Hai giờ sáng.
Đường cái tối đen vắng vẻ, cửa hàng bốn phía đã sớm đóng cửa, chỉ còn một vài quán ăn vỉa hè nhỏ bên ngoài là còn đang bận rộn chào mời mấy người trẻ tuổi vào ăn khuya. Đám người trẻ tuổi này phần lớn đều là các sinh viên của trường Đại học lân cận, đi theo từng tốp năm ba người. Trên từng cái bàn nhựa đặt nối tiếp nhau trên vỉa hè bày đủ các loại đồ ăn, mỗi người đều cầm một chai nước ngọt hoặc bia trong tay, sung sướng uống thả cửa, trong đám người thỉnh thoảng còn phát ra tiếng hò hét đinh tai nhức óc.
"Chúng ta ăn được không?" Lương Ý đứng ở trước bàn làm thức ăn, đôi môi chu lên, bày ra bộ dạng “tôi rất muốn ăn”.
Sở Du mặt không biến sắc nhíu mày một cái, túi nilon trắng bị người ta tùy ý ném trên mặt đất theo gió thổi bay loạn xạ, bay tới chân anh. Anh không vui nhìn túi nilon dưới chân, sắc mặt âm trầm kéo tay của Lương Ý nói, "Đi thôi!"
"Tôi không đi, tôi muốn ăn cái này." Lương Ý nói thế nào cũng không chịu đi, đứng im tại chỗ, khuôn mặt phụng phịu, môi trề ra.
Sở Du lạnh lùng nhìn lướt qua đám sinh viên đang nhốn nháo, mày nhíu lại càng chặt, "Đi nơi khác." Anh lên tiếng một lần nữa, vẫn muốn rời khỏi chỗ này.
Nhưng chân Lương Ý lại giống như mọc rễ ngay tại chỗ, đứng im như phỗng, quyết không di chuyển. Sở Du cũng không nỡ dùng sức kéo cô đi, lo lắng sẽ làm cô bị thương. Vì vậy mà hai người cứ đứng giằng co tại chỗ, ai cũng ngoan cố nhìn trừng trừng vào đối phương.
"Chỉ ăn một chút thôi, có được không?" Lương Ý đung đưa ống tay áo của anh làm nũng.
Sở Du thấy cô kéo ống tay áo của mình thì ánh mắt chợt lóe lên, lập tức cúi đầu nhìn chăm chú vào nút cài dưới tay áo của mình. Mắt anh híp lại, nhìn một lúc lâu, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn cô, có vẻ không được vui cho lắm. tieuannhiddlqd
"Vừa rồi anh vui mừng cái gì vậy?" Lương Ý nghi hoặc hỏi anh.
Sở Du hất mặt, rầu rĩ trả lời, "Không có."
"Gạt người!" Lương Ý nhàn nhạt phản bác.
"Em gái, có muốn ăn đồ nướng hay không? Đồ nướng của quán tôi rất ngon đó." Chủ quán đứng ở trước bếp lò nướng khói mù lượn lờ vô cùng nhiệt tình mời gọi Lương Ý.
Lương Ý nghe được câu hỏi của chủ quán thì lập tức đem hoài nghi vừa nảy sinh ném ra sau đầu, hào hứng chạy một mình đến trước bếp lò, nhanh chóng chọn mấy xâu đồ ăn để chủ quán nướng chín.
"Sở Du, Sở Du! Mau tới đây! Anh thích ăn cái gì? Tôi giúp anh chọn!" Lương Ý quay đầu lại lớn tiếng gọi Sở Du đang buồn bực đứng ở đằng sau.
