kinh ngạc. Bỗng nhiên điện quang chợt lóe trong đầu, hắn nhớ tới cuốn tiểu thuyết được quảng bá rộng rãi có tên là Tây Du, trong đó hình như cũng từng miêu tả loại hà y này, dựa vào y phục này, một vương phi bị bắt cóc đã nhiều năm cũng không thể làm cho yêu quái đến gần người.
Nguyệt Nha Nhi cũng chú ý tới sự khác thường của hắn, vội vàng đứng dậy xem xét, chỉ thấy trên năm đầu ngón tay của Nam Cung Dạ Hiên đều có một điểm đó, nhìn kỹ, quả nhiên là chảy máu.
“Xảy ra chuyện gì?” Nguyệt Nha Nhi nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn: “Móng sói của ngươi sao lại bị chảy máu? Không phải là bị kim đâm đi?”
Nam Cung Dạ Hiên gật đầu, trầm thanh nói: “Đích thật là bị kim đâm.” Vừa nói xong, hắn còn cảm thấy không phục, phải kéo cổ áo Nguyệt Nha Nhi xuống, kết quả trên tay lại là một trận đau nhức.
Lúc này đây, Nguyệt Nha Nhi cũng nhìn ra vấn đề chỗ, quá sợ hãi nói: “Không thể nào, chẳng lẽ… Chẳng lẽ là y phục của ta? Hắn cúi đầu nhìn xem, chỉ thấy hà y vẫn là như cũ, thân thủ sờ sờ, mềm mại vô cùng, không hề có vật nhọn nào.
“Xem ra cái này quả nhiên là thất thải hà y.” Nam Cung Dạ Hiên thở dài, biết tối nay không thể đùa tiếp, liền ủ rủ ngồi vào cái ghế đối diện giường.
“Thất thải hà y là gì? Tay ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Không phải y phục của ta đâu, xem, ta sờ lên cũng chưa có việc gì.” Nguyệt Nha Nhi vừa nói, liền sờ soạng một lần.
Động tác kia tuy rằng không có một tia mị hoặc, nhưng xem trong mắt Nam Cung Dạ Hiên, cũng tràn ngập phong tình vô hạn, nhưng chỉ xem được ăn không được, điều này làm cho hắn cực kỳ tức, cho tới bây giờ sát thủ vương gia đều là muốn gió được gió muốn mưa được mưa, đột nhiên bị nghẹn như thế, có thể không buồn bực sao?
“Xem qua Tây du chưa?” Nam Cung Dạ Hiên lại thở dài, mạnh mẽ áp chế ý niệm không thuần khiết trong đầu, bắt đầu hởng thụ ự quan tâm của Nguyệt Nha Nhi.
“Ngươi đùa với ta hả? Nô tài gống như tay, có thể biết vài chữ là không tệ rồi, sao có thể xem một quyển sách dài như vậy a.”
Nguyệt Nha Nhi là biết Tây du, trước kia ở chỗ Nam Cung Thừa Phong cũng có một bộ, rất dầy rất dầy, nhìn qua thật khiến người sợ hãi.
Nam Cung Dạ Hiên đã đem chuyện xưa về thất thải hà y kia nói cho y nghe, Nguyệt Nha Nhi nghe xong đầu óc liền thẫn thờ, sờ y phục của mình cảm động đến rơi nước mắt nói: “Nộn Thảo a Nộn Thảo, nguyên lai ta hiểu lầm ngươi, nguyên lai cái hà y này thực rất giỏi…”
Không đợi cảm khái xong, bỗng nhiên nghĩ đến một sự kiện, không khỏi sửng sốt một chút, lúc sau y ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Nam Cung Dạ Hiên, há to mồm, cuối cùng lại không nói được chữ nào.
“Xảy ra chuyện gì? Muốn nói gì cứ nói đi.” Nam Cung Dạ Hiên tức giận nhìn y một cái: “Muốn cười cũng có thể cười, bất quá ngươi phải chú ý một chút nha, đừng cười quá kiêu ngạo, bằng không ta bấp chấp bị đâm thành con nhím, cũng trước đem ngươi ăn vào trong bụng rồi nói sau.”
Nguyệt Nha Nhi bị hắn chọc cười, nhưng sau đó nụ cười liền cứng ngắt, cúi đầu xuống, một hồi lâu mà mới lấy khóe mắt liếc nhìn Nam Cung Dạ Hiên, nột nột nói: “Nam Cung, nếu, ta là nói nếu, y phục này cả đời cũng cởi không được, ngươi… Ngươi không phải sẽ thả ta chứ?”
“Tại sao cởi không được? Tương lai chúng ta lưỡng tình tương duyệt, tất nhiên phải đến chỗ đường ca, để con mã yêu kia đem y phục này cởi xuống.” Nam Cung Dạ Hiên cũng không lo lắng nhiều lắm, cùng lắm thì mình nhịn một chút nữa.
