Sáng sớm, tia nắng vàng óng rực rỡ len qua kẽ lá. Nắng lúc này không buồn như lúc hoàng hôn mà lại vui vẻ, hào hứng nhảy múa.
Hôm nay, Chi Anh dậy từ rất sớm. Đứng bên cửa sổ, ánh nắng rọi xuống mặt cô, làm nổi bật lên mái tóc vàng như nắng. Cô khẽ nhắm mắt như để cảm nhận không khí trong lành, cảm thấy thật dễ chịu.
Những bông hoa chi anh nhỏ bé vẫn nở to, rung rinh theo từng cơn gió nhẹ. Dường như sự chờ đợi mệt mỏi đã không còn nữa, thay vào đó là một niềm hạnh phúc, cảm giác như người mà cô vẫn hằng mong chờ đã trở về ngay bên cạnh cô.
Thay đồ xong, Chi Anh lại giặt chiếc váy hồng nhỏ. Cô luôn nâng niu, trân trọng chiếc váy này. Không có lí do gì to lớn cả, tất cả chỉ vì chiếc váy này chính là kỉ niệm duy nhất giữa cô và người cô vẫn nhớ.
Bước xuống nhà, Chi Anh giữ nét vui vẻ trên khuôn mặt mình. Cô không muốn bất cứ ai vì mình mà lo lắng cả.
-Chi Anh dậy rồi đấy hả? Ăn sáng đi em rồi đi học!- Chị Linh hớn hở.
-Vâng! Cảm ơn chị!- Chi Anh cười.
Ngồi vào bàn ăn, cô gọi bác quản gia:
-Bác Lâm, hôm nay nhờ bác đưa cháu đến trường!
Bác quản gia cười, nói
-Vâng thưa tiểu thư! Nhưng sao hôm nay tiểu thư lại nhờ tôi đưa đến trường?
-Không có gì! Chỉ tại hôm nay cháu không muốn lái xe! Hôm nay cũng không phải học gì! Sắp tới là lễ hội giao lưu học sinh với trường Royal, cháu tham gia một cuộc thi, nên đến trường tập luyện!
-Vâng! Thưa tiểu thư!
Một lát sau, Long gọi:
-Chào! Hôm qua ngủ ngon chứ? Mọi việc thế nào? Ổn không?
Long vẫn vậy, luôn đặt sức khỏe cô lên đầu, công việc để sau.
-Vẫn thế! Ổn cả thôi!- Chi Anh đáp.
-Vậy tốt rồi! Nếu có khó khăn gì gọi anh nhé! Nhớ giữ sức khỏe tốt đấy rõ chưa?- Long cười.
-Vâng em biết rồi! Anh cũng vậy!
-Vậy tạm biệt nhé! Bây giờ anh đến công ti! Em cũng chuẩn bị đi học đi!
-Bye anh!
Nhìn màn hình điện thoại một lát, Chi Anh chợt nhớ đến Nhật Minh.
“Sao anh ta biết số mình nhỉ?”
Ăn xong, cô bước ra ngoài. Bác quản gia đã chờ sắn ở đó, chở cô đến trường.
Vừa xuống xe, tạm biệt bác quản gia, Bảo Ngọc và Quân đã đến bên cạnh. Bảo Ngọc vỗ vai Chi Anh, cười:
-Xin chào!!!
-Chào!- Chi Anh đáp lại.
-Chào buổi sáng Chi Anh!- Quân cũng cười.
Ba người cùng nhau bước lên lớp, vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ. Nhất là cô bạn Bảo Ngọc dịu dàng bây giờ rất hớn hở, nói hết chuyện này đến chuyện khác.
Hôm nay sân trường rất nhộm nhịp, tất cả các lớp học cũng vậy. Ai ai cũng vui mừng chào đón lễ hội sắp tới nên làm việc vô cùng hào hứng.
Bước vào lớp, Chi Anh ngạc nhiên thấy mọi người đều đã ở đây cả. Vừa thấy cô, Minh Khang và Bảo Linh liền chạy tới:
-Chi Anh! May quá, cậu tới rồi!
-Có việc gì thế?- Cô hỏi.
-Tụi mình muốn trang trí và sắp xếp lớp học, nhưng chưa biết nên bắt đầu từ đâu! Cậu có thể dừng việc luyện tập chút, giúp tụi mình không?- Bảo Linh dịu dàng nói.
Chi Anh mỉm cười:
-Được!
-OK! Mình cũng đã sẵn sàng!!!- Bảo Ngọc nói to.
Quân gật đầu, mỉm cười. Cả ba đều tham gia trang trí cùng mọi người trong lớp. Chính Chi Anh cũng không ngờ rằng mình lào đồng ý tham dự lễ hội ồn ào như vậy.
Giờ nghỉ trưa, canteen trường chật kín người. Bảo Ngọc nói:
-Vậy đến nhà hàng Flowers đi! Ở gần ngay đây mà!!!
Vừa nói dứt lời, Nhật Minh đã đi đến, nói:
-Xin chào!!! Đi ăn trưa hả? Tôi đi cùng được không?
-Anh Minh? Sao anh ở đây?- Bảo Ngọc ngạc nhiên.
-Canteen chật lắm, hết chỗ rồi!
-Vậy đi cùng chúng tôi nhé!- Quân nói.
Nhật Minh liếc nhìn Chi Anh, cô không nói gì, chỉ gật đầu rồi bước đi. Trên đường đi, Nhật Minh chỉ nhìn Chi Anh nhưng không ai biết cả. Chỉ có duy nhất Bảo ngọc vẫn để ý.
Nhà hàng Flowers lúc này còn vắng khách, họ chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ và yên tĩnh. Như lần trước, Bảo Ngọc tranh gọi trước:
-Năm cánh gà chiên, năm nước ép trái cây, năm cơm chiên,…
Anh phục vụ vội vàng viết vào sổ những món Bảo Ngọc chọn. Đã biết trước sẽ như vậy, Quân và Chi Anh không nói gì cả. Nhật Minh ngạc nhiên, thốt lên:
-Trời!!! Em gọi gì thế?
-Đồ ăn mà anh! - Bảo Ngọc cười.
-Nhưng sao nhiều vậy? chúng ta có bốn người thôi mà!!!
-Thì mỗi người một phần, riêng em hai phần!
Quân lắc đầu, Nhật Minh vẫn mãi không hết ngạc nhiên.
-Đủ rồi! Em phải ăn thế mới no! Mọi người nhìn em mãi thế?!- Bảo Ngọc nói.
