Trên cổ tay một sợi tơ máu trắng bạc lóe lên ánh sáng màu bạc ở dưới ánh sáng dư âm trời chiều, theo đồng hồ quả lắc đung đưa, những sợi tơ nối tiếp nhau gắn với cổ tay lúc này bởi vì một sợi tơ bị kéo chặt mà từ từ rỉ ra máu tươi.
"Keng —— Keng ——" 5 giờ chiều, đồng hồ quả lắc lại phát ra âm thanh, theo đồng hồ quả lắc đung đưa, trong giấc mộng chân mày Lương Ý càng nhíu chặt, cuối cùng, cô mở mí mắt nặng trĩu ra, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm trần nhà, quay đầu lại len lén quan sát Sở Du đang ngủ bên cạnh cô, biết được anh còn chưa tỉnh táo, lúc này mới nhẹ chân nhẹ tay kéo thân thể nặng nề bò dậy từ trên giường.
Đầu hỗn loạn , nhiều lần cô đều thiếu chút nữa bởi vì thần chí không rõ mà bị té ngã xuống đất, đi một hồi lâu, rốt cuộc cô mới đi tới trước đồng hồ quả lắc, đem gỡ sợi dây quấn vòng quanh cổ tay của cô cùng với đồng hồ quả lắc xuống, bỏ vào trong túi.
Khi cô nheo mắt lại nhìn đồng hồ báo thức một chút thì mới phát hiện bây giờ đã 5 giờ đúng rồi, chưa tới một canh giờ nữa, "bảo vệ" trong nhà sẽ tăng cường gấp 2 lần, cô nhất định phải thoát đi trong một giờ.
Cô nhanh chóng thay quần áo xong, từ trong tủ quần áo lấy ra cái chìa khóa hai ngày trước trộm được từ trên người Linh Cô, mở cửa, vội vàng rời đi về phía bên phải hành lang.
Vào lúc cô đang muốn rời khỏi hành lang, tiếng kêu dồn dập dọa cô run chân, cô vội vã vọt vào trong một gian phòng gần cô nhất, sau đó nhẹ nhàng mở cửa, để một khe hở nho nhỏ, quan sát tình cảnh bên ngoài.
"Tiểu Phương, chúng ta không cần quét dọn bên kia!" Một người phụ nữ trung niên trong đó hướng về phía một người phụ nữ khác cầm máy hút bụi trong tay nói.
Người phụ nữ cầm máy hút bụi trong tay tò mò hỏi, "Tại sao?"
"Không cần biết, dù sao quản gia đã nói như vậy, chúng ta ít việc không phải càng tốt hơn sao!"
"Cũng đúng. Nếu không cần quét dọn bên kia, vậy chúng ta tan việc thôi!"
"Ừ." di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn
Hai người phụ nữ càng lúc càng xa, Lương Ý thở phào nhẹ nhõm, từ trong phòng đi ra, nhìn xung quanh một chút, phát hiện không có người nào mới yên lòng, lớn mật đi xuống hành lang.
Phòng khách to lớn lúc này trống không, nhưng vì lý do an toàn, cô vẫn quyết định thông qua phòng khách rời đến phòng bếp sát vách, cô đã từng đi qua phòng bếp một lần, cô nhớ trong phòng bếp có một cửa sổ lớn, cô có thể trực tiếp nhảy từ nơi đó, cuối cùng xuyên qua lỗ chó ở sân. Nghĩ tới đây cô không khỏi thấy may mắn, may mắn ổ của con chó kia khá lớn.
Vào lúc cô đứng ở cửa phòng bếp, cô hoảng sợ phát hiện trong phòng bếp vẫn còn có đầu bếp đang khí thế ngất trời rang thức ăn ở bên trong, Lương Ý nhất thời cảm giác mình tựa như một con vịt đã đun sôi, căn bản bay không ra nấu mình trong nồi. Cô bắt đầu oán hận mình tham ngủ, phá hỏng kế hoạch cô bày ra đã lâu.
"Cô là người giúp việc bếp mới tới?" Sau vai đột nhiên bị người vỗ mạnh một cái, cô ngạc nhiên quay đầu, chỉ ngây ngốc mà nhìn chằm chằm vào người đàn ông trẻ tuổi cao lớn trước mắt.