Tiếng gọi của Lương Ý thu hút không ít ánh mắt của mấy người trong quán, mọi người dựa theo tầm mắt của cô, lúc này mới chú ý tới Sở Du một thân hàng hiệu, diện mạo tuấn mỹ đứng ở trước quán. Các cô gái không tự chủ được khẽ thốt lên xuýt xoa, sau đó vội vàng bỏ qua bạn trai đang ngồi bên cạnh, bắt đầu bàn luận xôn xao, ánh mắt thỉnh thoảng còn len lén liếc về phía Sở Du, dường như lo sợ anh sẽ lập tức biến mất. tieuannhiddlqd
Mà mấy người con trai bị lạnh nhạt vứt ở một bên, không nhịn được lên tiếng châm chọc, "Không phải chỉ là một tên mặt trắng thôi sao, có cần phải phấn khích như vậy không?"
"Ờ, bộ dạng nhìn giống trai bao như vậy, có gì tốt. Đúng là chỉ nhìn vào bề ngoài đẹp đẽ mà lóa mắt. Những nữ sinh này quả thực là chưa từng trải việc đời mà." Một tên khác hơi mập mạp một chút hừ lạnh một tiếng, ghen ghét phụ họa.
Đứng cách chỗ bọn họ khoảng 50m, toàn bộ những lời mấy người đó nói Sở Du đều nghe thấy rõ mồn một. Chân mày càng lúc càng nhíu chặt lại, lúc này đã gần như thành một hàng ngang rồi. Thậm chí quanh người anh còn tản mát ra một loại hơi thở lạnh lẽo, khiến cho một đôi bạn trẻ đang đi ngang qua người anh bất giác rùng mình sợ hãi, vội vàng kéo nhau bước nhanh mau chóng rời đi.
"Sở Du, anh còn đứng đó làm cái gì? Đến đây mau lên." Lương Ý không nhịn được quay lại, lôi tay kéo anh tới trước sạp hàng.
"Cô gái đó là ai thế? Trông có vẻ như rất thân thiết với anh ấy." Một cô gái đang cầm xâu thịt trong tay ngồi giữa đám người ăn đồ nướng tức giận bất bình nhìn chằm chằm Lương Ý. Một cô gái khác ngồi bên cạnh thì cẩn thận quan sát Lương Ý một hồi, sau đó mới đưa ra phán đoán, "Bạn gái?"
"Không phải đâu? Người đàn ông kia dáng dấp đẹp như thế, sao lại có cô bạn gái diện mạo bình thường như vậy được? Đúng là phí của trời mà!" Cô gái cầm xâu thịt khinh thường trừng mắt liếc nhìn Lương Ý mỉa mai.
"Đâu có bình thường. Anh thấy cô ấy khá đáng yêu đấy chứ." Một thanh niên ở bàn khác quay người lại phản bác, bĩu môi nói: "So với em thì dễ thương hơn nhiều."
"Anh. . . . . ." Cô gái trợn mắt lên giận dữ nhìn anh chàng kia.
Ở phía bên kia.
"Sở Du, anh muốn ăn cái gì?"
Lương Ý hào hứng lắc lắc tay của anh, thấy anh vẫn ngẩn người như đang lạc vào cõi thần tiên thì bất mãn lên tiếng hỏi, "Anh làm sao thế? Ngẩn người gì vậy? Tôi đang hỏi anh đó!"
Tầm mắt Sở Du di chuyển, nhìn cô một cái, nhíu mày, nhìn màn khói lượn lờ quanh xâu thịt nướng, im lặng không nói gì.
"Em gái, bạn trai của em thật tuấn tú! Tôi bán hàng ở đây nhiều năm như vậy cũng chưa gặp được nam sinh nào đẹp trai như cậu ấy cả." Chủ quán hào sảng khen người diện mạo của Sở Du.
"Ông chủ, anh ấy không phải bạn trai của tôi." Lương Ý cúi đầu, nhỏ giọng phủ nhận.
"Là ông xã." Sở Du mặt không thay đổi chợt nhả ra một câu.
Chủ quán ngây ngẩn cả người, hồi lâu sau mới phản ứng được, "Thì ra hai người đã kết hôn rồi. Thật không nhận ra đấy, còn trẻ như vậy. Nhớ năm đó tôi cũng. . . . . ."
