- Edit & Beta: Pianvy Kim-
Phàn Quỳnh Chi khóc đến lâu, bên ngoài tiếng xe ngựa lọc cọc, người cũng đã đi rồi. Bà khàn giọng gọi: “Họa Họa.”
Húc Họa vừa đánh xong một nửa bộ chưởng pháp, lúc này tiện tay khoác ngoại bào đi tới cùng bà ngồi một chỗ. Phàn Quỳnh Chi ôm chặt nàng, nói: “Nương chỉ có ngươi, từ đầu đến cuối cũng chỉ có một mình ngươi.”
Húc Họa dựa vào vai bà. Tuy thật tàn nhẫn, nhưng xin lỗi, kì thực bà ngay cả ta cũng không có.
Nàng mở cửa ra ngoài, Phàn Quỳnh Chi đang khóc đến ngẩn người cũng không phát giác, nhưng Thiên Cù Tử lại nhìn thấy.
Nàng đi đến đầu thôn, đưa cho một đứa bé ăn xin đứng đó chút bạc vụn, nói: “Ngươi đi lên trấn tìm Chu lão gia, nói Kỷ Hàn Chương thèm nhỏ dãi thêu phẩm của nương ta, phái người đến nhà phá phách cướp đoạt. Ta mong hắn đến đây tương trợ, ngày khác nhất định báo đáp.” Nói xong, trong tay đưa thêm một khối bạc vụn khác, “Chỉ cần Chu lão gia đưa người tới, cái này là cũng là của ngươi.”
Đứa bé ăn xin chưa từng thấy nhiều bạc như vậy trong đời, lập tức nói: “Ngươi ngoắc tay hứa, ta sẽ liền đi.”
Thiên Cù Tử nghiêm túc. Một nữ tử si tình khổ đợi tình lang mười sáu năm, rốt cục tan mây thấy trăng, được nhà chồng đồng ý. Vốn dĩ phải là cái giai thoại réo rắt lãng mạn thảm thiết, nhưng dục vọng là thứ sắc bén, đâm thủng bề ngoài, lộ ra thứ xấu xí đáng ghê tởm bên trong.
Canh ba, đầu thôn một trận chó sủa.
Tiếng xe ngựa càng lúc càng gần. Phàn Quỳnh Chi vội vàng khoác áo, bên ngoài đã có người phá cửa. Bà vừa hé mở, mấy người ở ngoài liền cưỡng ép đẩy cửa vào.
Phàn Quỳnh Chi biến sắc: “Các người…” Lời còn chưa nói hết đã nhìn thấy Kỷ lão thái thái chậm rãi bước đến, sau lưng bà ta là Kỷ Hàn Chương. Bà sửng sốt.
Kỷ thái thái không nhanh không chậm ngồi xuống trước bàn, nói: “Đứng ở đó làm gì? Ở ngoài quá lâu, quy củ đều đã quên?”
Nói thế nghĩa là muốn để Phàn Quỳnh Chi châm trà. Phàn Quỳnh Chi trong lòng xẹt qua bóng ma, bạo gan hỏi: “Nương, Hàn Chương, hai người đến đây là muốn làm gì?”
Lão thái thái vỗ bàn một cái: “Mày còn dám gọi ta là mẹ!”
Kỷ Hàn Chương mặc dù không vui, nhưng thấy Phàn Quỳnh Chi thân hình yếu ớt, lúc này quần áo không chỉnh tề, đầu tóc rối bù, mang phong vận điềm đạm đáng yêu. Ông nói: “Nương đã đích thân tới, bà đừng nhiều lời nữa. Tranh thủ đánh thức nữ nhi thu dọn đồ đạc mà về đi thôi. Hơn nửa đêm mà để trưởng bối phải thúc giục thì còn ra thể thống gì!”
Phàn Quỳnh Chi cũng muốn tin tưởng lời nói này, nhưng mắt đã kịp thấy những gia đinh cường tráng phía sau.
Nửa đêm canh ba còn mang theo những người này xông tới, đều là để mời bà hồi gia sao?
Trong lòng từng trận rét run, sợ hù đến Húc Họa, bà cố gắng tỏ ra kiên cường run giọng nói: “Ta không muốn trở về.”
Lão thái thái đập bàn: “Mày được Kỷ gia cưới hỏi đàng hoàng, không về Kỷ gia còn muốn đi nơi nào? Người đâu!”, mặt bà ta giật giật, “Đưa nó về!” Sau đó hướng con trai mình hàm ý liếc mắt một cái.
Kỷ Hàn Chương đương nhiên hiểu ý mẫu thân. Trước đây ông ta đã từng tới căn nhà nhỏ này, đối với bố cục nơi đây rất rõ ràng, lập tức nói: “Ta giúp bà thu gom quần áo.”
Nói xong, trực tiếp tiến vào phòng ngủ Phàn Quỳnh Chi.
Húc Họa đã rời giường, thân chỉ khoác ngoại bào, đứng tựa cạnh cửa nhìn náo nhiệt.
Phàn Quỳnh Chi nhát gan nhưng không ngốc. Những năm qua dưới ánh mắt khác thường của người ngoài, bà một mình nuôi nấng nữ nhi đần độn, sớm không còn là thiếu nữ vô tâm vô phế như trước nữa.
Bà nói như sắp khóc: “Hàn Chương, các người thực ra muốn lấy bạc của ta phải không?”
Kỷ Hàn Chương hơi cứng người lại, dù sao ông cũng là người đọc sách, không thể để mất sĩ diện, đành phải cố tìm cho mình cái thang trèo xuống: “Phàn Quỳnh Chi, bà là thê tử của ta a! Trong mắt bà, Kỷ Hàn Chương ta bộ dạng xấu xí như vậy sao? Ta chỉ muốn đưa hai mẹ con các nàng về nhà, để hài tử nhận tổ quy tông mà thôi!”
