Trong khi mọi người còn đang sững sờ nhìn cô gái xinh đẹp kia, Chi Anh gắt lớn:
-Cậu là cái thứ gì thế hả? Lúc nào cũng đi gây sự với người khác như vậy mới được hả? Không chửi bới người khác là cậu ăn không ngon, ngủ không yên sao?
Lập Hân còn chưa kịp lên tiếng, Chi Anh đã quay phắt sang chỗ mọi người đang nhìn, quăng lại một ánh mắt sắc lạnh.
Chi Anh đến bên Bảo Ngọc, khẽ vỗ vai cô, rồi quay lại :
-Còn mấy người? Sợ cô ta đến thế hay sao? Nhìn thấy cảnh như vậy mà chỉ biết đứng nhìn thôi hả? ĐÂY LÀ TRƯỜNG PHIM SAO?
Giọng nói của Chi Anh như búa tạ giáng xuống đầu mỗi người. Lúc này, cô bạn Anh Thư mới chịu lên tiếng, khe khẽ nói:
-Tụi mình…xin lỗi!
Cả lớp cúi đầu xuống như đang tỏ vẻ ăn năn, Chi Anh lại quay sang phía Lập Hân, buông một câu lạnh lùng:
-Đồ trơ trẽn!
Lúc này Lập Hân đã không còn chịu nổi nữa. Cô ta chạy đến ngay trước mặt Chi Anh:
-Nguyễn Hoàng Chi Anh, mày được lắm!!!
Lập Hân lôi từ trong túi ra chiêc điện thoại của mình, bấm số và khinh khỉnh nhìn Chi Anh:
-Mày cứ chờ đấy!
Đầu dây bên kia là một giọng nói đầy vẻ tinh nghịch:
-Sao thế em gái?
Người nghe máy đó chính là Phạm Nhật Minh, anh trai của Lập Hân. Anh đồng thời lại là hotboy vô cùng nổi tiếng của trường.
Lập Hân làm bộ thút thít:
-Anh ơi…Có người bắt nạt em!
-Ồ!!!Ai mà dám bắt nạt em gái của anh thế?
-Anh mau đến đây đi! Lớp 11-A!
-OK! Em chờ anh lát!
Lập Hân tắt máy, khinh khỉnh quay sang phía Chi Anh:
-Mày chết chắc rồi!
Chi Anh vẫn lạnh lùng, nói:
-Ai chết cứ phải đợi đã!
Lập Hân quay phắt tiến lên phía trên bục, rồi ngồi luôn xuống bàn giáo viên làm vẻ cao quý.
-Này! Cậu quá lắm rồi nhé!!!- Một bạn nói.
-Chúng tôi nhịn đủ rồi! Ai cho phép cậu ngồi lên cả bàn giáo viên như thế?- Bạn khác tiếp lời.
Cả lớp đều lên tiếng nói thẳng vào mặt Lập Hân khiến cô ta tức giận. Nhưng Lập Hân tự nhủ rằng: cứ chờ đấy! Lát nữa chết với anh tôi!
Quân tiến lại phía Chi Anh
-Cậu có sao không?
-Sao không không cần cậu bận tâm!- Chi Anh ngắt lời.
Cô tiến về phía cửa sổ, không quên buông một câu:
-Người gặp nguy hiểm là cô ta!
Quân sững sờ nhìn cô, Bảo Ngọc cũng tiến lại phía cửa sổ, lo lắng nói:
-Cảm ơn Chi Anh! Nhưng cô ta có anh trai…
-Tôi không sợ!- Cô lạnh lùng ngắt lời Bảo Ngọc, mắt nhìn thẳng lên bầu trời.
-Ai dám bắt nạt em gái của anh?- Một giọng nói từ ngoài vang lên.
Vừa thấy Nhật Minh, Lập Hân mừng rỡ chạy lại túm tay anh:
-Anh! Là bọn lớp 11-A bắt nạt em!
-Ồ!!!
Nhật Minh đưa ánh mắt tinh nghịch nhìn quanh lớp, lập tức dừng lại phía người con gái đang đứng bên cửa sổ. Cô quay mặt hướng ra ngoài nên Nhật Minh không thể nhìn rõ mặt cô.
“Nhỏ này không biết danh tiếng của Phạm Nhật Minh ta sao? Ta đến mà không thèm nhìn lấy một lần sao?” -Nhật Minh nghĩ.
Lũ con gái vừa thấy Nhật Minh, mừng rỡ hò hét:
-A!!!!!Anh Nhật Minh!!!
-Đẹp trai quá!!!
Nhật Minh quay sang cười một nụ cười tinh nghịch làm cả lũ ngất ngây vì “nụ cười giết người” đó.
-Anh à!!! Bọn họ vừa bắt nạt em, còn tát em mấy phát nữa nè!!!- Lập Hân làm nũng.
Nhật Minh quay sang nhìn cô em gái, nhìn bằng ánh mắt trìu mến:
-Là ai? Em nói anh nghe!
-Là….
-Là tôi!!! Anh có ý kiến gì không?
Chi Anh từ từ tiến đến trước Nhật Minh, buông một câu lạnh lùng.
Vừa thấy cô, Nhật Minh hết sức ngạc nhiên.
Trong mắt anh lúc này là một cô gái đẹp y như một thiên thần.