"Rốt cuộc cô có phải hay không? Cô nhóc. Nếu không phải thì đừng đứng ở chỗ này cản trở chúng tôi." Người đàn ông trẻ tuổi cau mày nhìn Lương Ý chưa cao đến ngực anh ta, không hài lòng lắm hỏi.
Lương Ý đang chuẩn bị lắc đầu, trong giây lát nhìn thấy Linh Cô từ trong phòng khách đi tới, cô run rẩy đôi môi nặng nề gật đầu một cái.
Người đàn ông trẻ tuổi hoài nghi liếc một cái cô, mới ảo não nói, "Đi vào rửa rau đi!" Nhìn cánh tay và chân cô đều ngắn, hiển nhiên chính là một cây đậu cô-ve không đầy đủ dinh dưỡng, cũng không trông mong cô có thể làm việc chân tay nặng nhọc, chỉ có thể rửa thức ăn, rửa bát đĩa thôi.
"Dạ." Lương Ý đi vào như một làn khói.
Ước chừng qua khoảng ba phút, cô quay đầu, hướng về phía người đàn ông trẻ tuổi cao lớn cầu xin, "Tôi muốn đi nhà vệ sinh, có thể không?"
Người đàn ông trẻ tuổi cao lớn cau mày gật đầu một cái, sau khi Lương Ý lấy được cho phép vội vàng rời khỏi phòng bếp, ở trước phòng khách cô len lén liếc một cái, phát hiện không có ai, vội vàng chạy ra ngoài, lúc chân mới vừa bước ra cửa biệt thự thì cô lập tức lộn trở về, thật nhanh nhặt một cuốn sách từ trên bàn trà lên, xé một trang giấy, thả lại chỗ cũ sau đó nhanh chóng rời đi.
"Tiểu Phương, tôi mang túi đồ bỏ đi này ném đi nhé." Người phụ nữ trung niên nói.
"Ừ."
Họ chính là hai người phụ nữ trung niên lúc trước cầm máy hút bụi đi ở hành lang.
Lương Ý len lén núp ở trong bụi cỏ, chờ đợi họ rời đi, nhưng một người phụ nữ trung niên khác lại quên mất thứ gì lại lộn trở lại trong biệt thự, còn dư lại một người phụ nữ khác tên gọi "Tiểu Phương".
Mắt thấy thời gian trôi qua từng giây từng phút, nhưng họ vẫn chưa rời khỏi sân, bất đắc dĩ, cô móc giấy trắng trong túi ra, nhìn sân cỏ xanh mơn mởn, cuối cùng cắn bể ngón tay của mình, viết thật nhanh ở trong giấy trắng.
Coi như là cho mình một bảo đảm đi!
Cô mới vừa viết xong không bao lâu, một người khác phụ nữ đã trở lại, người phụ nữ tên gọi tiểu Phương nhặt túi rác trên đất lên, rời đi cùng với bà ta. Lương Ý vội vàng đem giấy trắng cùng một tờ ông Mao vo ở chung một chỗ, trong quá trình vo còn cố ý lộ ra nửa đoạn ông Mao.
Nhìn thấy hai người rời khỏi sân, Lương Ý cũng rón rén đi theo đi tới trước chuồng chó, bới bới, quay đầu, liếc chung quanh một cái, cảm thấy an toàn, chuẩn bị chui qua.
"Lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên chui chuồng chó, thật sự là thử nghiệm lớn trong cuộc đời." Lương Ý tìm niềm vui trong đau khổ, tự giễu cợt mình. Cố vùi đầu, đẩy mạnh mình vào chuồng chó. dღđ☆L☆qღđ
"Ách ——"
Trái tim đột nhiên co rút đau đớn , suy nghĩ trong lòng như không khí bỗng chốc biến mất, cực kỳ khó chịu, nhưng Lương Ý không để ý quá nhiều, cô chỉ có thể nhịn đau, tiếp tục bò về phía trước.
"A ——"
Cô kêu đau thành tiếng, ngã trên mặt đất, từng đợt sóng đau đớn mãnh liệt truyền đến, từ đầu rồi lan tràn đến tứ chi, cuối cùng lan tràn đến toàn thân, toàn thân từ trên xuống dưới, tất cả tế bào hình như cũng đang đau đớn, không bỏ sót chỗ nào. Mà lúc này, thân thể cô đã lộ ra bên ngoài biệt thự một nửa, chỉ có một phần bắp đùi ở trong biệt thự.