Phàn Quỳnh Chi lệ rơi đầy mặt: “Thật ư? Mười sáu năm nay ta một mình hoài thai, nuôi nấng nữ nhi, hôm nay cũng để cho nó được nhận tổ quy tông rồi sao?”
Kỷ Hàn Chương không trả lời thêm, trực tiếp đi vào phòng ngủ, rất nhanh lôi được ngân phiếu từ trong hòm ra. Ông cùng Kỷ lão thái thái nháy mắt một cái, gia đinh liền bắt lấy Phàn Quỳnh Chi, chuẩn bị áp bà lên xe ngựa.
Phàn Quỳnh Chi cùng đám gia đinh xô đẩy, quay đầu lại nhìn về nam nhân kia. Bà nghĩ tới câu nói của nữ nhi: “Nương chỉ đang yêu một cái bóng mà thôi.”
Hôm nay đột nhiên minh bạch. Hoa rơi trăng tàn, để lại những thứ xấu xí không chịu nổi.
Phàn Quỳnh Chi bị đẩy lên xe ngựa, có tên gia đinh khác muốn lôi theo Húc Họa. Thấy nàng chỉ là một nữ hài, lại còn ngu dốt đần độn, đám người khác cũng không để ý.
Lúc này bên ngoài truyền đến một tiếng hét lớn: “Tặc tử từ đâu tới gan to bằng trời! Ban ngày ban mặt mà dám xông vào nhà dân cướp bóc!”
Kỷ Hàn Chương cùng lão thái thái sửng sốt, liền thấy xung quanh đột nhiên có rất nhiều nha dịch tuôn ra tập trung nhìn thẳng vào mình. Kỷ Hàn Chương vội giải thích: “Chư vị đại nhân hiểu lầm! Ta là tiên sinh ở Tiên Trà trấn, tên Kỷ Hàn Chương. Ta đến đây là để đưa thê nữ về nhà, thật không phải người xấu!!”
Bộ khoái đứng đầu nhìn thoáng qua Phàn Quỳnh Chi đang bị gia đinh giữ chặt, cả giận nói: “Có dạng đưa đón thê nữ như vầy sao? Lập tức thả người!”
Phàn Quỳnh Chi quay đầu nhìn Húc Họa, thấy nàng yên tĩnh nhìn lại mình, đột nhiên minh bạch, lập tức la lớn: “Quan gia! Bọn hắn đêm khuya đột nhập, không những muốn lấy tiền tài còn muốn đem ta và ái nữ theo. Quan gia cứu mạng!”
Trong cơn giận dữ, bà đã đưa ra lựa chọn.
Bộ khoái vốn thụ ý Chu lão gia, đương nhiên nghe theo lời Phàn Quỳnh Chi lập tức rút đao. Đao quang lóe lên, Kỷ Hàn Chương tâm run một cái, hai chân lập tức nhũn ra.
Húc Họa đang bị gia đinh kìm giữ, lúc này bay lên một cước, hung ác đá vào bụng ông ta, cũng thừa cơ vùng thoát khỏi gia đinh: “Quan gia, trên người hắn còn lấy bạc mẹ ta hai ngày trước bán thêu phẩm mà có được. Ngân phiếu là Chu lão gia đưa, ông ấy có thể làm chứng.”
Thân thể nàng nặng nề, Kỷ Hàn Chương bị một cước này đạp tới, suýt nữa phun hết lục phủ ngũ tạng ra ngoài. Phàn Quỳnh Chi từ sau lưng bộ khoái kéo nữ nhi về, lại quay đầu nhìn thoáng qua người cũ.
Lần đầu trong đời, bà phát hiện thực ra tên nam tử này cũng không anh tuấn, thông minh như trong trí nhớ. Lúc này hắn ôm bụng ngồi xổm trên đất cát, trông cũng chỉ như một nam nhân bình thường đang vô cùng chật vật mà thôi.
Nha dịch đưa người của Kỷ gia về thẩm vấn. Chu lão gia cùng Phàn Quỳnh Chi thương nghị. Thấy bà có chút hoang mang lo sợ, Húc Họa nói: “Ông ta bây giờ bị nhốt trong ngục, chắc đang thất kinh hồn vía. Nương nhờ Chu lão gia nghĩ biện pháp, bắt ông ta viết một bức hưu thư, đổi lấy cho mình tự do. Ông ta sẽ đồng ý.”
Phàn Quỳnh Chi y lời nói với Chu lão gia, ông ta đang lúc muốn bà thêu cho mình một bộ “Thần tiên thêu phẩm”, đương nhiên đáp ứng.
Mà Kỷ Hàn Chương trong ngục sớm đã hồn phi phách tán. Nơi này đều nghe theo mệnh lệnh quan trên bài bố, sao có thể cò kè mặc cả? Thế nên hôm sau, trên tay Phàn Quỳnh Chi liền có một bức hưu thư.
Bà mở bức hưu thư ra, bên trong vết mực còn ướt.
Nhắm mắt lại, bỗng thấy mình đang đứng trước căn nhà nhỏ. Kỷ Hàn Chương cầm tay bà nhẹ thở dài: “Quỳnh Chi, nàng hoài thai ba năm còn chưa sinh, trên trấn người ta đồn đại cái thai này là thứ yêu nghiệt. Mẫu thân tức giận cũng vì lo nghĩ cho ta. Nàng cứ thoải mái, đợi sinh hài tử xong, mẫu thân khí thuận, ta liền đón hai người trở về.”
