Miêu Ái Xuyên Không

Chương 21: Đối mặt (1).

/76



Hàn Tuấn Phong cố gắng mở mắt, chuyện vào triều đã khiến hắn hình thành thói quen dậy sớm. Tuấn Phong nhúc nhích thân người, cố gắng nhẹ nhàng không làm cho nàng thức giấc.

Đêm qua, là hắn sao….

Từ trước đến nay hắn chưa bao giờ mất bình tĩnh đến vậy, chưa bao giờ để dục vọng lấn át lý trí…

Phải, là hắn đêm qua khi nhìn thấy nàng tay trong tay với tên đó thì cảm giác khó chịu, liền một lúc không biết đã uống biết bao nhiêu là rượu. Hắn cũng không hiểu vì sao chân lại bước tới phòng nàng. Nhìn thấy nàng hắn lại nhớ đến hình ảnh vô tình nhìn trộm được khi đi qua phòng nàng, dục vọng nổi lên, hắn đã cố kiềm chế.

Nàng cười, là vì hạnh phúc được bên tên khốn đó, nàng một lòng muốn đi tìm nam nhân đó để ngủ qua đêm???Nghĩ đến đây mọi cố gắng kiềm chế trong hắn đều biến mất hết, nàng không thể là của người khác.

Đúng là nàng này không hề tự nguyện hiến thân cho hắn, chính hắn đã cưỡng ép nàng….

Hàn Tuấn Phong quay lại nhìn Hứa Thanh, nhìn khắp người nàng đều là ấn kỹ của hắn, gương mặt giãn ra. Từ giờ trở đi nàng vĩnh viễn là của hắn.

Hàn Tuấn Phong mặc lại y phục, nhẹ nhàng mở cửa thì thấy bóng dáng của quản gia, hình như đang tìm hắn. Dương như cũng nhìn thấy hắn, Lý quản gia chạy vội lại:

" Vương gia, không thể chẫm trễ, đến giờ vào triều rồi."

Hàn Tuấn Phong đưa một ngón tay lên môi ra hiệu cho quản gia khẽ tiếng, thấp giọng nói

" Hôm qua ta không có cẩn thận đã làm gẫy thành của chiếc giường, ngươi nhớ đi thay chiếc giường đó."

Lý quản gia hướng nhìn vào phòng, là Đường Uyển viên, chẳng phải là nơi của Hứa Thanh cô nương….

Là một người từng trải, Lý quản gia lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra đêm qua, vì sao mà sáng nay lão không thấy vương gia ở Lãnh Hàn lâu, nhưng kỳ thực vụ cái thành giường gãy thì lão không hiểu lắm nhưng cũng vâng dạ gật đầu.



Mặt trời gần lên đỉnh, Hứa Thanh mới thức dậy. Vừa cựa mình một chút mà đã thấy ê ẩm cả người, chẳng khác gì lúc nàng mới xuyên không cả. Hứa Thanh cố gắng gượng người dậy, mất một phút nàng mới nhớ được lý do của sự ê ẩm này…

Tên khốn kiếp…..Lần đầu tiên của nàng do hắn cướp mất. Dâm tặc, nếu ở thế kỷ 21 nàng sẽ lập tức kiện hắn ra tòa, cho hắn ngồi bóc lịch.

Vốn không quá đề cao vấn đề trinh tiết, Hứa Thanh chẳng buồn rơi nước mắt vì chuyện đêm qua nhưng nàng thật muốn băm vằm tên đó ra cho hả giận. Giờ thì sao, khi xuyên lại, chồng của nàng sẽ đánh giá nàng như thế nào.

Nói nàng hoàn toàn không để ý thực nói điêu, bảo nàng vì chuyện này mà khóc lóc thậm chí tự tử, nàng chưa điên…( em điên luôn rồi >0<)

Hứa Thanh quay lại nhìn, dấu tích trên giường không khỏi khiến nàng đỏ mặt, từng cảnh đêm qua tái diễn lại trước mặt nàng, tại sao nàng không phản kháng được chút nào hết vậy. Bực mình nàng đem rút hết đệm ra ném xuống đất. Một khắc, Hứa Thanh nhớ đến Bảo Bối và cái váy của mình.

Cái váy của nàng, trời ơi đã sớm tan nát; còn Bảo Bối thì đang ngái ngủ nằm trên chiếc bàn tròn, Hứa Thanh lấy cái chăn quấn quanh người, rồi chạy ra thay quần áo.

Đáng chết, khắp người nàng đều là kiệt tác của hắn. Hàn Tuấn Phong, không khiến ngươi trả món nợ ngày hôm nay, ta thề không yêu mèo nữa.( Đấy đấy, không để ý mà trả lại anh ấy không thiếu một xu…HT: ngươi muốn thử không… Á ta chạy )

Một nha hoàn vừa bước vào đưa cho Hứa Thanh chậu nước rửa mặt – theo lời dặn của quản gia, thì nhìn thấy đống chăn đệm ngổn ngang trên mặt đất. Hứa Thanh từ sau tầm bình phong bước ra, nhìn thấy ánh mắt nghi ngại của nha hoàn, bình thản nói

" Cô đem hộ tôi đống chăn đệm này vứt đi nhá."

" Vứt đi sao?" Nha hoàn ở phủ biết Hứa Thanh không có danh phận gì, thành ra đối với nàng không hạ mình bao giờ.

