"Ngươi. . . Ngươi nói bậy!"
Vương Quỳnh nói còn chưa xong, Trương Duyên Linh đứng bên cạnh Trương hoàng hậu tức giận ngắt lời hắn.
"Anh ta thủ pháp giữ bổn phận, cái gì mà cướp mỹ tỳ, Vương đại nhân, ngươi chính mắt thấy à? Thiên hộ họ Tần đó một lời không hợp liền đột nhiên xuất thủ, đá cho anh ta hôn mê bất tỉnh, hiện tại Vương đại nhân không nói tới trừng trị tên Thiên hộ đã động thủ đó, ngược lại muốn nghiêm trị gia huynh, chẳng lẽ không phải đổi trắng thay đen ư?"
Lông mi trắng Vương Quỳnh nhướn lên, Lạnh giọng nói: "Đen chính là đen, trắng chính là trắng, thiên hạ bất kỳ chuyện gì cũng có định tính, một mình lão phu há có thể tùy ý đảo lộn? Kiến Xương Bá nếu không phục, ngại chi mà không mời Thọ Ninh Hầu và Thiên hộ họ Tần đó chính diện đối chất?"
Lý Mộng Dương là lão phẫn thanh điển hình, Hơn nữa đối với Thọ Ninh Hầu cũng bất mãn, nghe vậy lập tức nói: "Thần tán thành lời nói của Vương đại nhân, đạo lý không biện bạch thì không rõ, bệ hạ sao không gọi hai người tới đối chất chính diện?"
Hai người Vương Ngao, Dương Đình Hòa đi cùng với Vương Quỳnh vốn cũng là vì chuyện này mà đến. Vì thế hai người cũng gật đầu phụ họa.
Kiến Xương Bá thì là lăng đầu thanh điển hình, thấy mấy vị đại nhân trong triều cứ đòi đối chất chính diện, tựa hồ hôm nay nhất định phải đạt được mục đích nghiêm trị Thọ Ninh Hầu, không khỏi rất là phẫn nộ, cũng không quản có thất nghi trước ngự giá hay không, lớn tiếng cãi cọ với các đại thần.
Trương hoàng hậu thấy hai bên ầm ĩ, đôi mi thanh tú dần dần nhíu lại, thầm tức giận đệ đệ mình nhân duyên ở trong triều quá kém, quả thực người ghét chó oán, thật không hiểu mấy năm nay hắn có phải đào mộ văn võ cả triều lên nhiều quá hay không mà sao ai cũng ghét đến vậy?
Hoằng Trì đế như đau đầu day day Thái Dương, chậm rãi nói: "Được rồi, cãi đi cãi lại thì có kết quả gì? Lý Mộng Dương nói đúng, đạo lý không biện bạch thì không rõ, gọi người tuyên Thọ Ninh Hầu và Tần Kham tiến cung, chính diện luận trắng đen việc này là được."
Hoàng đế đã mở miệng, mọi người đều không phản đối, nhưng Vương Nhạc đứng sau lưng hoàng hậu thì sắc mặt lại biến đổi.
Tiểu hoạn quan đi đình trượng đã rồi khỏi cửa cung tới thẳng nha môn kinh vệ, Tần Kham này ngay cả sống hay chết cũng khó nói, đám nhãi con tâm độc thủ lạt xuống tay thâm cỡ nào, Vương Nhạc minh bạch hơn bất kỳ ai.
Ánh mắt thoáng nhìn cửa điện, hoạn quan đứng gác lập tức hiểu ý gật gật đầu, lặng lẽ lui ra, sau đó như điên chạy tới cửa cung.
Tần Kham vốn nên chết, nhưng hắn hiện tại không thể chết được, hắn nếu chết, Vương Nhạc khẳng định cũng xui xẻo, tuy nói đình trượng là hoàng hậu hạ ý chỉ, nhưng Vương Nhạc hắn dám để hoàng hậu gánh cái nồi đen này ư?
Tần Kham đeo còng tay, tựa vào đại lao ẩm ướt âm u trong nha môn kinh vệ.