Khi đó, bàn tay hắn sạch sẽ ấm áp, thanh âm cũng nhẹ nhàng, nói chuyện như văn như thơ, vô cùng nhã nhặn, so với những hán tử lỗ mãng khác rất khác biệt.
Phàn Quỳnh Chi nhẹ gật đầu: “Hàn Chương, đều là ta không tốt. Ta nhất định sẽ hảo hảo sinh hạ hài tử, không để chàng lo lắng nữa.”
Chuyện cũ như tro tàn (*), bóng hình dần tiêu tán.
(*)Nguyên tác “往事如织绵被抽丝, 画面渐渐消散.”: “Chuyện cũ như bông tằm, dần dần tan biến.” Thực ra câu này rất đậm tính văn chương. Khi quay tơ thì những sợi của bông tằm được tách ra, giống như khi Phàn Quỳnh Chi liên tưởng đến kỷ niệm của hai người, khi nhớ lại thì sợi tơ được dệt nên, còn bông tằm thì bị dệt nên không còn nữa. Rất khó dịch thoát nên mình đã chọn cách giải nghĩa gọn gàng hơn.
Trước mắt bà là thư phòng ở Kỷ gia. Lúc đó hai người vừa tân hôn, chàng đọc sách, nàng hồng tụ thiêm hương (*). Kỷ Hàn Chương tay nâng thư quyển, ánh mắt lại nhìn chăm chú lên tay nàng. Hồi lâu sau đầu ngón tay hắn chấm vào nghiên mực, trêu chọc điểm một cái lên trán nàng.
(*) Hồng tụ thiêm hương (红袖添香): giống như “chàng đọc sách, nàng quay tơ”. Câu này nghĩa là thư sinh đang học bài, bên cạnh có người con gái thêm hương (đốt hương) cho.
Nàng ấy hờn dỗi duỗi bàn tay trắng như phấn lại bị hắn nắm chặt, hai người im lặng ngắm nhìn nhau.
Dù không thân mật hơn nữa, cũng đã nhĩ tấn tư ma (*), nóng lạnh sớm chiều.
(*) Nhĩ tấn tư ma (耳鬓厮磨): vành tai và tóc mai chạm nhau, ý nói rất thân thiết.
Đầu ngón tay bà mơn trớn lạc khoản trên bức hưu thư, đây là cái tên bà từng niệm trăm ngàn lần. Ngày cưới, bà mặc hỉ phục đỏ thẫm, cùng hắn bái thiên bái địa. Hắn lăng y đỏ rực, đưa bà hướng về nơi động phòng. Dưới khăn hỉ trông thấy thấp thoáng thân ảnh cùng đôi giày người kia, tâm bà như nổi trống. Cả sảnh đường hỉ khí tràn ngập đến mức làm người ta ngạt thở.
Phàn Quỳnh Chi thần sắc ôn nhu, tâm đang hoảng hốt, lại nhớ đến ngày ấy một cây tường vi.
Trên đầu tường, thiếu niên kia nhô ra một cái đầu, nhẹ giọng nói: “Quỳnh Chi muội muội, ta mang bánh quế đến đây, ngươi mau nếm thử.”
Cô gái sợ kinh động cha mẹ, cẩn thận từng bước lại gần tiếp lấy, chàng trai đột nhiên cười xấu xa bắt lấy tay nàng.
“Chờ ta có công danh sự nghiệp, chúng ta liền thành thân đi.” Thiếu niên ấy thì thầm vào lỗ tai nàng.
Thiếu nữ bị trêu đến đầy mặt ửng đỏ.
Phàn Quỳnh Chi chậm rãi khép lại hưu thư, như gấp lại một quãng đời đã qua. Tường vi năm đó vẫn diễm liệt như lửa, khác chính là tình cảm ta ngươi.
Húc Họa sau lưng bà đi tới đi lui, vì giảm béo, nàng luôn có thể đứng thì sẽ không ngồi.
Phàn Quỳnh Chi nói: “Họa Họa, trong lòng ta có chút trống vắng.”
Húc Họa chỉ ra bên ngoài, ngoài cửa hoa lựu rực đỏ, chân trời ánh nắng huy hoàng, nàng nói: “Chỉ cần nương dám tiến về phía trước, liền sẽ gặp những thứ mới mẻ hơn, những người ưu tú hơn, không cần phải quay đầu.”
Tỉnh táo đến vô tình.
Thiên Cù Tử gục đầu, phát hiện khoảng cách hắn và nàng giờ đã xa vạn dặm.
Thần Ma chi tức nhìn kỹ thần sắc của hắn, cũng không thể từ trên mặt hắn nhìn ra bất cứ điều gì.
Bên ngoài có khí tức lạ, là Hề Vân Giai đến. Âm Dương Viện buổi chiều có chỉ đạo thí luyện. Khi đạo sư thí luyện chỉ điểm, binh khí của họ sẽ bị suy yếu, còn pháp trận hộ thân và pháp bảo hộ thân thì bị cấm dùng.
Trong Cửu Uyên chỉ có chín đại chưởng viên có thể đảm nhiêm vị trí này. Nhưng nếu có những đệ tử thân truyền tham gia, ví dụ như Vân Giai và Vân Thanh, Tái Sương Quy sẽ không tùy tiện làm đạo sư thí luyện.
Nhìn vào vết xe đổ Phó Thuần Phong xem. Giả như đang chỉ đạo thí luyện mà mắc sai lầm, còn bị môn hạ đệ tử treo lên đánh, thì đúng là thân bại danh liệt, mất hết thể diện, ngồi khóc một chỗ đi.
Cho nên lần luyện tập này, tứ đại trưởng lão trực tiếp giao cho Thiên Cù Tử. Hắn bế quan mười mấy năm, lúc này cũng nên nhìn xem việc học đệ tử tiến triển thế nào. Thiên Cù Tử cắt đứt hình ảnh Thần Ma truyền đến, chỉnh đốn y phục, ra khỏi rừng Khổ Trúc.