Chi Anh không nói gì, ánh mắt lại buồn bã nhìn ra ngoài. Quân từ nãy vẫn để ý tới cô, nói:
-Chi Anh sao vậy?
Chi Anh giật mình, lắc đầu:
-Không có gì hết!
Không ai nói gì cả. Quân và Nhật Minh đều nhìn cô. Bảo Ngọc quan sát, thấy không khí đang trầm xuống, liền nói:
-A!! Đồ ăn tới rồi kìa!!! Ăn lẹ đi rồi về trường làm việc tiếp!!!
Chi Anh quay lại mỉm cười:
-Đúng đấy! Ăn lẹ còn về trường! Không còn thời gian đâu!!!
Ăn xong bữa trưa, họ quay về trường. Vừa bước qua cổng, Lập Hân đã chờ sẵn ở đó. Bước đến trước mặt Chi Anh, Lập Hân cười:
-Dụ dỗ cả anh hai tao hả? Đồ không biết liêm sỉ!!!
Bảo Ngọc tức giận đứng lên trước Chi Anh rồi nói:
-Mày mới là đứa không biết liêm sỉ!!!
Lập Hân quát:
-Mày nói ai? Con kia?
-Tao nói…
-Đủ rồi!!!- Nhật Minh cắt ngang lời Bảo Ngọc.
Bước tới trước Bảo Ngọc, Nhật Minh túm tay Lập Hân:
-Đi thôi! Không được làm phiền họ!!!
Lập Hân tức giận:
-Anh nói gì thế? Là họ có lỗi với em…
-Em thôi ngay đi!!!- Nhật Minh gắt.
Rơm rớm nước mắt, Lập Hân giằng tay lại, nói:
-Được thôi! Anh vì cô ta mà mắng em!!!
Quay sang nhìn về Chi Anh, Lập Hân quát lớn:
-Mày cứ chờ đi! Hẹn gặp mày ở lễ hội và thi đấu với tao!!! Nếu thua hãy cút ra xa khỏi anh Quân và anh Minh!!!
Nói xong Lập Hân chạy đi. Nhật Minh quay lại, thở dài:
-Xin lỗi!!!
-Anh không cần xin lỗi! Không phải lỗi của anh!
-Anh về lớp đi! Chúng tôi không sao!- Chi Anh nói, vẻ mặt chẳng mấy bận tâm.
Nhật Minh nói:
-Vậy thôi, anh về lớp nhé! Dù sao cũng xin lỗi mấy đứa!
Nói rồi Nhật Minh chạy về lớp. Quân bước tới, nói nhỏ:
-Chi Anh! Không sao chứ?
Chi Anh lắc đầu:
-Không sao! Lên lớp thôi!
Bảo Ngọc và Quân im lặng đi theo cô. Bước chân cô ngày một nặng trĩu.Không hiểu sao mỗi lần nhìn qua cửa sổ, cô lại thấy tim mình đau nhói. Cô buồn, vì thế nên đối xử với mọi người có mấy phần xa cách.
Trở về lớp, Chi Anh định trang trí lớp thì bỗng có chuông điện thoại.
Là tin nhắn của Nhật Minh?
“Chiều nay xong việc hẹn gặp cô ở bãi cỏ sau trường nhé! Tôi có việc cần nói.”
Chi Anh chỉ nhắn lại một chữ: “Được!”
Tắt điện thoại, Chi Anh bắt đầu lau dọn bàn ghế. Cô không kể chuyện Nhật Minh cho Quân và Bảo Ngọc biết, từ đầu tới cuối đều im lặng.
Chiều xuống, mọi người ra về. Bảo Ngọc nhí nhảnh chạy đến trước mặt Chi Anh, nói:
-Hôm nay ăn tối chung nữa nhé! Mình mời!
Chi Anh lắc đầu:
-Xin lỗi, hôm nay mình bận chút việc! Để mai nhé!
Bảo Ngọc nũng nịu:
-Bận gì thế? Gác lại được không?
Quân nói:
-Thôi Ngọc! Hôm khác tụi mình ăn chung cũng được mà!!!
-Xin lỗi! Hai cậu cứ về trước nhé! Mình còn chờ xe!- Chi Anh nói.
-Hay mình đưa cậu về nhé!- Quân nhìn Chi Anh.
Cô lắc đầu:
-Thôi cậu cứ về trước đi! Mình cũng hẹn bác ấy rồi!
Quân cười:
-Thế thôi vậy! Tụi mình về trước nhé!
Bảo Ngọc nói, vẻ hơi hờn dỗi:
-Tạm biệt!
-Ừ! Mai gặp lại!
Quân cùng Bảo Ngọc tiến xe ra cổng. Chi Anh nhìn lại, trong trường đã không còn ai, cô bước ra phía sau trường.
Nhật Minh đang đứng dựa đầu vào một cây phượng, cái bóng cao lớn đổ xuống đất thành một vệt đen dài. Nhật Minh trong ánh chiều thật đẹp, nhưng khuôn mặt không hề ẩn chứa nỗi buồn, mà là cái vẻ cao ngạo bất cần.
Thấy Chi Anh, Nhật Minh tươi cười:
-Chi Anh, cô tới rồi à?
Cô tiến lại một cách chậm rãi. Mặt trời vẫn đang xuống dần, đã đến lúc hoàng hôn.
-Có chuyện gì không?- Chi Anh hỏi.
-Sao vậy? Trông cô có vẻ hơi buồn?- Nhật Minh hơi nhíu mày.
Chi Anh ngẩng khuôn mặt trắng ngần lên bầu trời, cười nhẹ.
Cô không nói gì, cứ yên lặng. Nét buồn đã thoáng hiện trên khuôn mặt mang ánh chiều đó.
-Có chuyện gì sao?- Nhật Minh hỏi lại.
Chi Anh nhìn Nhật Minh, cười, một nụ cười buồn.
-Không gì cả! Có việc gì anh nói đi!- Cô nói.
Nhật Minh trầm ngâm một lát, rồi tiến lên ngay trước mặt cô, hỏi:
-Cô đã thích ai chưa?
Chi Anh bật cười làm Nhật Minh khó hiểu.
-Là sao?- Nhật Minh hỏi lại.
Cô vẫn cười. Trong ánh chiều, nụ cười ấy thật buồn, nhưng vẫn rất trong sáng và thuần khiết.
-Sao anh lại hỏi như vậy?
Nhật Minh nhíu mày:
-Nói đi! Tôi muốn biết!
