** Rời bỏ**
Tất cả đã được chuẩn bị, nàng thật sự quyết định vứt bỏ hắn, phủ nhận tình cảm của chính mình, vứt bỏ mọi thứ giữa hai người.
_______________________________________________________
Trước ánh mắt kinh ngạc của những người xung quanh, Hàn Tuấn Phong đuổi theo Hứa Thanh ra ngoài. Hứa Thanh đang đứng ở ngoài ban công khách sạn, ngắm nhìn Bắc Kinh về đêm.
Lòng cô rối bời, nước mắt chảy xuống lúc nào mà không hay biết.
" Vũ Hứa Thanh, ngươi rốt cuộc muốn làm trò gì ?"
Tay đưa lên quệt nước mắt, hít một hơi dài, Hứa Thanh quay lại nhìn hắn với một gương mặt thản nhiên không thể tưởng được
" Câu này phải để tôi hoi mới đúng, thưa vương gia. Rốt cuộc là ngài muốn hạnh hạ tôi đến bao giờ."
" Hành hạ… ta hành hạ ngươi khi nào…?" Hàn Tuấn Phong nhìn cô khó hiểu, trong suốt thời gian qua, cô là người duy nhất hắn quan tâm tới như vậy
" Uhm.. well… cho dù tôi không nhớ được chính xác đó là ngày nào tháng nào, nhưng tôi nhớ rất rõ cái đêm tôi đạp cửa phòng Mẫu Đơn để ngăn vương gia làm nhục cô ấy. Oh… và tôi biết rõ từ đó chúng ta có thù oán. Và trên dưới mười lần ngài nói sẽ không ngừng hạnh hạ tôi, hễ cứ mở miệng ra là đòi cắt tay cắt chân không thì dùng cực hình. Nhớ cái ngày ngài bắt được tôi bỏ trốn chứ, nếu không phải Thiên Hạo đến kịp tôi đã lãnh trận roi đó. Tôi không quan tâm ngài như thế nào nhưng tôi cầu xin ngài, đừng làm những trò như thế này nữa. Vương gia, nếu ngài ghét tôi thì tại sao lại hôn tôi, cướp đi trinh tiết của tôi? Nếu ngài ghét tôi, tại sao không thật sự giết chết con mèo của tôi, tại sao lại dọn đến phòng tôi ở, tìm cách làm cho tôi có thai. Tôi không yêu ngài tại sao bắt tôi cưới ngài. Ngài… chính ngài đang hành hạ tôi theo cách đó. Tôi… tôi không yêu ngài, vậy mà… tại sao lại làm những việc đó. Chúa ơi… tôi không muốn yêu ngài… tôi không muốn phải lòng với ngài… vì vậy làm ơn… Dừng những việc ngài đang làm lại đi. Đừng trở nên tốt đẹp như vậy nữa, cứ là một vương gia lãnh khốc vô tình mà tôi ghét…"
Hứa Thanh nói một hơi dài, nhưng khi phải thú nhận những cảm nhận sâu thẳm trong lòng, cô khó khăn kiếm chế, òa lên nức nở.
Hàn Tuấn Phong đứng đó nhìn cô lạnh lùng, bình thản. Đầu khẽ nghiêng nhẹ về một bên. Hắn giang rộng vòng tay ôm Hứa Thanh vào lòng, mặc cho cô vùi mặt vào ngực hắn mà nức nở. Giá như Hứa Thanh trong một giây đó thôi ngẩng mặt lên nhìn hắn, thay vì khóc, cô sẽ muốn tặng cho hắn một cái tát… Trên gương mặt tuấn mỹ, nụ cười không thể tắt…
…
" Xin lỗi, tôi không cắt ngang điều gì chứ."
" Không, không, không có gì đâu." Hứa Thanh vội vàng đẩy hắn ra khi nghe giọng Viên Tử bên cạnh
" Oh, chị khá chắc về điều này nhưng chị chỉ muốn ra hỏi cho đúng phép lịch sự thôi. Tuấn Phong, anh có cần em trở về không hay là làm lành với bạn gái rồi."
" Tôi…"
" Thật ra, em sẽ trở anh ấy về. Và nhân tiện, chúng em không như chị nói đâu… Uhm, bọn em…"
" OMG… vậy những gì Tuấn Phong nói với chị là thật sao, anh ta là … gay???"
" Uhm… what?" Hứa Thanh trố mắt ra nhìn Viên Tử, cô biết điều này rất tệ nhưng chưa bao giờ nghĩ là nó sẽ tệ đến mức như thế này. Được rồi, đâm lao thì phải theo lao
" Yeah… well, sự thật là vậy đấy. Rất vui được nói chuyện với chị, em phải đi đây."