Cửa nhà tù đã mở, mấy tên hoạn quan mặc mặc áo nâu cười lạnh, mỗi người cầm trong tay một cây gậy to cỡ cánh tay.
Đình trượng, sản vật đặc sắc của vương triều Đại Minh, khởi nguyên từ khai quốc hoàng đế Chu Nguyên Chương, cũng không biết lão Chu lúc nhỏ phải trải qua ám ảnh nghĩ lại mà kinh thế nào, đặc biệt thích đánh vào mông người khác, phàm là có người chọc giận, hắn xúc phạm hắn, khiến hắn nhìn không vừa mắt, hết thảy là đình trượng hầu hạ, trong những năm Hồng Vũ làm đại thần là chức nghiệp nguy hiểm cao, vạn nhất chọc giận hoàng đế Hồng Vũ, muốn sống sót trừ phải xem mũi chân thái giám xèo hướng nào ra, còn phải xem thịt ở moogn mình dày bao nhiêu.
Tần Kham nghiêm trọng hoài nghi khi lão Chu chinh phạt thiên hạ bị trĩ, không thể chịu nổi khi nhìn thấy mông của các đại thần hoàn mỹ không sứt mẻ, mọi người đau cả mới vui.
Mấy tên tiểu hoạn quan vây quanh Tần Kham cười lạnh, giống như mèo vườn chuột nhìn hắn từ trên xuống dưới.
Loại cảm giác này rất không ổn, giống như trên đường đi học về bị mấy thằng lưu manh trấn lột.
"Hì hì, cũng là tướng công trắng trắng tròn tròn." Một tiểu hoạn quan cười nói.
"Họ Tần, tử kỳ của ngươi đến rồi, tuổi không lớn, nhưng là một tay hảo thủ gây họa. Trước đắc tội với Hán công chúng ta, sau lại đánh hôn mê Thọ Ninh Hầu, ngươi đừng hòng tiếp tục được sống trên thế gian này, hôm nay để các ông tiễn ngươi lên đường." Một hoạn quan khác trong nụ cười xen lễn sát khí nồng đậm.
Tần Kham vẻ mặt căng thẳng, trong lòng không khỏi trở nên bi thương.
Đi tới thế giới này không được , một năm cho rằng mình đã buộc chặt với thời đại xa lạ này, thì ra mình vẫn chỉ là khách qua đường, hôm nay sẽ phải chết trong phòng giam này sao?
Nghĩ một lúc, Trong lòng không khỏi tràn ngập hận, tức giận, giận gì, hắn không thể nói rõ ra được.
Đông phong ác, hoan tình bạc.
Thân bất do kỷ tới thế giới này, lại thân bất do kỷ rời khỏi thế giới này, vì sao vận mệnh của ta luôn không thể do mình nắm giữ? Dựa vào cái gì mà vận mệnh luôn nằm trong tay người khác?
Tần Kham im lặng không nói gì, hốc mắt dần dần sung huyết, đỏ bừng. Giống như dã thú bị thương nhốt trong lồng, điên cuồng và cáu tiết.
Chết thì chết, nhưng ta cho dù chết thì cũng phải kéo theo mấy tên làm đệm lưng, Tần Kham ta sống hai đời, chưa bao giờ làm mua bán lỗ vốn!
Các Hoạn quan đang cười, Tần Kham không ngờ cũng cười.
"Mấy vị công công, đừng nói ta không nhắc nhở các ngươi, đánh mông ta không ngại, nhưng tốt nhất đừng lột quần ta."
"Vì sao?"
Tần Kham thở dài: "Bởi vì ta bị trĩ... Điển cố hoa cúc tàn rơi đầy đất các ngươi khẳng định không biết rồi. Nhưng các ngươi chắc biết hậu quả là gì?"
"Hả... Hậu quả gì?"
" Không phải máu hắt lên mặt các ngươi, mà là cứt, xin lỗi, hoàn toàn là do không nhịn được."
Các Hoạn quan ngơ ngác nhìn nhau: ". . ."
"Còn nữa, gậy trong tay vị công công này vì sao có lỗ hổng?"
"Đâu ra..."
" Chính là chỗ này này... ngươi cầm tới đây, đúng, thấy chưa? Chính là chỗ này này?"
