Edit & Beta: Pianvy Kim –
Húc Họa giũ giũ quần áo đi ra ngoài, Hướng Manh nhìn thấy nàng, vẻ mặt vô cùng chào đón, nôn nóng hỏi: “Cô đi đâu vậy? Sao không báo trước một tiếng?”
Đường Khác cũng nói ngay: “Làm ta lo lắng gần chết, còn tưởng cô bị yêu vật quấy nhiễu.”
Húc Họa cười nhẹ: “Ta đi tới đây xong mệt quá nên mới ngủ một chút, làm các ngươi lo lắng rồi. Mấy con yêu vật nho nhỏ không đáng lo, mọi người đã tìm ra nguyên nhân vụ này chưa?”
Hề chưởng viện cả người trong mương, xung quanh không biết có bao nhiêu bùn đất cỏ hoang tích tụ ngày này qua năm khác.
Bên tai hắn nghe được thanh âm của nàng, ôn lãng (*) như trăng. Còn giọng nam đang nói chuyện thì hắn biết – một người là Hướng công tử của Hướng Gia bảo, người còn lại là Đường tiểu công tử của Bách Xảo đường. Bọn họ vừa quen nhau đã nói chuyện thân mật như vậy, có phải chỉ có mỗi mình hắn mới bị nàng khách khí một câu “làm phiền chưởng viện”, hai câu “bổn tọa thất lễ” hay không?
(*) Ôn lãng: ấm áp và trong sáng
Hướng Manh ở ngoài nói: “Đã tìm ra được chút manh mối rồi, nhưng cô cũng phải cẩn thận, đại chấp sự đang tức giận lắm.”
Húc Họa gật đầu, thực ra không cần hắn nhắc, khi nãy nàng vừa bước ra ngoài đã sớm gặp phải Tinh Vô Nê vẻ mặt đỏ bừng. Ông tìm nàng nửa ngày, trong lòng sớm đã bốc hỏa, lúc này cả giận nói: “Húc Họa, ta đã phân phó ngươi làm cái gì? Tại sao dám hành động một mình, ngươi có nghĩ tới những đồng môn khác không? Vì một mình ngươi mà mọi người đều chậm trễ, ngươi có thể giải thích được không?”
Húc Họa đâu có để tâm tới mấy vấn đề này, lập tức đáp: “Hề chưởng viện kêu ta lên đây xem xét. Chưa xin chỉ thị của ngài là ta sai.” Tinh Vô Nê lập tức biến thành người câm. Có Thiên Cù Tử trực tiếp phân phó, đương nhiên không cần ông cho phép.
Thiên Cù Tử vô cùng nhẫn nhịn nằm dưới mương, nghe thấy nàng lấy hắn làm lá chắn, hiển nhiên trong lòng rất hưởng thụ.
Sắc mặt Tịnh Vô Nê thoát hồng lại trắng, một lúc lâu sau mới nói: “Vậy có phát hiện được gì không?”
Húc Họa dẫn đầu đoàn người đi ra chỗ khác – cũng không thể để Hề chưởng viện phải chui rúc dưới cái mương đấy mãi được. Nàng nói: “Thế còn mọi người có tra được gì không?”
Hướng Manh lập tức đáp: “Chúng ta có lên chỗ miếu Sơn Thần coi thế nào, nhưng bức tượng thần kia rất bình thường…”
Đoàn người vừa nói chuyện vừa đi về phía trước, thẳng tới khi tiếng người đã rất nhỏ, Thiên Cù Tử mới yên lặng nhảy lên bờ, gạt bỏ đi mấy cọng cỏ dính trên áo, xong lại rửa sạch vết dơ trên ngoại bào.
Không một ai dò hỏi hắn đi đâu, bởi hành tung của chưởng viện, không cần phải khai báo với bất kỳ ai.
Các thôn dân nghe nói có nhóm tiên trưởng tới đây giúp bọn họ “trừ yêu”, từ sớm đã sôi nổi đến xem. Tịnh Vô Nê thân là chấp sự, theo bổn phận chỉ ra tay lúc nguy hiểm, những lúc khác thì mặc kệ.
Nhưng lần này mang đệ tử ngoại môn đến đây, học thì chưa được mấy buổi, thật sự không nghĩ ra chưởng viện định cho bọn họ thực hành thế nào. Bởi vậy lúc gặp thôn dân, ông đành phải đem hy vọng kí thác lên người Húc Họa. Nàng nhận được ánh mắt của ông, đành phải hỗ trợ các đệ tử khác đối chiếu lời khai của thôn dân.
“Theo lời nói của thôn dân, thì những người đến miếu “Sơn Thần” để cầu tài thì sau này đều chết, hơn nữa nguyện vọng của bọn họ đều được hoàn thành. Xem xét thi thể cũng chứng thực được lí do tử vong là thắt cổ. Các sư huynh đệ đến miếu Sơn Thần cũng xác nhận trong miếu không có dị trạng. Mọi người đối với vấn đề này thấy thế nào?”
Tất cả đều im lặng suy nghĩ, Đường Khác nói: “Kỳ thật rất đơn giản, chỉ cần một người trong chúng ta ra đó cầu tài, sau đó đợi yêu vật tìm tới, chẳng phải sẽ biết được ngọn nguồn sao?”