Nói xong, cô kéo vội Hàn Tuấn Phong xuống bãi để xe.
…
" Được rồi, có thể ta không thân thuộc với thế giới của ngươi lắm, nhưng chắc chắn đây không phải là đường trở về nhà."
" Đây chính xác là đường trở về nhà mà, chỉ là " nhà ", tùy theo cách ngươi hiểu thôi."
Hứa Thanh hai tay nắm chặt vô lăng, quyết định của cô chưa hề lay chuyển trước khi cùng hắn tham dự bữa tiệc này. Máy thời gian đã được sửa… và hắn sẽ phải trở về. Nhưng trong lòng cô bây giờ lại ngổn ngang, rối bời hơn bao giờ hết. Dường như chỉ hai phút trước đây, cô nhận ra mình đã phải lòng hắn. Và chỉ riêng điều này thôi có thể sẽ thay đổi quyết định của cô, toàn bộ cuộc sống của cô.
Thừa nhận tình yêu với hắn, cũng đồng nghĩa với việc cô chọn sống cùng hắn ở quá khứ, nơi thuộc về hắn. Cô đã ngồi lướt web, đọc không dưới mười truyện xuyên không mà nhân vật nữ đã ở lại bên nam nhân vật chính ở thời cổ đại. Nhưng họ đa phần là thực thể đã chết ở hiện tại, vốn không thể có lựa chọn khác. Nhưng cô thì khác, cô có quyền chọn lựa… Và cô biết rằng mình không hề sắn sàng từ bỏ thế giới này, cuộc sống này. Truyện Tiên Hiệp - TruyệnYY.com
Cô thật sự may mắn khi Hàn Tuấn Phong không nhận ra những giọt nước mắt đang lăn dài trên má… vì cô bắt hắn ngồi ghế sau.
…
Hứa Thanh rẽ qua cổng của khu biệt thự, vốn đã mở sẵn.
" Hứa Thanh, đây là nhà của cha ngươi phải không? Ngươi rốt cuộc muốn làm gì."
" Uhm, ok, ngươi có hai lựa chọn. Hoặc là theo ta vào trong và trở về nhà của ngươi hoặc là chúng ta thành kẻ thù của nhau, chọn cách nào đây?"
" … "
Hàn Tuấn Phong bước theo Hứa Thanh vào trong nhà, không phải vì hắn thỏa hiệp…
…
" Cha già, bật cái máy chết tiệt đó lên đi."
" Tiểu Thanh, một lần nữa, nếu con còn coi khinh phát minh vĩ đại của cha… "
" Yep, con không quan tâm. Bật nó lên đi."
Chẳng cần đến 5 phút, luồng ánh sáng đã xuất hiện giữa cảnh cổng tròn, nó như một cơn lốc nằm ngang, không ngừng gây ra những tia điện bé xíu xung quanh.
Cô xoay người lại mặt đối mặt với hắn " Nghe này, ngươi không thuộc về thế giới của ta, và ta cũng vậy…"
" Chẳng phải ngươi phải lòng ta sao?" Hắn cười mỉa
" Stop that…, cô hét lên, nghe đây, cho dù tôi có thật sự yêu anh đi chăng nữa, xì, anh biết không, không quan trọng. Nếu tôi không thể sống thì tình yêu đâu thể tồn tại, vì vậy bước qua cánh cửa thời gian đó đi. Cứ coi như mọi chuyện xảy ra chỉ như một giấc mơ. Ah… đây là quần áo, kiếm và … ừm… tóc giả."
Hàn Tuấn Phong đưa một tay ra cầm lấy đống đồ. Tất cả đã được chuẩn bị, nàng thật sự quyết định vứt bỏ hắn, phủ nhận tình cảm của chính mình, vứt bỏ mọi thứ giữa hai người.
Cạch! Cạch!
" Hàn Tuấn Phong, ngươi…"
Hàn Tuấn Phong phi người về phía cánh cổng, cuốn vào trong vòng xoắn và biến mất chỉ trong nháy mắt. Vì đặt ở chế độ tiết kiệm điện, ngay sau khi Hàn Tuấn Phong biến mất trong luồng sáng, máy thời gian tự động ngắt nguồn điện. Không gian trở nên tĩnh lặng một cách đáng sợ…
" Thế Hiên…" Giọng Bằng Kiều run run, tại sao mọi chuyện lại luôn đi theo chiều hướng này.