Chi Anh ngẩng đầu lên trời, hít một hơi thật dài, rồi lại mỉm cười:
-Anh nghĩ sao?
-Tôi không biết! Nên mới phải hỏi!
Với Chi Anh, khi còn ở bên Nhật đã từng nghe câu hỏi này rất nhiều. Nó làm cô thấy thật nhàm chán.
-Tôi đã từng nghe câu hỏi này rất nhiều rồi và đương nhiên tôi cũng có trả lời!
-Thế cô trả lời sao?- Nhật Minh hỏi, vẻ vội vã của anh làm Chi Anh thấy anh vẫn như một đứa trẻ con, làm việc gì cũng vội vội vàng vàng.
-Câu trả lời của tôi là…
Chi Anh lại ngẩng đầu lên trời, mỉm cười.
Bầu trời mang một màu cam chói buồn bã, hắt lên khuôn mặt cô thêm lần nữa, chiếm trọn cả ánh mắt cô. Buồn, rất buồn.
-Tôi không hiểu!- Nhật Minh nói.
-Vừa rồi tôi đã trả lời!- Chi Anh quay lại nhìn Nhật Minh, ánh mắt buồn khó hiểu.
Không ai nói gì, cô cứ nhìn bầu trời, còn Nhật Minh nhìn theo cô, suy nghĩ về câu trả lời của cô.
Đột nhiên cô quay đầu lại, vừa lúc ấy Nhật Minh cũng đã nhận ra ý của cô.
-Nếu anh không hiểu, tôi xin phép về trước! Tôi còn bận việc!
Chi Anh quay lại bước đi. Nhật Minh nói to:
-Với anh, em có thể chọn cách im lặng! Nhưng điều đó không bao giờ cản được tình cảm anh dành cho em!!!
Chi Anh giật mình, quay đầu lại.
Nhật Minh mỉm cười, tiến tới trước mặt cô:
-Chi Anh, anh thích em!!!
Chi Anh mỉm cười, nhưng nụ cười đầy buồn bã.
-Làm bạn gái anh được không?- Nhật Minh hỏi, giọng nói có vẻ hơi gượng gạo.
Nhật Minh cũng không ngờ nổi mình lại nói câu nói quan trọng đó lúc này lại khó khăn thế.
Anh đã thực sự thích một cô gái, và cũng chính là cô gái đang đứng trước mặt anh, Nguyễn Hoàng Chi Anh. Chưa bao giờ anh nghĩ mình sẽ sợ một thứ gì đó, nhưng bây giờ, anh đang sợ.
Anh sợ gương mặt buồn bã của cô. Anh chỉ muốn làm cô cười ngay lập tức. Anh sợ cái ánh mắt sâu thẳm của cô, một nỗi buồn không thể vơi đi. Anh chỉ muốn ánh mắt ấy sáng lên tia vui vẻ ngay lúc này. Và anh sợ phải nghe câu trả lời của cô bây giờ.
Anh muốn nghe, nhưng một phần lại không muốn. Anh sợ phải nghe câu từ chối của cô.
Phải rồi, Nhật Minh đang sợ.
-Được chứ?- Nhật Minh hỏi lại, vẻ hơi lo lắng.
-Xin lỗi! Tôi không thể đồng ý được!- Chi Anh quay đi, nói nhỏ.
Cô đúng là người con gái tốt thực sự, một thiên thần trong sáng, không phải của ánh bình minh, mà thực sự là thiên thần của ánh hoàng hôn. Vẻ mặt cô đầy buồn bã, giống hệt hoàng hôn.
Nhật Minh cười, đó chính là điều mà cô muốn thấy lúc này. Nhưng không phải. Nhật Minh đang cười, một nụ cười chua chát.
-Tại sao? Em không thích ai cả, vậy sao không thể đồng ý?
-Anh đi theo tôi chút!
Chi Anh bước đi, Nhật Minh đi phía sau cô. Ngay cả từ phía sau cô cũng mang đầy nét buồn.
Một lát sau, cô dừng lại. Nơi họ đang đứng là vườn hoa.
Chi Anh quay đầu mỉm cười:
-Vào trong nhé!
Nhật Minh gật đầu, bước theo cô.
Cô đưa Nhật Minh đến trước những khóm hoa chi anh. Nhữn bông hoa chi anh nhỏ bé trong ánh chiều cũng giống hệt cô, màu hồng chuyển sang màu hơi tim tím, rất buồn.
Chi Abg cúi xuống, đưa tay vuốt mấy cánh hoa, mỉm cười:
-Anh có biết ý nghĩa của những bông hoa chi anh này không?
Nhật Minh lắc đầu. Cô cười:
-Nó tượng trưng cho một trái tim rụt rè, sự kiên nhẫn và niềm hi vọng!
Nhật Minh nhìn cô, mặt đầy khó hiểu.
Cô nói, câu nói mà trước đây cô từng nói với Bảo Ngọc:
- Bông hoa Chi anh vẫn sẽ mãi chờ đợi! Nó tuy rụt rè, nhưng vẫn kiên trì và hi vọng. Dù đau khổ đến mấy, nó vẫn chờ…
Giọng nói buồn bã của cô làm tim Nhật Minh tự nhiên nhói lên đau đớn. Gật đầu nhẹ, Nhật Minh mỉm cười:
-Thì ra là thế!!!
Chi Anh nhìn Nhật Minh, cái vẻ bất cần của anh vẫn thế, làm cô buồn cười.
-Đó là lí do mà tên tôi là Chi Anh!- Cô nói.
Nhật Minh nhìn cô, rồi cất giọng:
-Tại sao em vẫn chờ?
Câu hỏi hay lắm! Đúng là Nhật Minh!
Ít người có thể hiểu được rằng cô vẫn đang chờ, chờ một người. Cô vẫn kiên trì chờ, hi vọng trong nước mắt.
Nhật Minh rất hiểu cô.
Ngước mắt lên nhìn bầu trời đang dần chuyển từ cam chói thành tím nhạt, cô nói:
-Có lẽ do tôi ngốc!
Cô ngốc, thất sự rất ngốc!
Bởi cô biết, dù có chờ hay hi vọng gì cùng sẽ không thành sự thật được, nhưng cô vẫn chờ.
Dù gặp lại được thì đã sao? Cô và “hoàng hôn” vốn không dành cho nhau, gặp lại có lẽ chỉ khiến cô đau hơn mà thôi.
-Em rất giống hoa chi anh!- Nhật Minh nói.
