Chuyện ở canteen hồi trưa cũng may nhờ Nhật Minh nói với mọi người trước nên không ai làm ầm lên hay nhắc tới nữa, giáo viên trong trường cũng không ai hay.
Lúc này trong lớp, vẫn như mọi ngày, Chi Anh vẫn cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, tay vẫn chép bài bình thường, Quân thì vẫn thi thoảng quay sang nhìn cô. Bên trên Bảo Ngọc thường xuyên quan sát biểu hiện của hai người vì giờ đây Ngọc đã chắc chắn rằng: Nhật Minh và Quân đều thích Chi Anh.
Gió vẫn nhè nhẹ thổi, mây vẫn chầm chậm trôi, nắng vẫn dìu dịu chiếu xuống. Một buổi chiều không khí thật dễ chịu.
Từng cánh hoa chi anh lặng lẽ đáp xuống bàn Chi Anh, lên bàn tay trắng trẻo của cô, lướt nhẹ. Cảm giác ấy thật tuyệt vời. Cô mỉm cười nâng từng cánh hoa lên, kẹp vào một trang sách. Trước đây, cô vẫn thương hay làm vậy. Từng trang sách của cô lúc nào cũng thoang thoảng mùi thơm nhẹ.
Hết tiết Văn, thầy Khoa bước vào lớp. Thầy khẽ cười, rồi quay sang nói :
-Sắp tới trong lễ hội giao lưu giữa trường ta và trường Royal, ban tổ chức đưa ra hai cuộc thi! Bao gồm violin và piano!
Cả lớp đều vui mừng. Lễ giao lưu năm ngoái đã rất vui, năm nay lại được tham dự cùng trường Royal nên ai cũng cảm thấy hứng khởi. Duy chỉ có Chi Anh vẫn nhìn bầu trời không để ý đến không khí trong lớp lúc này. Thật ra là vừa nghe vừa nhìn trời nên cũng biết mọi việc.
Kết thúc buổi học, mọi người đều sắp xếp sách vở để ra về. Chi Anh vẫn ngồi đó làm Quân rất ngạc nhiên. Đến khi cả trường không còn một ai, cô mới cầm ba lô lên đi ra cửa. Vừa bước ra, Quân đã đứng đó, lưng dựa vào tường đợi cô.
-Sao về muộn thế?- Quân hỏi.
-À…không có gì! Chẳng qua không thích đông người ồn ào nên đợi họ về hết rồi về cho yên tĩnh! Có việc gì à?- Cô hỏi.
Quân thắc mắc:
-Không thích đông người ồn ào vậy có tham gia lễ hội không?
Chi Anh cười nhẹ:
-Có lẽ mình nên tham gia. Coi như vì mọi người!!!
Không ai nói gì cả, chỉ yên lặng nhìn nhau.
-Về không?- Chi Anh hỏi.
-Ừ!
Hôm nay Quân đi taxi đến trường nên Chi Anh nói để cô đưa anh về nhà. Lúc đầu do ngại nên Quân từ chối nhưng Chi Anh nói như vậy cô sẽ buồn nên đành đồng ý.
Hoàng hôn dần buông xuống, mọi vật đều nhuộm dần màu đỏ của ánh chiều, trông thật buồn. Đi qua cánh đồng cỏ và con sông khi trước nói chuyện với thầy Khoa, Chi Anh nói:
-Ở đây một lát được không?
Quân gật đầu. Cô dừng xe và bước xuống.
Ngồi trên có ngắm hoàng hôn, không ai nói gì cả. Mỗi người một suy nghĩ, một nỗi buồn riêng.
Chi Anh lại nhớ về những câu nói của thầy Khoa, từ đó càng nhớ hơn cậu bé năm ấy. Biết rằng như vậy rất có lỗi với Long nhưng trái tim cô không cho phép cô quên đi cậu bé ấy, người mà năm đó đã mang đến cho cô niềm vui, niềm ân hận và bây giờ là nỗi nhớ nhung da diết cùng. Cô buồn, rất buồn. Nghĩ đến vẻ mặt của Long mỗi khi nói chuyện với cô, nỗi quan tâm của Long với cô, mỗi khi cô làm tổn thương Long nhưng anh vẫn cố gượng cười, vẫn cố vui vẻ với cô. Cô tự dày vò bản thân mình, tự trách mình sao mà ích kỉ đến thế.