" Sở cảnh sát, ngay bây giờ…"
Tất cả đã được chuẩn bị, nàng thật sự quyết định vứt bỏ hắn, phủ nhận tình cảm của chính mình, vứt bỏ mọi thứ giữa hai người.
_______________________________________________________
Trước ánh mắt kinh ngạc của những người xung quanh, Hàn Tuấn Phong đuổi theo Hứa Thanh ra ngoài. Hứa Thanh đang đứng ở ngoài ban công khách sạn, ngắm nhìn Bắc Kinh về đêm.
Lòng cô rối bời, nước mắt chảy xuống lúc nào mà không hay biết.
" Vũ Hứa Thanh, ngươi rốt cuộc muốn làm trò gì ?"
Tay đưa lên quệt nước mắt, hít một hơi dài, Hứa Thanh quay lại nhìn hắn với một gương mặt thản nhiên không thể tưởng được
" Câu này phải để tôi hoi mới đúng, thưa vương gia. Rốt cuộc là ngài muốn hạnh hạ tôi đến bao giờ."
" Hành hạ… ta hành hạ ngươi khi nào…?" Hàn Tuấn Phong nhìn cô khó hiểu, trong suốt thời gian qua, cô là người duy nhất hắn quan tâm tới như vậy
" Uhm.. well… cho dù tôi không nhớ được chính xác đó là ngày nào tháng nào, nhưng tôi nhớ rất rõ cái đêm tôi đạp cửa phòng Mẫu Đơn để ngăn vương gia làm nhục cô ấy. Oh… và tôi biết rõ từ đó chúng ta có thù oán. Và trên dưới mười lần ngài nói sẽ không ngừng hạnh hạ tôi, hễ cứ mở miệng ra là đòi cắt tay cắt chân không thì dùng cực hình. Nhớ cái ngày ngài bắt được tôi bỏ trốn chứ, nếu không phải Thiên Hạo đến kịp tôi đã lãnh trận roi đó. Tôi không quan tâm ngài như thế nào nhưng tôi cầu xin ngài, đừng làm những trò như thế này nữa. Vương gia, nếu ngài ghét tôi thì tại sao lại hôn tôi, cướp đi trinh tiết của tôi? Nếu ngài ghét tôi, tại sao không thật sự giết chết con mèo của tôi, tại sao lại dọn đến phòng tôi ở, tìm cách làm cho tôi có thai. Tôi không yêu ngài tại sao bắt tôi cưới ngài. Ngài… chính ngài đang hành hạ tôi theo cách đó. Tôi… tôi không yêu ngài, vậy mà… tại sao lại làm những việc đó. Chúa ơi… tôi không muốn yêu ngài… tôi không muốn phải lòng với ngài… vì vậy làm ơn… Dừng những việc ngài đang làm lại đi. Đừng trở nên tốt đẹp như vậy nữa, cứ là một vương gia lãnh khốc vô tình mà tôi ghét…"
Hứa Thanh nói một hơi dài, nhưng khi phải thú nhận những cảm nhận sâu thẳm trong lòng, cô khó khăn kiếm chế, òa lên nức nở.
Hàn Tuấn Phong đứng đó nhìn cô lạnh lùng, bình thản. Đầu khẽ nghiêng nhẹ về một bên. Hắn giang rộng vòng tay ôm Hứa Thanh vào lòng, mặc cho cô vùi mặt vào ngực hắn mà nức nở. Giá như Hứa Thanh trong một giây đó thôi ngẩng mặt lên nhìn hắn, thay vì khóc, cô sẽ muốn tặng cho hắn một cái tát… Trên gương mặt tuấn mỹ, nụ cười không thể tắt…
…
" Xin lỗi, tôi không cắt ngang điều gì chứ."
" Không, không, không có gì đâu." Hứa Thanh vội vàng đẩy hắn ra khi nghe giọng Viên Tử bên cạnh
" Oh, chị khá chắc về điều này nhưng chị chỉ muốn ra hỏi cho đúng phép lịch sự thôi. Tuấn Phong, anh có cần em trở về không hay là làm lành với bạn gái rồi."
" Tôi…"
" Thật ra, em sẽ trở anh ấy về. Và nhân tiện, chúng em không như chị nói đâu… Uhm, bọn em…"
" OMG… vậy những gì Tuấn Phong nói với chị là thật sao, anh ta là … gay???"
" Uhm… what?" Hứa Thanh trố mắt ra nhìn Viên Tử, cô biết điều này rất tệ nhưng chưa bao giờ nghĩ là nó sẽ tệ đến mức như thế này. Được rồi, đâm lao thì phải theo lao
" Yeah… well, sự thật là vậy đấy. Rất vui được nói chuyện với chị, em phải đi đây."
