** Nghi vấn **
" Tại sao ta phải để cô ta dạy?"
" Vậy ngươi tự ngồi nghiên cứu võ công mà không cần thầy dạy à?"
" Tại sao ngươi không dạy ta?"
" Vì ta không biết dạy bước nhảy của nam. Không có vấn đề gì đâu, ngươi cứ vào đi, cô ấy là một giáo viên à quên sư phụ giỏi, nhưng ngươi phải gọi cô ấy là cô giáo."
" Lần trước ngươi không phải cùng tên Chiến Thiên Hạo đó nhảy múa đó sao…"
" Anh ấy biết nhảy, lý do ta sẽ giải thích khi về nhà, giờ bước vào đó đi…"
…
Đẩy được Hàn Tuấn Phong vào trong phòng tập không biết đã tốn của Hứa Thanh bao nhiêu kalo. Không an tâm, cô ngồi gần đó trông chừng hắn.
Gì thế này, cái cô giáo này, dạy học sinh kiểu gì mà uốn éo nhiều thế cơ chứ. Đã vậy miệng còn không ngừng kêu hắn ôm mình sát vào, mỗi động tác đều là phô diễn, gây ấn tượng, cần thiết không…
Hứa Thanh nhìn cảnh trước mắt, không nén nổi tức giận, hậm hực bước ra khỏi phòng. Đang đứng ở quầy bán cà phê tự động thì điện thoại của cô đổ chuông
" Alo…"
" Tiểu Thanh à, cha gọi điện báo cho con biết, cỗ máy thời gian sửa xong rồi. Con phải đưa tên đó tới đây ngay lập tức. Càng để lâu, di chứng thời gian càng dễ xảy ra."
" Cha… thật sự là sửa xong cỗ máy rồi."
" Tất nhiên, cha của con là ai chứ."
" Được rồi, con sẽ tìm cách."
…
Tắt máy điện thoại, trong lòng Hứa Thanh dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Không phải đây chính là giờ phút mà cô mong muốn sao, hắn vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời của cô, rồi cô sẽ tiến tiếp đến Standford. Lừa hắn đi, không phải là không có cách, chỉ là…
Đắm chìm trong dòng suy nghĩ, Hứa Thanh không để ý từ phía xa, một ánh nhìn sắc bén đang chĩa về phía mình.
…
" Buổi học thế nào?"
" Kỳ lạ."
" Mmm… Được rồi, ngươi đi tắm đi trong lúc ta nấu cơm."
" Ta không ăn cơm hôm nay đâu, tắm xong ngươi đưa ta đến chỗ này."
"Uhm…"
Hứa Thanh không khỏi thắc mắc, hắn ở đây chưa đến hai tuần thì quen thân với ai, lại còn đến mức ăn cơm tại nhà người đó. Không chừng hắn ngồi đâu đó bala bolo về việc mình là vương gia rồi bị dụ vào trại tâm thần cũng nên.
Vấn đề chính là hắn đã phớt lờ việc bữa cơm này do cô nấu. Dù hắn với cô sống không hòa thuận là mấy, nhưng từ trước tới nay hắn luôn để tâm đến cô, mọi việc cô làm… dù không phải theo cách bình thường. Cái cảm giác này… như thể hắn bỏ rơi cô vậy…
…
Hứa Thanh đang loay hoay tìm cách đỗ xe thì hắn đã lên tiếng
" Ngươi về đi, đừng đi theo ta. Còn nữa không cần nấu cơm tối đâu, ta không về ăn."
" Dư thừa, ta nấu cơm đâu phải chỉ để cho ngươi ăn."
Cô kéo nhanh cửa kính rồi phóng thắng. Được rồi, đâu tiên là bữa cơm trưa, giờ thì là cơm tối. Hắn quen với ai mà cô không biết chứ, ngang nhiên đuổi cô về. Đã thế thì đi mất xác luôn đi, đừng có về nữa.
Hứa Thanh tay không ngừng bấm điều khiển, cô chẳng còn tâm trí để để tâm vào cái gì đang trình chiếu trên tivi nữa, chiến tranh thế giới lần thứ ba có xảy ra chắc cô cũng không biết. Hứa Thanh đã đưa cho hắn số điện thoại và địa chỉ của mình, nói rằng lúc nào về thì nhờ người ta gọi điện cho cô. Giờ đã hơn 9h rồi mà cái điện thoại vẫn chưa đổ chuông…. Chết tiệt
Cộc! Cộc! Cộc.
" Hàn Tuấn Phong, sao ngươi về được đến đây vậy."
" Ta nhờ người ta trở về… Vũ Hứa Thanh, ngươi làm gì mà cau có vậy, ta đường đường là bậc vương gia chí tôn, có thể như đứa trẻ lạc đường sao."