Đôi mắt xanh biếc, mái tóc vàng xõa ngang lưng, thỉnh thoảng theo cơn gió mà khẽ bay.
-Là cô ta đấy! Cô ta là Nguyễn Hoàng Chi Anh! Cô ta đã tát em hai phát đấy!
Nhật Minh quay lại:
-Là cô gái đó?
Lập Hân gật đầu. Nhật Minh quay lại nhìn Chi Anh, cất giọng:
-Sao lại bắt nạt em tôi?
Chi Anh quay lại, nhìn về phía cửa sổ, nói bằng giọng lạnh như băng:
-Tôi thích thế!
Ngạc nhiên cực độ, Nhật Minh không ngờ lại có người dám nói với anh bằng thái độ như thế.
Bảo Ngọc lo lắng chạy đến, nói:
-Anh Minh, là em! Do em gây sự với Lập Hân trước, cô ấy không hề liên quan!
Nhật Minh lại ngạc nhiên nhìn Bảo Ngọc.
-Tôi nữa! Tôi mới là người bắt nạt em gái anh!
Nhật Minh nhìn Quân, rồi lại nhìn sang Bảo Ngọc:
-Hai người…
Nhật Minh chưa kịp nói hết câu thì bị một giọng nói lạnh lùng chen ngang:
-Hai người tránh qua một bên!
Chi Anh vẫn rất thản nhiên, khuôn mặt lạnh như băng không hề sợ hãi. Cô nhìn Nhật Minh, ánh mắt sắc hơn cả dao:
-Là tôi đấy! Anh có gì bất mãn?
-Cô….
Cả lớp lo lắng nhìn Chi Anh. Ai cũng biết Nhật Minh nổi tiếng là đàn anh của cả trường, ai cũng phải nể anh. Có ai bắt nạt em gái anh, anh tuyệt đối không tha cho kẻ đó.
Bây giờ người đầu tiên thản nhiên như vậy trước mặt Nhật Minh lại là cô.
Bảo Ngọc lo lắng kéo tay áo Chi Anh:
-Chi Anh! Anh ấy không nể ai cả đâu!
Cô quay nhìn Bảo Ngọc, lạnh lùng:
-Thì sao?
Cả lớp lại được một phen ngớ người trước cô.
Cô chính là người con gái dũng cảm nhất.
Lập Hân khinh khỉnh:
-Sợ thì cứ nói ra đi! Cầu xin tôi này! Không biết chừng tôi sẽ kêu anh tôi tha cho cô!
Cô liếc Lập Hân một cái, mỉm cười:
-Tôi có nói thế hả?
Lập Hân cứng họng.
Bên ngoài cửa lớp gày một đông. Học sinh từ các lớp đều kéo đến để xem trò vui. Thế nhưng không ai ngờ nổi kẻ dám đối đầu với Phạm Nhật Minh danh tiếng như cồn lại là một cô gái.
-Giờ định sao?- Chi Anh quay nhìn Nhật Minh.
-Cái gì cơ?- Nhật Minh ngạc nhiên.
Cô quát:
-Tôi kêu anh bây giờ tính sao? Anh không có tai hả?!
Tiếng quát của cô làm cả bọn phát sợ. Quân đến kéo tay cô:
-Đủ rồi! Cậu không nên như vậy!
Cô trừng mắt:
-Tránh ra!
-Không!!!!- Quân quả quyết.
-TÔI NÓI CẬU TRÁNH RA!!!- Chi Anh tức giận.
Quân ngỡ ngàng bỏ tay cô ra.
Cô lạnh lùng nhìn Nhật Minh:
-Tôi đã đánh em của anh! Bây giờ anh muốn gì?
Nhật Minh còn chưa khỏi ngạ nhiên, buột miệng nói:
-Đánh nhau đi!
-Được!- Chi Anh thản nhiên đáp lời, câu nói cũng nhẹ nhàng như tờ giấy chuẩn bị bay vào không trung theo gió.Nhật Minh sững người khi nghe câu trả lời của Chi Anh. Đang muốn nói gì đó nhưng Chi Anh nói trước:
-Xuống sân đi!
Dưới sân trường, học sinh các lớp đều vây quanh Chi Anh và Nhật Minh, chờ đợi trận đấu giữa hai người. Thi thoảng lại có tiếng xì xào bàn tán:
-Này, cậu nghĩ ai sẽ thắng?
-Mình nghĩ là Nhật Minh! Anh ấy rất giỏi mà!
-Mình lại nghĩ Chi Anh cũng không vừa đâu! Bạn ấy còn dám đấu với anh ấy cơ mà!
-Cũng đúng!
Những tiếng bàn tán ầm ĩ lên, vang tới tận văn phòng thầy cô.
Chi Anh và Nhật Minh đứng đối diện nhau, vẻ mặt mỗi người khác nhau. Nhật Minh thì thoáng vẻ lo lắng, còn Chi Anh thì vẫn lạnh lùng không hề thay đổi.
-Các em làm gì thế hả?- Tiếng thầy Khoa vang lên.
Học sinh tránh đường cho thầy bước đến. Sau đó thầy hiệu trưởng và những giáo viên khác cũng đi tới.
-Đấu thử một trận thôi!- Cô lạnh lùng quay đi.