Tịnh Vô Nê còn chưa mở miệng, Húc Họa đã rất tự nhiên trả lời: “Biện pháp không tồi, cũng rất can đảm. Nhưng thứ nhất, những người từng cầu nguyện ở miếu chỉ sợ không chờ nổi. Thứ hai, nếu đối phương sử dụng khế ước thần ma, ngươi giao dịch cái gì cũng sẽ có hiệu lực, như vậy quá nguy hiểm. Về sau nếu gặp trường hợp thế này thì cố gắng không nên làm như vậy nữa.”
Có người nhỏ giọng: “Khế ước thần ma thì sao? Cao nhân ở Cửu Uyên chúng ta nhiều như mây, lo gì phá không được một cái khế ước nho nhỏ chứ?”
Húc Họa không cho là ngỗ nghịch, còn kiên nhẫn giảng giải: “Khế ước thần ma là cái giá phải trả, đã cầu nguyện là đã nhận kế ước, không thể thu hồi.”
Người hỏi thấy nàng không trách móc mình, cho nên nói thêm: “Nhưng bọn họ không có chết ngay lúc cầu nguyện.”
Húc Họa vặn lại: “Dựa vào bằng chứng nào?”
Bằng chứng để làm gì? Bọn họ cầu được ước thấy, người hỏi vẻ mặt vẫn không hiểu.
Húc Họa lại nói: “Không nên dễ dàng loại bỏ bất cứ khả năng nào. Cách đây hơn trăm năm cũng từng phát sinh một vụ án, có người đã chết mấy tháng, vậy mà vẫn lao động bình thường, không khác gì còn sống.”
Những đệ tử khác không nhịn được hỏi: “Kỷ tiên sinh thấy nên làm như thế nào?”
Húc Họa cũng biết bọn họ chỉ học nghệ sơ sài, yêu cầu không cao, nên dễ dàng phân tích thay họ: “Chuyện này xảy ra trên núi Giao Chỉ, con yêu vật chắc chưa đi quá xa, nhưng cũng không hẳn là sống trong miếu Sơn Thần. Huống chi, giả sử bị nó mai phục, đối với những ai mới tu tiên mà nói là rất bất lợi. Cho nên sau khi lên núi, mọi người nhất định phải quan sát toàn cảnh đầu tiên.”
Thấy Thiên Cù Tử chậm rãi đi tới, mọi người định hành lễ thì hắn giơ tay cho ngừng. Húc Họa đang đưa lưng về phía hắn, giọng nói nàng ôn hòa, rất có khí chất thầy giáo: “Xem núi trước phải xem khí, khí gồm có mười màu, linh khí màu lục nhạt, ma khí màu tím đen…”
Nàng tiếp tục giải thích: “Mới vừa rồi ta xem qua núi Giao Chỉ đã phát hiện một cỗ oán khí ở phía chính tây miếu Sơn Thần cứ ngưng đọng không tan. Cổ quái ở chỗ là, so với màu đen thì nó nhạt hơn đôi chút, có lẽ là oán khí phàm nhân sau chết không được tiêu tan.”
Các đệ tử ngoại môn đều có pháp bảo, nghe vậy lập tức hưng phấn: “Kỷ tiên sinh, chúng ta qua đó xem thế nào?”
Húc Họa gật đầu, lại dặn dò nói: “Trước tiên phải bày trận, phòng lỡ như con yêu vật kia phản phệ thì còn có đường chạy trốn. Cửu Uyên hay kêu các người làm theo quy trình, tuy rằng ta không tán thành lắm, nhưng đối với những ai không có thiên tư quá cao, dùng biện pháp này quả thật có thể giữ mạng lâu hơn một chút.”
Mọi người nổi lên một trận cười nhỏ, đi thẳng tới dưới cây hòe mà Húc Họa chỉ. Tịnh Vô Nê tiến lên bày trận, vài đệ tử cầm kính Tố Nguyên (*) đi xung quanh, chỉ chốc lát sau đã có người kêu lên: “Có một khối nữ thi dưới cây!”
(*) Tố Nguyên: truy tìm nguồn gốc
Lần này không đợi Húc Họa nói, Tịnh Vô Nê đã lần nữa bày trận, những người khác nhanh chóng đào khối nữ thi ra ngoài.
Tức khắc có vài người rời khỏi đám thôn dân đang vây xem, Tịnh Vô Nê hỏi người thôn dân đã báo tin cho mình: “Chuyện này là thế nào?”
Người đó vừa thấy lập tức luôn mồm kêu oan: “Tiên trưởng, đây là vợ của Lý Nhị…”
Tịnh Vô Nê gặng hỏi: “Bị ai giết? Sau đó bị ai chôn?”
Thấy hắn cứ ê a lẩm bẩm, Tịnh Vô Nê nói: “Ngươi nghe ta nói, chuyện này không đơn giản, nếu ngươi không chịu nói rõ ngọn nguồn, chúng ta cũng không có cách nào giúp được.”
Người thôn dân nghe vậy đành trả lời: “Tiên trưởng, có trời đất chứng giám, cô ta tự sát mà chết. Ngài có thể nhìn vết xước trên cổ cô ta, mọi người cũng đã nhìn thấy rồi. Ngài nói xem chính cô ta tự mình tìm chết, lẽ nào lại liên quan đến chúng ta, còn quay về hại chúng ta nữa?”
Đệ tử ngoại môn phần lớn xuất thân nhà giàu, làm gì đã từng nhìn thấy một thi thể đang phân hủy? Lúc này tất cả đều lui ra xa, nhưng thấy Húc Họa chuẩn bị bước lên, tất cả bọn họ đều vây quanh lại, không muốn tỏ ra nhát gan trước mặt nàng.
Húc Họa nhìn thoáng qua thi thể, gật đầu nói: “Đúng là tự sát.”