“Nếu… Nếu chính là không cởi xuống thì sao? Ta nói chính là… Cả đời đều không cởi được, ngươi sẽ phóng ta rời đi, chứ?” Nguyệt Nha Nhi hơi chút ngẩng đầu, y cũng không biết tại sao khi hỏi câu này, tim lại đập mau đến thế.
“Nói đến nói đi, chính là mốn nghĩ cách chạy trốn chứ gì?” Nam Cung Dạ Hiên cười lạnh: “Nguyệt Nha Nhi, ta xin khuyên ngươi một câu, ngươi cũng đừng nghĩ tới chuyện này nữa, ta không có khả năng thả ngươi đi.”
“Được rồi, cho dù không để ta đi, nhưng ngươi sẽ lấy thê đi? Sau đó sinh đứa nhỏ, sau đó thì, ta đại khái liền cô độc sống quãng đời còn lại, dù sao này y phục cũng cởi không xuống…” Nguyệt Nha Nhi nói xong lời cuối cùng, liền biến thành thì thào tự nói.
“Ngươi nếu cô độc hết quãng đời còn lại, ta liền bồi ngươi cùng nhau già đi.”
Nam Cung Dạ Hiên lại ngồi vào Nguyệt Nha Nhi bên người, nắm trứ tay hắn ôn nhu nói: “Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua những câu như tình đáo thâm xử vô oán vưu* sao? Nghĩ đến tính sự **kia mặc dù là có lạc thú, nhưng bất quá chỉ là tăng thêm tình thú trong cuộc sống phu thê thôi, nếu không có nó, cũng chưa chắc không thể qua. Ta chỉ muốn ngươi bồi ở bên cạnh ta, cùng ra nam xông bắc du sơn ngoạn thủy, cùng nhau pha trà đọc sách nói chuyện phiếm qua ngày, thế thôi đủ rồi.”
_ tình đáo thâm xử vô oán vưu: tình đã sâu nặng thì không oán không hận.
_Tính sự: chuyện tình dục.
“Thật vậy chăng? Cho dù… Cho dù không thể làm chuyện kia, ngươi… Ngươi cũng nguyện ý cùng ta ở bên nhau? Chẳng sợ ta vĩnh viễn cũng không thể yêu ngươi, cũng sẽ giống như bây giờ trân trọng ta, theo giúp ta sống hết quãng đời còn lại?” Nguyệt Nha Nhi ngẩng đầu, ngữ khí có một ti run rẩy kích động
“Tự nhiên rồi.” Nam Cung Dạ Hiên ha hả cười: “Ta thật không rõ ngươi vì sao kích động như thế, ngươi nghĩ rằng ta là cầm thú sao? Chỉ dùng chỗ kia để làm việc? Nếu là như thế, ta còn muốn ngươi làm gì chứ? Thứ đó, lấy thế lực của ta, không phải muốn bao nhiêu có bấy nhiêu sao? Không có vợ thì thôi, đã có người trong tâm, lại cùng người không có tình cảm làm chuyện này, ngay cả mình đều cảm thấy bẩn mà.”
Nguyệt Nha Nhi lại cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Ai cùng ngươi nói chuyện này. Quên đi, Nam Cung, ngươi không có khả năng hiểu rõ tâm tình của ta. Dù sao, cám ơn ngươi, cám ơn ngươi đã nói như thế với ta. Tuy rằng ta biết đây chẳng qua là nói bừa, hoặc là lời tâm huyết nhất thời thôi, nhưng là… Đủ rồi, cả đời ta cũng sẽ không có gì để tiếc nuối, cho dù bây giờ chết đi, nhưng cả đời này, cuối cùng cũng có người nói với ta những lời như thế, cuối cùng có người… Cũng từng xem ta như bảo vật quý giá của hắn.”
Y nói xong, nước mắt đã chảy xuống, vội vàng lấy tay lau sạch, xuống giường nói: “Sắc trời đã tối, ngày mai ngươi có lẽ còn có chuyện phải làm, mau nghỉ ngơi chút đi.” Nói xong trở về trên huân lung của mình nằm xuống.
Nam Cung Dạ Hiên cũng bị phản ứng của Nguyệt Nha Nhi làm ngây người, ngây ngốc hỏi một câu: “Nguyệt Nha Nhi, chẳng lẽ ở trong vương phủ của đường ca, ngươi vẫn bị ngược đãi sao?”
Trừ bỏ này lý do, hắn thật sự nghĩ không ra Nguyệt Nha Nhi sao lại bởi vì mấy câu nói của mình mà kích động vạn phần.
“Ngươi nói bậy gì vậy? Vương gia cùng Nộn Thảo đều đối với ta rất tốt, dù cho, ta… Ta cũng chỉ là một hạ nhân. Quên đi quên đi, ta nói với ngươi cái này làm gì chứ, ngươi là vương gia, từ nhỏ chính là kim phượng hoàng, là nhân vật chúng tinh phủng nguyệt, sao có thể hiểu suy nghĩ trong lòng ta.”