Thầy Khoa nhìn cô, rồi quay sang nhìn thầy hiệu trưởng. Ông như hiểu được ý thầy Khoa, bước đến và nói:
-Chuyện này là sao?
Giọng ông thật dịu dàng, trầm ấm chứ không hề gay gắt hay giận dữ.
Nhật Minh đang định nói thì cô lên tiếng:
-Xin lỗi đã làm phiền các thầy cô! Chúng em chỉ muốn đấu thử với nhau một trận!
Khác hẳn với thầy hiệu trưởng, giọng cô lạnh cũng như vẻ mặt cô vậy.
Quân tiến về phía thầy, định nói gì đó. Nhưng cô nhận ra ý định của anh, cô tiến lên trước:
-Đừng cản tôi!
Quân sững người…
-Lui ra! Không cần lo cho tôi!
Quân thở dài, nói:
-Hay để mình đấu với anh ta!
Chi Anh lắc đầu, cố gắng nhẹ giọng:
-Nghe tôi! Tránh ra đi! Tôi dám đấu cũng có nghĩa rằng tôi không sợ thua!
Quân nghe lời, lui dần về phía sau, trong lòng cảm thấy hơi đau.
Thầy hiệu trưởng im lặng nhìn khuôn mặt Chi Anh buồn bã cúi xuống, ông nở nụ cười hiền hậu:
-Vậy hãy cẩn thận!
-Hiệu trưởng?- Thầy Khoa lo lắng.
Hiệu trưởng vô vai thầy Khoa, lắc đầu. Ông khẽ nói:
-Không làm gì được rồi!
Thầy Khoa im lặng nhìn Chi Anh, rồi vỗ vai cô:
-Cẩn thận!
Chi Anh không nói gì, khẽ gật đầu nhẹ một cái. Thầy hiệu trưởng nói với các giáo viên còn đang băn khoăn:
-Chuyện này để học sinh lo, các thầy cô về văn phòng họp tiếp!
Những giáo viên hiểu ý, gật đầu rồi quay đi, chỉ còn thầy Khoa vẫn đứng đó.
Sau đó hiệu trưởng cũng quay đi. Trước khi đi ông khẽ thì thào vào tai Nhật Minh:
-Em nên cẩn thận!
Nhật Minh ngơ ngác nhìn theo thầy hiệu trưởng đang đi về phía xa, không hiểu ý của thầy là gì?
-Bắt đầu chứ?- Chi Anh hỏi.
Nhật Minh lui về phía sau vài bước, nói:
-Được!
Gió khẽ thổi. Một vào cánh hoa chi anh từ trong vườn khẽ đậu lên vai Chi Anh.
Cô khẽ mỉm cười.
-Anh Minh! Đừng nương tay! Đánh cho cô ta tàn phế luôn đi!!!- Lập Hân hét to.
Cô ném cho Lập Hân một ánh nhìn sắc lạnh, cùng một câu nói làm cô ta lạnh sống lưng:
-Hãy bảo anh cô cẩn thận!
Quân và Bảo Ngọc đứng nhìn cô, vẻ mặt đầy lo lắng.
“Không được sao đâu đấy!”- Quân thầm nghĩ.
Nhật Minh thở dài một tiếng, rồi nói to “Bắt đầu”.
Nhật Minh lấy đà nhảy lên cao tiến về phía Chi Anh. Anh dần dồn lực vào cánh tay chuẩn bị tấn công Chi Anh. Trong khi đó, cô vẫn đứng im tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Nhật Minh muốn nhanh chóng kết thúc trận đấu để đảm bảo cô không gặp nguy hiểm, nhưng anh đã lầm.
Khi cú đấm của anh chỉ cách cô vài cm, sẵn sàng giáng xuống cô ngay lập tức thì cô đã “biến mất”. Nhật Minh ngạc nhiên, nhanh chóng quay về phía sau thì ngay lập tức phải lãnh ngay một đòn từ chính cô. Nhật Minh thật sự bất ngờ, không chỉ về tốc độ mà còn vì lực từ cú đấm của cô rất mạnh.
Tất thảy học sinh xung quanh sững người nhìn Chi Anh, không ai có thể tin vào mắt của mình được.
Quân đứng đó, sau một phút ngạc nhiên thì chợt mỉm cười. Quay sang Bảo Ngọc đang vừa ngạc nhiên, vừa lo lắng:
-Sẽ không sao hết!
Bảo Ngọc không nói gì, khẽ gật đầu.
Về phía Nhật Minh, dường như để tấn công trúng Chi Anh là điều rất khó. Tốc độ của cô rất nhanh, tránh được tất cả các đòn đánh của Nhật Minh.
-Khá đấy!-Nhật Minh khẽ nói.
Chi Anh mỉm cười, vừa di chuyển vừa nói:
-Nhận ra rồi sao?
-Cô đúng là thú vị! Nhưng trận đấu chưa kết thúc đâu!
-Tôi sẽ chờ xem…anh có thể đấu đến đâu!
Vừa dứt lời, Chi Anh bật người lên cao. Nhanh như cắt, một cú đá giáng xuống Nhật Minh không chút thương tiếc.
Cú đá nhanh như cắt ấy của cô làm lũ học sinh há hốc mồm không tin vào mắt mình. Đặc biệt là Lập Hân.
Cô có thể phá được những đòn tấn công của Nhật Minh, lại dễ dàng tấn công anh?
