Hứa Thanh thức giấc vào buổi sáng, hắn đã sớm vào triều. Nàng lặng người trên giường… Hình như chỉ vừa mới ngày hôm qua, nàng vẫn còn là một người vô lo vô nghĩ… tất nhiên là ngoại trừ vụ bị Mẫu Đơn hãm hại… Và bây giờ thì nàng đang là một người phụ nữ mang thai.
Nàng khẽ kéo Bảo Bối vào ôm trong lòng… Hứa Thanh bỗng ước giá như mọi thứ có thể đơn giản như cách Bảo Bối thức dậy mỗi ngày.
…
Hứa Thanh bước ra ngoài phố cho khuây khỏa, và tất nhiên lần này Tử Lôi thề sống chết đi theo bảo vệ nàng. Nếu chuyện như lần trước còn xảy ra, chắc hắn không giữ nổi mạng sống.
Giữa đường, Hứa Thanh bắt gặp một cảnh hỗn loạn.
Một người đàn ông trong bộ quần áo có thể đoán là gia nhân của nhà nào đó, đang nổi cơn tam bành, trên tay cầm một đứa trẻ sơ sinh.
" Yêu phụ này tránh ra, việc của ngươi là sinh ra đứa bé này, việc còn lại phủ huyện sẽ chăm lo, còn không mau buông ra."
Khung cảnh thấp, một người phụ nữ khá trẻ, tóc tai, quần áo bú xù đang ôm chân người đàn ông gào khóc
" Cầu xin ông, tôi cầu xin ông, anh ấy có thể không chấp nhận tôi, nhưng xin đừng tước nó đi khỏi tôi. Con tôi…"
Hứa Thanh nhìn đứa bé trên tay người đàn ông mà cảm thấy bụng mình nhói lên. Một cảm giác nôn nao dâng lên trong dạ dày của nàng.
Người phụ nữ không ngừng gào khóc níu chân người đàn ông lại, dường như có vẻ rất đuối sức nhưng trước bao nhiêu cái đánh đập của người đàn ông đó vẫn quyết không buông tay. Những người trên phố cũng túm tụm đông lại nhưng không ai làm gì… Có lẽ danh thế của người đàn ông này không hề kém chút nào… ít ra thì đủ đề giữ cho những người dân im lặng.
Hứa Thanh đứng đó nhìn, cảm nhận như từng cái đánh của người đàn ông không phải đang đánh vào người phụ nữ đó mà chính xác là đang đánh vào nàng.
Sau hai lời trao đổi, Tử Lôi tiến thẳng đên chặn người đàn ông kia lại, Hứa Thanh bế đứa bé tiến lại gần người phụ nữ. Người phụ nữ nhìn thấy đứa bé vội vàng lao đến ôm chặt lấy nó. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Chỉ cần xem qua tình hình, cộng với kiến thức phim cổ trang nàng biết chuyện gì đã xảy ra
" Người đàn ông đó sẽ mang đứa bé đi, cho nó một cuộc sống tốt hơn. Cô còn trẻ như vậy có thể bắt đầu lại mà."
Nàng nhẹ nhàng cất giọng an ủi, dù biết rằng những lời mình nói có vẻ hơi vô duyên thật.
Người phụ nữ ngước mắt nhìn Hứa Thanh, gương mặt đỏ ngầu nhìn nàng đầy trách móc
" Cô có từng làm mẹ chưa, tại sao một người phụ nữ như cô lại có thể nói ra những lời đó. Đây là con ruột của tôi, sinh mạng mà tôi tạo ra, sao có thể vứt bỏ kia chứ."
" Bảo Bối của mẹ, con đừng lo mẹ có chết cũng không để ai mang con đi đâu."
Hứa Thanh nhìn đứa trẻ, nó thật đang yêu… và hình như không có gì liên quan đến định nghĩa của nàng về một đứa trẻ… là ầm ĩ và tã bẩn…
…
Cuối cùng Hứa Thanh cũng dùng danh nghĩa của vương gia để an bài cho người phụ nữ kia. Trên đường đi, nàng không ngừng đặt tay lên bụng. Nàng có thể cảm nhận sự sống từ đó. Những lời nói của người phụ nữ cứ ám ảnh lấy nàng, sẽ ra sao nếu vứt bỏ. Đôi mắt trong sáng của đứa trẻ nhìn nàng, trong bỗng chốc, đứa trẻ nàng mang trong bụng cho nàng cảm giác hạnh phúc, hoan hỉ. Đứa bé của nàng cũng sẽ xinh đẹp như vậy chứ.