Không thể ngã, tiếp tục, tiếp tục! Còn một chút nữa thôi!
Cô lau từng giọt mồ hôi hột trên trán, cắn chặt hai hàm răng trắng ngà, lấy cùi chỏ chống đỡ sức nặng thân thể, tiếp tục bò về phía trước.
Chân to đã ra, chỉ còn lại chân nhỏ, lưng cô bây giờ đã ướt nhẹp, trái tim giống như đang ép điên cuồng, giống như muốn hút hết toàn bộ không khí.
Thật là đau —— thật là đau ——
Thân thể đau đớn tựa như đã đạt tới cực hạn, tầm mắt của cô bắt đầu mơ hồ, vào lúc cô cảm giác mình sắp chết, đã dùng chút sức lực cuối cùng của mình ném cục giấy trong túi ra ngoài.
Giống như ở bên trong, cô như thấy Sở Du lảo đảo chạy đến trước mặt cô, khuôn mặt anh tuấn đỏ ngầu, không giống với thường ngày, cô nghĩ có lẽ là cô xuất hiện ảo giác rồi, nếu không, làm sao anh sẽ biến thành như vậy chứ.
"Lộc cộc" tiếng bước chân vội vàng lại truyền vào trong tai cô, lúc sắp hôn mê, cô hình như ngửi thấy mùi gì đó bị thiêu nướng, rất nồng, cảm giác lỗ mũi cũng sắp bị sặc. . . . . .
Nhà họ Lưu
"Na Na, tiểu Ý vẫn không có tin tức sao?" Mẹ Lưu lo âu hỏi.
Lưu Na lắc đầu một cái, nằm trên ghế sa lon, không nói, lo lắng dưới đáy mắt càng đậm.
Mẹ Lưu thở dài một tiếng, đau lòng sờ sờ cái trán của cô, "Na Na, vận số tiểu Ý vẫn luôn tốt, tin tưởng lần này cũng sẽ không có chuyện gì."
Lưu Na cười khổ mà nói, "Mẹ, nếu không phải là do con gọi điện thoại bảo cậu ấy tới đây, có lẽ cậu ấy cũng sẽ không xảy ra chuyện."
"Na Na, cái này không thể trách con. Mẹ tin tưởng nhà bác Lương cũng sẽ không trách cứ con đâu. Cho nên con đừng luôn mang vẻ mặt đau khổ nhìn mẹ và ba con. Tiếp tục như vậy nữa con sẽ sớm biến thành mặt khổ qua, đến lúc đó tiểu Ý trở lại thấy sẽ bị con hù chết." Mẹ Lưu nói giỡn trêu chọc cô.
Lưu Na nghe vậy, cong miệng cười cười khổ sở, mắt mẹ Lưu nhìn sang mỹ phẩm dưỡng da trên khay trà, tò mò hỏi, "Na Na, có phải mỹ phẩm dưỡng da này là thứ lúc trước con nhờ tiểu Ý đến Hongkong mua cho con?"
Lưu Na liếc mắt nhìn, gật đầu một cái, "Là trước lúc tiểu Ý gặp chuyện không may đã mua. Sau được tiểu Tư đưa cho con."
Mẹ Lưu cầm mỹ phẩm dưỡng da trên khay trà lên, tinh tế quan sát xong, sau đó tự lẩm bẩm mở miệng, "Ah, chỗ này viết chữ."
"Chữ?" Lời nói của mẹ Lưu khiến Lưu Na tò mò cầm lấy mỹ phẩm dưỡng da, quả nhiên, phía trên hộp đóng gói viết chữ, nhưng chữ quá nhỏ, không nhìn ra là chữ gì.
"Na Na, chẳng lẽ mỹ phẩm dưỡng da không phải là của con?" Mẹ Lưu suy đoán.
Lưu Na cẩn thận quan sát bao bì của hộp mỹ phẩm dưỡng da, sau đó mới nghi ngờ mở miệng, "Mỹ phẩm dưỡng da này không phải là loại bình thường con hay dùng, con dùng loại dưỡng ẩm, đây là dưỡng trắng." Cùng một nhãn hiệu, ngay cả bao bì cũng không khác nhau lắm, nhưng công hiệu không giống nhau.