Rất may Nhật Minh đỡ được cú đá của cô làm mọi người xung quanh một phen thót tim.
Do dùng tay đỡ đòn đá chân đầy sức mạnh của cô nên Nhật Minh cũng cảm thấy hơi đau. Anh nhanh chóng bật nhanh lại phía đằng sau:
-Thật thú vị!
Nhật Minh tiếp tục tấn công về phía cô. Để đánh trúng cô cũng cần có tốc độ nhanh hơn bình thường, anh dồn hết sức vào cánh tay của mình phóng đến. Chi Anh nhẹ nhàng di chuyển, tiếp tục tấn công anh bằng đòn đá chân.
Lần này, Nhật Minh đã có cơ hội tấn công. Trong khi cô nhấc chân lên chuẩn bị cho đòn đá của mình, anh nhanh chóng túm lấy tay cô, kéo xuống. Nhật Minh cười thầm, chắc chán lần này có thể quật ngã cô.
-Cái…cái gì?- Anh ngạc nhiên.
Lúc này, cô cũng đang một tay túm lấy cổ tay anh, còn tay kia dùng lực mạnh kéo bổng vai anh lên. Tiếp túc kéo người Nhật Minh về phía trước, dùng chân phải quét qua đầu gối anh, nói một câu thật nhanh:
-Judo là thế này!
Rầm!!!
Sau câu nói ấy, Chi Anh quật mạnh Nhật Minh về phía sau trước sự thẫn thờ của mợi người.
Nhật Minh đã thua…một cô gái?
Phía xa, thầy Khoa khẽ mỉm cười, gật đầu một cái rồi bước đi.
Quân và Bảo Ngọc vui mừng, nói:
-Đúng là khó tin!
Lập Hân tức giận khi thấy anh mình đã từng đánh bao người phải nhập viện mà nay lại thua một cô gái. Cô ta lén nhặt một viên đá ném thẳng về phía cô.
-Chi Anh!!!- Quân gọi.
Không ngờ, viên đá đã nằm gọn trong bàn tay của cô.
Khẽ cười, Chi Anh ném viê đá đi xa, buông một câu:
-Muốn tấn công tôi, hãy dùng vận tốc ánh sáng! Hoặc ít nhất cũng phải như anh cô!
Lập Hân vừa tức giận lại vừa xấu hổ trước thái độ khinh bỉ của Chi Anh, im bặt không thể nói gì. Còn Quân thì thở phào nhẹ nhõm.
-Đúng là thú vị! Xem ra trước đó tôi không nên lo cô sẽ bị thương! Tôi sẽ đấu với cô một ngày nào đó!- Nhật Minh nói.
-Tôi rất vui!- Chi Anh khẽ mỉm cười, rồi quay lại bước đi.
Nhật Minh đứng đó ngơ ngẩn vì nụ cười trong sáng ấy của Chi Anh. Cô đã cười, một nụ cười thật sự.
Mọi người ai nấy đều phục Chi Anh sát đất. Khi bước về phía Bảo Ngọc, cô nói:
-Động vào bạn mình thì sẽ không yên đâu!
Nghe hai tiếng “bạn mình”, Bảo Ngọc rất vui khi Chi Anh đã xem cô là một người bạn thật sự.
Quân đi bên cạnh khẽ mỉm cười.
Lập Hân sau phen bẽ mặt, hai bàn tay nắm chặt, nghiễn răng ken két:
-Cứ đợi đấy! Nguyễn Hoàng Chi Anh!!!
Bước đến bên Nhật Minh còn đang nhìn theo bóng Chi Anh xa dần, Lập Hân bĩu môi:
-Anh mà lại thua một con nhỏ như cô ta sao?
Nhật Minh quay lại, cốc vào đầu Lập Hân:
-Cô gái đó…rất thú vị!
Giờ thì Nhật Minh đã hiểu vì sao trước khi đi, thầy hiệu trưởng đã nhắc anh phải “cẩn thận”. Dường như ông hiểu rất rõ về cô. Rốt cuộc cô là ai? Nguyễn Hoàng Chi Anh?
-Làm sao anh lại thua cô ta? Chẳng phải anh đã dùng được đòn Ostoshi rồi sao?- Lập Hân dẩu môi lên, khinh khỉnh nói.
Nhật Minh cười, vỗ vai cô em gái:
-Anh chỉ chuyên Judo, còn cô ấy kết hợp giữa Karate với Judo, dùng tốc độ nhanh như cắt và đòn cuối cùng của cô ấy thực sự rất ngoạn mục! Xem ra anh còn kém lắm!
Lập Hân sững người:
-Cô ta…biết nhiều như vậy?
Nhật Minh gật đầu cười.
-Nhưng đòn cô đã dùng để quật ngã anh…là gì?
-Phút cuối cùng cô ấy hạ anh lại chính là đòn anh định dùng với cô ấy…Đòn Ashi barai!
Lập Hân ngẩn người.
-Võ thuật của cô ấy thật sự…trên mức bình thường. Bất kể anh định dùng đòn đánh nào, cố gắng không để lộ trước ra sao…cũng không thể qua mắt cô ấy được! Thực sự…rất thú vị!
Lập Hân tức giận, hai bàn tay nắm chặt.