"Ông chủ, chúng tôi lấy xâu này, cả xâu này nữa." Lương Ý không để ý tới lời của Sở Du vừa nói, vội vàng cắt đứt hoài niệm “Nhớ năm đó” của chủ quán, chỉ sợ chủ quán cứ giữ lấy bọn họ mà “nhớ năm đó” đến sáng mới thả ra mất.
"Được rồi!" Lão bản nhanh nhẹn nhặt mấy xâu Lương Ý chỉ lên, đối với việc Lương Ý ngắt lời mình cũng không để ý lắm.
Lương Ý nhìn số thức ăn mình đã gọi một chút, ước chừng cũng tương đối rồi, ngẩng đầu quay sang chủ quán nói, "Ông chủ, chúng tôi qua bên kia ngồi chờ nhé."
"Được được!" Chủ quán liên tục gật đầu, cười lớn nói.
"Sở Du, chúng ta qua bên kia ngồi đi." Lương Ý dắt cổ tay Sở Du đi tới một bàn còn trống, bốn phía không có người ngồi.
Trong quá trình di chuyển, Sở Du vẫn cúi đầu nhìn chằm chằm vào cổ tay áo của mình, mắt phượng dài lóe lên, tựa như đang mong đợi cái gì.
"Được rồi. Ngồi đi!" Lương Ý đặt mông ngồi xuống, buông cổ tay của anh ra.
Sau khi cô buông ra, Sở Du vẫn nhìn chòng chọc thêm một lúc lâu, nút cài kim loại trên ống tay áo lấp lánh bỗng dưng lại khiến anh cảm thấy hết sức chói mắt.
"Sao thế?" Thấy Sở Du cứ đứng mãi mà không chịu ngồi xuống, Lương Ý nghi ngờ hỏi.
"Nút cài. . . . . ." Móng tay nhọn dùng tốc độ cực nhanh nhẹ nhàng xẹt qua cổ tay áo, nút cài lập tức không tiếng động rơi xuống đất. Anh giơ cổ tay lên đưa tới trước mặt cô.
"Nút cài? Nút cài làm sao?" Lương Ý cúi đầu nhìn cổ tay áo đang mở ra của anh, trong nháy mắt chảy một tầng mồ hôi lạnh.
Không phải chứ? Xui xẻo như vậy à? Là cô làm ư? Nhưng hình như cô nhớ mình không tháo nút cài của anh ra mà! Lương Ý cố gắng nhớ lại, xem có tìm được gì để chứng minh mình vô tội hay không.
"Rơi rồi." Sở Du bình thản tố cáo cô.
Lương Ý cắn răng, quyết không thừa nhận, "Không phải tôi làm."
"Em chạm qua nó." Giọng nói thản nhiên không nhanh không chậm.
"Tôi có chạm qua, nhưng điều này không có nghĩa là tôi làm rớt!"
"Đền đi!" Ngữ khí của anh như chém đinh chặt sắt.
"Không đền!" Lương Ý giận dỗi xoay mặt, cô không đền đấy, xem anh làm gì được cô nào.
Sở Du không nói gì, nhìn chằm chằm cô một hồi, đột nhiên xoay người lại. Lương Ý giật mình, lập tức lên tiếng ngăn cản, "Sao thế? Anh đi đâu? Còn chưa trả tiền mà!"
"Hừ!" Người nào đó hừ lạnh một tiếng, cao ngạo ngẩng đầu sải bước đi về phía trước.
Lương Ý vọt tới đứng chắn trước mặt anh, đưa tay ngăn lại, "Anh làm vậy là có ý gì? Anh trả tiền đã rồi hẵng đi. Hiện tại tôi không có tiền."
Người nào đó vẫn không đáp lại.
Lương Ý nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng nói, "Được rồi, tôi đền. Anh thanh toán chỗ thức ăn này trước đã." Trong túi không có tiền thì cô chỉ có thể bất đắc dĩ cúi đầu trước thế lực đen tối thôi.
"Em đền trước đi." Sở Du híp mắt lại, đầu ngón tay trái nhẹ nhàng gõ vào mặt bàn có dính chút dầu mỡ.