…
Hứa Thanh bước vào trong phòng tắm, toan lấy đống quần áo đem ra giặt. Nhưng vừa cầm cái áo khoác ngoài của hắn thì mùi nước hoa đã sực vào mũi cô.
Bình thường cô vốn ít dùng nước hoa, có dùng cũng không dùng mùi nồng đến như vậy. Một suy nghĩ lóe lên trong đầu cô " Hắn đi tìm người đàn bà khác sao."
Được rồi, hắn sao có thể như thế được. Miệng thì không ngừng kêu cô là người đàn bà của hắn, giờ lại đi tìm người phụ nữ khác. Vũ Hứa Thanh, bình tĩnh nào, chằng có vấn đề gì cả, cô đâu quan tâm đến hắn…
…
Hàn Tuấn Phong không dám tin vào mắt mình nữa.
" Ngươi có gì nhìn ta chằm chằm vậy?" Hứa Thanh nói giọng lạnh tanh, nhưng trong lòng thi mìm cười đắc thắng.
" Vũ Hứa Thanh, ngươi đang tính làm trò gì vậy.."
" Ta chẳng tính làm trò gì cả"
Được, đúng là cô đang tính làm trò gì đó. Chính Hứa Thanh cũng không hiểu nổi, tại sao mình lại bước ra khỏi phòng tắm với chiếc váy ngủ gợi cảm đến như thế này… Tóm lại, cuộc chiến này là do hắn bắt đầu trước thôi, trong cuộc chiến này, cô không cho phép mình là người thua cuộc.
Hứa Thanh ngồi sấy tóc, cố gắng hất tóc về phía sau một cách gợi cảm nhất có thể.
Có tiếng tắt đèn, hắn đang cử động, có tiếng động từ giường, hắn đang tiến lại gần cô???
Được rồi, cô không sinh ra để làm những cái trò quyến rũ đàn ông như thế này, nhưng hình như không tồi với lần đâu tiên.
Im ắng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Hứa Thanh lấy làm lạ, quay người lại
" Hàn Tuấn Phong, Hàn Tuấn Phong, ngươi đùa ta đấy à."
" Ngươi ồn quá đó, ta rất mệt, tắt đèn đi ngủ đi."
Hàn Tuấn Phong, ngươi nhất định là đang đùa ta.
" Tại sao ta phải để cô ta dạy?"
" Vậy ngươi tự ngồi nghiên cứu võ công mà không cần thầy dạy à?"
" Tại sao ngươi không dạy ta?"
" Vì ta không biết dạy bước nhảy của nam. Không có vấn đề gì đâu, ngươi cứ vào đi, cô ấy là một giáo viên à quên sư phụ giỏi, nhưng ngươi phải gọi cô ấy là cô giáo."
" Lần trước ngươi không phải cùng tên Chiến Thiên Hạo đó nhảy múa đó sao…"
" Anh ấy biết nhảy, lý do ta sẽ giải thích khi về nhà, giờ bước vào đó đi…"
…
Đẩy được Hàn Tuấn Phong vào trong phòng tập không biết đã tốn của Hứa Thanh bao nhiêu kalo. Không an tâm, cô ngồi gần đó trông chừng hắn.
Gì thế này, cái cô giáo này, dạy học sinh kiểu gì mà uốn éo nhiều thế cơ chứ. Đã vậy miệng còn không ngừng kêu hắn ôm mình sát vào, mỗi động tác đều là phô diễn, gây ấn tượng, cần thiết không…
Hứa Thanh nhìn cảnh trước mắt, không nén nổi tức giận, hậm hực bước ra khỏi phòng. Đang đứng ở quầy bán cà phê tự động thì điện thoại của cô đổ chuông
" Alo…"
" Tiểu Thanh à, cha gọi điện báo cho con biết, cỗ máy thời gian sửa xong rồi. Con phải đưa tên đó tới đây ngay lập tức. Càng để lâu, di chứng thời gian càng dễ xảy ra."
" Cha… thật sự là sửa xong cỗ máy rồi."
" Tất nhiên, cha của con là ai chứ."
" Được rồi, con sẽ tìm cách."
…
Tắt máy điện thoại, trong lòng Hứa Thanh dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Không phải đây chính là giờ phút mà cô mong muốn sao, hắn vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời của cô, rồi cô sẽ tiến tiếp đến Standford. Lừa hắn đi, không phải là không có cách, chỉ là…
Đắm chìm trong dòng suy nghĩ, Hứa Thanh không để ý từ phía xa, một ánh nhìn sắc bén đang chĩa về phía mình.
…
" Buổi học thế nào?"
" Kỳ lạ."