Nàng về nhà và nằm bệt trên giường. Hứa Thanh chỉ thực sự tỉnh khi nàng nhận ra rằng, mang trong mình một sinh mạng không phải là một điều kinh khủng tới mức không thể chấp nhận được. Bằng một cách nào đấy, đứa bé này thật sự là một món quà được gửi tặng …
Hứa Thanh cảm thấy sự có mặt của đứa trẻ mới thiêng liêng làm sao. Những nỗi sợ, những bóng đêm đang được sáng rọi…
Vì lẽ gì ư, có lẽ vì dẫu có chuyện gì xảy ra, nàng biết, hắn sẽ ở bên mẹ con nàng. Và có lẽ vì nàng đang mang thai đứa con của hắn, đứa con của hai người…
…
Hàn Tuấn Phong vừa bước vào chính điện đã bất ngờ bởi cạnh tượng trước mắt, Hứa Thanh đang sắp xếp mọi thứ cho hôn lễ mà hắn đang dự định hoãn lại.
Hắn tiến lại gần và hiển nhiên là làm nàng giật mình
" Ngươi có sao không?"
" Ta chỉ mang thai chứ đâu có mắc bệnh hiểm nghèo."
"Những việc này, nếu ngươi không thích ta sẽ cho người dỡ xuống. Còn chuyện đứa bé…"
" Ngươi không tính cũng cho người dỡ xuống luôn chứ." Hứa Thanh lên giọng đùa cợt.
"…"
Trong 2s, nàng nhận ra rằng với hắn thì câu nói ấy không hề mang nghĩa đùa cợt tý nào. Nàng nhanh nhẹn khoác tay mình vào tay hắn
"Nếu ngươi dám làm thế, để xem ta xử lí ngươi thế nào.
Hàn Tuấn Phong, ta biết ngươi muốn chuẩn bị hôn lễ. Nếu muốn vậy thì thứ nhất phải tổ chức theo ý ta, và hôn lễ phải xảy ra sớm một chút… Ta không muốn để bụng phát bự lên rồi mới …"
Chưa kịp nói hết câu, Hàn Tuấn Phong đã nhấc nàng bế vào phòng ngủ. Hàn Tuấn Phong siết chặt Hứa Thanh vào lòng, nếu lời nói có thể diễn tả toàn bộ niềm hạnh phúc của hắn bây giờ, thì thế giới này không đủ giấy mực để viết.
…
" Hàn Tuấn Phong, dừng lại ngay. Từ giờ đến lúc ta sinh, ta cấm tiệt ngươi…"
Nàng khẽ kéo Bảo Bối vào ôm trong lòng… Hứa Thanh bỗng ước giá như mọi thứ có thể đơn giản như cách Bảo Bối thức dậy mỗi ngày.
…
Hứa Thanh bước ra ngoài phố cho khuây khỏa, và tất nhiên lần này Tử Lôi thề sống chết đi theo bảo vệ nàng. Nếu chuyện như lần trước còn xảy ra, chắc hắn không giữ nổi mạng sống.
Giữa đường, Hứa Thanh bắt gặp một cảnh hỗn loạn.
Một người đàn ông trong bộ quần áo có thể đoán là gia nhân của nhà nào đó, đang nổi cơn tam bành, trên tay cầm một đứa trẻ sơ sinh.
" Yêu phụ này tránh ra, việc của ngươi là sinh ra đứa bé này, việc còn lại phủ huyện sẽ chăm lo, còn không mau buông ra."
Khung cảnh thấp, một người phụ nữ khá trẻ, tóc tai, quần áo bú xù đang ôm chân người đàn ông gào khóc
" Cầu xin ông, tôi cầu xin ông, anh ấy có thể không chấp nhận tôi, nhưng xin đừng tước nó đi khỏi tôi. Con tôi…"
Hứa Thanh nhìn đứa bé trên tay người đàn ông mà cảm thấy bụng mình nhói lên. Một cảm giác nôn nao dâng lên trong dạ dày của nàng.
Người phụ nữ không ngừng gào khóc níu chân người đàn ông lại, dường như có vẻ rất đuối sức nhưng trước bao nhiêu cái đánh đập của người đàn ông đó vẫn quyết không buông tay. Những người trên phố cũng túm tụm đông lại nhưng không ai làm gì… Có lẽ danh thế của người đàn ông này không hề kém chút nào… ít ra thì đủ đề giữ cho những người dân im lặng.
Hứa Thanh đứng đó nhìn, cảm nhận như từng cái đánh của người đàn ông không phải đang đánh vào người phụ nữ đó mà chính xác là đang đánh vào nàng.