Còn Quân lúc này cũng đang nhớ một cô bé, nhớ khuôn mặt đẫm nước mưa trộn lẫn nước mắt, nhớ đôi mắt tím biếc, mái tóc vàng óng, khuôn mặt xinh đẹp dễ thương. Nhớ nụ cười hồn nhiên đầu tiên của cô bé ấy, giọng nói trong trẻo ấm áp, nhớ khi cô mặc chiếc váy hồng đáng yêu của chị mình. Đặc biệt, anh nhớ nhất chính là khi cô ngồi bên chiếc đàn, những ngón tay nhỏ nhắn lướt trên từng phím đàn, từng nốt nhạc du dương hòa quyện vào không gian. Đó là hình ảnh đẹp nhất mà Quân từng thấy.
Giờ đây, một cô gái có ngoại hình và cả giọng nói giống hệt cô bé ấy đã xuất hiện. Anh rất muốn biết cô có phải người anh yêu hay không? Chắc chắn anh sẽ tìm cho ra đáp án. Chắc chắn!
-Cậu có thích hoàng hôn không?- Chi Anh quay lại, khẽ hỏi.
Quân cúi đầu mỉm cười, một nụ cười buồn:
-Thích…vô cùng thích!
Đúng vậy, hoàng hôn thật đẹp. Hay giống như nỗi buồn của mỗi con người, tuy buồn, nhưng cũng chính là những kỉ niệm ăn sâu vài trí óc mỗi người.
Kỉ niệm đẹp thì giống hoàng hôn, dịu dàng ấm áp. Kỉ niệm buồn thì có lẽ giống như những cơn mưa, chỉ biết chảy mãi theo thời gian, thấm sâu vào lòng mỗi con người. Nó ám ảnh con người mãi, thực sự rất khó quên, hay tạo ra cho con người cái cảm giác lạnh đến thấu xương, muốn quên lắm, nhưng vẫn không thể quên.
Nhớ mãi về một người không biết tên tuổi, chỉ mới gặp nhau một lần thì có ích gì? Tại sao đã biết là không thể gặp lại nhưng vẫn nhớ, nhớ đến đau? Nỗi đau ấy quá lớn, vì nó ở trong tim, tận sâu trong trái tim. Thuốc nào có thể chữa khỏi được? Ai cũng ngốc, chỉ biết dùng chính kỉ niệm của mình để tự cào xé chính mình đến khắp người đều bị thương. Những vết thương lớn dần từng ngày, trở thành một vết sẹo không thể biến mất. Đến lúc đó, đau buồn thế nào cũng đâu thể chữa lành được.
Nếu có thể gặp lại nhau, đó thực sự là một kì tích. Mười năm, quãng thời gian dường như xa tít tận chân trời, nỗi nhớ không hề nguôi mà cứ thế lớn lên. Tình cảm cũng ăn sâu hơn vào trái tim, chỉ muốn được nắm tay người mình yêu, mỉm cười hạnh phúc. Yêu một người rất dễ, nhưng cái khó chính là quên. Ai chẳng mong mình được hạnh phúc bên nửa kia của trái tim mình, nhưng cần phải vượt qua “khoảng cách”.
Khoảng cách ấy bao gồm cả không gian và thời gian, thậm chí nhiều hơn thế nữa. Phải vượt qua được cái khoảng cách đó, tình yêu mới trở nên đẹp đẽ hơn tất cả.
Khoảng cách có thể chia cắt tình yêu? Câu trả lời rất dễ, quan trọng là con người có thể nhận ra hay không.
Nếu không thể quên, cứ nhớ. Nếu chấp nhận quên, cứ quên. Quên thì sẽ đau, hãy cứ cười.Và khi thực sự đau, hãy cứ khóc.
Nước mắt sẽ rửa trôi mọi đớn đau, sẽ làm vui tâm hồn con người. Cứ khóc thật to, hét thật lớn, đưa hết những buồn bực đớn đau ra ngoài, nhất định nụ cười sẽ đến.
Chi Anh cũng đau nhiều rồi, nhưng cô đã chọn cách nhớ. Đúng vậy. Hãy làm những gì con tim mách bảo, hãy làm những gì mà mình suy nghĩ. Chẳng ai có quyền ngăn cản ta nhớ, ta khóc, ta buồn, ta vui.
Dù yếu đuối đến đâu cũng đừng cố tỏ ra mạnh mẽ, đừng cố gắng gượng cười. Làm vậy ta không đau, nhưng trái tim ta đau.
Nhìn về phía hoàng hôn, Chi Anh khẽ nói:
-Cậu đã từng nhớ một người, nhớ đến trái tim đau đớn chưa?
Quân nói:
-Rồi! Đã và đang nhớ người đó!
-Cậu có muốn quên không? Có lẽ quên sẽ giúp cậu đỡ đau hơn?!
Quân nhìn cô, ánh mắt dịu dàng như ánh hoàng hôn:
-Không!!! Mình không hề muốn quên! Quên chỉ là cách giúp ta vui bên ngoài, nhưng chính bên trong ta lại đau! Lựa chọn quên lại khiến ta càng thêm nhớ!