Nói xong, cô kéo vội Hàn Tuấn Phong xuống bãi để xe.
…
" Được rồi, có thể ta không thân thuộc với thế giới của ngươi lắm, nhưng chắc chắn đây không phải là đường trở về nhà."
" Đây chính xác là đường trở về nhà mà, chỉ là " nhà ", tùy theo cách ngươi hiểu thôi."
Hứa Thanh hai tay nắm chặt vô lăng, quyết định của cô chưa hề lay chuyển trước khi cùng hắn tham dự bữa tiệc này. Máy thời gian đã được sửa… và hắn sẽ phải trở về. Nhưng trong lòng cô bây giờ lại ngổn ngang, rối bời hơn bao giờ hết. Dường như chỉ hai phút trước đây, cô nhận ra mình đã phải lòng hắn. Và chỉ riêng điều này thôi có thể sẽ thay đổi quyết định của cô, toàn bộ cuộc sống của cô.
Thừa nhận tình yêu với hắn, cũng đồng nghĩa với việc cô chọn sống cùng hắn ở quá khứ, nơi thuộc về hắn. Cô đã ngồi lướt web, đọc không dưới mười truyện xuyên không mà nhân vật nữ đã ở lại bên nam nhân vật chính ở thời cổ đại. Nhưng họ đa phần là thực thể đã chết ở hiện tại, vốn không thể có lựa chọn khác. Nhưng cô thì khác, cô có quyền chọn lựa… Và cô biết rằng mình không hề sắn sàng từ bỏ thế giới này, cuộc sống này. Truyện Tiên Hiệp - TruyệnYY.com
Cô thật sự may mắn khi Hàn Tuấn Phong không nhận ra những giọt nước mắt đang lăn dài trên má… vì cô bắt hắn ngồi ghế sau.
…
Hứa Thanh rẽ qua cổng của khu biệt thự, vốn đã mở sẵn.
" Hứa Thanh, đây là nhà của cha ngươi phải không? Ngươi rốt cuộc muốn làm gì."
" Uhm, ok, ngươi có hai lựa chọn. Hoặc là theo ta vào trong và trở về nhà của ngươi hoặc là chúng ta thành kẻ thù của nhau, chọn cách nào đây?"
" … "
Hàn Tuấn Phong bước theo Hứa Thanh vào trong nhà, không phải vì hắn thỏa hiệp…
…
" Cha già, bật cái máy chết tiệt đó lên đi."
" Tiểu Thanh, một lần nữa, nếu con còn coi khinh phát minh vĩ đại của cha… "
" Yep, con không quan tâm. Bật nó lên đi."
Chẳng cần đến 5 phút, luồng ánh sáng đã xuất hiện giữa cảnh cổng tròn, nó như một cơn lốc nằm ngang, không ngừng gây ra những tia điện bé xíu xung quanh.
Cô xoay người lại mặt đối mặt với hắn " Nghe này, ngươi không thuộc về thế giới của ta, và ta cũng vậy…"
" Chẳng phải ngươi phải lòng ta sao?" Hắn cười mỉa
" Stop that…, cô hét lên, nghe đây, cho dù tôi có thật sự yêu anh đi chăng nữa, xì, anh biết không, không quan trọng. Nếu tôi không thể sống thì tình yêu đâu thể tồn tại, vì vậy bước qua cánh cửa thời gian đó đi. Cứ coi như mọi chuyện xảy ra chỉ như một giấc mơ. Ah… đây là quần áo, kiếm và … ừm… tóc giả."
Hàn Tuấn Phong đưa một tay ra cầm lấy đống đồ. Tất cả đã được chuẩn bị, nàng thật sự quyết định vứt bỏ hắn, phủ nhận tình cảm của chính mình, vứt bỏ mọi thứ giữa hai người.
Cạch! Cạch!
" Hàn Tuấn Phong, ngươi…"
Hàn Tuấn Phong phi người về phía cánh cổng, cuốn vào trong vòng xoắn và biến mất chỉ trong nháy mắt. Vì đặt ở chế độ tiết kiệm điện, ngay sau khi Hàn Tuấn Phong biến mất trong luồng sáng, máy thời gian tự động ngắt nguồn điện. Không gian trở nên tĩnh lặng một cách đáng sợ…
" Thế Hiên…" Giọng Bằng Kiều run run, tại sao mọi chuyện lại luôn đi theo chiều hướng này.
" Sở cảnh sát, ngay bây giờ…"
/76
|