Lương Ý nghe anh nói xong thì tức điên, cắn răng gằn ra từng chữ, "Anh đang đùa tôi phải không? Không phải đã nói là tôi không có tiền hay sao? Lấy cái gì mà đền bây giờ?"
"Nợ tiền đền thịt!" Sở Du chỉ chỉ chỗ nút cài đã bị rớt trên ống tay áo.
Lương Ý không tự chủ lùi về phía sau một bước, hít một ngụm khí lạnh, đầu ngón tay run rẩy chỉ vào anh, "Anh...anh, anh đang giỡn đúng không? Ở đây? Bây giờ? "
"Ừ." Sở Du nặng nề gật đầu một cái.
"Không!" Lương Ý nghĩ cũng không muốn nghĩ lập tức từ chối.
Sở Du lại xoay người một lần nữa.
"Đợi một chút...!" Lương Ý lập tức bắt lại tay của anh, đáng thương khẩn cầu, "Khi nào về nhà thì đền được không?"
Sở Du chậm rãi lắc đầu.
"Hiện tại anh muốn một mất một còn với tôi phải không?" Lương Ý tức giận hất tay của anh ra, lớn tiếng nói.
"Hửm~?" Giọng nói ngấm ngầm uy hiếp của Sở Du vang lên.
Lương Ý sợ run cả người, lửa giận trong nháy mắt biến mất, chút khí thế hiếm hoi kia cũng bốc hơi không thấy bóng dáng. "Tôi đồng ý với anh là được chứ gì." Lương Ý xấu hổ cười cưới, nhỏ giọng yêu cầu, "Nhưng có thể tìm chỗ nào kín đáo hơn được không?"
"Hừ!"
Có nghĩa là không muốn???
Lúc Lương Ý còn đang thở phì phì trừng mắt lườm Sở Du, chủ quán đã nhiệt tình bưng một đĩa đồ nướng tới trước mặt bọn họ, để lên bàn, ngoác miệng ra cười rõ tươi nói, "Em gái, sao mà mặt lại mếu máo như vậy? Bị cậu ta bắt nạt sao?"
"Tôi không có mếu máo." Lương Ý mạnh miệng trả lời.
"Ông chủ, có người gọi đồ kìa, mau mau qua đi." Trước sạp nướng lúc này tụ tập thêm vài người đang lựa thức ăn.
"Được rồi. Tôi đi trước, chàng trai, là đàn ông thì đừng bắt nạt vợ, phải nhường nhịn cô ấy mới được." Trước khi chạy đi, chủ quán vẫn không quên dạy dỗ Sở Du một chút.
"Đưa tiền!" Lương Ý đưa tay ra, đòi tiền anh.
Sở Du lắc đầu, Lương Ý tức giậm chân, cắn răng, "Sở Du, rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt hả?"
"Rượu phạt?" Anh tò mò nhướng mày.
Lương Ý cứng họng, cô đâu có biết cho anh uống “rượu phạt” là gì..., nhưng lời đã nói ra khỏi miệng rồi, nếu không “thực hiện” thì chẳng phải càng thêm mất mặt hay sao?
Hoặc là không làm, mà đã làm thì nhất định phải làm đến cùng, Lương Ý đột nhiên kéo cổ áo của anh lại gần, đến một độ cao vừa phải thì ngẩng mặt lên, cánh môi vừa vặn dùng sức "hôn" lên mặt anh một cái. Ánh mắt Sở Du thoáng qua một tia kinh ngạc, sau đó vành tai dần dần trở nên đỏ bừng.
"A!" Người nào đó đang âm thầm thỏa mãn thì đột nhiên trên má truyền đến một cảm giác đau đớn, không nhịn được kêu lên một tiếng.
"Oa ——" Mười mấy cặp mắt tại hiện trường không hẹn mà cùng nhau trợn lên sợ hãi.
Thật sự là quá phóng túng, quá nhiệt tình đi!