Nói rồi Quân nhìn ra phía chân trời, ánh mắt buồn đến khó tả.
-Đúng thế! Quên làm mình rất đau!!!- Cô nói.
Hai người lại lặng lẽ nhìn ra xa, ánh mắt đều hiện rõ nỗi buồn. Tuy buồn nhưng vẫn thật ấm áp, dịu dàng, giống như hoàng hôn.
Không quên được, tốt nhất đừng quên.
Vì càng cố quên sẽ càng đau.
Không cười được, tốt nhất đừng cười.
Vì nếu cố gắng gượng cười, sẽ càng dễ khóc.
Chân trời đằng xa lúc này nhuốm cả ánh chiều đầy thương đau. Cô cười nhẹ, rồi quay lại hỏi:
-Cậu nghĩ gì về hoàng hôn?
Một câu hỏi rất hay!
-Hoàng hôn với mình là một khoảng thời gian đẹp! Nó bí ẩn, là lúc giao thoa ngữa ngày và đêm. Nó tuy đẹp nhưng buồn, thực sự rất buồn…
Quân dừng lại một lát, rồi nghẹn ngào nói:
- Rất buồn, làm mình nhớ nhung da diết! Nó lặng lẽ, âm thầm đến rồi lại vụt đi. Sau hoàng hôn lại là một bầu trời toàn màu đen kịt. Nó làm mình buồn, mình đau, mình nhớ, nhưng mình vẫn thích nó! Mỗi lần ngắm hoàng hôn, cảm giác cô đơn dường như chiếm trọn tâm hồn, thể xác mình. Nhưng vẫn rất thích!
Buồn quá!
Hoàng hôn rất đẹp. Đẹp nhưng lại rất buồn!
Rất cô đơn, nhớ lắm! Nhớ đến mệt lả, nhớ đến đau! Nhớ rồi lại ngủ thiếp đi trong màn đêm yên tĩnh. Ngủ rồi lại mơ, mơ về nỗi nhớ!!!
Ngủ dậy rồi lại nhớ, lại đau, lại buồn, rồi lại khóc. Chờ đợi một ngày có thể mỉm cười thật sự mỗi khi nhìn về hoàng hôn, chỉ có thể là khi lúc đó, bên cạnh mình chính là người trong nỗi nhớ của mình, là nụ cười thực sự của mình.
Cứ nhớ đi, cứ chờ đi! Chờ cho đến khi không thể chờ được nữa. Cứ buồn đi, cứ khóc đi! Khóc cho đến khi hai hàng nước mắt cạn khô, không thể khóc tiếp nữa!
Đến lúc đó, hãy mỉm cười rồi hét lên thật lớn về phía hoàng hôn: “Ta yêu hoàng hôn đã cho ta nhớ, ta đau, ta buồn, ta khóc! Và bây giờ, nước mắt ta chính là nước mắt của niềm vui!”
-Cậu đã từng hứa mà chưa thể thực hiện?- Chi Anh hỏi, trong lòng đang nghĩ về lời hứa năm ấy.
-Rồi! Và mình vẫn chưa thể thực hiện được!- Quân khẽ nói, ánh mắt buồn bã đăm chiêu nhìn về phía chân trời.
-Lời hứa ấy vẫn văng vẳng bên tai mình mỗi khi nhìn vào hoàng hôn!- Quân nói tiếp.
-Buồn mà sao ta cũng vẫn thích hoàng hôn đến thế?- Cô cười, nụ cười buồn đến thê lương.
- Thích rồi cứ thích! Ghét làm gì cơ chứ?- Quân quay lại, mỉm cười.
-Đúng! Giống như ta đã từng đau vì nhớ! Nhớ rồi cứ nhớ. Quên làm gì?- Cô mỉm cười đáp lại.
Không gian thật ấm áp. Mọi vật đều yên tĩnh dưới ánh chiều buông. Mọi thứ vẫn thật dịu dàng, nỗi buồn, nỗi nhớ vẫn cứ tiếp diễn. Thôi đừng cố quên, đau lắm!
-Mình về nhé!- Chi Anh cười.
-OK!
Đến trước cổng nhà Quân, cô ngây người nhìn căn biệt thự trước mặt. Giống, thực sự rất giống với căn biệt thự trước đây của cậu bé ấy.
-Sao vậy?- Quân hỏi.
Cô im lặng suy nghĩ, rồi cười nói:
-À…không có gì! Chỉ là nhà cậu…rất giống với ngôi nhà trong kí ức mình!
Quân ngạc nhiên, rồi trong lòng như nghĩ ra điều gì đó, cười tươi:
-Vậy sao? Cậu muốn vào chơi chút không?