-Vậy à?- Chi Anh cúi đầu, khẽ cười.
Vẫn là cái nét buồn bã này, Nhật Minh cảm thấy vô cùng khó chịu. Tại sao cô cười mà vẫn còn buồn đến thế? Tại sao cô chờ mãi một người như thế? Nếu người cô đang chờ là Nhật Minh thì tốt biết mấy.
-Đừng chờ nữa! Cho dù em có chờ đến mấy cũng chưa chắc người đó sẽ trở lại!
-Đúng vậy!
Lúc này, Chi Anh lại nhớ đến Long. Cô nhớ sự quan tâm, tình cảm Long dành cho cô lớn biết mấy. Long vì cô mà phải chịu bao tổn thương, nhưng Long vẫn luôn cười.
Cô không hề muốn ai tổn thương vì mình cả. Như vậy cô cũng đau lắm. Có lẽ Nhật Minh chính là người thứ hai bị cô làm tổn thương.
Cô cũng không ngờ được, dù mình đã chấp nhận làm vợ chưa cưới của Long, cô vẫn nhớ cậu bé ấy.
-Anh nói thích em, em có cho đó là một trò đùa của anh không?- Nhật Minh hỏi.
-Tôi nghĩ là không?
-Vì sao?
-Vì câu nói của anh rất thật!
Đúng vậy ,câu nói của Nhật Minh rất thật.
-Thật chỗ nào?- Nhật Minh cười.
-Vì khi nói anh hơi bối rối!
Bối rối có nghĩa là thật, còn nếu cứ quá thản nhiên thì nhất định không phải thật lòng. Ít nhất với cô là như thế.
-Hoặc dù không phải như vậy, khi anh được một cô gái thật lòng thích anh, khi cô ta tỏ tình với anh, anh sẽ hiểu được “thật” là như thế nào!- Chi Anh nói tiếp.
-Có thể em cho là anh đùa tình cảm của em, hoặc em nghĩ là anh nói thật lòng, điều mà anh muốn là em hạnh phúc!
Ngừng một lát, Nhật Minh cũng khẽ vuốt những bông hoa chi anh, rồi nói:
-Anh vẫn mong mình có thể làm em hạnh phúc!
-Cảm ơn! Tôi xin lỗi!
Nhật Minh cười, nói tiếp:
-Em biết không? Xung quanh anh có vô cùng nhiều cô gái, ai cũng mong được làm bạn gái anh!- Nhật Minh nhìn cô.-Nhưng em là người duy nhất không đồng ý!
-Thế cơ à?
Nhật Minh ngước lên nhìn bầu trời, rồi nói tiếp:
-Đúng vậy, em là người duy nhất! Có thể em cho rằng anh là một kẻ đào hoa, xung quanh có vô vàn cô gái đẹp. Nhưng với anh, em mới chính là người con gái đẹp và thuần khiết nhất!
Cô nhìn Nhật Minh ngạc nhiên:
-Thế sao?
-Đúng vậy! Anh không phủ nhận việc mình hay trêu chọc những cô gái khác, nhưng anh chưa từng thích ai! Người anh thích đầu tiên là em, ngay cái khoảnh khắc em đánh bại anh, anh đã thích em!
Nhật Minh nhìn cô, rồi nói tiếp:
-Em rất đẹp! đẹp nhất chính là con người thật bên trong em, vô cùng ấm áp! Em khác những cô gái ngoài kia, khi nhìn thấy anh em không có chút gì xao động! Ánh mắt sâu thẳm của em đẹp hệt như hoàng hôn, vô cùng buồn, nó có thể làm mọi người thấy buồn theo em! Anh thích em,đó là điều không thể thay đôi!
Chi Anh nhìn Nhật Minh, một giọt nước mắt rơi xuống.
-Tôi xin lỗi! Tôi không muốn bất kì ai tổn thương cả!- Cô nói.
Nhật Minh cười, bước tới. Khẽ vỗ vai cô, anh nói:
-Em không làm ai tổn thương hết! Em là người con gái tốt nhất trên đời, một lòng chung thủy! Anh tin đã có rất nhiều người tỏ tình với em, và tất cả đều nhận được lời từ chối!
Cô lau nước mắt, nói:
-Xin lỗi! Nhưng thực sự tôi không thể chấp nhận tình cảm của anh!
-Không sao! Anh sẽ chờ!
-Cảm ơn!
Lúc này trời đã tối hẳn. Mặt trăng dần nhô lên, sáng một khoảng trời. Những vì sao nhỏ lấp lánh thật đẹp. Sau hoàng hôn buồn đến thê lương, chính là bầu trời đêm đẹp như thế.
-Hình như hôm nay em không đi xe, anh đưa em về nhé!- Nhật Minh nói.
-Vậy phiền anh!
Trên đường, không ai nói câu nào cả, từ đầu đến cuối đều im lặng, chỉ có tiếng nhạc nhẹ nhàng trong xe.
Đến trước cổng, Chi Anh mỉm cười, tạm biệt Nhật Minh rồi bước vào nhà.
Không ai biết rằng, cuộc nói chuyện vừa rồi của cô và Nhật Minh đã có người chứng kiến và nghe thấy tất cả.
Nước mắt lăn dài trên má, người đó vẫn đứng trong một góc vườn trường:
-Chi Anh! Là bạn cậu mà mình vẫn không hiểu cậu đang khổ sở chờ một người! Mình thật ích kỉ, lại còn bắt Quân nhận thích cậu! Mình là đứa tồi!
Bảo Ngọc khóc, khóc vì hiểu rõ người bạn thân thiết nhất của mình buồn thế nào. Cô đối xử lạnh lùng với mọi người cũng là vì lí do đó.
-Đồ chết tiệt!!! Cậu là ai mà bắt một cô gái tốt như Chi Anh phải đau khổ chờ đợi như vậy chứ? Cậu là đồ độc ác, ngu ngốc!!! Dù là ai cũng phải trở về thật nhanh cho tôi!!! Đồ ngu ngốc!!!
Bầu trời đêm vẫn vậy, đẹp và yên tĩnh. Ngồi trên bàn, Chi Anh ngắm nhìn những vì sao, trong lòng có cảm giác yên bình biết mấy.
Những lời nói của Nhật Minh hôm nay thực sự rất hay, nhưng cô thấy rằng mình quá ngu ngốc. Biết bao người tốt với cô thế mà cô vẫn cứ nhớ mãi về người con trai chỉ xuất hiện trong kí ức và giấc mơ của cô.