Thần Ma chi tức thở phào một hơi, ghé vào cổ Húc Họa làm bộ suy yếu, nhìn Thiên Cù Tử đảm nhiệm vị trí đạo sư, chỉ giáo công pháp cho tọa đệ tử. Việc thí luyện đối với hắn ảnh hưởng không lớn, nhưng hắn hết sức chuyên chú.
Trên sân thí luyện, khói bụi bốc lên, chưởng viện giao đấu với thủ tọa đệ tử, tay áo bay bay, thong dong tiến thối. Binh khí trong tay hắn biến hóa, chín mạch công pháp nổi danh, vung đao mạnh mẽ sắc bén, dụng kiếm phiêu dật linh động. Hề Vân Giai bị khí thế của hắn áp chế, công thủ đều bị động. Hắn khi mở miệng chỉnh lý, khi nhẹ giọng tán thưởng, giơ tay nhấc chân đều có phong phạm tông sư.
Thần Ma chi tức quyết định khi rảnh sẽ hỏi Khôi Thủ nhà mình một chút, có nên không nạp thêm bên mình một sườn quân hay không.
Nhưng đến lúc xế chiều, nó đột nhiên run lên – Khí tức Thiên Cù Tử ngày càng gần.
Đáng lẽ tham gia chỉ đạo thí luyện xong thì nên trở về núi Dung Thiên ngay. Thiên Cù Tử cũng biết vậy, nhưng hết lần đến lần khác ngự kiếm luôn chếch hướng. Đến lúc nhìn thấy Tiên Trà trấn dưới chân, hắn bất đắc dĩ: ngay cả kiếm cũng hiểu được hắn muốn gì.
Ở Tiên Trà trấn, Thiên Cù Tử rất nhanh tìm được Chu gia. Bề ngoài hắn vĩnh viễn dừng lại ở tuổi hai mươi bảy, lúc này tóc đen dài đến eo, toàn thân áo trắng lấp lánh, thân đeo bảo kiếm cùng đàn tranh, thời điểm di động chuôi kiếm lắc lư, phất phơ trên vai. Không điểm trang vàng ngọc, bên hông chỉ buộc một viên ngọc bội Âm Dương Song Ngư.
Chấp chưởng Âm Dương Viện mấy năm, hắn đã sớm có thần thái thong dong cùng uy nghiêm, tư nghi sáng láng, giống như ngưng kết hết thiên địa linh khí, tuấn dật vô song.
Hắn cất bước vào Chu phủ, gia đinh không ai dám ngăn cản.
Chu lão gia không biết là thần thánh phương nào tới, Thiên Cù Tử cũng không định nói ra, ý đồ của hắn rất đơn giản: “Nghe nói Chu tiên sinh mấy ngày trước vừa mua được một bức Lạc Dương Mẫu Đơn.” Hắn lúc nói chuyện thanh âm trong suốt hữu lực, trong nhu giấu băng, mang một thứ gì đó làm tâm hồn chấn động: “Tại hạ nguyện ra giá hai vạn bạc trắng, thỉnh cầu tiên sinh bỏ thứ yêu thích cho ta.”
Chu lão gia chỉ cảm thấy suy nghĩ đình trệ, lần đầu thấy một nhân vật mang vẻ thần tiên như thế, thật khiến người ta phải ngưỡng mộ, hoa mắt thần mê. Ông lập tức đem bức thêu phẩm cho vào trong một chiếc hộp gỗ đàn hương, Thiên Cù Tử đem ngân phiếu giao ra, cầm lấy đồ xuất phủ.
Thực ra, bức thêu phẩm này không đáng giá hai vạn bạc.
Dù sao đây cũng chỉ là loại châm pháp nhập môn ở Phi Châm phường mà thôi, ở phố phường có lẽ hiếm có, nhưng trong tiên môn không tính là kì lạ.
Thiên Cù Tử cũng biết thế.
Thần Ma chi tức lông tơ dựng lên, vì có khế ước ràng buộc, nó đương nhiên biết Thiên Cù Tử đã đến rất gần. Cái lão già chuyên nhìn trộm tới đây làm gì vậy?!
Chẳng lẽ đầu hắn đột nhiên bình thường, bỗng nhớ đến muốn ấy ấy Khôi Thủ nhà mình ư? Không được a, ta không bảo vệ được a! Trí thông minh của nó xoay tới xoay lui, đột nhiên vạn phần bi tráng nghĩ – nếu ta biến thành một cô nương để hắn XX, thì liệu có thể cứu được Khôi Thủ khỏi nước sôi lửa bỏng này hay không?
Nó càng hoảng, hay là người kia chỉ đến trấn mua cái thêu phẩm kia rồi sẽ đi?
Đúng vậy, hắn thực sự rời đi. Thần Ma chi tức không hiểu – Lão nam nhân vợ góa con côi từ vạn dặm xa xôi chạy tới Tiên Trà trấn chỉ để bỏ giá cao mua khối thêu phẩm kia thôi sao? Ngươi không phải tận mắt nhìn thấy Khôi Thủ nhà ta bán có ba nghìn lượng bạc thôi à?
Nó trợn mắt há mồm. Trong Huyền môn đệ nhất tông Cửu Uyên Tiên Tông, Âm Dương Viện là nơi quan trọng nhất. Thiên Cù Tử đường đường là chưởng viện ở đó, chẳng lẽ chưa từng thấy loại thêu mẫu đơn ngày nở đêm tàn này sao?
Trời ạ, cái Huyền môn đệ nhất tông cũng quá không kiến thức đi!!