Đợi cho hoạn quan đến gần, Tần Kham bật dậy, chộp lấy gậy. Hét lớn một tiếng, gậy hung hăng đập xuổng, bổ lên đầu một tên hoạn quan.
"Đám chó thiến các ngươi không cho ta sống, ta cũng sẽ không cho các ngươi sống! Mọi người liều mạng đi!" Hình tượng nho nhã của Tần Kham không còn sót lại chút gì, lúc này hắn giống như người điên, cầm gậy không đầu không đuôi vụt đám hoạn quan.
Các hoạn quan Vốn đang đắc ý dào dạt sợ ngây người.
Bọn họ không ngờ một thư sinh văn nhược đã đi đến tuyệt lộ, hoàn toàn không có bất kỳ hy vọng sống sót gì, sắp chết lại có một cỗ đảm lượng trào lên, hơn nữa dâng trào điên cuồng.
Cho tới khi hoạn quan thứ hai bị Tần Kham vụt trúng đầu, quyết đoán té xỉu đi luận đạo với Phật tổ, các hoạn quan lúc này mới giật mình, giống như con gái nhà lanh ở trên đường gặp phải lưu manh biến thái, hoảng sợ hét lên.
Vì thế trong phòng giam xuất hiện một màn rất quỷ dị, một phạm nhân văn nhược đeo còng sát vung gậy đuổi giết mấy tên hoạn quan, các hoạn quan chạy dọc theo mép nhà tù, kêu cha gọi mẹ, nước mắt giàn giụa, một vòng lại một vòng, rèn luyện khí lực, bổ sung nhân sinh cho bọn họ...
"Hán công có lệnh! Thủ hạ lưu tình, không thể giết Tần Kham, bệ hạ muốn gặp hắn, đám nhãi con các ngươi ngàn vạn lần phải giữ..."
Hoạn quan từ trong cung chạy vội ra lao vào nhà tù, hổn hển nhìn thấy một màn quỷ dị nhất từ lúc chào đời tới nay, cả kinh tới tròng mắt như lòi cả ra.
Vương Quỳnh nói còn chưa xong, Trương Duyên Linh đứng bên cạnh Trương hoàng hậu tức giận ngắt lời hắn.
"Anh ta thủ pháp giữ bổn phận, cái gì mà cướp mỹ tỳ, Vương đại nhân, ngươi chính mắt thấy à? Thiên hộ họ Tần đó một lời không hợp liền đột nhiên xuất thủ, đá cho anh ta hôn mê bất tỉnh, hiện tại Vương đại nhân không nói tới trừng trị tên Thiên hộ đã động thủ đó, ngược lại muốn nghiêm trị gia huynh, chẳng lẽ không phải đổi trắng thay đen ư?"
Lông mi trắng Vương Quỳnh nhướn lên, Lạnh giọng nói: "Đen chính là đen, trắng chính là trắng, thiên hạ bất kỳ chuyện gì cũng có định tính, một mình lão phu há có thể tùy ý đảo lộn? Kiến Xương Bá nếu không phục, ngại chi mà không mời Thọ Ninh Hầu và Thiên hộ họ Tần đó chính diện đối chất?"
Lý Mộng Dương là lão phẫn thanh điển hình, Hơn nữa đối với Thọ Ninh Hầu cũng bất mãn, nghe vậy lập tức nói: "Thần tán thành lời nói của Vương đại nhân, đạo lý không biện bạch thì không rõ, bệ hạ sao không gọi hai người tới đối chất chính diện?"
Hai người Vương Ngao, Dương Đình Hòa đi cùng với Vương Quỳnh vốn cũng là vì chuyện này mà đến. Vì thế hai người cũng gật đầu phụ họa.
Kiến Xương Bá thì là lăng đầu thanh điển hình, thấy mấy vị đại nhân trong triều cứ đòi đối chất chính diện, tựa hồ hôm nay nhất định phải đạt được mục đích nghiêm trị Thọ Ninh Hầu, không khỏi rất là phẫn nộ, cũng không quản có thất nghi trước ngự giá hay không, lớn tiếng cãi cọ với các đại thần.