“ Làm tao mất mặt trước bao người, làm anh Quân coi thường tao. Mày đợi đấy! Nguyễn Hoàng Chi Anh”
-Cậu là cái thứ gì thế hả? Lúc nào cũng đi gây sự với người khác như vậy mới được hả? Không chửi bới người khác là cậu ăn không ngon, ngủ không yên sao?
Lập Hân còn chưa kịp lên tiếng, Chi Anh đã quay phắt sang chỗ mọi người đang nhìn, quăng lại một ánh mắt sắc lạnh.
Chi Anh đến bên Bảo Ngọc, khẽ vỗ vai cô, rồi quay lại :
-Còn mấy người? Sợ cô ta đến thế hay sao? Nhìn thấy cảnh như vậy mà chỉ biết đứng nhìn thôi hả? ĐÂY LÀ TRƯỜNG PHIM SAO?
Giọng nói của Chi Anh như búa tạ giáng xuống đầu mỗi người. Lúc này, cô bạn Anh Thư mới chịu lên tiếng, khe khẽ nói:
-Tụi mình…xin lỗi!
Cả lớp cúi đầu xuống như đang tỏ vẻ ăn năn, Chi Anh lại quay sang phía Lập Hân, buông một câu lạnh lùng:
-Đồ trơ trẽn!
Lúc này Lập Hân đã không còn chịu nổi nữa. Cô ta chạy đến ngay trước mặt Chi Anh:
-Nguyễn Hoàng Chi Anh, mày được lắm!!!
Lập Hân lôi từ trong túi ra chiêc điện thoại của mình, bấm số và khinh khỉnh nhìn Chi Anh:
-Mày cứ chờ đấy!
Đầu dây bên kia là một giọng nói đầy vẻ tinh nghịch:
-Sao thế em gái?
Người nghe máy đó chính là Phạm Nhật Minh, anh trai của Lập Hân. Anh đồng thời lại là hotboy vô cùng nổi tiếng của trường.
Lập Hân làm bộ thút thít:
-Anh ơi…Có người bắt nạt em!
-Ồ!!!Ai mà dám bắt nạt em gái của anh thế?
-Anh mau đến đây đi! Lớp 11-A!
-OK! Em chờ anh lát!
Lập Hân tắt máy, khinh khỉnh quay sang phía Chi Anh:
-Mày chết chắc rồi!
Chi Anh vẫn lạnh lùng, nói:
-Ai chết cứ phải đợi đã!
Lập Hân quay phắt tiến lên phía trên bục, rồi ngồi luôn xuống bàn giáo viên làm vẻ cao quý.
-Này! Cậu quá lắm rồi nhé!!!- Một bạn nói.
-Chúng tôi nhịn đủ rồi! Ai cho phép cậu ngồi lên cả bàn giáo viên như thế?- Bạn khác tiếp lời.
Cả lớp đều lên tiếng nói thẳng vào mặt Lập Hân khiến cô ta tức giận. Nhưng Lập Hân tự nhủ rằng: cứ chờ đấy! Lát nữa chết với anh tôi!
Quân tiến lại phía Chi Anh
-Cậu có sao không?
-Sao không không cần cậu bận tâm!- Chi Anh ngắt lời.
Cô tiến về phía cửa sổ, không quên buông một câu:
-Người gặp nguy hiểm là cô ta!
Quân sững sờ nhìn cô, Bảo Ngọc cũng tiến lại phía cửa sổ, lo lắng nói:
-Cảm ơn Chi Anh! Nhưng cô ta có anh trai…
-Tôi không sợ!- Cô lạnh lùng ngắt lời Bảo Ngọc, mắt nhìn thẳng lên bầu trời.
-Ai dám bắt nạt em gái của anh?- Một giọng nói từ ngoài vang lên.
Vừa thấy Nhật Minh, Lập Hân mừng rỡ chạy lại túm tay anh:
-Anh! Là bọn lớp 11-A bắt nạt em!
-Ồ!!!
Nhật Minh đưa ánh mắt tinh nghịch nhìn quanh lớp, lập tức dừng lại phía người con gái đang đứng bên cửa sổ. Cô quay mặt hướng ra ngoài nên Nhật Minh không thể nhìn rõ mặt cô.
“Nhỏ này không biết danh tiếng của Phạm Nhật Minh ta sao? Ta đến mà không thèm nhìn lấy một lần sao?” -Nhật Minh nghĩ.
Lũ con gái vừa thấy Nhật Minh, mừng rỡ hò hét:
-A!!!!!Anh Nhật Minh!!!
-Đẹp trai quá!!!
Nhật Minh quay sang cười một nụ cười tinh nghịch làm cả lũ ngất ngây vì “nụ cười giết người” đó.
-Anh à!!! Bọn họ vừa bắt nạt em, còn tát em mấy phát nữa nè!!!- Lập Hân làm nũng.
Nhật Minh quay sang nhìn cô em gái, nhìn bằng ánh mắt trìu mến:
-Là ai? Em nói anh nghe!
-Là….
-Là tôi!!! Anh có ý kiến gì không?
Chi Anh từ từ tiến đến trước Nhật Minh, buông một câu lạnh lùng.
Vừa thấy cô, Nhật Minh hết sức ngạc nhiên.
Trong mắt anh lúc này là một cô gái đẹp y như một thiên thần.
Đôi mắt xanh biếc, mái tóc vàng xõa ngang lưng, thỉnh thoảng theo cơn gió mà khẽ bay.