" Nếu cô thấy tiếc thì đem giặt đi rồi dùng lại. Ta không quan tâm." Nghe Hứa Thanh gắt gỏng, nha hoàn kia cũng chẳng muốn đôi co nữa, đặt chậu nước ở kệ rồi ôm đống chăn ra ngoài.

Hứa Thanh lẳng lặng đến gần chậu nước rửa mặt. Đến giờ nàng mới phát hiện cái thành giường bị gẫy… Chậc, cái giường này cũng cổ quá rồi…



" Lý Bá.." Hứa Thanh vừa gọi vừa chạy lại gần

" Có chuyện gì vậy.."

" Giường ở phòng ta bị…"

" Ta biết rồi, ta sẽ cho người tới thay."

" Thay…khoan. Lý Bá có thể không thay một cái giường theo ý ta."

Lý quản gia suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, nữ nhân nhỏ bé này không chừng sắp được vương gia cấp cho một danh phận, chu cấp cho nàng không phải là điều gì quá đáng.

" Cảm ơn." Hứa Thanh nói xong thì quay người bước đi. Về phòng cô vội lôi giấy bút ra phác hình cái giường mới, không thể quá cầu kỳ vì đây không phải thời hiện đại, không nàng sẽ bày vẽ sao cho đốt càng nhiều tiền của hắn càng tốt… Gối phải thay, cái gối cứng ngắc làm nàng cả đêm khó ngủ, cả chăn nữa, loại họa tiết này chỉ mấy bà già mới dùng, rồi đến chất liệu…

Đang mải mê vẽ hình, Hứa Thanh không có để ý ba tiểu thiếp của Hàn Tuấn Phong đang bước vào phòng nàng.

Cảm nhận có người phía sau,Hứa Thanh quay người lại và giật mình, ra là ba phù thủy đó.

" Có việc gì không?" Hứa Thanh thờ ơ hỏi, tâm trạng nàng hôm nay quả thực rất không tốt.

Một nha hoàn gương mặt mang theo phần gian xảo, chua ngoa tiến tới gần nàng

" Vô lễ, phu nhân chưa lên tiếng mà ngươi dám nói, lại còn ăn nói trống không, xem ta trừng phạt ngươi như thế nào."

Nha hoàn đó nói xong đưa tay lên ra ý muốn tát vào mặt nàng. Hứa Thanh nhìn theo bàn tay đó, cô ta dám.

" Ba…" Một thanh âm lãnh khốc vang lên.

" Ngươi, sao ngươi dám…."

" Phu nhân còn chưa nói gì ngươi đã lên tiếng. Bản thân ngươi hầu hạ nàng mà còn không biết phép tắc sao. So với ta một người không biết gì ai đáng chịu phạt hơn."

Hứa Thanh bình sinh không thích đánh người, đặc biệt là tát nhưng nha hoàn này quá ngang ngược rồi. Chưa kịp đúng tới một cọng lông của nàng, nha hoàn kia đã lãnh trọn một cái tát.

Quế Châu đứng đó cười khẩy, vỗ tay

" Tiểu muội quả thật mạnh mẽ. Nhanh như vậy đã được vương gia thị tẩm."

A, nha hoàn chết tiệt kia, không biết là đã nhìn thấy những gì trong đống chăn đệm mà chuyện hắn… và nàng chưa đầy nửa ngày tin này đã truyền tới tai ba phù thủy này.

" Phu nhân, là hiểu nhầm sao. Ta với ngươi trước nay đâu có quan hệ thân thiết gì."

" Tiểu muội à, ăn nói với tỷ tỷ cũng phải có lễ độ chút. Phải hay không để ta dạy bảo muội."

Cánh tay đưa lên của Quế Châu, vốn là muốn tát nàng bị giữ lại. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

" Phu nhân, người thật là hiền dịu khi vì một lỗi nhỏ bé này mà trừng phạt Hứa Thanh." Thiên Hạo siết chặt bàn tay của Quế Châu, đanh mắt nhìn nàng.

Quế Châu vội rụt tay lại, đoán được tình hình liền cùng ba người kia rút về, không dám đứng lâu tại nơi này.

Ba phù thủy kia vừa nhấc gót Thiên Hạo đã quay sang nhìn Hứa Thanh, ánh mắt nghi hoặc mang theo sự đau khổ. Hứa Thanh tránh ánh nhìn của anh, nàng biết anh đã nghe được chuyện đó…

" Chuyện đó có thật không Hứa Thanh, tên khốn đó đã cưỡng bức cô."

Không nỡ nhìn ánh mắt đau lòng của Thiên Hạo, Hứa Thanh quay ra khích anh ( rõ ràng người bị hại là nàng mà):

" Thiên Hạo à không Nhất Dương, anh có phải người thế kỷ 21 không vậy, đừng quá quan trọng hóa việc này."

" Cô phóng khoáng quá rồi đó, với cô thì ai cũng được à?" Thiên Hạo nói, ánh mắt chua xót nhìn nàng.

" Tất nhiên là không rồi. Theo Phật giáo, đời là một bề khổ, ngày một đứa bé sinh ra nó đã cất tiếng khóc vì biết mình khổ, trong khi những người khác cười. Vì vậy hãy sống một cuộc đời thật viên mãn để ngươi khác nhìn mà đau lòng ghen tị. Chuyện thì đã xảy ra rồi, tôi buồn làm gì cho khổ thêm, vấn đề là giờ tôi phải đối phó với hắn như thế nào…"

Hứa Thanh tươi cười nói, những lời này không chỉ là an ủi anh mà chính nàng đang tự khích lệ bản thân mình…


/76

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status