Một tháng đã trôi qua với tất cả vận tốc nhanh nhất mà nó có thể… Dù đã mang thai hơn ba tháng, Hứa Thanh vẫn trông rất nhỏ nhắn, nàng đang lo không biết là do cơ địa của mình hay đứa trẻ có vấn đề gì. Chiến Cơ dạo gần đây đã đến thăm khiến nàng cảm thấy hết sức vui mừng. Và tất nhiên là cũng nhờ có sự trợ giúp của Chiến Cơ mà mọi việc giữa Thái Hậu, Hứa Thanh và đứa bé có vẻ suôn sẻ hơn so với dự kiến.
…
Hứa Thanh đang ngồi ôm Bảo Bối thì bỗng cảm thấy cơn đau dữ dội từ bụng. Mới chỉ ba tháng, đứa bé không thể biết đạp được. Nàng đưa hai tay ôm bụng, không ngừng thở dốc.
Hàn Tuấn Phong thấy nàng có biểu hiện khác thường, lập tức chạy đến bên cạnh
" Hứa Thanh, không sao chứ? Bụng đau lắm sao. Người đâu, mau cho truyền thái y."
Hứa Thanh không ngừng kêu đau đớn, mặt hai người trắng bệch khi nhìn thấy máu loang đỏ trên chiếc váy trắng…
…
Hàn Tuấn Phong không ngừng đi lại ở bên ngoài, đạp đổ tất cả những gì có thể trong tâm mắt của hắn cho đến khi Thái Y từ trong phong bước ra
" Thái Y, Hứa Thanh, nàng thế nào rồi… Còn đứa bé, nó không sao chứ." Hắn hỏi dồn…
Vị Thái Y khẽ khàng lắc đầu " Thưa vương gia, thần không muốn nói ra chuyện này nhưng vương phi đã sảy thai. Lý do là nàng đã uống phải hoa hồng. Việc này đã dẫn đến việc mất đi đưa bé."
" Hoa hồng?" Hàn Tuấn Phong gần như nghẹn thở khi nói ra hai từ này
" Vâng. Và như lão thần đã tìm kiếm thì hoa hồng có trong nước uống."
…
Hàn Tuấn Phong mở cửa phong bước vào, gương mặt hốc hác chỉ sau nửa ngày của nàng khiến tim hắn thắt lại
Hứa Thanh ngước đôi mắt vô hôn lên nhìn hắn, hai tay không ngừng xoa bùng tìm kiếm
" Tuấn Phong, ta không cảm nhận được đứa bé nữa… Có phải có chuyện gì… Ta… ta mất đứa bé rồi sao?"
Hắn đứng lặng ở đó, chính hắn cũng không biết phải cho nàng câu trả lời như thế nào trong khi chính hắn cũng không nắm bắt được ý chí của chính mình. Một khoảng lặng… Hàn Tuấn Phong tiến đến ôm chặt lấy Hứa Thanh
" Hứa Thanh, chúng ta… mất đứa bé rồi."
Trái ngược với dự tính của hắn, Hứa Thanh không đổ một giọt nước mắt, nhưng hắn có thể cảm nhận từng cơn run rẩy của nàng
" Hứa Thanh, nàng có thể khóc… Tốt nhất là hãy khóc đi… Ít ra cho ta chia sẻ nỗi đau này với nàng."
" Ngươi ra ngoài một chút được không, ta cần được ở một mình." Hứa Thanh dùng hai tay đẩy Hàn Tuấn Phong ra một cách vô vọng, hắn chỉ biết ôm chặt cho đến khi Hứa Thanh òa ra khóc nức nở…
Không biết bao lâu để nàng và hắn bình tĩnh lại… Lúc đó Tử Lôi dẫn theo một a hoàn tiến vào.
" Vương gia."