Đường cái tối đen vắng vẻ, cửa hàng bốn phía đã sớm đóng cửa, chỉ còn một vài quán ăn vỉa hè nhỏ bên ngoài là còn đang bận rộn chào mời mấy người trẻ tuổi vào ăn khuya. Đám người trẻ tuổi này phần lớn đều là các sinh viên của trường Đại học lân cận, đi theo từng tốp năm ba người. Trên từng cái bàn nhựa đặt nối tiếp nhau trên vỉa hè bày đủ các loại đồ ăn, mỗi người đều cầm một chai nước ngọt hoặc bia trong tay, sung sướng uống thả cửa, trong đám người thỉnh thoảng còn phát ra tiếng hò hét đinh tai nhức óc.
"Chúng ta ăn được không?" Lương Ý đứng ở trước bàn làm thức ăn, đôi môi chu lên, bày ra bộ dạng “tôi rất muốn ăn”.
Sở Du mặt không biến sắc nhíu mày một cái, túi nilon trắng bị người ta tùy ý ném trên mặt đất theo gió thổi bay loạn xạ, bay tới chân anh. Anh không vui nhìn túi nilon dưới chân, sắc mặt âm trầm kéo tay của Lương Ý nói, "Đi thôi!"
"Tôi không đi, tôi muốn ăn cái này." Lương Ý nói thế nào cũng không chịu đi, đứng im tại chỗ, khuôn mặt phụng phịu, môi trề ra.
Sở Du lạnh lùng nhìn lướt qua đám sinh viên đang nhốn nháo, mày nhíu lại càng chặt, "Đi nơi khác." Anh lên tiếng một lần nữa, vẫn muốn rời khỏi chỗ này.
Nhưng chân Lương Ý lại giống như mọc rễ ngay tại chỗ, đứng im như phỗng, quyết không di chuyển. Sở Du cũng không nỡ dùng sức kéo cô đi, lo lắng sẽ làm cô bị thương. Vì vậy mà hai người cứ đứng giằng co tại chỗ, ai cũng ngoan cố nhìn trừng trừng vào đối phương.
"Chỉ ăn một chút thôi, có được không?" Lương Ý đung đưa ống tay áo của anh làm nũng.
Sở Du thấy cô kéo ống tay áo của mình thì ánh mắt chợt lóe lên, lập tức cúi đầu nhìn chăm chú vào nút cài dưới tay áo của mình. Mắt anh híp lại, nhìn một lúc lâu, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn cô, có vẻ không được vui cho lắm. tieuannhiddlqd
"Vừa rồi anh vui mừng cái gì vậy?" Lương Ý nghi hoặc hỏi anh.
Sở Du hất mặt, rầu rĩ trả lời, "Không có."
"Gạt người!" Lương Ý nhàn nhạt phản bác.
"Em gái, có muốn ăn đồ nướng hay không? Đồ nướng của quán tôi rất ngon đó." Chủ quán đứng ở trước bếp lò nướng khói mù lượn lờ vô cùng nhiệt tình mời gọi Lương Ý.
Lương Ý nghe được câu hỏi của chủ quán thì lập tức đem hoài nghi vừa nảy sinh ném ra sau đầu, hào hứng chạy một mình đến trước bếp lò, nhanh chóng chọn mấy xâu đồ ăn để chủ quán nướng chín.
"Sở Du, Sở Du! Mau tới đây! Anh thích ăn cái gì? Tôi giúp anh chọn!" Lương Ý quay đầu lại lớn tiếng gọi Sở Du đang buồn bực đứng ở đằng sau.