Chi Anh cười, khẽ lắc đầu:
-Thôi để lần sau! Có lẽ mình nên về, nếu không mọi người sẽ lo lắng!
-Vậy cũng được! Tặng cậu này!- Quân nói, rồi đưa bàn tay đến trước mặt cô, đưa cho cô một bông hoa chi anh đang nở rất đẹp.
-Đẹp quá!!! Cậu làm thế nào vậy?!!- Cô thốt lên.
-Bí mật nhé!!!- Quân cười, đưa bông hoa cho cô.
-Cảm ơn cậu!!! Tạm biệt nhé!- Cô cầm bông hoa, mỉm cười.
Cô thực sự đang rất vui.
-Tạm biệt!!
Cô đi rồi, Quân vẫn đứng đó nhìn theo hướng cô vừa đi, mỉm cười.
Vào trong nhà, Quân nói với chị giúp việc:
-Chị Thu!!! Em đã tìm được người mà em muốn gặp!!!
Chị Thu mừng rỡ nói:
-Cậu chủ nói thật sao? Là cô bé dễ thương năm đó thật sao?
-Chính xác!!!
Khắp nhà Quân đều tràn đầy tiếng cười vui vẻ. Quân cầm thoại gọi cho một người.
-Sao vậy em trai?- Đầu dây bên kia vang lên giọng nói ngọt ngào.
- Chị Hoa!!! Em thực sự đã tìm được cô ấy!!!- Quân mững rỡ nói.
-Ồ thế sao? Chúc mừng em nhé! À…chị vẫn nhớ chiếc váy đó đấy nhé! Liệu hồn khi chị về mua tặng chị lại chiếc như thế đi!- Chị Hoa vui vẻ nói.
-OK!!! Chị về đi cái gì cũng có!!!
-Thôi đi nhóc! Chị làm việc đây! Tạm biệt em nhé! Cố lên!
-OK!!! Bye chị!
Cúp máy rồi Quân vẫn thấy rất vui. Những gì chiều nay Chi Anh nói đã đủ để cậu tin rằng: cô chính là người cậu vẫn tìm kiếm.
Trở về nhà, Chi Anh cũng có cảm giác rất vui. Thấy cô về trong tâm trạng như vậy, trên tay lại là một bông hoa chi anh- loài hoa cô thích nhất, chị Linh và bác quản gia đều mỉm cười. Hoa chi anh tuy rất nhỏ nhưng chỉ cần một bông cũng đủ làm cô thấy rất vui. Cô yêu loài hoa này không chỉ vì tên cô cũng như tên của nó, mà còn vì ý nghĩ của nó.
Tối đó, Chi Anh nằm trên giường, mắt vẫn không khỏi hai bông hoa chi anh trong chiếc lọ nhỏ. Cô mỉm cười nghĩ về Quân, thực sự Quân rất giống cậu bé đó? Nhà Quân giống hệt với nhà của cậu bé đó, thực sự rất giống. Quân cũng thích hoàng hôn, cũng có một lời hứa chưa thực hiện, cũng đang nhớ một người. Nhưng người đó có phải là cô?
Tiếng chuông điện thoai reo lên cắt đứt dòng suy nghĩ, là tin nhắn của Long. Nhớ đến Long, tim cô bỗng thắt lại. Cô lại làm tổn thương Long một lần nữa.
“Good night, my princess”.
Cô lại khóc. Tin nhắn của Long làm cô khóc thêm một lần nữa. Cô muốn Long hãy thôi đừng quan tâm đến cô nữa. Vì cô nghĩ rằng, mình không đáng nhận được sự quan tâm ấy của Long.
Cố gắng cười, là một nụ cười chua chát.
Tại sao Long cứ quan tâm cô dù biết rõ cô không yêu Long? Tại sao mỗi sáng Long đều gọi điện hỏi thăm cô tối qua ngủ ngon không, việc ăn uống thế nào, buổi học của cô có vui vẻ không? Tại sao tối nào Long cũng nhắn tin chúc cô ngủ ngon, coi cô như một công chúa, dù muộn thế nào cũng gửi, dù lâu thế nào cũng chờ tin nhắn trả lời của cô? Rõ ràng cô không xứng đáng được Long quan tâm nhiều đến thế.
“OK! Good night Long prince!”
Trả lời xong, Chi Anh bèn ngồi bên cửa sổ nhìn lên bầu trời. Màn đêm yên tĩnh, nhanh chóng kéo đi hết niềm vui của cô, mang đến nỗi buồn như vậy cho cô. Thực sự quá sức chịu đựng với cô.
Hoa chi anh vẫn tươi cười, từng cánh hoa nhỏ bé vẫn thường khẽ lay động. Chi anh- hiện thân của một trái tim rụt rè mà chân thành, sự kiên nhẫn và niềm hi vọng.