" Mmm… Được rồi, ngươi đi tắm đi trong lúc ta nấu cơm."
" Ta không ăn cơm hôm nay đâu, tắm xong ngươi đưa ta đến chỗ này."
"Uhm…"
Hứa Thanh không khỏi thắc mắc, hắn ở đây chưa đến hai tuần thì quen thân với ai, lại còn đến mức ăn cơm tại nhà người đó. Không chừng hắn ngồi đâu đó bala bolo về việc mình là vương gia rồi bị dụ vào trại tâm thần cũng nên.
Vấn đề chính là hắn đã phớt lờ việc bữa cơm này do cô nấu. Dù hắn với cô sống không hòa thuận là mấy, nhưng từ trước tới nay hắn luôn để tâm đến cô, mọi việc cô làm… dù không phải theo cách bình thường. Cái cảm giác này… như thể hắn bỏ rơi cô vậy…
…
Hứa Thanh đang loay hoay tìm cách đỗ xe thì hắn đã lên tiếng
" Ngươi về đi, đừng đi theo ta. Còn nữa không cần nấu cơm tối đâu, ta không về ăn."
" Dư thừa, ta nấu cơm đâu phải chỉ để cho ngươi ăn."
Cô kéo nhanh cửa kính rồi phóng thắng. Được rồi, đâu tiên là bữa cơm trưa, giờ thì là cơm tối. Hắn quen với ai mà cô không biết chứ, ngang nhiên đuổi cô về. Đã thế thì đi mất xác luôn đi, đừng có về nữa.
Hứa Thanh tay không ngừng bấm điều khiển, cô chẳng còn tâm trí để để tâm vào cái gì đang trình chiếu trên tivi nữa, chiến tranh thế giới lần thứ ba có xảy ra chắc cô cũng không biết. Hứa Thanh đã đưa cho hắn số điện thoại và địa chỉ của mình, nói rằng lúc nào về thì nhờ người ta gọi điện cho cô. Giờ đã hơn 9h rồi mà cái điện thoại vẫn chưa đổ chuông…. Chết tiệt
Cộc! Cộc! Cộc.
" Hàn Tuấn Phong, sao ngươi về được đến đây vậy."
" Ta nhờ người ta trở về… Vũ Hứa Thanh, ngươi làm gì mà cau có vậy, ta đường đường là bậc vương gia chí tôn, có thể như đứa trẻ lạc đường sao."
…
Hứa Thanh bước vào trong phòng tắm, toan lấy đống quần áo đem ra giặt. Nhưng vừa cầm cái áo khoác ngoài của hắn thì mùi nước hoa đã sực vào mũi cô.
Bình thường cô vốn ít dùng nước hoa, có dùng cũng không dùng mùi nồng đến như vậy. Một suy nghĩ lóe lên trong đầu cô " Hắn đi tìm người đàn bà khác sao."
Được rồi, hắn sao có thể như thế được. Miệng thì không ngừng kêu cô là người đàn bà của hắn, giờ lại đi tìm người phụ nữ khác. Vũ Hứa Thanh, bình tĩnh nào, chằng có vấn đề gì cả, cô đâu quan tâm đến hắn…
…
Hàn Tuấn Phong không dám tin vào mắt mình nữa.
" Ngươi có gì nhìn ta chằm chằm vậy?" Hứa Thanh nói giọng lạnh tanh, nhưng trong lòng thi mìm cười đắc thắng.
" Vũ Hứa Thanh, ngươi đang tính làm trò gì vậy.."
" Ta chẳng tính làm trò gì cả"
Được, đúng là cô đang tính làm trò gì đó. Chính Hứa Thanh cũng không hiểu nổi, tại sao mình lại bước ra khỏi phòng tắm với chiếc váy ngủ gợi cảm đến như thế này… Tóm lại, cuộc chiến này là do hắn bắt đầu trước thôi, trong cuộc chiến này, cô không cho phép mình là người thua cuộc.
Hứa Thanh ngồi sấy tóc, cố gắng hất tóc về phía sau một cách gợi cảm nhất có thể.
Có tiếng tắt đèn, hắn đang cử động, có tiếng động từ giường, hắn đang tiến lại gần cô???
Được rồi, cô không sinh ra để làm những cái trò quyến rũ đàn ông như thế này, nhưng hình như không tồi với lần đâu tiên.
Im ắng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Hứa Thanh lấy làm lạ, quay người lại
" Hàn Tuấn Phong, Hàn Tuấn Phong, ngươi đùa ta đấy à."
" Ngươi ồn quá đó, ta rất mệt, tắt đèn đi ngủ đi."
Hàn Tuấn Phong, ngươi nhất định là đang đùa ta.
/76
|