Tiếng gọi của Lương Ý thu hút không ít ánh mắt của mấy người trong quán, mọi người dựa theo tầm mắt của cô, lúc này mới chú ý tới Sở Du một thân hàng hiệu, diện mạo tuấn mỹ đứng ở trước quán. Các cô gái không tự chủ được khẽ thốt lên xuýt xoa, sau đó vội vàng bỏ qua bạn trai đang ngồi bên cạnh, bắt đầu bàn luận xôn xao, ánh mắt thỉnh thoảng còn len lén liếc về phía Sở Du, dường như lo sợ anh sẽ lập tức biến mất. tieuannhiddlqd
Mà mấy người con trai bị lạnh nhạt vứt ở một bên, không nhịn được lên tiếng châm chọc, "Không phải chỉ là một tên mặt trắng thôi sao, có cần phải phấn khích như vậy không?"
"Ờ, bộ dạng nhìn giống trai bao như vậy, có gì tốt. Đúng là chỉ nhìn vào bề ngoài đẹp đẽ mà lóa mắt. Những nữ sinh này quả thực là chưa từng trải việc đời mà." Một tên khác hơi mập mạp một chút hừ lạnh một tiếng, ghen ghét phụ họa.
Đứng cách chỗ bọn họ khoảng 50m, toàn bộ những lời mấy người đó nói Sở Du đều nghe thấy rõ mồn một. Chân mày càng lúc càng nhíu chặt lại, lúc này đã gần như thành một hàng ngang rồi. Thậm chí quanh người anh còn tản mát ra một loại hơi thở lạnh lẽo, khiến cho một đôi bạn trẻ đang đi ngang qua người anh bất giác rùng mình sợ hãi, vội vàng kéo nhau bước nhanh mau chóng rời đi.
"Sở Du, anh còn đứng đó làm cái gì? Đến đây mau lên." Lương Ý không nhịn được quay lại, lôi tay kéo anh tới trước sạp hàng.
"Cô gái đó là ai thế? Trông có vẻ như rất thân thiết với anh ấy." Một cô gái đang cầm xâu thịt trong tay ngồi giữa đám người ăn đồ nướng tức giận bất bình nhìn chằm chằm Lương Ý. Một cô gái khác ngồi bên cạnh thì cẩn thận quan sát Lương Ý một hồi, sau đó mới đưa ra phán đoán, "Bạn gái?"
"Không phải đâu? Người đàn ông kia dáng dấp đẹp như thế, sao lại có cô bạn gái diện mạo bình thường như vậy được? Đúng là phí của trời mà!" Cô gái cầm xâu thịt khinh thường trừng mắt liếc nhìn Lương Ý mỉa mai.
"Đâu có bình thường. Anh thấy cô ấy khá đáng yêu đấy chứ." Một thanh niên ở bàn khác quay người lại phản bác, bĩu môi nói: "So với em thì dễ thương hơn nhiều."
"Anh. . . . . ." Cô gái trợn mắt lên giận dữ nhìn anh chàng kia.
Ở phía bên kia.
"Sở Du, anh muốn ăn cái gì?"
Lương Ý hào hứng lắc lắc tay của anh, thấy anh vẫn ngẩn người như đang lạc vào cõi thần tiên thì bất mãn lên tiếng hỏi, "Anh làm sao thế? Ngẩn người gì vậy? Tôi đang hỏi anh đó!"
Tầm mắt Sở Du di chuyển, nhìn cô một cái, nhíu mày, nhìn màn khói lượn lờ quanh xâu thịt nướng, im lặng không nói gì.
"Em gái, bạn trai của em thật tuấn tú! Tôi bán hàng ở đây nhiều năm như vậy cũng chưa gặp được nam sinh nào đẹp trai như cậu ấy cả." Chủ quán hào sảng khen người diện mạo của Sở Du.
"Ông chủ, anh ấy không phải bạn trai của tôi." Lương Ý cúi đầu, nhỏ giọng phủ nhận.
"Là ông xã." Sở Du mặt không thay đổi chợt nhả ra một câu.
Chủ quán ngây ngẩn cả người, hồi lâu sau mới phản ứng được, "Thì ra hai người đã kết hôn rồi. Thật không nhận ra đấy, còn trẻ như vậy. Nhớ năm đó tôi cũng. . . . . ."