Trương hoàng hậu thấy hai bên ầm ĩ, đôi mi thanh tú dần dần nhíu lại, thầm tức giận đệ đệ mình nhân duyên ở trong triều quá kém, quả thực người ghét chó oán, thật không hiểu mấy năm nay hắn có phải đào mộ văn võ cả triều lên nhiều quá hay không mà sao ai cũng ghét đến vậy?
Hoằng Trì đế như đau đầu day day Thái Dương, chậm rãi nói: "Được rồi, cãi đi cãi lại thì có kết quả gì? Lý Mộng Dương nói đúng, đạo lý không biện bạch thì không rõ, gọi người tuyên Thọ Ninh Hầu và Tần Kham tiến cung, chính diện luận trắng đen việc này là được."
Hoàng đế đã mở miệng, mọi người đều không phản đối, nhưng Vương Nhạc đứng sau lưng hoàng hậu thì sắc mặt lại biến đổi.
Tiểu hoạn quan đi đình trượng đã rồi khỏi cửa cung tới thẳng nha môn kinh vệ, Tần Kham này ngay cả sống hay chết cũng khó nói, đám nhãi con tâm độc thủ lạt xuống tay thâm cỡ nào, Vương Nhạc minh bạch hơn bất kỳ ai.
Ánh mắt thoáng nhìn cửa điện, hoạn quan đứng gác lập tức hiểu ý gật gật đầu, lặng lẽ lui ra, sau đó như điên chạy tới cửa cung.
Tần Kham vốn nên chết, nhưng hắn hiện tại không thể chết được, hắn nếu chết, Vương Nhạc khẳng định cũng xui xẻo, tuy nói đình trượng là hoàng hậu hạ ý chỉ, nhưng Vương Nhạc hắn dám để hoàng hậu gánh cái nồi đen này ư?
Tần Kham đeo còng tay, tựa vào đại lao ẩm ướt âm u trong nha môn kinh vệ.
Cửa nhà tù đã mở, mấy tên hoạn quan mặc mặc áo nâu cười lạnh, mỗi người cầm trong tay một cây gậy to cỡ cánh tay.
Đình trượng, sản vật đặc sắc của vương triều Đại Minh, khởi nguyên từ khai quốc hoàng đế Chu Nguyên Chương, cũng không biết lão Chu lúc nhỏ phải trải qua ám ảnh nghĩ lại mà kinh thế nào, đặc biệt thích đánh vào mông người khác, phàm là có người chọc giận, hắn xúc phạm hắn, khiến hắn nhìn không vừa mắt, hết thảy là đình trượng hầu hạ, trong những năm Hồng Vũ làm đại thần là chức nghiệp nguy hiểm cao, vạn nhất chọc giận hoàng đế Hồng Vũ, muốn sống sót trừ phải xem mũi chân thái giám xèo hướng nào ra, còn phải xem thịt ở moogn mình dày bao nhiêu.
Tần Kham nghiêm trọng hoài nghi khi lão Chu chinh phạt thiên hạ bị trĩ, không thể chịu nổi khi nhìn thấy mông của các đại thần hoàn mỹ không sứt mẻ, mọi người đau cả mới vui.
Mấy tên tiểu hoạn quan vây quanh Tần Kham cười lạnh, giống như mèo vườn chuột nhìn hắn từ trên xuống dưới.
Loại cảm giác này rất không ổn, giống như trên đường đi học về bị mấy thằng lưu manh trấn lột.
"Hì hì, cũng là tướng công trắng trắng tròn tròn." Một tiểu hoạn quan cười nói.
"Họ Tần, tử kỳ của ngươi đến rồi, tuổi không lớn, nhưng là một tay hảo thủ gây họa. Trước đắc tội với Hán công chúng ta, sau lại đánh hôn mê Thọ Ninh Hầu, ngươi đừng hòng tiếp tục được sống trên thế gian này, hôm nay để các ông tiễn ngươi lên đường." Một hoạn quan khác trong nụ cười xen lễn sát khí nồng đậm.
Tần Kham vẻ mặt căng thẳng, trong lòng không khỏi trở nên bi thương.