"Khả năng là do tiểu Tư lấy nhầm cho con."
"Tiểu Tư đã từng nói còn có một bộ, nhưng. . . . . . Không thấy." Cô cúi đầu, trong đầu hỗn loạn tưng bừng. Cảm giác có thứ gì lướt qua, nhưng lại thiếu đầu mối.
"Còn có một bộ? Vậy có khả năng tiểu Ý còn mua một bộ khác hay không, trước lúc gặp chuyện không may đã cho người khác, cho nên trong nhà mới chỉ còn dư lại một bộ?" Mẹ Lưu nhìn chằm chằm mỹ phẩm dưỡng da trong tay cô nói.
"Nếu quả thật là như vậy thì bộ mỹ phẩm dưỡng da trong tay con đã bị đổi với một bộ mỹ phẩm dưỡng da khác, nếu thế, chủ nhân ban đầu của bộ mỹ phẩm dưỡng da này, tại sao không có yêu cầu thay đổi lại." Lưu Na vẫn cảm thấy không đúng lắm. dღđ。l。qღđ
Mẹ Lưu liếc cô một cái, "Tiểu Ý không thấy, còn có ai có ý định quan tâm hộp mỹ phẩm dưỡng da này. Hơn nữa, chính con cũng bởi vì tiểu Ý mà rối một nùi. Hộp mỹ phẩm dưỡng da này bị con ném đã bao lâu, ngay cả nhìn con cũng không có nhìn qua, nếu không phải là mẹ, có lẽ bây giờ con cũng không phát hiện chuyện này."
Lưu Na vẫn vùi lấp trong suy nghĩ của chính mình, cũng không lưu ý đến lời nói của mẹ Lưu.
Mẹ Lưu bất mãn lườm cô một cái, không vui nói, "Mẹ có việc, xuống lầu trước."
"Dạ." Lưu Na cầm mỹ phẩm dưỡng da trong tay, không yên lòng gật đầu một cái. Hồi lâu sau, cô vẫn cảm thấy có cái gì không đúng, từ trong phòng lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho tiểu Tư, muốn hỏi rõ ràng chuyện này.
"Keng —— Keng ——" 5 giờ chiều, đồng hồ quả lắc lại phát ra âm thanh, theo đồng hồ quả lắc đung đưa, trong giấc mộng chân mày Lương Ý càng nhíu chặt, cuối cùng, cô mở mí mắt nặng trĩu ra, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm trần nhà, quay đầu lại len lén quan sát Sở Du đang ngủ bên cạnh cô, biết được anh còn chưa tỉnh táo, lúc này mới nhẹ chân nhẹ tay kéo thân thể nặng nề bò dậy từ trên giường.
Đầu hỗn loạn , nhiều lần cô đều thiếu chút nữa bởi vì thần chí không rõ mà bị té ngã xuống đất, đi một hồi lâu, rốt cuộc cô mới đi tới trước đồng hồ quả lắc, đem gỡ sợi dây quấn vòng quanh cổ tay của cô cùng với đồng hồ quả lắc xuống, bỏ vào trong túi.
Khi cô nheo mắt lại nhìn đồng hồ báo thức một chút thì mới phát hiện bây giờ đã 5 giờ đúng rồi, chưa tới một canh giờ nữa, "bảo vệ" trong nhà sẽ tăng cường gấp 2 lần, cô nhất định phải thoát đi trong một giờ.
Cô nhanh chóng thay quần áo xong, từ trong tủ quần áo lấy ra cái chìa khóa hai ngày trước trộm được từ trên người Linh Cô, mở cửa, vội vàng rời đi về phía bên phải hành lang.
Vào lúc cô đang muốn rời khỏi hành lang, tiếng kêu dồn dập dọa cô run chân, cô vội vã vọt vào trong một gian phòng gần cô nhất, sau đó nhẹ nhàng mở cửa, để một khe hở nho nhỏ, quan sát tình cảnh bên ngoài.
"Tiểu Phương, chúng ta không cần quét dọn bên kia!" Một người phụ nữ trung niên trong đó hướng về phía một người phụ nữ khác cầm máy hút bụi trong tay nói.