Tử Lôi chưa kịp nói gì thì a hoàn kia đã bò gối đến tóm chặt lấy gấu váy của Hứa Thanh, nước mắt giàn giụa
" Vương phi, vương phi, nô tỳ cầu xin người. Hoa hồng đó là chuẩn bị cho nô tỳ. Nô tỳ xin thề không hề có ý nào dám hại đến đứa trẻ của người… Là cho nô tỳ, là nô tỳ… Vương phi, tất cả là cái hậu đậu của nô tỳ, chỉ vì nó mà nô tỳ có thai, cũng chỉ vì nó mà nô tỳ đã đưa nhầm nước đó cho vương phi. Vương phi, vương phi xin người tha mạng cho nô tỳ. Nô tỳ còn có cha mẹ già… Vương phi…"
Hàn Tuấn Phong căm phẫn nhìn người đàn bà dưới chân, nhưng khi hắn vừa định đứng lên thì bàn tay của Hứa Thanh đã kéo chặt hắn lại
" Tuấn Phong… để cho cô ta đi… Ta… để cho…. Để cho cô ta đi."
Bàn tay siết chặt mảnh vải áo của hắn, chính nàng cũng không biết mình đang nói gì, tại sao nàng lại nói lời tha thứ trong khi trái tim đang đau đớn, tại sao tha thứ cho người phụ nữ đã phá hủy hạnh phúc của nàng. Nhân tính… nàng nguyền rủa nó.
Hàn Tuấn Phong nhìn mảnh vải áo bị giày xéo, hắn hiểu nối đau của Hứa Thanh, hắn nguyền rủa mình, một thằng đàn ông. Nếu hắn không phải đàn ông, hắn có thể ở đó mà khóc òa lên, ôm lấy Hứa Thanh để hứng chịu nỗi đau đấy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Nước mắt chảy dài, hắn cắn môi, cho đến cực hạn của sự kìm nén, hắn dùng sức đá a hoàn kia văng vào góc bàn
" Cút hết đi."
…
Hứa Thanh đã xin cho mình một khoảng thời gian yên tĩnh, một mình. Trong căn phòng vắng lặng, nàng nức nở với nỗi đau của riêng mình.
Chúa có tin được không, một tháng trước đây, nàng đã từng ghét đứa trẻ trong bụng, đã từng mong muốn nó biến đi. Và bây giờ thì nó đã thực sự xảy ra rồi. Đây chính là sự trừng phạt ông trời dành cho nàng sao?
Cánh cửa bật mở, cha già lằng lặng bước vào đến bên Hứa Thanh…
…
Hứa Thanh đang ngồi ôm Bảo Bối thì bỗng cảm thấy cơn đau dữ dội từ bụng. Mới chỉ ba tháng, đứa bé không thể biết đạp được. Nàng đưa hai tay ôm bụng, không ngừng thở dốc.
Hàn Tuấn Phong thấy nàng có biểu hiện khác thường, lập tức chạy đến bên cạnh
" Hứa Thanh, không sao chứ? Bụng đau lắm sao. Người đâu, mau cho truyền thái y."
Hứa Thanh không ngừng kêu đau đớn, mặt hai người trắng bệch khi nhìn thấy máu loang đỏ trên chiếc váy trắng…
…
Hàn Tuấn Phong không ngừng đi lại ở bên ngoài, đạp đổ tất cả những gì có thể trong tâm mắt của hắn cho đến khi Thái Y từ trong phong bước ra
" Thái Y, Hứa Thanh, nàng thế nào rồi… Còn đứa bé, nó không sao chứ." Hắn hỏi dồn…
Vị Thái Y khẽ khàng lắc đầu " Thưa vương gia, thần không muốn nói ra chuyện này nhưng vương phi đã sảy thai. Lý do là nàng đã uống phải hoa hồng. Việc này đã dẫn đến việc mất đi đưa bé."
" Hoa hồng?" Hàn Tuấn Phong gần như nghẹn thở khi nói ra hai từ này
" Vâng. Và như lão thần đã tìm kiếm thì hoa hồng có trong nước uống."