Lúc này trong lớp, vẫn như mọi ngày, Chi Anh vẫn cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, tay vẫn chép bài bình thường, Quân thì vẫn thi thoảng quay sang nhìn cô. Bên trên Bảo Ngọc thường xuyên quan sát biểu hiện của hai người vì giờ đây Ngọc đã chắc chắn rằng: Nhật Minh và Quân đều thích Chi Anh.
Gió vẫn nhè nhẹ thổi, mây vẫn chầm chậm trôi, nắng vẫn dìu dịu chiếu xuống. Một buổi chiều không khí thật dễ chịu.
Từng cánh hoa chi anh lặng lẽ đáp xuống bàn Chi Anh, lên bàn tay trắng trẻo của cô, lướt nhẹ. Cảm giác ấy thật tuyệt vời. Cô mỉm cười nâng từng cánh hoa lên, kẹp vào một trang sách. Trước đây, cô vẫn thương hay làm vậy. Từng trang sách của cô lúc nào cũng thoang thoảng mùi thơm nhẹ.
Hết tiết Văn, thầy Khoa bước vào lớp. Thầy khẽ cười, rồi quay sang nói :
-Sắp tới trong lễ hội giao lưu giữa trường ta và trường Royal, ban tổ chức đưa ra hai cuộc thi! Bao gồm violin và piano!
Cả lớp đều vui mừng. Lễ giao lưu năm ngoái đã rất vui, năm nay lại được tham dự cùng trường Royal nên ai cũng cảm thấy hứng khởi. Duy chỉ có Chi Anh vẫn nhìn bầu trời không để ý đến không khí trong lớp lúc này. Thật ra là vừa nghe vừa nhìn trời nên cũng biết mọi việc.
Kết thúc buổi học, mọi người đều sắp xếp sách vở để ra về. Chi Anh vẫn ngồi đó làm Quân rất ngạc nhiên. Đến khi cả trường không còn một ai, cô mới cầm ba lô lên đi ra cửa. Vừa bước ra, Quân đã đứng đó, lưng dựa vào tường đợi cô.
-Sao về muộn thế?- Quân hỏi.
-À…không có gì! Chẳng qua không thích đông người ồn ào nên đợi họ về hết rồi về cho yên tĩnh! Có việc gì à?- Cô hỏi.
Quân thắc mắc:
-Không thích đông người ồn ào vậy có tham gia lễ hội không?
Chi Anh cười nhẹ:
-Có lẽ mình nên tham gia. Coi như vì mọi người!!!
Không ai nói gì cả, chỉ yên lặng nhìn nhau.
-Về không?- Chi Anh hỏi.
-Ừ!
Hôm nay Quân đi taxi đến trường nên Chi Anh nói để cô đưa anh về nhà. Lúc đầu do ngại nên Quân từ chối nhưng Chi Anh nói như vậy cô sẽ buồn nên đành đồng ý.
Hoàng hôn dần buông xuống, mọi vật đều nhuộm dần màu đỏ của ánh chiều, trông thật buồn. Đi qua cánh đồng cỏ và con sông khi trước nói chuyện với thầy Khoa, Chi Anh nói:
-Ở đây một lát được không?
Quân gật đầu. Cô dừng xe và bước xuống.
Ngồi trên có ngắm hoàng hôn, không ai nói gì cả. Mỗi người một suy nghĩ, một nỗi buồn riêng.
Chi Anh lại nhớ về những câu nói của thầy Khoa, từ đó càng nhớ hơn cậu bé năm ấy. Biết rằng như vậy rất có lỗi với Long nhưng trái tim cô không cho phép cô quên đi cậu bé ấy, người mà năm đó đã mang đến cho cô niềm vui, niềm ân hận và bây giờ là nỗi nhớ nhung da diết cùng. Cô buồn, rất buồn. Nghĩ đến vẻ mặt của Long mỗi khi nói chuyện với cô, nỗi quan tâm của Long với cô, mỗi khi cô làm tổn thương Long nhưng anh vẫn cố gượng cười, vẫn cố vui vẻ với cô. Cô tự dày vò bản thân mình, tự trách mình sao mà ích kỉ đến thế.
Còn Quân lúc này cũng đang nhớ một cô bé, nhớ khuôn mặt đẫm nước mưa trộn lẫn nước mắt, nhớ đôi mắt tím biếc, mái tóc vàng óng, khuôn mặt xinh đẹp dễ thương. Nhớ nụ cười hồn nhiên đầu tiên của cô bé ấy, giọng nói trong trẻo ấm áp, nhớ khi cô mặc chiếc váy hồng đáng yêu của chị mình. Đặc biệt, anh nhớ nhất chính là khi cô ngồi bên chiếc đàn, những ngón tay nhỏ nhắn lướt trên từng phím đàn, từng nốt nhạc du dương hòa quyện vào không gian. Đó là hình ảnh đẹp nhất mà Quân từng thấy.