Phàn Quỳnh Chi khóc đến lâu, bên ngoài tiếng xe ngựa lọc cọc, người cũng đã đi rồi. Bà khàn giọng gọi: “Họa Họa.”
Húc Họa vừa đánh xong một nửa bộ chưởng pháp, lúc này tiện tay khoác ngoại bào đi tới cùng bà ngồi một chỗ. Phàn Quỳnh Chi ôm chặt nàng, nói: “Nương chỉ có ngươi, từ đầu đến cuối cũng chỉ có một mình ngươi.”
Húc Họa dựa vào vai bà. Tuy thật tàn nhẫn, nhưng xin lỗi, kì thực bà ngay cả ta cũng không có.
Nàng mở cửa ra ngoài, Phàn Quỳnh Chi đang khóc đến ngẩn người cũng không phát giác, nhưng Thiên Cù Tử lại nhìn thấy.
Nàng đi đến đầu thôn, đưa cho một đứa bé ăn xin đứng đó chút bạc vụn, nói: “Ngươi đi lên trấn tìm Chu lão gia, nói Kỷ Hàn Chương thèm nhỏ dãi thêu phẩm của nương ta, phái người đến nhà phá phách cướp đoạt. Ta mong hắn đến đây tương trợ, ngày khác nhất định báo đáp.” Nói xong, trong tay đưa thêm một khối bạc vụn khác, “Chỉ cần Chu lão gia đưa người tới, cái này là cũng là của ngươi.”
Đứa bé ăn xin chưa từng thấy nhiều bạc như vậy trong đời, lập tức nói: “Ngươi ngoắc tay hứa, ta sẽ liền đi.”
Thiên Cù Tử nghiêm túc. Một nữ tử si tình khổ đợi tình lang mười sáu năm, rốt cục tan mây thấy trăng, được nhà chồng đồng ý. Vốn dĩ phải là cái giai thoại réo rắt lãng mạn thảm thiết, nhưng dục vọng là thứ sắc bén, đâm thủng bề ngoài, lộ ra thứ xấu xí đáng ghê tởm bên trong.
Canh ba, đầu thôn một trận chó sủa.
Tiếng xe ngựa càng lúc càng gần. Phàn Quỳnh Chi vội vàng khoác áo, bên ngoài đã có người phá cửa. Bà vừa hé mở, mấy người ở ngoài liền cưỡng ép đẩy cửa vào.
Phàn Quỳnh Chi biến sắc: “Các người…” Lời còn chưa nói hết đã nhìn thấy Kỷ lão thái thái chậm rãi bước đến, sau lưng bà ta là Kỷ Hàn Chương. Bà sửng sốt.
Kỷ thái thái không nhanh không chậm ngồi xuống trước bàn, nói: “Đứng ở đó làm gì? Ở ngoài quá lâu, quy củ đều đã quên?”
Nói thế nghĩa là muốn để Phàn Quỳnh Chi châm trà. Phàn Quỳnh Chi trong lòng xẹt qua bóng ma, bạo gan hỏi: “Nương, Hàn Chương, hai người đến đây là muốn làm gì?”
Lão thái thái vỗ bàn một cái: “Mày còn dám gọi ta là mẹ!”
Kỷ Hàn Chương mặc dù không vui, nhưng thấy Phàn Quỳnh Chi thân hình yếu ớt, lúc này quần áo không chỉnh tề, đầu tóc rối bù, mang phong vận điềm đạm đáng yêu. Ông nói: “Nương đã đích thân tới, bà đừng nhiều lời nữa. Tranh thủ đánh thức nữ nhi thu dọn đồ đạc mà về đi thôi. Hơn nửa đêm mà để trưởng bối phải thúc giục thì còn ra thể thống gì!”
Phàn Quỳnh Chi cũng muốn tin tưởng lời nói này, nhưng mắt đã kịp thấy những gia đinh cường tráng phía sau.
Nửa đêm canh ba còn mang theo những người này xông tới, đều là để mời bà hồi gia sao?
Trong lòng từng trận rét run, sợ hù đến Húc Họa, bà cố gắng tỏ ra kiên cường run giọng nói: “Ta không muốn trở về.”
Lão thái thái đập bàn: “Mày được Kỷ gia cưới hỏi đàng hoàng, không về Kỷ gia còn muốn đi nơi nào? Người đâu!”, mặt bà ta giật giật, “Đưa nó về!” Sau đó hướng con trai mình hàm ý liếc mắt một cái.
Kỷ Hàn Chương đương nhiên hiểu ý mẫu thân. Trước đây ông ta đã từng tới căn nhà nhỏ này, đối với bố cục nơi đây rất rõ ràng, lập tức nói: “Ta giúp bà thu gom quần áo.”
Nói xong, trực tiếp tiến vào phòng ngủ Phàn Quỳnh Chi.
Húc Họa đã rời giường, thân chỉ khoác ngoại bào, đứng tựa cạnh cửa nhìn náo nhiệt.
Phàn Quỳnh Chi nhát gan nhưng không ngốc. Những năm qua dưới ánh mắt khác thường của người ngoài, bà một mình nuôi nấng nữ nhi đần độn, sớm không còn là thiếu nữ vô tâm vô phế như trước nữa.
Bà nói như sắp khóc: “Hàn Chương, các người thực ra muốn lấy bạc của ta phải không?”
Kỷ Hàn Chương hơi cứng người lại, dù sao ông cũng là người đọc sách, không thể để mất sĩ diện, đành phải cố tìm cho mình cái thang trèo xuống: “Phàn Quỳnh Chi, bà là thê tử của ta a! Trong mắt bà, Kỷ Hàn Chương ta bộ dạng xấu xí như vậy sao? Ta chỉ muốn đưa hai mẹ con các nàng về nhà, để hài tử nhận tổ quy tông mà thôi!”