Người thôn dân kia càng lớn tiếng kêu oan: “Ta đã nói mà! Tiên trưởng, các ngài mau thu cô ta lại đi, đừng để cô ta hại chúng ta tội nghiệp…”
Tịnh Vô Nê liếc mắt nhìn Húc Họa một cái, nàng nói: “Khi nãy ta đứng trên đỉnh núi, thấy trong thôn có một khu nhà lớn cửa đỏ, lệ khí dâng cao tận trời. Đây là sân nhà ai?”
Mọi người ngẩn ra, ánh mắt lập tức né tránh, thập phần khả nghi. Tịnh Vô Nê thấy vậy trầm giọng quát: “Các người nếu lại định lừa gạt, thì ta cũng không khuyên nữa. Hậu quả thế nào các người tự hiểu!”
Kẻ kia mấp máy cái môi, lúc lâu sau nói: “Đó là… nơi mọi người trong thôn cùng nhau sở hữu. Thôn Giao Chỉ chúng ta nghèo như vậy, làm gì có ai đủ tiền mua tòa nhà lớn đó…”
Tịnh Vô Nê thuận miệng hỏi ngay: “Xây để làm gì? Làm từ đường?”
Hắn nhanh chóng gật đầu: “Đúng đúng, tuệ nhãn tiên trưởng sáng như đuốc, tòa nhà này đúng là được xây để thờ cúng tổ tiên.”
Húc Họa nói: “Mọi người ở thôn này nghèo đến không có gì ăn, cũng không thấy bao nhiêu phụ nữ, trong khi trẻ con lại nhiều. Nữ nhân trong thôn ở đâu?”
Người thôn dân tức khắc thay đổi sắc mặt, mất một lúc lâu mới trả lời: “Tiên trưởng nếu đã đến đây trợ giúp chúng ta, liền mong bắt được yêu quái là đủ. Vợ của bọn ta không rành thế sự, không hiểu quy củ, chỉ sợ làm mất lòng tiên trưởng, cho nên không ra gặp khách.
Húc Họa đi đến tàng cây hoa hè, khí đen ở nữ thi sau khi bị đào càng thêm sẫm màu. Có điều nó bị nhốt trong pháp trận, không có bay ra ngoài.
Nàng quay đầu nhìn thoáng qua Thiên Cù Tử, cười nhẹ nói: “Lấy vụ này để cho đệ tử ngoại môn thực hành, hình như có hơi quá.”
Thiên Cù Tử quần áo nghiêm chỉnh sạch sẽ, hiển nhiên đã dùng pháp quyết tinh tế làm sạch. Nghe nàng nói vậy thì bảo: “Hành tẩu tám phương, cũng nên gặp qua nhân gian. Không ngại.”
Húc Họa vì vậy đáp: “Được rồi.” Nàng nhìn một lượt đám đệ tử, đột nhiên trước mắt mọi người, một bức tường nước xuất hiện, đem tòa nhà màu đỏ kia kéo lại gần. Đệ tử ngoại môn hít sâu một hơi, quả nhiên đại sư về Trận tu, im lặng bày trận từ lúc nào không biết.
Nàng cao giọng nói: “Tòa nhà này chắc là để trong thôn dùng lúc cưới vợ có phải không? Bởi vì thôn Giao Chỉ này nghèo quá, không cô nương nào tình nguyện gả vào, cho nên các người mới cùng xây cái tòa trạch này, đợi nhà nào cần cưới vợ, thì kêu là trạch viện nhà mình. Khiến những cô gái ở xa không biết, tin là thật, tưởng lang quân tương lai là phú hộ, cho nên mới đồng ý cưới gả, ta nói đúng chứ?”
Thôn dân kinh ngạc đến ngây người, còn muốn phản biện lại, nhưng thấy nàng một lời chắc chắn thì không dám nói dối nữa. Chư đệ tử xung quanh ồn ào, một thôn dân đang đứng đó vây xem nhịn không được kêu lên: “Tiên trưởng, ngài bắt yêu thì cứ bắt yêu, quản chuyện này làm gì?”
Húc Họa đáp: “Vạn sự trên thế gian đều có nhân quả. Các người giấu diếm nguyên nhân, làm sao chấm dứt được hậu quả?”
Ngữ khí người đó bắt đầu nóng nảy: “Thì cứ để các ngài giải quyết không được sao? Xem ra Cửu Uyên Tiên Tông gì đó cũng chỉ là cái danh mà thôi!”
Tịnh Vô Nê cả giận: “Câm miệng!”
Người thôn dân đang tức đến thở không ra hơi kia, trên người hắn lập lờ khí đen, hiển nhiên cũng là một người từng đến miếu cầu tài, hắn lớn tiếng: “Chẳng lẽ không phải sao? Các ngươi luôn mồm kêu trảm yêu trừ ma, hiện giờ yêu ma ngay dưới mắt các ngươi giết người rồi đó! Chúng ta chết nhiều người như vậy, các người còn ở đây trách này trách nọ, chúng ta thờ phụng Cửu Uyên thì có ích lợi gì?”
Thiên Cù Tử đang đứng một bên, thôn dân không biết thân phận của hắn, còn hắn nghe chửi xong sắc mặt cũng vẫn như thường. Húc Họa ngược lại có chút bội phục người này, nghe hắn nói xong liền hỏi ngược: “Ngươi luôn mồm kêu thờ phụng Cửu Uyên, vậy tiên sinh cho ta hỏi, ngươi mỗi năm có dâng lên Cửu Uyên Tiên Tông chút ngân lượng nào không?”