"Ông chủ, chúng tôi lấy xâu này, cả xâu này nữa." Lương Ý không để ý tới lời của Sở Du vừa nói, vội vàng cắt đứt hoài niệm “Nhớ năm đó” của chủ quán, chỉ sợ chủ quán cứ giữ lấy bọn họ mà “nhớ năm đó” đến sáng mới thả ra mất.
"Được rồi!" Lão bản nhanh nhẹn nhặt mấy xâu Lương Ý chỉ lên, đối với việc Lương Ý ngắt lời mình cũng không để ý lắm.
Lương Ý nhìn số thức ăn mình đã gọi một chút, ước chừng cũng tương đối rồi, ngẩng đầu quay sang chủ quán nói, "Ông chủ, chúng tôi qua bên kia ngồi chờ nhé."
"Được được!" Chủ quán liên tục gật đầu, cười lớn nói.
"Sở Du, chúng ta qua bên kia ngồi đi." Lương Ý dắt cổ tay Sở Du đi tới một bàn còn trống, bốn phía không có người ngồi.
Trong quá trình di chuyển, Sở Du vẫn cúi đầu nhìn chằm chằm vào cổ tay áo của mình, mắt phượng dài lóe lên, tựa như đang mong đợi cái gì.
"Được rồi. Ngồi đi!" Lương Ý đặt mông ngồi xuống, buông cổ tay của anh ra.
Sau khi cô buông ra, Sở Du vẫn nhìn chòng chọc thêm một lúc lâu, nút cài kim loại trên ống tay áo lấp lánh bỗng dưng lại khiến anh cảm thấy hết sức chói mắt.
"Sao thế?" Thấy Sở Du cứ đứng mãi mà không chịu ngồi xuống, Lương Ý nghi ngờ hỏi.
"Nút cài. . . . . ." Móng tay nhọn dùng tốc độ cực nhanh nhẹ nhàng xẹt qua cổ tay áo, nút cài lập tức không tiếng động rơi xuống đất. Anh giơ cổ tay lên đưa tới trước mặt cô.
"Nút cài? Nút cài làm sao?" Lương Ý cúi đầu nhìn cổ tay áo đang mở ra của anh, trong nháy mắt chảy một tầng mồ hôi lạnh.
Không phải chứ? Xui xẻo như vậy à? Là cô làm ư? Nhưng hình như cô nhớ mình không tháo nút cài của anh ra mà! Lương Ý cố gắng nhớ lại, xem có tìm được gì để chứng minh mình vô tội hay không.
"Rơi rồi." Sở Du bình thản tố cáo cô.
Lương Ý cắn răng, quyết không thừa nhận, "Không phải tôi làm."
"Em chạm qua nó." Giọng nói thản nhiên không nhanh không chậm.
"Tôi có chạm qua, nhưng điều này không có nghĩa là tôi làm rớt!"
"Đền đi!" Ngữ khí của anh như chém đinh chặt sắt.
"Không đền!" Lương Ý giận dỗi xoay mặt, cô không đền đấy, xem anh làm gì được cô nào.
Sở Du không nói gì, nhìn chằm chằm cô một hồi, đột nhiên xoay người lại. Lương Ý giật mình, lập tức lên tiếng ngăn cản, "Sao thế? Anh đi đâu? Còn chưa trả tiền mà!"
"Hừ!" Người nào đó hừ lạnh một tiếng, cao ngạo ngẩng đầu sải bước đi về phía trước.
Lương Ý vọt tới đứng chắn trước mặt anh, đưa tay ngăn lại, "Anh làm vậy là có ý gì? Anh trả tiền đã rồi hẵng đi. Hiện tại tôi không có tiền."
Người nào đó vẫn không đáp lại.
Lương Ý nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng nói, "Được rồi, tôi đền. Anh thanh toán chỗ thức ăn này trước đã." Trong túi không có tiền thì cô chỉ có thể bất đắc dĩ cúi đầu trước thế lực đen tối thôi.
"Em đền trước đi." Sở Du híp mắt lại, đầu ngón tay trái nhẹ nhàng gõ vào mặt bàn có dính chút dầu mỡ.