Phàn Quỳnh Chi lệ rơi đầy mặt: “Thật ư? Mười sáu năm nay ta một mình hoài thai, nuôi nấng nữ nhi, hôm nay cũng để cho nó được nhận tổ quy tông rồi sao?”
Kỷ Hàn Chương không trả lời thêm, trực tiếp đi vào phòng ngủ, rất nhanh lôi được ngân phiếu từ trong hòm ra. Ông cùng Kỷ lão thái thái nháy mắt một cái, gia đinh liền bắt lấy Phàn Quỳnh Chi, chuẩn bị áp bà lên xe ngựa.
Phàn Quỳnh Chi cùng đám gia đinh xô đẩy, quay đầu lại nhìn về nam nhân kia. Bà nghĩ tới câu nói của nữ nhi: “Nương chỉ đang yêu một cái bóng mà thôi.”
Hôm nay đột nhiên minh bạch. Hoa rơi trăng tàn, để lại những thứ xấu xí không chịu nổi.
Phàn Quỳnh Chi bị đẩy lên xe ngựa, có tên gia đinh khác muốn lôi theo Húc Họa. Thấy nàng chỉ là một nữ hài, lại còn ngu dốt đần độn, đám người khác cũng không để ý.
Lúc này bên ngoài truyền đến một tiếng hét lớn: “Tặc tử từ đâu tới gan to bằng trời! Ban ngày ban mặt mà dám xông vào nhà dân cướp bóc!”
Kỷ Hàn Chương cùng lão thái thái sửng sốt, liền thấy xung quanh đột nhiên có rất nhiều nha dịch tuôn ra tập trung nhìn thẳng vào mình. Kỷ Hàn Chương vội giải thích: “Chư vị đại nhân hiểu lầm! Ta là tiên sinh ở Tiên Trà trấn, tên Kỷ Hàn Chương. Ta đến đây là để đưa thê nữ về nhà, thật không phải người xấu!!”
Bộ khoái đứng đầu nhìn thoáng qua Phàn Quỳnh Chi đang bị gia đinh giữ chặt, cả giận nói: “Có dạng đưa đón thê nữ như vầy sao? Lập tức thả người!”
Phàn Quỳnh Chi quay đầu nhìn Húc Họa, thấy nàng yên tĩnh nhìn lại mình, đột nhiên minh bạch, lập tức la lớn: “Quan gia! Bọn hắn đêm khuya đột nhập, không những muốn lấy tiền tài còn muốn đem ta và ái nữ theo. Quan gia cứu mạng!”
Trong cơn giận dữ, bà đã đưa ra lựa chọn.
Bộ khoái vốn thụ ý Chu lão gia, đương nhiên nghe theo lời Phàn Quỳnh Chi lập tức rút đao. Đao quang lóe lên, Kỷ Hàn Chương tâm run một cái, hai chân lập tức nhũn ra.
Húc Họa đang bị gia đinh kìm giữ, lúc này bay lên một cước, hung ác đá vào bụng ông ta, cũng thừa cơ vùng thoát khỏi gia đinh: “Quan gia, trên người hắn còn lấy bạc mẹ ta hai ngày trước bán thêu phẩm mà có được. Ngân phiếu là Chu lão gia đưa, ông ấy có thể làm chứng.”
Thân thể nàng nặng nề, Kỷ Hàn Chương bị một cước này đạp tới, suýt nữa phun hết lục phủ ngũ tạng ra ngoài. Phàn Quỳnh Chi từ sau lưng bộ khoái kéo nữ nhi về, lại quay đầu nhìn thoáng qua người cũ.
Lần đầu trong đời, bà phát hiện thực ra tên nam tử này cũng không anh tuấn, thông minh như trong trí nhớ. Lúc này hắn ôm bụng ngồi xổm trên đất cát, trông cũng chỉ như một nam nhân bình thường đang vô cùng chật vật mà thôi.
Nha dịch đưa người của Kỷ gia về thẩm vấn. Chu lão gia cùng Phàn Quỳnh Chi thương nghị. Thấy bà có chút hoang mang lo sợ, Húc Họa nói: “Ông ta bây giờ bị nhốt trong ngục, chắc đang thất kinh hồn vía. Nương nhờ Chu lão gia nghĩ biện pháp, bắt ông ta viết một bức hưu thư, đổi lấy cho mình tự do. Ông ta sẽ đồng ý.”
Phàn Quỳnh Chi y lời nói với Chu lão gia, ông ta đang lúc muốn bà thêu cho mình một bộ “Thần tiên thêu phẩm”, đương nhiên đáp ứng.
Mà Kỷ Hàn Chương trong ngục sớm đã hồn phi phách tán. Nơi này đều nghe theo mệnh lệnh quan trên bài bố, sao có thể cò kè mặc cả? Thế nên hôm sau, trên tay Phàn Quỳnh Chi liền có một bức hưu thư.
Bà mở bức hưu thư ra, bên trong vết mực còn ướt.
Nhắm mắt lại, bỗng thấy mình đang đứng trước căn nhà nhỏ. Kỷ Hàn Chương cầm tay bà nhẹ thở dài: “Quỳnh Chi, nàng hoài thai ba năm còn chưa sinh, trên trấn người ta đồn đại cái thai này là thứ yêu nghiệt. Mẫu thân tức giận cũng vì lo nghĩ cho ta. Nàng cứ thoải mái, đợi sinh hài tử xong, mẫu thân khí thuận, ta liền đón hai người trở về.”