Giờ đây, một cô gái có ngoại hình và cả giọng nói giống hệt cô bé ấy đã xuất hiện. Anh rất muốn biết cô có phải người anh yêu hay không? Chắc chắn anh sẽ tìm cho ra đáp án. Chắc chắn!
-Cậu có thích hoàng hôn không?- Chi Anh quay lại, khẽ hỏi.
Quân cúi đầu mỉm cười, một nụ cười buồn:
-Thích…vô cùng thích!
Đúng vậy, hoàng hôn thật đẹp. Hay giống như nỗi buồn của mỗi con người, tuy buồn, nhưng cũng chính là những kỉ niệm ăn sâu vài trí óc mỗi người.
Kỉ niệm đẹp thì giống hoàng hôn, dịu dàng ấm áp. Kỉ niệm buồn thì có lẽ giống như những cơn mưa, chỉ biết chảy mãi theo thời gian, thấm sâu vào lòng mỗi con người. Nó ám ảnh con người mãi, thực sự rất khó quên, hay tạo ra cho con người cái cảm giác lạnh đến thấu xương, muốn quên lắm, nhưng vẫn không thể quên.
Nhớ mãi về một người không biết tên tuổi, chỉ mới gặp nhau một lần thì có ích gì? Tại sao đã biết là không thể gặp lại nhưng vẫn nhớ, nhớ đến đau? Nỗi đau ấy quá lớn, vì nó ở trong tim, tận sâu trong trái tim. Thuốc nào có thể chữa khỏi được? Ai cũng ngốc, chỉ biết dùng chính kỉ niệm của mình để tự cào xé chính mình đến khắp người đều bị thương. Những vết thương lớn dần từng ngày, trở thành một vết sẹo không thể biến mất. Đến lúc đó, đau buồn thế nào cũng đâu thể chữa lành được.
Nếu có thể gặp lại nhau, đó thực sự là một kì tích. Mười năm, quãng thời gian dường như xa tít tận chân trời, nỗi nhớ không hề nguôi mà cứ thế lớn lên. Tình cảm cũng ăn sâu hơn vào trái tim, chỉ muốn được nắm tay người mình yêu, mỉm cười hạnh phúc. Yêu một người rất dễ, nhưng cái khó chính là quên. Ai chẳng mong mình được hạnh phúc bên nửa kia của trái tim mình, nhưng cần phải vượt qua “khoảng cách”.
Khoảng cách ấy bao gồm cả không gian và thời gian, thậm chí nhiều hơn thế nữa. Phải vượt qua được cái khoảng cách đó, tình yêu mới trở nên đẹp đẽ hơn tất cả.
Khoảng cách có thể chia cắt tình yêu? Câu trả lời rất dễ, quan trọng là con người có thể nhận ra hay không.
Nếu không thể quên, cứ nhớ. Nếu chấp nhận quên, cứ quên. Quên thì sẽ đau, hãy cứ cười.Và khi thực sự đau, hãy cứ khóc.
Nước mắt sẽ rửa trôi mọi đớn đau, sẽ làm vui tâm hồn con người. Cứ khóc thật to, hét thật lớn, đưa hết những buồn bực đớn đau ra ngoài, nhất định nụ cười sẽ đến.
Chi Anh cũng đau nhiều rồi, nhưng cô đã chọn cách nhớ. Đúng vậy. Hãy làm những gì con tim mách bảo, hãy làm những gì mà mình suy nghĩ. Chẳng ai có quyền ngăn cản ta nhớ, ta khóc, ta buồn, ta vui.
Dù yếu đuối đến đâu cũng đừng cố tỏ ra mạnh mẽ, đừng cố gắng gượng cười. Làm vậy ta không đau, nhưng trái tim ta đau.
Nhìn về phía hoàng hôn, Chi Anh khẽ nói:
-Cậu đã từng nhớ một người, nhớ đến trái tim đau đớn chưa?
Quân nói:
-Rồi! Đã và đang nhớ người đó!
-Cậu có muốn quên không? Có lẽ quên sẽ giúp cậu đỡ đau hơn?!
Quân nhìn cô, ánh mắt dịu dàng như ánh hoàng hôn:
-Không!!! Mình không hề muốn quên! Quên chỉ là cách giúp ta vui bên ngoài, nhưng chính bên trong ta lại đau! Lựa chọn quên lại khiến ta càng thêm nhớ!