-Ngốc thật!- Cô tự nói với mình, mỉm cười.
Hôm nay, Chi Anh dậy từ rất sớm. Đứng bên cửa sổ, ánh nắng rọi xuống mặt cô, làm nổi bật lên mái tóc vàng như nắng. Cô khẽ nhắm mắt như để cảm nhận không khí trong lành, cảm thấy thật dễ chịu.
Những bông hoa chi anh nhỏ bé vẫn nở to, rung rinh theo từng cơn gió nhẹ. Dường như sự chờ đợi mệt mỏi đã không còn nữa, thay vào đó là một niềm hạnh phúc, cảm giác như người mà cô vẫn hằng mong chờ đã trở về ngay bên cạnh cô.
Thay đồ xong, Chi Anh lại giặt chiếc váy hồng nhỏ. Cô luôn nâng niu, trân trọng chiếc váy này. Không có lí do gì to lớn cả, tất cả chỉ vì chiếc váy này chính là kỉ niệm duy nhất giữa cô và người cô vẫn nhớ.
Bước xuống nhà, Chi Anh giữ nét vui vẻ trên khuôn mặt mình. Cô không muốn bất cứ ai vì mình mà lo lắng cả.
-Chi Anh dậy rồi đấy hả? Ăn sáng đi em rồi đi học!- Chị Linh hớn hở.
-Vâng! Cảm ơn chị!- Chi Anh cười.
Ngồi vào bàn ăn, cô gọi bác quản gia:
-Bác Lâm, hôm nay nhờ bác đưa cháu đến trường!
Bác quản gia cười, nói
-Vâng thưa tiểu thư! Nhưng sao hôm nay tiểu thư lại nhờ tôi đưa đến trường?
-Không có gì! Chỉ tại hôm nay cháu không muốn lái xe! Hôm nay cũng không phải học gì! Sắp tới là lễ hội giao lưu học sinh với trường Royal, cháu tham gia một cuộc thi, nên đến trường tập luyện!
-Vâng! Thưa tiểu thư!
Một lát sau, Long gọi:
-Chào! Hôm qua ngủ ngon chứ? Mọi việc thế nào? Ổn không?
Long vẫn vậy, luôn đặt sức khỏe cô lên đầu, công việc để sau.
-Vẫn thế! Ổn cả thôi!- Chi Anh đáp.
-Vậy tốt rồi! Nếu có khó khăn gì gọi anh nhé! Nhớ giữ sức khỏe tốt đấy rõ chưa?- Long cười.
-Vâng em biết rồi! Anh cũng vậy!
-Vậy tạm biệt nhé! Bây giờ anh đến công ti! Em cũng chuẩn bị đi học đi!
-Bye anh!
Nhìn màn hình điện thoại một lát, Chi Anh chợt nhớ đến Nhật Minh.
“Sao anh ta biết số mình nhỉ?”
Ăn xong, cô bước ra ngoài. Bác quản gia đã chờ sắn ở đó, chở cô đến trường.
Vừa xuống xe, tạm biệt bác quản gia, Bảo Ngọc và Quân đã đến bên cạnh. Bảo Ngọc vỗ vai Chi Anh, cười:
-Xin chào!!!
-Chào!- Chi Anh đáp lại.
-Chào buổi sáng Chi Anh!- Quân cũng cười.
Ba người cùng nhau bước lên lớp, vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ. Nhất là cô bạn Bảo Ngọc dịu dàng bây giờ rất hớn hở, nói hết chuyện này đến chuyện khác.
Hôm nay sân trường rất nhộm nhịp, tất cả các lớp học cũng vậy. Ai ai cũng vui mừng chào đón lễ hội sắp tới nên làm việc vô cùng hào hứng.
Bước vào lớp, Chi Anh ngạc nhiên thấy mọi người đều đã ở đây cả. Vừa thấy cô, Minh Khang và Bảo Linh liền chạy tới:
-Chi Anh! May quá, cậu tới rồi!
-Có việc gì thế?- Cô hỏi.
-Tụi mình muốn trang trí và sắp xếp lớp học, nhưng chưa biết nên bắt đầu từ đâu! Cậu có thể dừng việc luyện tập chút, giúp tụi mình không?- Bảo Linh dịu dàng nói.
Chi Anh mỉm cười:
-Được!
-OK! Mình cũng đã sẵn sàng!!!- Bảo Ngọc nói to.
Quân gật đầu, mỉm cười. Cả ba đều tham gia trang trí cùng mọi người trong lớp. Chính Chi Anh cũng không ngờ rằng mình lào đồng ý tham dự lễ hội ồn ào như vậy.
Giờ nghỉ trưa, canteen trường chật kín người. Bảo Ngọc nói:
-Vậy đến nhà hàng Flowers đi! Ở gần ngay đây mà!!!
Vừa nói dứt lời, Nhật Minh đã đi đến, nói:
-Xin chào!!! Đi ăn trưa hả? Tôi đi cùng được không?
-Anh Minh? Sao anh ở đây?- Bảo Ngọc ngạc nhiên.
-Canteen chật lắm, hết chỗ rồi!
-Vậy đi cùng chúng tôi nhé!- Quân nói.
Nhật Minh liếc nhìn Chi Anh, cô không nói gì, chỉ gật đầu rồi bước đi. Trên đường đi, Nhật Minh chỉ nhìn Chi Anh nhưng không ai biết cả. Chỉ có duy nhất Bảo ngọc vẫn để ý.
Nhà hàng Flowers lúc này còn vắng khách, họ chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ và yên tĩnh. Như lần trước, Bảo Ngọc tranh gọi trước:
-Năm cánh gà chiên, năm nước ép trái cây, năm cơm chiên,…
Anh phục vụ vội vàng viết vào sổ những món Bảo Ngọc chọn. Đã biết trước sẽ như vậy, Quân và Chi Anh không nói gì cả. Nhật Minh ngạc nhiên, thốt lên:
-Trời!!! Em gọi gì thế?
-Đồ ăn mà anh! - Bảo Ngọc cười.
-Nhưng sao nhiều vậy? chúng ta có bốn người thôi mà!!!
-Thì mỗi người một phần, riêng em hai phần!
Quân lắc đầu, Nhật Minh vẫn mãi không hết ngạc nhiên.
-Đủ rồi! Em phải ăn thế mới no! Mọi người nhìn em mãi thế?!- Bảo Ngọc nói.