…
Hàn Tuấn Phong mở cửa phong bước vào, gương mặt hốc hác chỉ sau nửa ngày của nàng khiến tim hắn thắt lại
Hứa Thanh ngước đôi mắt vô hôn lên nhìn hắn, hai tay không ngừng xoa bùng tìm kiếm
" Tuấn Phong, ta không cảm nhận được đứa bé nữa… Có phải có chuyện gì… Ta… ta mất đứa bé rồi sao?"
Hắn đứng lặng ở đó, chính hắn cũng không biết phải cho nàng câu trả lời như thế nào trong khi chính hắn cũng không nắm bắt được ý chí của chính mình. Một khoảng lặng… Hàn Tuấn Phong tiến đến ôm chặt lấy Hứa Thanh
" Hứa Thanh, chúng ta… mất đứa bé rồi."
Trái ngược với dự tính của hắn, Hứa Thanh không đổ một giọt nước mắt, nhưng hắn có thể cảm nhận từng cơn run rẩy của nàng
" Hứa Thanh, nàng có thể khóc… Tốt nhất là hãy khóc đi… Ít ra cho ta chia sẻ nỗi đau này với nàng."
" Ngươi ra ngoài một chút được không, ta cần được ở một mình." Hứa Thanh dùng hai tay đẩy Hàn Tuấn Phong ra một cách vô vọng, hắn chỉ biết ôm chặt cho đến khi Hứa Thanh òa ra khóc nức nở…
Không biết bao lâu để nàng và hắn bình tĩnh lại… Lúc đó Tử Lôi dẫn theo một a hoàn tiến vào.
" Vương gia."
Tử Lôi chưa kịp nói gì thì a hoàn kia đã bò gối đến tóm chặt lấy gấu váy của Hứa Thanh, nước mắt giàn giụa
" Vương phi, vương phi, nô tỳ cầu xin người. Hoa hồng đó là chuẩn bị cho nô tỳ. Nô tỳ xin thề không hề có ý nào dám hại đến đứa trẻ của người… Là cho nô tỳ, là nô tỳ… Vương phi, tất cả là cái hậu đậu của nô tỳ, chỉ vì nó mà nô tỳ có thai, cũng chỉ vì nó mà nô tỳ đã đưa nhầm nước đó cho vương phi. Vương phi, vương phi xin người tha mạng cho nô tỳ. Nô tỳ còn có cha mẹ già… Vương phi…"
Hàn Tuấn Phong căm phẫn nhìn người đàn bà dưới chân, nhưng khi hắn vừa định đứng lên thì bàn tay của Hứa Thanh đã kéo chặt hắn lại
" Tuấn Phong… để cho cô ta đi… Ta… để cho…. Để cho cô ta đi."
Bàn tay siết chặt mảnh vải áo của hắn, chính nàng cũng không biết mình đang nói gì, tại sao nàng lại nói lời tha thứ trong khi trái tim đang đau đớn, tại sao tha thứ cho người phụ nữ đã phá hủy hạnh phúc của nàng. Nhân tính… nàng nguyền rủa nó.
Hàn Tuấn Phong nhìn mảnh vải áo bị giày xéo, hắn hiểu nối đau của Hứa Thanh, hắn nguyền rủa mình, một thằng đàn ông. Nếu hắn không phải đàn ông, hắn có thể ở đó mà khóc òa lên, ôm lấy Hứa Thanh để hứng chịu nỗi đau đấy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Nước mắt chảy dài, hắn cắn môi, cho đến cực hạn của sự kìm nén, hắn dùng sức đá a hoàn kia văng vào góc bàn
" Cút hết đi."
…
Hứa Thanh đã xin cho mình một khoảng thời gian yên tĩnh, một mình. Trong căn phòng vắng lặng, nàng nức nở với nỗi đau của riêng mình.
Chúa có tin được không, một tháng trước đây, nàng đã từng ghét đứa trẻ trong bụng, đã từng mong muốn nó biến đi. Và bây giờ thì nó đã thực sự xảy ra rồi. Đây chính là sự trừng phạt ông trời dành cho nàng sao?
Cánh cửa bật mở, cha già lằng lặng bước vào đến bên Hứa Thanh…
/76
|