-Là cô ta đấy! Cô ta là Nguyễn Hoàng Chi Anh! Cô ta đã tát em hai phát đấy!
Nhật Minh quay lại:
-Là cô gái đó?
Lập Hân gật đầu. Nhật Minh quay lại nhìn Chi Anh, cất giọng:
-Sao lại bắt nạt em tôi?
Chi Anh quay lại, nhìn về phía cửa sổ, nói bằng giọng lạnh như băng:
-Tôi thích thế!
Ngạc nhiên cực độ, Nhật Minh không ngờ lại có người dám nói với anh bằng thái độ như thế.
Bảo Ngọc lo lắng chạy đến, nói:
-Anh Minh, là em! Do em gây sự với Lập Hân trước, cô ấy không hề liên quan!
Nhật Minh lại ngạc nhiên nhìn Bảo Ngọc.
-Tôi nữa! Tôi mới là người bắt nạt em gái anh!
Nhật Minh nhìn Quân, rồi lại nhìn sang Bảo Ngọc:
-Hai người…
Nhật Minh chưa kịp nói hết câu thì bị một giọng nói lạnh lùng chen ngang:
-Hai người tránh qua một bên!
Chi Anh vẫn rất thản nhiên, khuôn mặt lạnh như băng không hề sợ hãi. Cô nhìn Nhật Minh, ánh mắt sắc hơn cả dao:
-Là tôi đấy! Anh có gì bất mãn?
-Cô….
Cả lớp lo lắng nhìn Chi Anh. Ai cũng biết Nhật Minh nổi tiếng là đàn anh của cả trường, ai cũng phải nể anh. Có ai bắt nạt em gái anh, anh tuyệt đối không tha cho kẻ đó.
Bây giờ người đầu tiên thản nhiên như vậy trước mặt Nhật Minh lại là cô.
Bảo Ngọc lo lắng kéo tay áo Chi Anh:
-Chi Anh! Anh ấy không nể ai cả đâu!
Cô quay nhìn Bảo Ngọc, lạnh lùng:
-Thì sao?
Cả lớp lại được một phen ngớ người trước cô.
Cô chính là người con gái dũng cảm nhất.
Lập Hân khinh khỉnh:
-Sợ thì cứ nói ra đi! Cầu xin tôi này! Không biết chừng tôi sẽ kêu anh tôi tha cho cô!
Cô liếc Lập Hân một cái, mỉm cười:
-Tôi có nói thế hả?
Lập Hân cứng họng.
Bên ngoài cửa lớp gày một đông. Học sinh từ các lớp đều kéo đến để xem trò vui. Thế nhưng không ai ngờ nổi kẻ dám đối đầu với Phạm Nhật Minh danh tiếng như cồn lại là một cô gái.
-Giờ định sao?- Chi Anh quay nhìn Nhật Minh.
-Cái gì cơ?- Nhật Minh ngạc nhiên.
Cô quát:
-Tôi kêu anh bây giờ tính sao? Anh không có tai hả?!
Tiếng quát của cô làm cả bọn phát sợ. Quân đến kéo tay cô:
-Đủ rồi! Cậu không nên như vậy!
Cô trừng mắt:
-Tránh ra!
-Không!!!!- Quân quả quyết.
-TÔI NÓI CẬU TRÁNH RA!!!- Chi Anh tức giận.
Quân ngỡ ngàng bỏ tay cô ra.
Cô lạnh lùng nhìn Nhật Minh:
-Tôi đã đánh em của anh! Bây giờ anh muốn gì?
Nhật Minh còn chưa khỏi ngạ nhiên, buột miệng nói:
-Đánh nhau đi!
-Được!- Chi Anh thản nhiên đáp lời, câu nói cũng nhẹ nhàng như tờ giấy chuẩn bị bay vào không trung theo gió.Nhật Minh sững người khi nghe câu trả lời của Chi Anh. Đang muốn nói gì đó nhưng Chi Anh nói trước:
-Xuống sân đi!
Dưới sân trường, học sinh các lớp đều vây quanh Chi Anh và Nhật Minh, chờ đợi trận đấu giữa hai người. Thi thoảng lại có tiếng xì xào bàn tán:
-Này, cậu nghĩ ai sẽ thắng?
-Mình nghĩ là Nhật Minh! Anh ấy rất giỏi mà!
-Mình lại nghĩ Chi Anh cũng không vừa đâu! Bạn ấy còn dám đấu với anh ấy cơ mà!
-Cũng đúng!
Những tiếng bàn tán ầm ĩ lên, vang tới tận văn phòng thầy cô.
Chi Anh và Nhật Minh đứng đối diện nhau, vẻ mặt mỗi người khác nhau. Nhật Minh thì thoáng vẻ lo lắng, còn Chi Anh thì vẫn lạnh lùng không hề thay đổi.
-Các em làm gì thế hả?- Tiếng thầy Khoa vang lên.
Học sinh tránh đường cho thầy bước đến. Sau đó thầy hiệu trưởng và những giáo viên khác cũng đi tới.
-Đấu thử một trận thôi!- Cô lạnh lùng quay đi.
Thầy Khoa nhìn cô, rồi quay sang nhìn thầy hiệu trưởng. Ông như hiểu được ý thầy Khoa, bước đến và nói:
-Chuyện này là sao?