Lương Ý nghe anh nói xong thì tức điên, cắn răng gằn ra từng chữ, "Anh đang đùa tôi phải không? Không phải đã nói là tôi không có tiền hay sao? Lấy cái gì mà đền bây giờ?"
"Nợ tiền đền thịt!" Sở Du chỉ chỉ chỗ nút cài đã bị rớt trên ống tay áo.
Lương Ý không tự chủ lùi về phía sau một bước, hít một ngụm khí lạnh, đầu ngón tay run rẩy chỉ vào anh, "Anh...anh, anh đang giỡn đúng không? Ở đây? Bây giờ? "
"Ừ." Sở Du nặng nề gật đầu một cái.
"Không!" Lương Ý nghĩ cũng không muốn nghĩ lập tức từ chối.
Sở Du lại xoay người một lần nữa.
"Đợi một chút...!" Lương Ý lập tức bắt lại tay của anh, đáng thương khẩn cầu, "Khi nào về nhà thì đền được không?"
Sở Du chậm rãi lắc đầu.
"Hiện tại anh muốn một mất một còn với tôi phải không?" Lương Ý tức giận hất tay của anh ra, lớn tiếng nói.
"Hửm~?" Giọng nói ngấm ngầm uy hiếp của Sở Du vang lên.
Lương Ý sợ run cả người, lửa giận trong nháy mắt biến mất, chút khí thế hiếm hoi kia cũng bốc hơi không thấy bóng dáng. "Tôi đồng ý với anh là được chứ gì." Lương Ý xấu hổ cười cưới, nhỏ giọng yêu cầu, "Nhưng có thể tìm chỗ nào kín đáo hơn được không?"
"Hừ!"
Có nghĩa là không muốn???
Lúc Lương Ý còn đang thở phì phì trừng mắt lườm Sở Du, chủ quán đã nhiệt tình bưng một đĩa đồ nướng tới trước mặt bọn họ, để lên bàn, ngoác miệng ra cười rõ tươi nói, "Em gái, sao mà mặt lại mếu máo như vậy? Bị cậu ta bắt nạt sao?"
"Tôi không có mếu máo." Lương Ý mạnh miệng trả lời.
"Ông chủ, có người gọi đồ kìa, mau mau qua đi." Trước sạp nướng lúc này tụ tập thêm vài người đang lựa thức ăn.
"Được rồi. Tôi đi trước, chàng trai, là đàn ông thì đừng bắt nạt vợ, phải nhường nhịn cô ấy mới được." Trước khi chạy đi, chủ quán vẫn không quên dạy dỗ Sở Du một chút.
"Đưa tiền!" Lương Ý đưa tay ra, đòi tiền anh.
Sở Du lắc đầu, Lương Ý tức giậm chân, cắn răng, "Sở Du, rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt hả?"
"Rượu phạt?" Anh tò mò nhướng mày.
Lương Ý cứng họng, cô đâu có biết cho anh uống “rượu phạt” là gì..., nhưng lời đã nói ra khỏi miệng rồi, nếu không “thực hiện” thì chẳng phải càng thêm mất mặt hay sao?
Hoặc là không làm, mà đã làm thì nhất định phải làm đến cùng, Lương Ý đột nhiên kéo cổ áo của anh lại gần, đến một độ cao vừa phải thì ngẩng mặt lên, cánh môi vừa vặn dùng sức "hôn" lên mặt anh một cái. Ánh mắt Sở Du thoáng qua một tia kinh ngạc, sau đó vành tai dần dần trở nên đỏ bừng.
"A!" Người nào đó đang âm thầm thỏa mãn thì đột nhiên trên má truyền đến một cảm giác đau đớn, không nhịn được kêu lên một tiếng.
"Oa ——" Mười mấy cặp mắt tại hiện trường không hẹn mà cùng nhau trợn lên sợ hãi.
Thật sự là quá phóng túng, quá nhiệt tình đi!
/100
|