_ chúng tinh phủng nguyệt: được mọi người vây quanh.
Nguyệt Nha Nhi nói xong, liền trở mình, đưa lưng về phía Nam Cung Dạ Hiên không để ý tới hắn. Nơi này Nam Cung Dạ Hiên cũng chậm chậm nằm ở trên giường, tinh tế suy nghĩ những lời Nguyệt Nha Nhi vừa mới nói.
Suy nghĩ một lúc lâu, bên cái miệng của hắn liền nở một nụ cười hồ ly. Thầm nghĩ trong lòng: đúng rồi, Nguyệt Nha Nhi từ nhỏ chính là nô bộc, ngay cả đường ca đối với y tốt, cũng bất quá là đem y coi như hạ nhân; Nộn Thảo đối với đều tốt; cha mẹ y lại càng không cần nói, đã sớm từ bỏ y mà đi, cho nên y chưa bao giờ là người đặc biệt, là ự tồn tai không thể thiếu, trong cảm nhận của bất cứ ai, bởi vậy hiện giờ ta nói y là duy nhất của ta, y liền cảm động đến rối tinh rối mù.
Hắn nghĩ đến đây, đã cảm thấy mình quả thực đang thắng lợi, suy nghĩ một chút, trong lòng Nguyệt Nha Nhi tồn loại cảm kích này, ngày sau mình chỉ cần đối với y tốt gấp đôi, vẫn tiếp tục bồi y, một ngày nào đó sẽ từ lòng thành tới kiên định. Hơn nữa, Nguyệt Nha Nhi rất giầu tình cảm lại thiện lương thuần phác, y tất nhiên sẽ không để cho mình chờ lâu lắm.
Tảng đá lơn trong lòng Nam Cung Dạ Hiên đột nhiên biến mất. Trước kia hắn vẫn sợ hãi Nguyệt Nha Nhi vẫn sẽ không chấp nhận mình, mặc dù điều kiện của mình rất tốt, ai cũng không thể trốn khỏi hấp dẫn của hắn, nhưng dù sao chuyện cảm tình này vẫn phải chú ý đến duyên phận.
Hắn sợ hãi chỗ nguyệt lão, tơ hồng của mình và Nguyệt Nha Nhi vẫn không chưa bện vào nhau. Nhưng hiện tại, hắn không lo lắng, hắn phải làm, chính là đem Nguyệt Nha Nhi lôi vào trong thế giới của mình, không cho phần tử nguy hiểm gì tới gần, một ngày nào đó, trong lòng Nguyệt Nha Nhi sẽ có hắn.
Đương nhiên, làm như vậy thực đê tiện, nhưng Nam Cung Dạ Hiên không hề nghĩ như thế. Hắn tuy rằng hắn không phải hạng người đại gian đại ác gì, nhưng là tuyệt đối cũng không được xưng là người tốt, danh hào sát thủ vương gia, cũng không phải trưng chơi.
Dưới tâm tình vui vẻ, rất nhanh liền ngủ say, cảm giác hương vị ngọt ngào vô cùng, ngủ thẳng đến hừng đông, khi Thu Hương tới kêu mở to mắt.
Nguyệt Nha Nhi lại đã sớm tỉnh, đã rửa mặt chải đầu xong. Nam Cung Dạ Hiên để Thu Hương chải đầu cho mình, thấy nha hoàn bên mình vẫn ấp a ấp úng tựa hồ muốn nói lại thôi, trong lòng hắn biết đối phương muốn hỏi chuyện gì, liền khụ một tiếng, thản nhiên nói: “Ngươi không cần tò mò, tối hôm qua không có xảy ra chuyện gì.”
“Oa, không nghĩ tới y phục kia của Nguyệt Nha Nhi thật là tiên y a?”
Thu Hương la hoảng lên, lại bị chủ tử nhà mình lấy trừng mắt, nghe hắn xót xa xót xa nói: “Sao vậy? Y phục của y là tiên y, ngươi thật cao hứng sao?”
“Nga, không… Không phải, nô tỳ chỉ là có chút ngạc nhiên thôi.” Thu Hương lập tức thay vẻ mặt tươi cười, nịnh nọt cười nói: “Nô tỳ biết, tối hôm qua không phải công lao của bộ tiên y kia của Nguyệt Nha Nhi, là chủ tử nhân nghĩa thiện lương, cuối cùng mới buông tha y một con ngựa.”
“Thu Hương tỷ tỷ, ngươi đổi trắng thay đen thì cũng thôi, sao còn nói Nam Cung nhân nghĩa thiện lương, hắn sẽ không đem mấy câu đó làm khích lệ đâu, ngươi cẩn thận vỗ mông ngựa vỗ nhầm chân ngựa.” Nguyệt Nha Nhi không biết lúc nào đã vào trong, cầm một khối bách hợp tô trong tay, vừa ăn vừa cười.
/20
|