Người phụ nữ cầm máy hút bụi trong tay tò mò hỏi, "Tại sao?"
"Không cần biết, dù sao quản gia đã nói như vậy, chúng ta ít việc không phải càng tốt hơn sao!"
"Cũng đúng. Nếu không cần quét dọn bên kia, vậy chúng ta tan việc thôi!"
"Ừ." di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn
Hai người phụ nữ càng lúc càng xa, Lương Ý thở phào nhẹ nhõm, từ trong phòng đi ra, nhìn xung quanh một chút, phát hiện không có người nào mới yên lòng, lớn mật đi xuống hành lang.
Phòng khách to lớn lúc này trống không, nhưng vì lý do an toàn, cô vẫn quyết định thông qua phòng khách rời đến phòng bếp sát vách, cô đã từng đi qua phòng bếp một lần, cô nhớ trong phòng bếp có một cửa sổ lớn, cô có thể trực tiếp nhảy từ nơi đó, cuối cùng xuyên qua lỗ chó ở sân. Nghĩ tới đây cô không khỏi thấy may mắn, may mắn ổ của con chó kia khá lớn.
Vào lúc cô đứng ở cửa phòng bếp, cô hoảng sợ phát hiện trong phòng bếp vẫn còn có đầu bếp đang khí thế ngất trời rang thức ăn ở bên trong, Lương Ý nhất thời cảm giác mình tựa như một con vịt đã đun sôi, căn bản bay không ra nấu mình trong nồi. Cô bắt đầu oán hận mình tham ngủ, phá hỏng kế hoạch cô bày ra đã lâu.
"Cô là người giúp việc bếp mới tới?" Sau vai đột nhiên bị người vỗ mạnh một cái, cô ngạc nhiên quay đầu, chỉ ngây ngốc mà nhìn chằm chằm vào người đàn ông trẻ tuổi cao lớn trước mắt.
"Rốt cuộc cô có phải hay không? Cô nhóc. Nếu không phải thì đừng đứng ở chỗ này cản trở chúng tôi." Người đàn ông trẻ tuổi cau mày nhìn Lương Ý chưa cao đến ngực anh ta, không hài lòng lắm hỏi.
Lương Ý đang chuẩn bị lắc đầu, trong giây lát nhìn thấy Linh Cô từ trong phòng khách đi tới, cô run rẩy đôi môi nặng nề gật đầu một cái.
Người đàn ông trẻ tuổi hoài nghi liếc một cái cô, mới ảo não nói, "Đi vào rửa rau đi!" Nhìn cánh tay và chân cô đều ngắn, hiển nhiên chính là một cây đậu cô-ve không đầy đủ dinh dưỡng, cũng không trông mong cô có thể làm việc chân tay nặng nhọc, chỉ có thể rửa thức ăn, rửa bát đĩa thôi.
"Dạ." Lương Ý đi vào như một làn khói.
Ước chừng qua khoảng ba phút, cô quay đầu, hướng về phía người đàn ông trẻ tuổi cao lớn cầu xin, "Tôi muốn đi nhà vệ sinh, có thể không?"
Người đàn ông trẻ tuổi cao lớn cau mày gật đầu một cái, sau khi Lương Ý lấy được cho phép vội vàng rời khỏi phòng bếp, ở trước phòng khách cô len lén liếc một cái, phát hiện không có ai, vội vàng chạy ra ngoài, lúc chân mới vừa bước ra cửa biệt thự thì cô lập tức lộn trở về, thật nhanh nhặt một cuốn sách từ trên bàn trà lên, xé một trang giấy, thả lại chỗ cũ sau đó nhanh chóng rời đi.
"Tiểu Phương, tôi mang túi đồ bỏ đi này ném đi nhé." Người phụ nữ trung niên nói.
"Ừ."
Họ chính là hai người phụ nữ trung niên lúc trước cầm máy hút bụi đi ở hành lang.
Lương Ý len lén núp ở trong bụi cỏ, chờ đợi họ rời đi, nhưng một người phụ nữ trung niên khác lại quên mất thứ gì lại lộn trở lại trong biệt thự, còn dư lại một người phụ nữ khác tên gọi "Tiểu Phương".