Nói rồi Quân nhìn ra phía chân trời, ánh mắt buồn đến khó tả.
-Đúng thế! Quên làm mình rất đau!!!- Cô nói.
Hai người lại lặng lẽ nhìn ra xa, ánh mắt đều hiện rõ nỗi buồn. Tuy buồn nhưng vẫn thật ấm áp, dịu dàng, giống như hoàng hôn.
Không quên được, tốt nhất đừng quên.
Vì càng cố quên sẽ càng đau.
Không cười được, tốt nhất đừng cười.
Vì nếu cố gắng gượng cười, sẽ càng dễ khóc.
Chân trời đằng xa lúc này nhuốm cả ánh chiều đầy thương đau. Cô cười nhẹ, rồi quay lại hỏi:
-Cậu nghĩ gì về hoàng hôn?
Một câu hỏi rất hay!
-Hoàng hôn với mình là một khoảng thời gian đẹp! Nó bí ẩn, là lúc giao thoa ngữa ngày và đêm. Nó tuy đẹp nhưng buồn, thực sự rất buồn…
Quân dừng lại một lát, rồi nghẹn ngào nói:
- Rất buồn, làm mình nhớ nhung da diết! Nó lặng lẽ, âm thầm đến rồi lại vụt đi. Sau hoàng hôn lại là một bầu trời toàn màu đen kịt. Nó làm mình buồn, mình đau, mình nhớ, nhưng mình vẫn thích nó! Mỗi lần ngắm hoàng hôn, cảm giác cô đơn dường như chiếm trọn tâm hồn, thể xác mình. Nhưng vẫn rất thích!
Buồn quá!
Hoàng hôn rất đẹp. Đẹp nhưng lại rất buồn!
Rất cô đơn, nhớ lắm! Nhớ đến mệt lả, nhớ đến đau! Nhớ rồi lại ngủ thiếp đi trong màn đêm yên tĩnh. Ngủ rồi lại mơ, mơ về nỗi nhớ!!!
Ngủ dậy rồi lại nhớ, lại đau, lại buồn, rồi lại khóc. Chờ đợi một ngày có thể mỉm cười thật sự mỗi khi nhìn về hoàng hôn, chỉ có thể là khi lúc đó, bên cạnh mình chính là người trong nỗi nhớ của mình, là nụ cười thực sự của mình.
Cứ nhớ đi, cứ chờ đi! Chờ cho đến khi không thể chờ được nữa. Cứ buồn đi, cứ khóc đi! Khóc cho đến khi hai hàng nước mắt cạn khô, không thể khóc tiếp nữa!
Đến lúc đó, hãy mỉm cười rồi hét lên thật lớn về phía hoàng hôn: “Ta yêu hoàng hôn đã cho ta nhớ, ta đau, ta buồn, ta khóc! Và bây giờ, nước mắt ta chính là nước mắt của niềm vui!”
-Cậu đã từng hứa mà chưa thể thực hiện?- Chi Anh hỏi, trong lòng đang nghĩ về lời hứa năm ấy.
-Rồi! Và mình vẫn chưa thể thực hiện được!- Quân khẽ nói, ánh mắt buồn bã đăm chiêu nhìn về phía chân trời.
-Lời hứa ấy vẫn văng vẳng bên tai mình mỗi khi nhìn vào hoàng hôn!- Quân nói tiếp.
-Buồn mà sao ta cũng vẫn thích hoàng hôn đến thế?- Cô cười, nụ cười buồn đến thê lương.
- Thích rồi cứ thích! Ghét làm gì cơ chứ?- Quân quay lại, mỉm cười.
-Đúng! Giống như ta đã từng đau vì nhớ! Nhớ rồi cứ nhớ. Quên làm gì?- Cô mỉm cười đáp lại.
Không gian thật ấm áp. Mọi vật đều yên tĩnh dưới ánh chiều buông. Mọi thứ vẫn thật dịu dàng, nỗi buồn, nỗi nhớ vẫn cứ tiếp diễn. Thôi đừng cố quên, đau lắm!
-Mình về nhé!- Chi Anh cười.
-OK!
Đến trước cổng nhà Quân, cô ngây người nhìn căn biệt thự trước mặt. Giống, thực sự rất giống với căn biệt thự trước đây của cậu bé ấy.
-Sao vậy?- Quân hỏi.
Cô im lặng suy nghĩ, rồi cười nói:
-À…không có gì! Chỉ là nhà cậu…rất giống với ngôi nhà trong kí ức mình!
Quân ngạc nhiên, rồi trong lòng như nghĩ ra điều gì đó, cười tươi:
-Vậy sao? Cậu muốn vào chơi chút không?
Chi Anh cười, khẽ lắc đầu:
-Thôi để lần sau! Có lẽ mình nên về, nếu không mọi người sẽ lo lắng!