Chi Anh không nói gì, ánh mắt lại buồn bã nhìn ra ngoài. Quân từ nãy vẫn để ý tới cô, nói:
-Chi Anh sao vậy?
Chi Anh giật mình, lắc đầu:
-Không có gì hết!
Không ai nói gì cả. Quân và Nhật Minh đều nhìn cô. Bảo Ngọc quan sát, thấy không khí đang trầm xuống, liền nói:
-A!! Đồ ăn tới rồi kìa!!! Ăn lẹ đi rồi về trường làm việc tiếp!!!
Chi Anh quay lại mỉm cười:
-Đúng đấy! Ăn lẹ còn về trường! Không còn thời gian đâu!!!
Ăn xong bữa trưa, họ quay về trường. Vừa bước qua cổng, Lập Hân đã chờ sẵn ở đó. Bước đến trước mặt Chi Anh, Lập Hân cười:
-Dụ dỗ cả anh hai tao hả? Đồ không biết liêm sỉ!!!
Bảo Ngọc tức giận đứng lên trước Chi Anh rồi nói:
-Mày mới là đứa không biết liêm sỉ!!!
Lập Hân quát:
-Mày nói ai? Con kia?
-Tao nói…
-Đủ rồi!!!- Nhật Minh cắt ngang lời Bảo Ngọc.
Bước tới trước Bảo Ngọc, Nhật Minh túm tay Lập Hân:
-Đi thôi! Không được làm phiền họ!!!
Lập Hân tức giận:
-Anh nói gì thế? Là họ có lỗi với em…
-Em thôi ngay đi!!!- Nhật Minh gắt.
Rơm rớm nước mắt, Lập Hân giằng tay lại, nói:
-Được thôi! Anh vì cô ta mà mắng em!!!
Quay sang nhìn về Chi Anh, Lập Hân quát lớn:
-Mày cứ chờ đi! Hẹn gặp mày ở lễ hội và thi đấu với tao!!! Nếu thua hãy cút ra xa khỏi anh Quân và anh Minh!!!
Nói xong Lập Hân chạy đi. Nhật Minh quay lại, thở dài:
-Xin lỗi!!!
-Anh không cần xin lỗi! Không phải lỗi của anh!
-Anh về lớp đi! Chúng tôi không sao!- Chi Anh nói, vẻ mặt chẳng mấy bận tâm.
Nhật Minh nói:
-Vậy thôi, anh về lớp nhé! Dù sao cũng xin lỗi mấy đứa!
Nói rồi Nhật Minh chạy về lớp. Quân bước tới, nói nhỏ:
-Chi Anh! Không sao chứ?
Chi Anh lắc đầu:
-Không sao! Lên lớp thôi!
Bảo Ngọc và Quân im lặng đi theo cô. Bước chân cô ngày một nặng trĩu.Không hiểu sao mỗi lần nhìn qua cửa sổ, cô lại thấy tim mình đau nhói. Cô buồn, vì thế nên đối xử với mọi người có mấy phần xa cách.
Trở về lớp, Chi Anh định trang trí lớp thì bỗng có chuông điện thoại.
Là tin nhắn của Nhật Minh?
“Chiều nay xong việc hẹn gặp cô ở bãi cỏ sau trường nhé! Tôi có việc cần nói.”
Chi Anh chỉ nhắn lại một chữ: “Được!”
Tắt điện thoại, Chi Anh bắt đầu lau dọn bàn ghế. Cô không kể chuyện Nhật Minh cho Quân và Bảo Ngọc biết, từ đầu tới cuối đều im lặng.
Chiều xuống, mọi người ra về. Bảo Ngọc nhí nhảnh chạy đến trước mặt Chi Anh, nói:
-Hôm nay ăn tối chung nữa nhé! Mình mời!
Chi Anh lắc đầu:
-Xin lỗi, hôm nay mình bận chút việc! Để mai nhé!
Bảo Ngọc nũng nịu:
-Bận gì thế? Gác lại được không?
Quân nói:
-Thôi Ngọc! Hôm khác tụi mình ăn chung cũng được mà!!!
-Xin lỗi! Hai cậu cứ về trước nhé! Mình còn chờ xe!- Chi Anh nói.
-Hay mình đưa cậu về nhé!- Quân nhìn Chi Anh.
Cô lắc đầu:
-Thôi cậu cứ về trước đi! Mình cũng hẹn bác ấy rồi!
Quân cười:
-Thế thôi vậy! Tụi mình về trước nhé!
Bảo Ngọc nói, vẻ hơi hờn dỗi:
-Tạm biệt!
-Ừ! Mai gặp lại!
Quân cùng Bảo Ngọc tiến xe ra cổng. Chi Anh nhìn lại, trong trường đã không còn ai, cô bước ra phía sau trường.
Nhật Minh đang đứng dựa đầu vào một cây phượng, cái bóng cao lớn đổ xuống đất thành một vệt đen dài. Nhật Minh trong ánh chiều thật đẹp, nhưng khuôn mặt không hề ẩn chứa nỗi buồn, mà là cái vẻ cao ngạo bất cần.
Thấy Chi Anh, Nhật Minh tươi cười:
-Chi Anh, cô tới rồi à?
Cô tiến lại một cách chậm rãi. Mặt trời vẫn đang xuống dần, đã đến lúc hoàng hôn.
-Có chuyện gì không?- Chi Anh hỏi.
-Sao vậy? Trông cô có vẻ hơi buồn?- Nhật Minh hơi nhíu mày.
Chi Anh ngẩng khuôn mặt trắng ngần lên bầu trời, cười nhẹ.
Cô không nói gì, cứ yên lặng. Nét buồn đã thoáng hiện trên khuôn mặt mang ánh chiều đó.
-Có chuyện gì sao?- Nhật Minh hỏi lại.
Chi Anh nhìn Nhật Minh, cười, một nụ cười buồn.
-Không gì cả! Có việc gì anh nói đi!- Cô nói.
Nhật Minh trầm ngâm một lát, rồi tiến lên ngay trước mặt cô, hỏi:
-Cô đã thích ai chưa?
Chi Anh bật cười làm Nhật Minh khó hiểu.
-Là sao?- Nhật Minh hỏi lại.
Cô vẫn cười. Trong ánh chiều, nụ cười ấy thật buồn, nhưng vẫn rất trong sáng và thuần khiết.
-Sao anh lại hỏi như vậy?
Nhật Minh nhíu mày:
-Nói đi! Tôi muốn biết!
Chi Anh ngẩng đầu lên trời, hít một hơi thật dài, rồi lại mỉm cười:
-Anh nghĩ sao?