Mắt thấy thời gian trôi qua từng giây từng phút, nhưng họ vẫn chưa rời khỏi sân, bất đắc dĩ, cô móc giấy trắng trong túi ra, nhìn sân cỏ xanh mơn mởn, cuối cùng cắn bể ngón tay của mình, viết thật nhanh ở trong giấy trắng.
Coi như là cho mình một bảo đảm đi!
Cô mới vừa viết xong không bao lâu, một người khác phụ nữ đã trở lại, người phụ nữ tên gọi tiểu Phương nhặt túi rác trên đất lên, rời đi cùng với bà ta. Lương Ý vội vàng đem giấy trắng cùng một tờ ông Mao vo ở chung một chỗ, trong quá trình vo còn cố ý lộ ra nửa đoạn ông Mao.
Nhìn thấy hai người rời khỏi sân, Lương Ý cũng rón rén đi theo đi tới trước chuồng chó, bới bới, quay đầu, liếc chung quanh một cái, cảm thấy an toàn, chuẩn bị chui qua.
"Lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên chui chuồng chó, thật sự là thử nghiệm lớn trong cuộc đời." Lương Ý tìm niềm vui trong đau khổ, tự giễu cợt mình. Cố vùi đầu, đẩy mạnh mình vào chuồng chó. dღđ☆L☆qღđ
"Ách ——"
Trái tim đột nhiên co rút đau đớn , suy nghĩ trong lòng như không khí bỗng chốc biến mất, cực kỳ khó chịu, nhưng Lương Ý không để ý quá nhiều, cô chỉ có thể nhịn đau, tiếp tục bò về phía trước.
"A ——"
Cô kêu đau thành tiếng, ngã trên mặt đất, từng đợt sóng đau đớn mãnh liệt truyền đến, từ đầu rồi lan tràn đến tứ chi, cuối cùng lan tràn đến toàn thân, toàn thân từ trên xuống dưới, tất cả tế bào hình như cũng đang đau đớn, không bỏ sót chỗ nào. Mà lúc này, thân thể cô đã lộ ra bên ngoài biệt thự một nửa, chỉ có một phần bắp đùi ở trong biệt thự.
Không thể ngã, tiếp tục, tiếp tục! Còn một chút nữa thôi!
Cô lau từng giọt mồ hôi hột trên trán, cắn chặt hai hàm răng trắng ngà, lấy cùi chỏ chống đỡ sức nặng thân thể, tiếp tục bò về phía trước.
Chân to đã ra, chỉ còn lại chân nhỏ, lưng cô bây giờ đã ướt nhẹp, trái tim giống như đang ép điên cuồng, giống như muốn hút hết toàn bộ không khí.
Thật là đau —— thật là đau ——
Thân thể đau đớn tựa như đã đạt tới cực hạn, tầm mắt của cô bắt đầu mơ hồ, vào lúc cô cảm giác mình sắp chết, đã dùng chút sức lực cuối cùng của mình ném cục giấy trong túi ra ngoài.
Giống như ở bên trong, cô như thấy Sở Du lảo đảo chạy đến trước mặt cô, khuôn mặt anh tuấn đỏ ngầu, không giống với thường ngày, cô nghĩ có lẽ là cô xuất hiện ảo giác rồi, nếu không, làm sao anh sẽ biến thành như vậy chứ.
"Lộc cộc" tiếng bước chân vội vàng lại truyền vào trong tai cô, lúc sắp hôn mê, cô hình như ngửi thấy mùi gì đó bị thiêu nướng, rất nồng, cảm giác lỗ mũi cũng sắp bị sặc. . . . . .
Nhà họ Lưu
"Na Na, tiểu Ý vẫn không có tin tức sao?" Mẹ Lưu lo âu hỏi.
Lưu Na lắc đầu một cái, nằm trên ghế sa lon, không nói, lo lắng dưới đáy mắt càng đậm.
Mẹ Lưu thở dài một tiếng, đau lòng sờ sờ cái trán của cô, "Na Na, vận số tiểu Ý vẫn luôn tốt, tin tưởng lần này cũng sẽ không có chuyện gì."
Lưu Na cười khổ mà nói, "Mẹ, nếu không phải là do con gọi điện thoại bảo cậu ấy tới đây, có lẽ cậu ấy cũng sẽ không xảy ra chuyện."