Người nọ tức khắc nghẹn lời – hắn lưu lạc nghèo khổ tới cái thôn này, ngân lượng đâu ra mà cung phụng? Dẫu vậy vẫn cực nhanh lớn tiếng đáp trả: “Chúng ta ở cái thôn này cơm áo còn không đủ, làm gì có dư đồng bạc nào?”
Húc Họa: “Nói cách khác, thờ phụng mà ngươi nói, kỳ thật cái gì cũng không làm.”
Hắn ta mặt nóng đỏ bừng: “Ta… Chúng ta nhớ kỹ trong đầu các tiên trưởng là người tốt!”
“Gặp nguy thì xin giúp đỡ, hơi không hợp ý liền lập tức làm phản chối bỏ, vậy cũng gọi là thờ phụng?”
Người nọ tựa hồ thấy đuối lý, nhưng vẫn như cũ tiếp tục cãi chày cãi cối: “Các người đều là tiên nhân, chẳng lẽ còn ham muốn tiền bạc hay sao? Chẳng lẽ chúng ta không có tiền bạc phúng điếu các ngươi, liền không đáng để được thương xót sao? Nếu như vậy, các ngươi có khác gì mấy con yêu ma chứ?”
“Thương xót? Tốt lắm, ngươi cũng hiểu hai chữ này.” Nàng chỉ chỉ vào nữ thi dưới cây hòe, “Cô nương này bị lừa gả tới đây phải không?”
Hắn bực mình: “Lừa? Cô ta nếu không phải vì hám lợi, muốn mình được gả vào nhà giàu thì bị lừa kiểu gì? Cô ta vốn dĩ chính là mụ đàn bà tham hư vinh, bị lừa cũng xứng đáng! Nếu cô ta không tham lam, giữ mình trong sạch, làm một nữ tử thật tốt, tự nhiên cũng sẽ không bị tiền tài mờ mắt! Chúng ta là giáo huấn một mụ đàn bà tham lam thì có gì sai chứ?”
Chung quanh vang lên tiếng hít sâu, những đệ tử ngoại môn nhà giàu hiển nhiên cũng kinh ngạc.
Húc Họa hỏi: “Vì tham tiền nên chết ư?”
Thôn dân cả giận: “Không nên sao?”
“Vậy những kẻ cầu tài với thần phật, cũng nên chết sao?”
Bọn họ ngây người, sau một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Nhưng… chúng ta không giống vậy, chúng ta chỉ mong cuộc sống tốt hơn chút, cũng không biết là sẽ chết…”
“Các nàng kia cũng chỉ là mong cuộc sống tốt hơn, cũng không biết cái giá phải trả là tuổi già sống không bằng heo chó. Có gì khác các ngươi?”
Từng câu từng chữ hữu lực, những kẻ thôn dân vây xem đột nhiên phát hiện bản thân mình cũng giống như loại đàn bà bị cho là ham hư vinh kia. Nhưng ngay lập tức liền có kẻ la hét ầm ĩ: “Ý cô là muốn chúng ta thả vợ chạy hết hả? Mơ tưởng!”
Một người nói, lập tức có đám khác phụ họa: “Không được, tuyệt đối không được!”
Tên lúc ban đầu nói chuyện hình như là thôn trưởng, hắn thấp giọng: “Các tiên trưởng, chuyện này thật sự không được. Thả các nàng ra, thôn Giao Chỉ sau này còn ai dám gả…”
Chư đệ tử chỉ cảm thấy lạnh cả người, Đường Khác nói: “Loại người như các ngươi cũng dám cầu xin chúng ta giúp đỡ?”
Không ai nói gì, nhưng chắc chắn không phải mình hắn nghĩ vậy. Có người nói: “Chúng ta đi thôi.”
Tịnh Vô Nê nhìn thoáng qua Thiên Cù Tử, thấy hắn không tỏ vẻ gì nên đành nói: “Im miệng, đừng quên mục đích lần này.”
Nhìn đám thôn dân vẫn còn ầm ĩ không thôi, thậm chí còn cảnh giác nhìn họ, đám đệ tử ngoại môn nhà giàu thật muốn chạy về cho rồi.
Húc Họa nhìn về khí đen ngày càng nồng đậm dưới cây hòe: “Tất cả những cô nương ở thôn Giao Chỉ đều sẽ được Cửu Uyên an trí. Cô hẳn đã có nơi tốt để đi, không nên vì những người này mà hóa yêu ma, như vậy chẳng đáng.”
Khí đen tụ lại, vòng theo cây hòe mà đi. Húc Họa quay đầu nhìn Thiên Cù Tử: “Ngài chắc là có thể hóa giải lệ khí của cô ấy?”
Thiên Cù Tử gật đầu, đối với pháp thuật của Phật tu, hắn cũng hiểu được khá nhiều. Oán thể của phàm nhân không tốn nhiều sức để hóa giải. Đầu ngón tay hắn nhẹ điểm, kim quang chiếu vào trận, hắc ảnh nhanh chóng biến tan, để lại hình ảnh một nữ tử dung nhan vô cùng thanh tú.
Nàng ta hướng đến Húc Họa và Thiên Cù Tử mà bái lạy, trong nháy mắt, thân như sương khói, theo gió bay đi.
Editor có lời nhắn nhỏ:
1/ Chương này dài quá, đành phải cắt
2/ Cắt chương chỗ này cho nó bí ẩn
3/ Chương sau dài gấp đôi chương này, đúng kiểu “tự mình đa tình” như cái tên, hãy mong chờ nha!