-Tôi không biết! Nên mới phải hỏi!
Với Chi Anh, khi còn ở bên Nhật đã từng nghe câu hỏi này rất nhiều. Nó làm cô thấy thật nhàm chán.
-Tôi đã từng nghe câu hỏi này rất nhiều rồi và đương nhiên tôi cũng có trả lời!
-Thế cô trả lời sao?- Nhật Minh hỏi, vẻ vội vã của anh làm Chi Anh thấy anh vẫn như một đứa trẻ con, làm việc gì cũng vội vội vàng vàng.
-Câu trả lời của tôi là…
Chi Anh lại ngẩng đầu lên trời, mỉm cười.
Bầu trời mang một màu cam chói buồn bã, hắt lên khuôn mặt cô thêm lần nữa, chiếm trọn cả ánh mắt cô. Buồn, rất buồn.
-Tôi không hiểu!- Nhật Minh nói.
-Vừa rồi tôi đã trả lời!- Chi Anh quay lại nhìn Nhật Minh, ánh mắt buồn khó hiểu.
Không ai nói gì, cô cứ nhìn bầu trời, còn Nhật Minh nhìn theo cô, suy nghĩ về câu trả lời của cô.
Đột nhiên cô quay đầu lại, vừa lúc ấy Nhật Minh cũng đã nhận ra ý của cô.
-Nếu anh không hiểu, tôi xin phép về trước! Tôi còn bận việc!
Chi Anh quay lại bước đi. Nhật Minh nói to:
-Với anh, em có thể chọn cách im lặng! Nhưng điều đó không bao giờ cản được tình cảm anh dành cho em!!!
Chi Anh giật mình, quay đầu lại.
Nhật Minh mỉm cười, tiến tới trước mặt cô:
-Chi Anh, anh thích em!!!
Chi Anh mỉm cười, nhưng nụ cười đầy buồn bã.
-Làm bạn gái anh được không?- Nhật Minh hỏi, giọng nói có vẻ hơi gượng gạo.
Nhật Minh cũng không ngờ nổi mình lại nói câu nói quan trọng đó lúc này lại khó khăn thế.
Anh đã thực sự thích một cô gái, và cũng chính là cô gái đang đứng trước mặt anh, Nguyễn Hoàng Chi Anh. Chưa bao giờ anh nghĩ mình sẽ sợ một thứ gì đó, nhưng bây giờ, anh đang sợ.
Anh sợ gương mặt buồn bã của cô. Anh chỉ muốn làm cô cười ngay lập tức. Anh sợ cái ánh mắt sâu thẳm của cô, một nỗi buồn không thể vơi đi. Anh chỉ muốn ánh mắt ấy sáng lên tia vui vẻ ngay lúc này. Và anh sợ phải nghe câu trả lời của cô bây giờ.
Anh muốn nghe, nhưng một phần lại không muốn. Anh sợ phải nghe câu từ chối của cô.
Phải rồi, Nhật Minh đang sợ.
-Được chứ?- Nhật Minh hỏi lại, vẻ hơi lo lắng.
-Xin lỗi! Tôi không thể đồng ý được!- Chi Anh quay đi, nói nhỏ.
Cô đúng là người con gái tốt thực sự, một thiên thần trong sáng, không phải của ánh bình minh, mà thực sự là thiên thần của ánh hoàng hôn. Vẻ mặt cô đầy buồn bã, giống hệt hoàng hôn.
Nhật Minh cười, đó chính là điều mà cô muốn thấy lúc này. Nhưng không phải. Nhật Minh đang cười, một nụ cười chua chát.
-Tại sao? Em không thích ai cả, vậy sao không thể đồng ý?
-Anh đi theo tôi chút!
Chi Anh bước đi, Nhật Minh đi phía sau cô. Ngay cả từ phía sau cô cũng mang đầy nét buồn.
Một lát sau, cô dừng lại. Nơi họ đang đứng là vườn hoa.
Chi Anh quay đầu mỉm cười:
-Vào trong nhé!
Nhật Minh gật đầu, bước theo cô.
Cô đưa Nhật Minh đến trước những khóm hoa chi anh. Nhữn bông hoa chi anh nhỏ bé trong ánh chiều cũng giống hệt cô, màu hồng chuyển sang màu hơi tim tím, rất buồn.
Chi Abg cúi xuống, đưa tay vuốt mấy cánh hoa, mỉm cười:
-Anh có biết ý nghĩa của những bông hoa chi anh này không?
Nhật Minh lắc đầu. Cô cười:
-Nó tượng trưng cho một trái tim rụt rè, sự kiên nhẫn và niềm hi vọng!
Nhật Minh nhìn cô, mặt đầy khó hiểu.
Cô nói, câu nói mà trước đây cô từng nói với Bảo Ngọc:
- Bông hoa Chi anh vẫn sẽ mãi chờ đợi! Nó tuy rụt rè, nhưng vẫn kiên trì và hi vọng. Dù đau khổ đến mấy, nó vẫn chờ…
Giọng nói buồn bã của cô làm tim Nhật Minh tự nhiên nhói lên đau đớn. Gật đầu nhẹ, Nhật Minh mỉm cười:
-Thì ra là thế!!!
Chi Anh nhìn Nhật Minh, cái vẻ bất cần của anh vẫn thế, làm cô buồn cười.
-Đó là lí do mà tên tôi là Chi Anh!- Cô nói.
Nhật Minh nhìn cô, rồi cất giọng:
-Tại sao em vẫn chờ?
Câu hỏi hay lắm! Đúng là Nhật Minh!
Ít người có thể hiểu được rằng cô vẫn đang chờ, chờ một người. Cô vẫn kiên trì chờ, hi vọng trong nước mắt.
Nhật Minh rất hiểu cô.
Ngước mắt lên nhìn bầu trời đang dần chuyển từ cam chói thành tím nhạt, cô nói:
-Có lẽ do tôi ngốc!
Cô ngốc, thất sự rất ngốc!
Bởi cô biết, dù có chờ hay hi vọng gì cùng sẽ không thành sự thật được, nhưng cô vẫn chờ.
Dù gặp lại được thì đã sao? Cô và “hoàng hôn” vốn không dành cho nhau, gặp lại có lẽ chỉ khiến cô đau hơn mà thôi.
-Em rất giống hoa chi anh!- Nhật Minh nói.
-Vậy à?- Chi Anh cúi đầu, khẽ cười.