-Vậy cũng được! Tặng cậu này!- Quân nói, rồi đưa bàn tay đến trước mặt cô, đưa cho cô một bông hoa chi anh đang nở rất đẹp.
-Đẹp quá!!! Cậu làm thế nào vậy?!!- Cô thốt lên.
-Bí mật nhé!!!- Quân cười, đưa bông hoa cho cô.
-Cảm ơn cậu!!! Tạm biệt nhé!- Cô cầm bông hoa, mỉm cười.
Cô thực sự đang rất vui.
-Tạm biệt!!
Cô đi rồi, Quân vẫn đứng đó nhìn theo hướng cô vừa đi, mỉm cười.
Vào trong nhà, Quân nói với chị giúp việc:
-Chị Thu!!! Em đã tìm được người mà em muốn gặp!!!
Chị Thu mừng rỡ nói:
-Cậu chủ nói thật sao? Là cô bé dễ thương năm đó thật sao?
-Chính xác!!!
Khắp nhà Quân đều tràn đầy tiếng cười vui vẻ. Quân cầm thoại gọi cho một người.
-Sao vậy em trai?- Đầu dây bên kia vang lên giọng nói ngọt ngào.
- Chị Hoa!!! Em thực sự đã tìm được cô ấy!!!- Quân mững rỡ nói.
-Ồ thế sao? Chúc mừng em nhé! À…chị vẫn nhớ chiếc váy đó đấy nhé! Liệu hồn khi chị về mua tặng chị lại chiếc như thế đi!- Chị Hoa vui vẻ nói.
-OK!!! Chị về đi cái gì cũng có!!!
-Thôi đi nhóc! Chị làm việc đây! Tạm biệt em nhé! Cố lên!
-OK!!! Bye chị!
Cúp máy rồi Quân vẫn thấy rất vui. Những gì chiều nay Chi Anh nói đã đủ để cậu tin rằng: cô chính là người cậu vẫn tìm kiếm.
Trở về nhà, Chi Anh cũng có cảm giác rất vui. Thấy cô về trong tâm trạng như vậy, trên tay lại là một bông hoa chi anh- loài hoa cô thích nhất, chị Linh và bác quản gia đều mỉm cười. Hoa chi anh tuy rất nhỏ nhưng chỉ cần một bông cũng đủ làm cô thấy rất vui. Cô yêu loài hoa này không chỉ vì tên cô cũng như tên của nó, mà còn vì ý nghĩ của nó.
Tối đó, Chi Anh nằm trên giường, mắt vẫn không khỏi hai bông hoa chi anh trong chiếc lọ nhỏ. Cô mỉm cười nghĩ về Quân, thực sự Quân rất giống cậu bé đó? Nhà Quân giống hệt với nhà của cậu bé đó, thực sự rất giống. Quân cũng thích hoàng hôn, cũng có một lời hứa chưa thực hiện, cũng đang nhớ một người. Nhưng người đó có phải là cô?
Tiếng chuông điện thoai reo lên cắt đứt dòng suy nghĩ, là tin nhắn của Long. Nhớ đến Long, tim cô bỗng thắt lại. Cô lại làm tổn thương Long một lần nữa.
“Good night, my princess”.
Cô lại khóc. Tin nhắn của Long làm cô khóc thêm một lần nữa. Cô muốn Long hãy thôi đừng quan tâm đến cô nữa. Vì cô nghĩ rằng, mình không đáng nhận được sự quan tâm ấy của Long.
Cố gắng cười, là một nụ cười chua chát.
Tại sao Long cứ quan tâm cô dù biết rõ cô không yêu Long? Tại sao mỗi sáng Long đều gọi điện hỏi thăm cô tối qua ngủ ngon không, việc ăn uống thế nào, buổi học của cô có vui vẻ không? Tại sao tối nào Long cũng nhắn tin chúc cô ngủ ngon, coi cô như một công chúa, dù muộn thế nào cũng gửi, dù lâu thế nào cũng chờ tin nhắn trả lời của cô? Rõ ràng cô không xứng đáng được Long quan tâm nhiều đến thế.
“OK! Good night Long prince!”
Trả lời xong, Chi Anh bèn ngồi bên cửa sổ nhìn lên bầu trời. Màn đêm yên tĩnh, nhanh chóng kéo đi hết niềm vui của cô, mang đến nỗi buồn như vậy cho cô. Thực sự quá sức chịu đựng với cô.
Hoa chi anh vẫn tươi cười, từng cánh hoa nhỏ bé vẫn thường khẽ lay động. Chi anh- hiện thân của một trái tim rụt rè mà chân thành, sự kiên nhẫn và niềm hi vọng.
/24
|