Húc Họa giũ giũ quần áo đi ra ngoài, Hướng Manh nhìn thấy nàng, vẻ mặt vô cùng chào đón, nôn nóng hỏi: “Cô đi đâu vậy? Sao không báo trước một tiếng?”
Đường Khác cũng nói ngay: “Làm ta lo lắng gần chết, còn tưởng cô bị yêu vật quấy nhiễu.”
Húc Họa cười nhẹ: “Ta đi tới đây xong mệt quá nên mới ngủ một chút, làm các ngươi lo lắng rồi. Mấy con yêu vật nho nhỏ không đáng lo, mọi người đã tìm ra nguyên nhân vụ này chưa?”
Hề chưởng viện cả người trong mương, xung quanh không biết có bao nhiêu bùn đất cỏ hoang tích tụ ngày này qua năm khác.
Bên tai hắn nghe được thanh âm của nàng, ôn lãng (*) như trăng. Còn giọng nam đang nói chuyện thì hắn biết – một người là Hướng công tử của Hướng Gia bảo, người còn lại là Đường tiểu công tử của Bách Xảo đường. Bọn họ vừa quen nhau đã nói chuyện thân mật như vậy, có phải chỉ có mỗi mình hắn mới bị nàng khách khí một câu “làm phiền chưởng viện”, hai câu “bổn tọa thất lễ” hay không?
(*) Ôn lãng: ấm áp và trong sáng
Hướng Manh ở ngoài nói: “Đã tìm ra được chút manh mối rồi, nhưng cô cũng phải cẩn thận, đại chấp sự đang tức giận lắm.”
Húc Họa gật đầu, thực ra không cần hắn nhắc, khi nãy nàng vừa bước ra ngoài đã sớm gặp phải Tinh Vô Nê vẻ mặt đỏ bừng. Ông tìm nàng nửa ngày, trong lòng sớm đã bốc hỏa, lúc này cả giận nói: “Húc Họa, ta đã phân phó ngươi làm cái gì? Tại sao dám hành động một mình, ngươi có nghĩ tới những đồng môn khác không? Vì một mình ngươi mà mọi người đều chậm trễ, ngươi có thể giải thích được không?”
Húc Họa đâu có để tâm tới mấy vấn đề này, lập tức đáp: “Hề chưởng viện kêu ta lên đây xem xét. Chưa xin chỉ thị của ngài là ta sai.” Tinh Vô Nê lập tức biến thành người câm. Có Thiên Cù Tử trực tiếp phân phó, đương nhiên không cần ông cho phép.
Thiên Cù Tử vô cùng nhẫn nhịn nằm dưới mương, nghe thấy nàng lấy hắn làm lá chắn, hiển nhiên trong lòng rất hưởng thụ.
Sắc mặt Tịnh Vô Nê thoát hồng lại trắng, một lúc lâu sau mới nói: “Vậy có phát hiện được gì không?”
Húc Họa dẫn đầu đoàn người đi ra chỗ khác – cũng không thể để Hề chưởng viện phải chui rúc dưới cái mương đấy mãi được. Nàng nói: “Thế còn mọi người có tra được gì không?”
Hướng Manh lập tức đáp: “Chúng ta có lên chỗ miếu Sơn Thần coi thế nào, nhưng bức tượng thần kia rất bình thường…”
Đoàn người vừa nói chuyện vừa đi về phía trước, thẳng tới khi tiếng người đã rất nhỏ, Thiên Cù Tử mới yên lặng nhảy lên bờ, gạt bỏ đi mấy cọng cỏ dính trên áo, xong lại rửa sạch vết dơ trên ngoại bào.
Không một ai dò hỏi hắn đi đâu, bởi hành tung của chưởng viện, không cần phải khai báo với bất kỳ ai.
Các thôn dân nghe nói có nhóm tiên trưởng tới đây giúp bọn họ “trừ yêu”, từ sớm đã sôi nổi đến xem. Tịnh Vô Nê thân là chấp sự, theo bổn phận chỉ ra tay lúc nguy hiểm, những lúc khác thì mặc kệ.
Nhưng lần này mang đệ tử ngoại môn đến đây, học thì chưa được mấy buổi, thật sự không nghĩ ra chưởng viện định cho bọn họ thực hành thế nào. Bởi vậy lúc gặp thôn dân, ông đành phải đem hy vọng kí thác lên người Húc Họa. Nàng nhận được ánh mắt của ông, đành phải hỗ trợ các đệ tử khác đối chiếu lời khai của thôn dân.
“Theo lời nói của thôn dân, thì những người đến miếu “Sơn Thần” để cầu tài thì sau này đều chết, hơn nữa nguyện vọng của bọn họ đều được hoàn thành. Xem xét thi thể cũng chứng thực được lí do tử vong là thắt cổ. Các sư huynh đệ đến miếu Sơn Thần cũng xác nhận trong miếu không có dị trạng. Mọi người đối với vấn đề này thấy thế nào?”
Tất cả đều im lặng suy nghĩ, Đường Khác nói: “Kỳ thật rất đơn giản, chỉ cần một người trong chúng ta ra đó cầu tài, sau đó đợi yêu vật tìm tới, chẳng phải sẽ biết được ngọn nguồn sao?”
Tịnh Vô Nê còn chưa mở miệng, Húc Họa đã rất tự nhiên trả lời: “Biện pháp không tồi, cũng rất can đảm. Nhưng thứ nhất, những người từng cầu nguyện ở miếu chỉ sợ không chờ nổi. Thứ hai, nếu đối phương sử dụng khế ước thần ma, ngươi giao dịch cái gì cũng sẽ có hiệu lực, như vậy quá nguy hiểm. Về sau nếu gặp trường hợp thế này thì cố gắng không nên làm như vậy nữa.”