Giọng ông thật dịu dàng, trầm ấm chứ không hề gay gắt hay giận dữ.
Nhật Minh đang định nói thì cô lên tiếng:
-Xin lỗi đã làm phiền các thầy cô! Chúng em chỉ muốn đấu thử với nhau một trận!
Khác hẳn với thầy hiệu trưởng, giọng cô lạnh cũng như vẻ mặt cô vậy.
Quân tiến về phía thầy, định nói gì đó. Nhưng cô nhận ra ý định của anh, cô tiến lên trước:
-Đừng cản tôi!
Quân sững người…
-Lui ra! Không cần lo cho tôi!
Quân thở dài, nói:
-Hay để mình đấu với anh ta!
Chi Anh lắc đầu, cố gắng nhẹ giọng:
-Nghe tôi! Tránh ra đi! Tôi dám đấu cũng có nghĩa rằng tôi không sợ thua!
Quân nghe lời, lui dần về phía sau, trong lòng cảm thấy hơi đau.
Thầy hiệu trưởng im lặng nhìn khuôn mặt Chi Anh buồn bã cúi xuống, ông nở nụ cười hiền hậu:
-Vậy hãy cẩn thận!
-Hiệu trưởng?- Thầy Khoa lo lắng.
Hiệu trưởng vô vai thầy Khoa, lắc đầu. Ông khẽ nói:
-Không làm gì được rồi!
Thầy Khoa im lặng nhìn Chi Anh, rồi vỗ vai cô:
-Cẩn thận!
Chi Anh không nói gì, khẽ gật đầu nhẹ một cái. Thầy hiệu trưởng nói với các giáo viên còn đang băn khoăn:
-Chuyện này để học sinh lo, các thầy cô về văn phòng họp tiếp!
Những giáo viên hiểu ý, gật đầu rồi quay đi, chỉ còn thầy Khoa vẫn đứng đó.
Sau đó hiệu trưởng cũng quay đi. Trước khi đi ông khẽ thì thào vào tai Nhật Minh:
-Em nên cẩn thận!
Nhật Minh ngơ ngác nhìn theo thầy hiệu trưởng đang đi về phía xa, không hiểu ý của thầy là gì?
-Bắt đầu chứ?- Chi Anh hỏi.
Nhật Minh lui về phía sau vài bước, nói:
-Được!
Gió khẽ thổi. Một vào cánh hoa chi anh từ trong vườn khẽ đậu lên vai Chi Anh.
Cô khẽ mỉm cười.
-Anh Minh! Đừng nương tay! Đánh cho cô ta tàn phế luôn đi!!!- Lập Hân hét to.
Cô ném cho Lập Hân một ánh nhìn sắc lạnh, cùng một câu nói làm cô ta lạnh sống lưng:
-Hãy bảo anh cô cẩn thận!
Quân và Bảo Ngọc đứng nhìn cô, vẻ mặt đầy lo lắng.
“Không được sao đâu đấy!”- Quân thầm nghĩ.
Nhật Minh thở dài một tiếng, rồi nói to “Bắt đầu”.
Nhật Minh lấy đà nhảy lên cao tiến về phía Chi Anh. Anh dần dồn lực vào cánh tay chuẩn bị tấn công Chi Anh. Trong khi đó, cô vẫn đứng im tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Nhật Minh muốn nhanh chóng kết thúc trận đấu để đảm bảo cô không gặp nguy hiểm, nhưng anh đã lầm.
Khi cú đấm của anh chỉ cách cô vài cm, sẵn sàng giáng xuống cô ngay lập tức thì cô đã “biến mất”. Nhật Minh ngạc nhiên, nhanh chóng quay về phía sau thì ngay lập tức phải lãnh ngay một đòn từ chính cô. Nhật Minh thật sự bất ngờ, không chỉ về tốc độ mà còn vì lực từ cú đấm của cô rất mạnh.
Tất thảy học sinh xung quanh sững người nhìn Chi Anh, không ai có thể tin vào mắt của mình được.
Quân đứng đó, sau một phút ngạc nhiên thì chợt mỉm cười. Quay sang Bảo Ngọc đang vừa ngạc nhiên, vừa lo lắng:
-Sẽ không sao hết!
Bảo Ngọc không nói gì, khẽ gật đầu.
Về phía Nhật Minh, dường như để tấn công trúng Chi Anh là điều rất khó. Tốc độ của cô rất nhanh, tránh được tất cả các đòn đánh của Nhật Minh.
-Khá đấy!-Nhật Minh khẽ nói.
Chi Anh mỉm cười, vừa di chuyển vừa nói:
-Nhận ra rồi sao?
-Cô đúng là thú vị! Nhưng trận đấu chưa kết thúc đâu!
-Tôi sẽ chờ xem…anh có thể đấu đến đâu!
Vừa dứt lời, Chi Anh bật người lên cao. Nhanh như cắt, một cú đá giáng xuống Nhật Minh không chút thương tiếc.
Cú đá nhanh như cắt ấy của cô làm lũ học sinh há hốc mồm không tin vào mắt mình. Đặc biệt là Lập Hân.
Cô có thể phá được những đòn tấn công của Nhật Minh, lại dễ dàng tấn công anh?
Rất may Nhật Minh đỡ được cú đá của cô làm mọi người xung quanh một phen thót tim.