"Na Na, cái này không thể trách con. Mẹ tin tưởng nhà bác Lương cũng sẽ không trách cứ con đâu. Cho nên con đừng luôn mang vẻ mặt đau khổ nhìn mẹ và ba con. Tiếp tục như vậy nữa con sẽ sớm biến thành mặt khổ qua, đến lúc đó tiểu Ý trở lại thấy sẽ bị con hù chết." Mẹ Lưu nói giỡn trêu chọc cô.
Lưu Na nghe vậy, cong miệng cười cười khổ sở, mắt mẹ Lưu nhìn sang mỹ phẩm dưỡng da trên khay trà, tò mò hỏi, "Na Na, có phải mỹ phẩm dưỡng da này là thứ lúc trước con nhờ tiểu Ý đến Hongkong mua cho con?"
Lưu Na liếc mắt nhìn, gật đầu một cái, "Là trước lúc tiểu Ý gặp chuyện không may đã mua. Sau được tiểu Tư đưa cho con."
Mẹ Lưu cầm mỹ phẩm dưỡng da trên khay trà lên, tinh tế quan sát xong, sau đó tự lẩm bẩm mở miệng, "Ah, chỗ này viết chữ."
"Chữ?" Lời nói của mẹ Lưu khiến Lưu Na tò mò cầm lấy mỹ phẩm dưỡng da, quả nhiên, phía trên hộp đóng gói viết chữ, nhưng chữ quá nhỏ, không nhìn ra là chữ gì.
"Na Na, chẳng lẽ mỹ phẩm dưỡng da không phải là của con?" Mẹ Lưu suy đoán.
Lưu Na cẩn thận quan sát bao bì của hộp mỹ phẩm dưỡng da, sau đó mới nghi ngờ mở miệng, "Mỹ phẩm dưỡng da này không phải là loại bình thường con hay dùng, con dùng loại dưỡng ẩm, đây là dưỡng trắng." Cùng một nhãn hiệu, ngay cả bao bì cũng không khác nhau lắm, nhưng công hiệu không giống nhau.
"Khả năng là do tiểu Tư lấy nhầm cho con."
"Tiểu Tư đã từng nói còn có một bộ, nhưng. . . . . . Không thấy." Cô cúi đầu, trong đầu hỗn loạn tưng bừng. Cảm giác có thứ gì lướt qua, nhưng lại thiếu đầu mối.
"Còn có một bộ? Vậy có khả năng tiểu Ý còn mua một bộ khác hay không, trước lúc gặp chuyện không may đã cho người khác, cho nên trong nhà mới chỉ còn dư lại một bộ?" Mẹ Lưu nhìn chằm chằm mỹ phẩm dưỡng da trong tay cô nói.
"Nếu quả thật là như vậy thì bộ mỹ phẩm dưỡng da trong tay con đã bị đổi với một bộ mỹ phẩm dưỡng da khác, nếu thế, chủ nhân ban đầu của bộ mỹ phẩm dưỡng da này, tại sao không có yêu cầu thay đổi lại." Lưu Na vẫn cảm thấy không đúng lắm. dღđ。l。qღđ
Mẹ Lưu liếc cô một cái, "Tiểu Ý không thấy, còn có ai có ý định quan tâm hộp mỹ phẩm dưỡng da này. Hơn nữa, chính con cũng bởi vì tiểu Ý mà rối một nùi. Hộp mỹ phẩm dưỡng da này bị con ném đã bao lâu, ngay cả nhìn con cũng không có nhìn qua, nếu không phải là mẹ, có lẽ bây giờ con cũng không phát hiện chuyện này."
Lưu Na vẫn vùi lấp trong suy nghĩ của chính mình, cũng không lưu ý đến lời nói của mẹ Lưu.
Mẹ Lưu bất mãn lườm cô một cái, không vui nói, "Mẹ có việc, xuống lầu trước."
"Dạ." Lưu Na cầm mỹ phẩm dưỡng da trong tay, không yên lòng gật đầu một cái. Hồi lâu sau, cô vẫn cảm thấy có cái gì không đúng, từ trong phòng lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho tiểu Tư, muốn hỏi rõ ràng chuyện này.
/100
|