Có người nhỏ giọng: “Khế ước thần ma thì sao? Cao nhân ở Cửu Uyên chúng ta nhiều như mây, lo gì phá không được một cái khế ước nho nhỏ chứ?”
Húc Họa không cho là ngỗ nghịch, còn kiên nhẫn giảng giải: “Khế ước thần ma là cái giá phải trả, đã cầu nguyện là đã nhận kế ước, không thể thu hồi.”
Người hỏi thấy nàng không trách móc mình, cho nên nói thêm: “Nhưng bọn họ không có chết ngay lúc cầu nguyện.”
Húc Họa vặn lại: “Dựa vào bằng chứng nào?”
Bằng chứng để làm gì? Bọn họ cầu được ước thấy, người hỏi vẻ mặt vẫn không hiểu.
Húc Họa lại nói: “Không nên dễ dàng loại bỏ bất cứ khả năng nào. Cách đây hơn trăm năm cũng từng phát sinh một vụ án, có người đã chết mấy tháng, vậy mà vẫn lao động bình thường, không khác gì còn sống.”
Những đệ tử khác không nhịn được hỏi: “Kỷ tiên sinh thấy nên làm như thế nào?”
Húc Họa cũng biết bọn họ chỉ học nghệ sơ sài, yêu cầu không cao, nên dễ dàng phân tích thay họ: “Chuyện này xảy ra trên núi Giao Chỉ, con yêu vật chắc chưa đi quá xa, nhưng cũng không hẳn là sống trong miếu Sơn Thần. Huống chi, giả sử bị nó mai phục, đối với những ai mới tu tiên mà nói là rất bất lợi. Cho nên sau khi lên núi, mọi người nhất định phải quan sát toàn cảnh đầu tiên.”
Thấy Thiên Cù Tử chậm rãi đi tới, mọi người định hành lễ thì hắn giơ tay cho ngừng. Húc Họa đang đưa lưng về phía hắn, giọng nói nàng ôn hòa, rất có khí chất thầy giáo: “Xem núi trước phải xem khí, khí gồm có mười màu, linh khí màu lục nhạt, ma khí màu tím đen…”
Nàng tiếp tục giải thích: “Mới vừa rồi ta xem qua núi Giao Chỉ đã phát hiện một cỗ oán khí ở phía chính tây miếu Sơn Thần cứ ngưng đọng không tan. Cổ quái ở chỗ là, so với màu đen thì nó nhạt hơn đôi chút, có lẽ là oán khí phàm nhân sau chết không được tiêu tan.”
Các đệ tử ngoại môn đều có pháp bảo, nghe vậy lập tức hưng phấn: “Kỷ tiên sinh, chúng ta qua đó xem thế nào?”
Húc Họa gật đầu, lại dặn dò nói: “Trước tiên phải bày trận, phòng lỡ như con yêu vật kia phản phệ thì còn có đường chạy trốn. Cửu Uyên hay kêu các người làm theo quy trình, tuy rằng ta không tán thành lắm, nhưng đối với những ai không có thiên tư quá cao, dùng biện pháp này quả thật có thể giữ mạng lâu hơn một chút.”
Mọi người nổi lên một trận cười nhỏ, đi thẳng tới dưới cây hòe mà Húc Họa chỉ. Tịnh Vô Nê tiến lên bày trận, vài đệ tử cầm kính Tố Nguyên (*) đi xung quanh, chỉ chốc lát sau đã có người kêu lên: “Có một khối nữ thi dưới cây!”
(*) Tố Nguyên: truy tìm nguồn gốc
Lần này không đợi Húc Họa nói, Tịnh Vô Nê đã lần nữa bày trận, những người khác nhanh chóng đào khối nữ thi ra ngoài.
Tức khắc có vài người rời khỏi đám thôn dân đang vây xem, Tịnh Vô Nê hỏi người thôn dân đã báo tin cho mình: “Chuyện này là thế nào?”
Người đó vừa thấy lập tức luôn mồm kêu oan: “Tiên trưởng, đây là vợ của Lý Nhị…”
Tịnh Vô Nê gặng hỏi: “Bị ai giết? Sau đó bị ai chôn?”
Thấy hắn cứ ê a lẩm bẩm, Tịnh Vô Nê nói: “Ngươi nghe ta nói, chuyện này không đơn giản, nếu ngươi không chịu nói rõ ngọn nguồn, chúng ta cũng không có cách nào giúp được.”
Người thôn dân nghe vậy đành trả lời: “Tiên trưởng, có trời đất chứng giám, cô ta tự sát mà chết. Ngài có thể nhìn vết xước trên cổ cô ta, mọi người cũng đã nhìn thấy rồi. Ngài nói xem chính cô ta tự mình tìm chết, lẽ nào lại liên quan đến chúng ta, còn quay về hại chúng ta nữa?”
Đệ tử ngoại môn phần lớn xuất thân nhà giàu, làm gì đã từng nhìn thấy một thi thể đang phân hủy? Lúc này tất cả đều lui ra xa, nhưng thấy Húc Họa chuẩn bị bước lên, tất cả bọn họ đều vây quanh lại, không muốn tỏ ra nhát gan trước mặt nàng.
Húc Họa nhìn thoáng qua thi thể, gật đầu nói: “Đúng là tự sát.”