Do dùng tay đỡ đòn đá chân đầy sức mạnh của cô nên Nhật Minh cũng cảm thấy hơi đau. Anh nhanh chóng bật nhanh lại phía đằng sau:
-Thật thú vị!
Nhật Minh tiếp tục tấn công về phía cô. Để đánh trúng cô cũng cần có tốc độ nhanh hơn bình thường, anh dồn hết sức vào cánh tay của mình phóng đến. Chi Anh nhẹ nhàng di chuyển, tiếp tục tấn công anh bằng đòn đá chân.
Lần này, Nhật Minh đã có cơ hội tấn công. Trong khi cô nhấc chân lên chuẩn bị cho đòn đá của mình, anh nhanh chóng túm lấy tay cô, kéo xuống. Nhật Minh cười thầm, chắc chán lần này có thể quật ngã cô.
-Cái…cái gì?- Anh ngạc nhiên.
Lúc này, cô cũng đang một tay túm lấy cổ tay anh, còn tay kia dùng lực mạnh kéo bổng vai anh lên. Tiếp túc kéo người Nhật Minh về phía trước, dùng chân phải quét qua đầu gối anh, nói một câu thật nhanh:
-Judo là thế này!
Rầm!!!
Sau câu nói ấy, Chi Anh quật mạnh Nhật Minh về phía sau trước sự thẫn thờ của mợi người.
Nhật Minh đã thua…một cô gái?
Phía xa, thầy Khoa khẽ mỉm cười, gật đầu một cái rồi bước đi.
Quân và Bảo Ngọc vui mừng, nói:
-Đúng là khó tin!
Lập Hân tức giận khi thấy anh mình đã từng đánh bao người phải nhập viện mà nay lại thua một cô gái. Cô ta lén nhặt một viên đá ném thẳng về phía cô.
-Chi Anh!!!- Quân gọi.
Không ngờ, viên đá đã nằm gọn trong bàn tay của cô.
Khẽ cười, Chi Anh ném viê đá đi xa, buông một câu:
-Muốn tấn công tôi, hãy dùng vận tốc ánh sáng! Hoặc ít nhất cũng phải như anh cô!
Lập Hân vừa tức giận lại vừa xấu hổ trước thái độ khinh bỉ của Chi Anh, im bặt không thể nói gì. Còn Quân thì thở phào nhẹ nhõm.
-Đúng là thú vị! Xem ra trước đó tôi không nên lo cô sẽ bị thương! Tôi sẽ đấu với cô một ngày nào đó!- Nhật Minh nói.
-Tôi rất vui!- Chi Anh khẽ mỉm cười, rồi quay lại bước đi.
Nhật Minh đứng đó ngơ ngẩn vì nụ cười trong sáng ấy của Chi Anh. Cô đã cười, một nụ cười thật sự.
Mọi người ai nấy đều phục Chi Anh sát đất. Khi bước về phía Bảo Ngọc, cô nói:
-Động vào bạn mình thì sẽ không yên đâu!
Nghe hai tiếng “bạn mình”, Bảo Ngọc rất vui khi Chi Anh đã xem cô là một người bạn thật sự.
Quân đi bên cạnh khẽ mỉm cười.
Lập Hân sau phen bẽ mặt, hai bàn tay nắm chặt, nghiễn răng ken két:
-Cứ đợi đấy! Nguyễn Hoàng Chi Anh!!!
Bước đến bên Nhật Minh còn đang nhìn theo bóng Chi Anh xa dần, Lập Hân bĩu môi:
-Anh mà lại thua một con nhỏ như cô ta sao?
Nhật Minh quay lại, cốc vào đầu Lập Hân:
-Cô gái đó…rất thú vị!
Giờ thì Nhật Minh đã hiểu vì sao trước khi đi, thầy hiệu trưởng đã nhắc anh phải “cẩn thận”. Dường như ông hiểu rất rõ về cô. Rốt cuộc cô là ai? Nguyễn Hoàng Chi Anh?
-Làm sao anh lại thua cô ta? Chẳng phải anh đã dùng được đòn Ostoshi rồi sao?- Lập Hân dẩu môi lên, khinh khỉnh nói.
Nhật Minh cười, vỗ vai cô em gái:
-Anh chỉ chuyên Judo, còn cô ấy kết hợp giữa Karate với Judo, dùng tốc độ nhanh như cắt và đòn cuối cùng của cô ấy thực sự rất ngoạn mục! Xem ra anh còn kém lắm!
Lập Hân sững người:
-Cô ta…biết nhiều như vậy?
Nhật Minh gật đầu cười.
-Nhưng đòn cô đã dùng để quật ngã anh…là gì?
-Phút cuối cùng cô ấy hạ anh lại chính là đòn anh định dùng với cô ấy…Đòn Ashi barai!
Lập Hân ngẩn người.
-Võ thuật của cô ấy thật sự…trên mức bình thường. Bất kể anh định dùng đòn đánh nào, cố gắng không để lộ trước ra sao…cũng không thể qua mắt cô ấy được! Thực sự…rất thú vị!
Lập Hân tức giận, hai bàn tay nắm chặt.
“ Làm tao mất mặt trước bao người, làm anh Quân coi thường tao. Mày đợi đấy! Nguyễn Hoàng Chi Anh”
/24
|