Vẫn là cái nét buồn bã này, Nhật Minh cảm thấy vô cùng khó chịu. Tại sao cô cười mà vẫn còn buồn đến thế? Tại sao cô chờ mãi một người như thế? Nếu người cô đang chờ là Nhật Minh thì tốt biết mấy.
-Đừng chờ nữa! Cho dù em có chờ đến mấy cũng chưa chắc người đó sẽ trở lại!
-Đúng vậy!
Lúc này, Chi Anh lại nhớ đến Long. Cô nhớ sự quan tâm, tình cảm Long dành cho cô lớn biết mấy. Long vì cô mà phải chịu bao tổn thương, nhưng Long vẫn luôn cười.
Cô không hề muốn ai tổn thương vì mình cả. Như vậy cô cũng đau lắm. Có lẽ Nhật Minh chính là người thứ hai bị cô làm tổn thương.
Cô cũng không ngờ được, dù mình đã chấp nhận làm vợ chưa cưới của Long, cô vẫn nhớ cậu bé ấy.
-Anh nói thích em, em có cho đó là một trò đùa của anh không?- Nhật Minh hỏi.
-Tôi nghĩ là không?
-Vì sao?
-Vì câu nói của anh rất thật!
Đúng vậy ,câu nói của Nhật Minh rất thật.
-Thật chỗ nào?- Nhật Minh cười.
-Vì khi nói anh hơi bối rối!
Bối rối có nghĩa là thật, còn nếu cứ quá thản nhiên thì nhất định không phải thật lòng. Ít nhất với cô là như thế.
-Hoặc dù không phải như vậy, khi anh được một cô gái thật lòng thích anh, khi cô ta tỏ tình với anh, anh sẽ hiểu được “thật” là như thế nào!- Chi Anh nói tiếp.
-Có thể em cho là anh đùa tình cảm của em, hoặc em nghĩ là anh nói thật lòng, điều mà anh muốn là em hạnh phúc!
Ngừng một lát, Nhật Minh cũng khẽ vuốt những bông hoa chi anh, rồi nói:
-Anh vẫn mong mình có thể làm em hạnh phúc!
-Cảm ơn! Tôi xin lỗi!
Nhật Minh cười, nói tiếp:
-Em biết không? Xung quanh anh có vô cùng nhiều cô gái, ai cũng mong được làm bạn gái anh!- Nhật Minh nhìn cô.-Nhưng em là người duy nhất không đồng ý!
-Thế cơ à?
Nhật Minh ngước lên nhìn bầu trời, rồi nói tiếp:
-Đúng vậy, em là người duy nhất! Có thể em cho rằng anh là một kẻ đào hoa, xung quanh có vô vàn cô gái đẹp. Nhưng với anh, em mới chính là người con gái đẹp và thuần khiết nhất!
Cô nhìn Nhật Minh ngạc nhiên:
-Thế sao?
-Đúng vậy! Anh không phủ nhận việc mình hay trêu chọc những cô gái khác, nhưng anh chưa từng thích ai! Người anh thích đầu tiên là em, ngay cái khoảnh khắc em đánh bại anh, anh đã thích em!
Nhật Minh nhìn cô, rồi nói tiếp:
-Em rất đẹp! đẹp nhất chính là con người thật bên trong em, vô cùng ấm áp! Em khác những cô gái ngoài kia, khi nhìn thấy anh em không có chút gì xao động! Ánh mắt sâu thẳm của em đẹp hệt như hoàng hôn, vô cùng buồn, nó có thể làm mọi người thấy buồn theo em! Anh thích em,đó là điều không thể thay đôi!
Chi Anh nhìn Nhật Minh, một giọt nước mắt rơi xuống.
-Tôi xin lỗi! Tôi không muốn bất kì ai tổn thương cả!- Cô nói.
Nhật Minh cười, bước tới. Khẽ vỗ vai cô, anh nói:
-Em không làm ai tổn thương hết! Em là người con gái tốt nhất trên đời, một lòng chung thủy! Anh tin đã có rất nhiều người tỏ tình với em, và tất cả đều nhận được lời từ chối!
Cô lau nước mắt, nói:
-Xin lỗi! Nhưng thực sự tôi không thể chấp nhận tình cảm của anh!
-Không sao! Anh sẽ chờ!
-Cảm ơn!
Lúc này trời đã tối hẳn. Mặt trăng dần nhô lên, sáng một khoảng trời. Những vì sao nhỏ lấp lánh thật đẹp. Sau hoàng hôn buồn đến thê lương, chính là bầu trời đêm đẹp như thế.
-Hình như hôm nay em không đi xe, anh đưa em về nhé!- Nhật Minh nói.
-Vậy phiền anh!
Trên đường, không ai nói câu nào cả, từ đầu đến cuối đều im lặng, chỉ có tiếng nhạc nhẹ nhàng trong xe.
Đến trước cổng, Chi Anh mỉm cười, tạm biệt Nhật Minh rồi bước vào nhà.
Không ai biết rằng, cuộc nói chuyện vừa rồi của cô và Nhật Minh đã có người chứng kiến và nghe thấy tất cả.
Nước mắt lăn dài trên má, người đó vẫn đứng trong một góc vườn trường:
-Chi Anh! Là bạn cậu mà mình vẫn không hiểu cậu đang khổ sở chờ một người! Mình thật ích kỉ, lại còn bắt Quân nhận thích cậu! Mình là đứa tồi!
Bảo Ngọc khóc, khóc vì hiểu rõ người bạn thân thiết nhất của mình buồn thế nào. Cô đối xử lạnh lùng với mọi người cũng là vì lí do đó.
-Đồ chết tiệt!!! Cậu là ai mà bắt một cô gái tốt như Chi Anh phải đau khổ chờ đợi như vậy chứ? Cậu là đồ độc ác, ngu ngốc!!! Dù là ai cũng phải trở về thật nhanh cho tôi!!! Đồ ngu ngốc!!!
Bầu trời đêm vẫn vậy, đẹp và yên tĩnh. Ngồi trên bàn, Chi Anh ngắm nhìn những vì sao, trong lòng có cảm giác yên bình biết mấy.
Những lời nói của Nhật Minh hôm nay thực sự rất hay, nhưng cô thấy rằng mình quá ngu ngốc. Biết bao người tốt với cô thế mà cô vẫn cứ nhớ mãi về người con trai chỉ xuất hiện trong kí ức và giấc mơ của cô.
-Ngốc thật!- Cô tự nói với mình, mỉm cười.
/24
|