Đi tới thế giới này không được , một năm cho rằng mình đã buộc chặt với thời đại xa lạ này, thì ra mình vẫn chỉ là khách qua đường, hôm nay sẽ phải chết trong phòng giam này sao?
Nghĩ một lúc, Trong lòng không khỏi tràn ngập hận, tức giận, giận gì, hắn không thể nói rõ ra được.
Đông phong ác, hoan tình bạc.
Thân bất do kỷ tới thế giới này, lại thân bất do kỷ rời khỏi thế giới này, vì sao vận mệnh của ta luôn không thể do mình nắm giữ? Dựa vào cái gì mà vận mệnh luôn nằm trong tay người khác?
Tần Kham im lặng không nói gì, hốc mắt dần dần sung huyết, đỏ bừng. Giống như dã thú bị thương nhốt trong lồng, điên cuồng và cáu tiết.
Chết thì chết, nhưng ta cho dù chết thì cũng phải kéo theo mấy tên làm đệm lưng, Tần Kham ta sống hai đời, chưa bao giờ làm mua bán lỗ vốn!
Các Hoạn quan đang cười, Tần Kham không ngờ cũng cười.
"Mấy vị công công, đừng nói ta không nhắc nhở các ngươi, đánh mông ta không ngại, nhưng tốt nhất đừng lột quần ta."
"Vì sao?"
Tần Kham thở dài: "Bởi vì ta bị trĩ... Điển cố hoa cúc tàn rơi đầy đất các ngươi khẳng định không biết rồi. Nhưng các ngươi chắc biết hậu quả là gì?"
"Hả... Hậu quả gì?"
" Không phải máu hắt lên mặt các ngươi, mà là cứt, xin lỗi, hoàn toàn là do không nhịn được."
Các Hoạn quan ngơ ngác nhìn nhau: ". . ."
"Còn nữa, gậy trong tay vị công công này vì sao có lỗ hổng?"
"Đâu ra..."
" Chính là chỗ này này... ngươi cầm tới đây, đúng, thấy chưa? Chính là chỗ này này?"
Đợi cho hoạn quan đến gần, Tần Kham bật dậy, chộp lấy gậy. Hét lớn một tiếng, gậy hung hăng đập xuổng, bổ lên đầu một tên hoạn quan.
"Đám chó thiến các ngươi không cho ta sống, ta cũng sẽ không cho các ngươi sống! Mọi người liều mạng đi!" Hình tượng nho nhã của Tần Kham không còn sót lại chút gì, lúc này hắn giống như người điên, cầm gậy không đầu không đuôi vụt đám hoạn quan.
Các hoạn quan Vốn đang đắc ý dào dạt sợ ngây người.
Bọn họ không ngờ một thư sinh văn nhược đã đi đến tuyệt lộ, hoàn toàn không có bất kỳ hy vọng sống sót gì, sắp chết lại có một cỗ đảm lượng trào lên, hơn nữa dâng trào điên cuồng.
Cho tới khi hoạn quan thứ hai bị Tần Kham vụt trúng đầu, quyết đoán té xỉu đi luận đạo với Phật tổ, các hoạn quan lúc này mới giật mình, giống như con gái nhà lanh ở trên đường gặp phải lưu manh biến thái, hoảng sợ hét lên.
Vì thế trong phòng giam xuất hiện một màn rất quỷ dị, một phạm nhân văn nhược đeo còng sát vung gậy đuổi giết mấy tên hoạn quan, các hoạn quan chạy dọc theo mép nhà tù, kêu cha gọi mẹ, nước mắt giàn giụa, một vòng lại một vòng, rèn luyện khí lực, bổ sung nhân sinh cho bọn họ...
"Hán công có lệnh! Thủ hạ lưu tình, không thể giết Tần Kham, bệ hạ muốn gặp hắn, đám nhãi con các ngươi ngàn vạn lần phải giữ..."
Hoạn quan từ trong cung chạy vội ra lao vào nhà tù, hổn hển nhìn thấy một màn quỷ dị nhất từ lúc chào đời tới nay, cả kinh tới tròng mắt như lòi cả ra.
/400
|