Người thôn dân kia càng lớn tiếng kêu oan: “Ta đã nói mà! Tiên trưởng, các ngài mau thu cô ta lại đi, đừng để cô ta hại chúng ta tội nghiệp…”
Tịnh Vô Nê liếc mắt nhìn Húc Họa một cái, nàng nói: “Khi nãy ta đứng trên đỉnh núi, thấy trong thôn có một khu nhà lớn cửa đỏ, lệ khí dâng cao tận trời. Đây là sân nhà ai?”
Mọi người ngẩn ra, ánh mắt lập tức né tránh, thập phần khả nghi. Tịnh Vô Nê thấy vậy trầm giọng quát: “Các người nếu lại định lừa gạt, thì ta cũng không khuyên nữa. Hậu quả thế nào các người tự hiểu!”
Kẻ kia mấp máy cái môi, lúc lâu sau nói: “Đó là… nơi mọi người trong thôn cùng nhau sở hữu. Thôn Giao Chỉ chúng ta nghèo như vậy, làm gì có ai đủ tiền mua tòa nhà lớn đó…”
Tịnh Vô Nê thuận miệng hỏi ngay: “Xây để làm gì? Làm từ đường?”
Hắn nhanh chóng gật đầu: “Đúng đúng, tuệ nhãn tiên trưởng sáng như đuốc, tòa nhà này đúng là được xây để thờ cúng tổ tiên.”
Húc Họa nói: “Mọi người ở thôn này nghèo đến không có gì ăn, cũng không thấy bao nhiêu phụ nữ, trong khi trẻ con lại nhiều. Nữ nhân trong thôn ở đâu?”
Người thôn dân tức khắc thay đổi sắc mặt, mất một lúc lâu mới trả lời: “Tiên trưởng nếu đã đến đây trợ giúp chúng ta, liền mong bắt được yêu quái là đủ. Vợ của bọn ta không rành thế sự, không hiểu quy củ, chỉ sợ làm mất lòng tiên trưởng, cho nên không ra gặp khách.
Húc Họa đi đến tàng cây hoa hè, khí đen ở nữ thi sau khi bị đào càng thêm sẫm màu. Có điều nó bị nhốt trong pháp trận, không có bay ra ngoài.
Nàng quay đầu nhìn thoáng qua Thiên Cù Tử, cười nhẹ nói: “Lấy vụ này để cho đệ tử ngoại môn thực hành, hình như có hơi quá.”
Thiên Cù Tử quần áo nghiêm chỉnh sạch sẽ, hiển nhiên đã dùng pháp quyết tinh tế làm sạch. Nghe nàng nói vậy thì bảo: “Hành tẩu tám phương, cũng nên gặp qua nhân gian. Không ngại.”
Húc Họa vì vậy đáp: “Được rồi.” Nàng nhìn một lượt đám đệ tử, đột nhiên trước mắt mọi người, một bức tường nước xuất hiện, đem tòa nhà màu đỏ kia kéo lại gần. Đệ tử ngoại môn hít sâu một hơi, quả nhiên đại sư về Trận tu, im lặng bày trận từ lúc nào không biết.
Nàng cao giọng nói: “Tòa nhà này chắc là để trong thôn dùng lúc cưới vợ có phải không? Bởi vì thôn Giao Chỉ này nghèo quá, không cô nương nào tình nguyện gả vào, cho nên các người mới cùng xây cái tòa trạch này, đợi nhà nào cần cưới vợ, thì kêu là trạch viện nhà mình. Khiến những cô gái ở xa không biết, tin là thật, tưởng lang quân tương lai là phú hộ, cho nên mới đồng ý cưới gả, ta nói đúng chứ?”
Thôn dân kinh ngạc đến ngây người, còn muốn phản biện lại, nhưng thấy nàng một lời chắc chắn thì không dám nói dối nữa. Chư đệ tử xung quanh ồn ào, một thôn dân đang đứng đó vây xem nhịn không được kêu lên: “Tiên trưởng, ngài bắt yêu thì cứ bắt yêu, quản chuyện này làm gì?”
Húc Họa đáp: “Vạn sự trên thế gian đều có nhân quả. Các người giấu diếm nguyên nhân, làm sao chấm dứt được hậu quả?”
Ngữ khí người đó bắt đầu nóng nảy: “Thì cứ để các ngài giải quyết không được sao? Xem ra Cửu Uyên Tiên Tông gì đó cũng chỉ là cái danh mà thôi!”
Tịnh Vô Nê cả giận: “Câm miệng!”
Người thôn dân đang tức đến thở không ra hơi kia, trên người hắn lập lờ khí đen, hiển nhiên cũng là một người từng đến miếu cầu tài, hắn lớn tiếng: “Chẳng lẽ không phải sao? Các ngươi luôn mồm kêu trảm yêu trừ ma, hiện giờ yêu ma ngay dưới mắt các ngươi giết người rồi đó! Chúng ta chết nhiều người như vậy, các người còn ở đây trách này trách nọ, chúng ta thờ phụng Cửu Uyên thì có ích lợi gì?”
Thiên Cù Tử đang đứng một bên, thôn dân không biết thân phận của hắn, còn hắn nghe chửi xong sắc mặt cũng vẫn như thường. Húc Họa ngược lại có chút bội phục người này, nghe hắn nói xong liền hỏi ngược: “Ngươi luôn mồm kêu thờ phụng Cửu Uyên, vậy tiên sinh cho ta hỏi, ngươi mỗi năm có dâng lên Cửu Uyên Tiên Tông chút ngân lượng nào không?”