Khi đó, bàn tay hắn sạch sẽ ấm áp, thanh âm cũng nhẹ nhàng, nói chuyện như văn như thơ, vô cùng nhã nhặn, so với những hán tử lỗ mãng khác rất khác biệt.
Phàn Quỳnh Chi nhẹ gật đầu: “Hàn Chương, đều là ta không tốt. Ta nhất định sẽ hảo hảo sinh hạ hài tử, không để chàng lo lắng nữa.”
Chuyện cũ như tro tàn (*), bóng hình dần tiêu tán.
(*)Nguyên tác “往事如织绵被抽丝, 画面渐渐消散.”: “Chuyện cũ như bông tằm, dần dần tan biến.” Thực ra câu này rất đậm tính văn chương. Khi quay tơ thì những sợi của bông tằm được tách ra, giống như khi Phàn Quỳnh Chi liên tưởng đến kỷ niệm của hai người, khi nhớ lại thì sợi tơ được dệt nên, còn bông tằm thì bị dệt nên không còn nữa. Rất khó dịch thoát nên mình đã chọn cách giải nghĩa gọn gàng hơn.
Trước mắt bà là thư phòng ở Kỷ gia. Lúc đó hai người vừa tân hôn, chàng đọc sách, nàng hồng tụ thiêm hương (*). Kỷ Hàn Chương tay nâng thư quyển, ánh mắt lại nhìn chăm chú lên tay nàng. Hồi lâu sau đầu ngón tay hắn chấm vào nghiên mực, trêu chọc điểm một cái lên trán nàng.
(*) Hồng tụ thiêm hương (红袖添香): giống như “chàng đọc sách, nàng quay tơ”. Câu này nghĩa là thư sinh đang học bài, bên cạnh có người con gái thêm hương (đốt hương) cho.
Nàng ấy hờn dỗi duỗi bàn tay trắng như phấn lại bị hắn nắm chặt, hai người im lặng ngắm nhìn nhau.
Dù không thân mật hơn nữa, cũng đã nhĩ tấn tư ma (*), nóng lạnh sớm chiều.
(*) Nhĩ tấn tư ma (耳鬓厮磨): vành tai và tóc mai chạm nhau, ý nói rất thân thiết.
Đầu ngón tay bà mơn trớn lạc khoản trên bức hưu thư, đây là cái tên bà từng niệm trăm ngàn lần. Ngày cưới, bà mặc hỉ phục đỏ thẫm, cùng hắn bái thiên bái địa. Hắn lăng y đỏ rực, đưa bà hướng về nơi động phòng. Dưới khăn hỉ trông thấy thấp thoáng thân ảnh cùng đôi giày người kia, tâm bà như nổi trống. Cả sảnh đường hỉ khí tràn ngập đến mức làm người ta ngạt thở.
Phàn Quỳnh Chi thần sắc ôn nhu, tâm đang hoảng hốt, lại nhớ đến ngày ấy một cây tường vi.
Trên đầu tường, thiếu niên kia nhô ra một cái đầu, nhẹ giọng nói: “Quỳnh Chi muội muội, ta mang bánh quế đến đây, ngươi mau nếm thử.”
Cô gái sợ kinh động cha mẹ, cẩn thận từng bước lại gần tiếp lấy, chàng trai đột nhiên cười xấu xa bắt lấy tay nàng.
“Chờ ta có công danh sự nghiệp, chúng ta liền thành thân đi.” Thiếu niên ấy thì thầm vào lỗ tai nàng.
Thiếu nữ bị trêu đến đầy mặt ửng đỏ.
Phàn Quỳnh Chi chậm rãi khép lại hưu thư, như gấp lại một quãng đời đã qua. Tường vi năm đó vẫn diễm liệt như lửa, khác chính là tình cảm ta ngươi.
Húc Họa sau lưng bà đi tới đi lui, vì giảm béo, nàng luôn có thể đứng thì sẽ không ngồi.
Phàn Quỳnh Chi nói: “Họa Họa, trong lòng ta có chút trống vắng.”
Húc Họa chỉ ra bên ngoài, ngoài cửa hoa lựu rực đỏ, chân trời ánh nắng huy hoàng, nàng nói: “Chỉ cần nương dám tiến về phía trước, liền sẽ gặp những thứ mới mẻ hơn, những người ưu tú hơn, không cần phải quay đầu.”
Tỉnh táo đến vô tình.
Thiên Cù Tử gục đầu, phát hiện khoảng cách hắn và nàng giờ đã xa vạn dặm.
Thần Ma chi tức nhìn kỹ thần sắc của hắn, cũng không thể từ trên mặt hắn nhìn ra bất cứ điều gì.
Bên ngoài có khí tức lạ, là Hề Vân Giai đến. Âm Dương Viện buổi chiều có chỉ đạo thí luyện. Khi đạo sư thí luyện chỉ điểm, binh khí của họ sẽ bị suy yếu, còn pháp trận hộ thân và pháp bảo hộ thân thì bị cấm dùng.
Trong Cửu Uyên chỉ có chín đại chưởng viên có thể đảm nhiêm vị trí này. Nhưng nếu có những đệ tử thân truyền tham gia, ví dụ như Vân Giai và Vân Thanh, Tái Sương Quy sẽ không tùy tiện làm đạo sư thí luyện.
Nhìn vào vết xe đổ Phó Thuần Phong xem. Giả như đang chỉ đạo thí luyện mà mắc sai lầm, còn bị môn hạ đệ tử treo lên đánh, thì đúng là thân bại danh liệt, mất hết thể diện, ngồi khóc một chỗ đi.
Cho nên lần luyện tập này, tứ đại trưởng lão trực tiếp giao cho Thiên Cù Tử. Hắn bế quan mười mấy năm, lúc này cũng nên nhìn xem việc học đệ tử tiến triển thế nào. Thiên Cù Tử cắt đứt hình ảnh Thần Ma truyền đến, chỉnh đốn y phục, ra khỏi rừng Khổ Trúc.