Sau hai lời trao đổi, Tử Lôi tiến thẳng đên chặn người đàn ông kia lại, Hứa Thanh bế đứa bé tiến lại gần người phụ nữ. Người phụ nữ nhìn thấy đứa bé vội vàng lao đến ôm chặt lấy nó. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Chỉ cần xem qua tình hình, cộng với kiến thức phim cổ trang nàng biết chuyện gì đã xảy ra
" Người đàn ông đó sẽ mang đứa bé đi, cho nó một cuộc sống tốt hơn. Cô còn trẻ như vậy có thể bắt đầu lại mà."
Nàng nhẹ nhàng cất giọng an ủi, dù biết rằng những lời mình nói có vẻ hơi vô duyên thật.
Người phụ nữ ngước mắt nhìn Hứa Thanh, gương mặt đỏ ngầu nhìn nàng đầy trách móc
" Cô có từng làm mẹ chưa, tại sao một người phụ nữ như cô lại có thể nói ra những lời đó. Đây là con ruột của tôi, sinh mạng mà tôi tạo ra, sao có thể vứt bỏ kia chứ."
" Bảo Bối của mẹ, con đừng lo mẹ có chết cũng không để ai mang con đi đâu."
Hứa Thanh nhìn đứa trẻ, nó thật đang yêu… và hình như không có gì liên quan đến định nghĩa của nàng về một đứa trẻ… là ầm ĩ và tã bẩn…
…
Cuối cùng Hứa Thanh cũng dùng danh nghĩa của vương gia để an bài cho người phụ nữ kia. Trên đường đi, nàng không ngừng đặt tay lên bụng. Nàng có thể cảm nhận sự sống từ đó. Những lời nói của người phụ nữ cứ ám ảnh lấy nàng, sẽ ra sao nếu vứt bỏ. Đôi mắt trong sáng của đứa trẻ nhìn nàng, trong bỗng chốc, đứa trẻ nàng mang trong bụng cho nàng cảm giác hạnh phúc, hoan hỉ. Đứa bé của nàng cũng sẽ xinh đẹp như vậy chứ.
Nàng về nhà và nằm bệt trên giường. Hứa Thanh chỉ thực sự tỉnh khi nàng nhận ra rằng, mang trong mình một sinh mạng không phải là một điều kinh khủng tới mức không thể chấp nhận được. Bằng một cách nào đấy, đứa bé này thật sự là một món quà được gửi tặng …
Hứa Thanh cảm thấy sự có mặt của đứa trẻ mới thiêng liêng làm sao. Những nỗi sợ, những bóng đêm đang được sáng rọi…
Vì lẽ gì ư, có lẽ vì dẫu có chuyện gì xảy ra, nàng biết, hắn sẽ ở bên mẹ con nàng. Và có lẽ vì nàng đang mang thai đứa con của hắn, đứa con của hai người…
…
Hàn Tuấn Phong vừa bước vào chính điện đã bất ngờ bởi cạnh tượng trước mắt, Hứa Thanh đang sắp xếp mọi thứ cho hôn lễ mà hắn đang dự định hoãn lại.
Hắn tiến lại gần và hiển nhiên là làm nàng giật mình
" Ngươi có sao không?"
" Ta chỉ mang thai chứ đâu có mắc bệnh hiểm nghèo."
"Những việc này, nếu ngươi không thích ta sẽ cho người dỡ xuống. Còn chuyện đứa bé…"
" Ngươi không tính cũng cho người dỡ xuống luôn chứ." Hứa Thanh lên giọng đùa cợt.
"…"
Trong 2s, nàng nhận ra rằng với hắn thì câu nói ấy không hề mang nghĩa đùa cợt tý nào. Nàng nhanh nhẹn khoác tay mình vào tay hắn
"Nếu ngươi dám làm thế, để xem ta xử lí ngươi thế nào.
Hàn Tuấn Phong, ta biết ngươi muốn chuẩn bị hôn lễ. Nếu muốn vậy thì thứ nhất phải tổ chức theo ý ta, và hôn lễ phải xảy ra sớm một chút… Ta không muốn để bụng phát bự lên rồi mới …"
Chưa kịp nói hết câu, Hàn Tuấn Phong đã nhấc nàng bế vào phòng ngủ. Hàn Tuấn Phong siết chặt Hứa Thanh vào lòng, nếu lời nói có thể diễn tả toàn bộ niềm hạnh phúc của hắn bây giờ, thì thế giới này không đủ giấy mực để viết.
…
" Hàn Tuấn Phong, dừng lại ngay. Từ giờ đến lúc ta sinh, ta cấm tiệt ngươi…"
/76
|