Người nọ tức khắc nghẹn lời – hắn lưu lạc nghèo khổ tới cái thôn này, ngân lượng đâu ra mà cung phụng? Dẫu vậy vẫn cực nhanh lớn tiếng đáp trả: “Chúng ta ở cái thôn này cơm áo còn không đủ, làm gì có dư đồng bạc nào?”
Húc Họa: “Nói cách khác, thờ phụng mà ngươi nói, kỳ thật cái gì cũng không làm.”
Hắn ta mặt nóng đỏ bừng: “Ta… Chúng ta nhớ kỹ trong đầu các tiên trưởng là người tốt!”
“Gặp nguy thì xin giúp đỡ, hơi không hợp ý liền lập tức làm phản chối bỏ, vậy cũng gọi là thờ phụng?”
Người nọ tựa hồ thấy đuối lý, nhưng vẫn như cũ tiếp tục cãi chày cãi cối: “Các người đều là tiên nhân, chẳng lẽ còn ham muốn tiền bạc hay sao? Chẳng lẽ chúng ta không có tiền bạc phúng điếu các ngươi, liền không đáng để được thương xót sao? Nếu như vậy, các ngươi có khác gì mấy con yêu ma chứ?”
“Thương xót? Tốt lắm, ngươi cũng hiểu hai chữ này.” Nàng chỉ chỉ vào nữ thi dưới cây hòe, “Cô nương này bị lừa gả tới đây phải không?”
Hắn bực mình: “Lừa? Cô ta nếu không phải vì hám lợi, muốn mình được gả vào nhà giàu thì bị lừa kiểu gì? Cô ta vốn dĩ chính là mụ đàn bà tham hư vinh, bị lừa cũng xứng đáng! Nếu cô ta không tham lam, giữ mình trong sạch, làm một nữ tử thật tốt, tự nhiên cũng sẽ không bị tiền tài mờ mắt! Chúng ta là giáo huấn một mụ đàn bà tham lam thì có gì sai chứ?”
Chung quanh vang lên tiếng hít sâu, những đệ tử ngoại môn nhà giàu hiển nhiên cũng kinh ngạc.
Húc Họa hỏi: “Vì tham tiền nên chết ư?”
Thôn dân cả giận: “Không nên sao?”
“Vậy những kẻ cầu tài với thần phật, cũng nên chết sao?”
Bọn họ ngây người, sau một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Nhưng… chúng ta không giống vậy, chúng ta chỉ mong cuộc sống tốt hơn chút, cũng không biết là sẽ chết…”
“Các nàng kia cũng chỉ là mong cuộc sống tốt hơn, cũng không biết cái giá phải trả là tuổi già sống không bằng heo chó. Có gì khác các ngươi?”
Từng câu từng chữ hữu lực, những kẻ thôn dân vây xem đột nhiên phát hiện bản thân mình cũng giống như loại đàn bà bị cho là ham hư vinh kia. Nhưng ngay lập tức liền có kẻ la hét ầm ĩ: “Ý cô là muốn chúng ta thả vợ chạy hết hả? Mơ tưởng!”
Một người nói, lập tức có đám khác phụ họa: “Không được, tuyệt đối không được!”
Tên lúc ban đầu nói chuyện hình như là thôn trưởng, hắn thấp giọng: “Các tiên trưởng, chuyện này thật sự không được. Thả các nàng ra, thôn Giao Chỉ sau này còn ai dám gả…”
Chư đệ tử chỉ cảm thấy lạnh cả người, Đường Khác nói: “Loại người như các ngươi cũng dám cầu xin chúng ta giúp đỡ?”
Không ai nói gì, nhưng chắc chắn không phải mình hắn nghĩ vậy. Có người nói: “Chúng ta đi thôi.”
Tịnh Vô Nê nhìn thoáng qua Thiên Cù Tử, thấy hắn không tỏ vẻ gì nên đành nói: “Im miệng, đừng quên mục đích lần này.”
Nhìn đám thôn dân vẫn còn ầm ĩ không thôi, thậm chí còn cảnh giác nhìn họ, đám đệ tử ngoại môn nhà giàu thật muốn chạy về cho rồi.
Húc Họa nhìn về khí đen ngày càng nồng đậm dưới cây hòe: “Tất cả những cô nương ở thôn Giao Chỉ đều sẽ được Cửu Uyên an trí. Cô hẳn đã có nơi tốt để đi, không nên vì những người này mà hóa yêu ma, như vậy chẳng đáng.”
Khí đen tụ lại, vòng theo cây hòe mà đi. Húc Họa quay đầu nhìn Thiên Cù Tử: “Ngài chắc là có thể hóa giải lệ khí của cô ấy?”
Thiên Cù Tử gật đầu, đối với pháp thuật của Phật tu, hắn cũng hiểu được khá nhiều. Oán thể của phàm nhân không tốn nhiều sức để hóa giải. Đầu ngón tay hắn nhẹ điểm, kim quang chiếu vào trận, hắc ảnh nhanh chóng biến tan, để lại hình ảnh một nữ tử dung nhan vô cùng thanh tú.
Nàng ta hướng đến Húc Họa và Thiên Cù Tử mà bái lạy, trong nháy mắt, thân như sương khói, theo gió bay đi.
Editor có lời nhắn nhỏ:
1/ Chương này dài quá, đành phải cắt
2/ Cắt chương chỗ này cho nó bí ẩn
3/ Chương sau dài gấp đôi chương này, đúng kiểu “tự mình đa tình” như cái tên, hãy mong chờ nha!
/28
|