Thần Ma chi tức thở phào một hơi, ghé vào cổ Húc Họa làm bộ suy yếu, nhìn Thiên Cù Tử đảm nhiệm vị trí đạo sư, chỉ giáo công pháp cho tọa đệ tử. Việc thí luyện đối với hắn ảnh hưởng không lớn, nhưng hắn hết sức chuyên chú.
Trên sân thí luyện, khói bụi bốc lên, chưởng viện giao đấu với thủ tọa đệ tử, tay áo bay bay, thong dong tiến thối. Binh khí trong tay hắn biến hóa, chín mạch công pháp nổi danh, vung đao mạnh mẽ sắc bén, dụng kiếm phiêu dật linh động. Hề Vân Giai bị khí thế của hắn áp chế, công thủ đều bị động. Hắn khi mở miệng chỉnh lý, khi nhẹ giọng tán thưởng, giơ tay nhấc chân đều có phong phạm tông sư.
Thần Ma chi tức quyết định khi rảnh sẽ hỏi Khôi Thủ nhà mình một chút, có nên không nạp thêm bên mình một sườn quân hay không.
Nhưng đến lúc xế chiều, nó đột nhiên run lên – Khí tức Thiên Cù Tử ngày càng gần.
Đáng lẽ tham gia chỉ đạo thí luyện xong thì nên trở về núi Dung Thiên ngay. Thiên Cù Tử cũng biết vậy, nhưng hết lần đến lần khác ngự kiếm luôn chếch hướng. Đến lúc nhìn thấy Tiên Trà trấn dưới chân, hắn bất đắc dĩ: ngay cả kiếm cũng hiểu được hắn muốn gì.
Ở Tiên Trà trấn, Thiên Cù Tử rất nhanh tìm được Chu gia. Bề ngoài hắn vĩnh viễn dừng lại ở tuổi hai mươi bảy, lúc này tóc đen dài đến eo, toàn thân áo trắng lấp lánh, thân đeo bảo kiếm cùng đàn tranh, thời điểm di động chuôi kiếm lắc lư, phất phơ trên vai. Không điểm trang vàng ngọc, bên hông chỉ buộc một viên ngọc bội Âm Dương Song Ngư.
Chấp chưởng Âm Dương Viện mấy năm, hắn đã sớm có thần thái thong dong cùng uy nghiêm, tư nghi sáng láng, giống như ngưng kết hết thiên địa linh khí, tuấn dật vô song.
Hắn cất bước vào Chu phủ, gia đinh không ai dám ngăn cản.
Chu lão gia không biết là thần thánh phương nào tới, Thiên Cù Tử cũng không định nói ra, ý đồ của hắn rất đơn giản: “Nghe nói Chu tiên sinh mấy ngày trước vừa mua được một bức Lạc Dương Mẫu Đơn.” Hắn lúc nói chuyện thanh âm trong suốt hữu lực, trong nhu giấu băng, mang một thứ gì đó làm tâm hồn chấn động: “Tại hạ nguyện ra giá hai vạn bạc trắng, thỉnh cầu tiên sinh bỏ thứ yêu thích cho ta.”
Chu lão gia chỉ cảm thấy suy nghĩ đình trệ, lần đầu thấy một nhân vật mang vẻ thần tiên như thế, thật khiến người ta phải ngưỡng mộ, hoa mắt thần mê. Ông lập tức đem bức thêu phẩm cho vào trong một chiếc hộp gỗ đàn hương, Thiên Cù Tử đem ngân phiếu giao ra, cầm lấy đồ xuất phủ.
Thực ra, bức thêu phẩm này không đáng giá hai vạn bạc.
Dù sao đây cũng chỉ là loại châm pháp nhập môn ở Phi Châm phường mà thôi, ở phố phường có lẽ hiếm có, nhưng trong tiên môn không tính là kì lạ.
Thiên Cù Tử cũng biết thế.
Thần Ma chi tức lông tơ dựng lên, vì có khế ước ràng buộc, nó đương nhiên biết Thiên Cù Tử đã đến rất gần. Cái lão già chuyên nhìn trộm tới đây làm gì vậy?!
Chẳng lẽ đầu hắn đột nhiên bình thường, bỗng nhớ đến muốn ấy ấy Khôi Thủ nhà mình ư? Không được a, ta không bảo vệ được a! Trí thông minh của nó xoay tới xoay lui, đột nhiên vạn phần bi tráng nghĩ – nếu ta biến thành một cô nương để hắn XX, thì liệu có thể cứu được Khôi Thủ khỏi nước sôi lửa bỏng này hay không?
Nó càng hoảng, hay là người kia chỉ đến trấn mua cái thêu phẩm kia rồi sẽ đi?
Đúng vậy, hắn thực sự rời đi. Thần Ma chi tức không hiểu – Lão nam nhân vợ góa con côi từ vạn dặm xa xôi chạy tới Tiên Trà trấn chỉ để bỏ giá cao mua khối thêu phẩm kia thôi sao? Ngươi không phải tận mắt nhìn thấy Khôi Thủ nhà ta bán có ba nghìn lượng bạc thôi à?
Nó trợn mắt há mồm. Trong Huyền môn đệ nhất tông Cửu Uyên Tiên Tông, Âm Dương Viện là nơi quan trọng nhất. Thiên Cù Tử đường đường là chưởng viện ở đó, chẳng lẽ chưa từng thấy loại thêu mẫu đơn ngày nở đêm tàn này sao?
Trời ạ, cái Huyền môn đệ nhất tông cũng quá không kiến thức đi!!
/28
|