Mã Văn Thăng, danh thần của Hoằng Trị, trải qua bốn triều, có thể nói là cây đa của triều đình.
Y là tiến sĩ năm Cảnh Thái thứ hai, từ tiến sĩ tân qua lên ngự sử thất phẩm rồi vào triều đình, lũy quan tới án sát, hữu phó Đô Ngự Sử, Binh bộ thượng thư, năm Hoằng Trị thứ mười lăm thì chuyển công tác thành Lại bộ thượng thư, giỏi về ứng biến, nhanh trí, vận làm quan thông thuận, ít gặp trắc trở.
Kinh lịch mấy chục năm sóng gió quan trường, tâm tính của Mã Văn Thăng sớm đã không dao động, đối mặt với ám sát hiểm ác như vậy, y vẫn có thể tứ bình bát ổn ngồi trong kiệu không nhúc nhích, ngay cả một tiếng hét kinh hãi cũng không phát ra, có thể thấy được một thân công phu trấn định và hàm dưỡng cực cao.
Tần Kham đối với công phu trấn định của y thì cực kỳ bội phục, mặc dù có chút ngượng ngùng thừa nhận, nhưng nếu đổi lại là Tần Kham ngồi trong kiệu bị người ta ám sát cũng sẽ không phát ra thanh âm gì, khả năng duy nhất chính là bản thân đã bị dọa cho choáng váng, tuyệt đối sẽ không thể sau khi ám sát kết thúc vẫn còn có thể tự mình vén rèm, chính nghĩa lẫm nhiên nói cái gì "Bị người ta hận chứng tỏ không uống công làm quan".
Để tay lên ngực tự hỏi một chút, Tần Kham cảm thấy mình trừ đái ra quần thì chỉ sợ không có tâm tình nói chuyện.
Cho dù có tâm tình nói chuyện, câu đầu tiên cũng nên là cảm tạ ơn cứu mạng, chứ không phải đại mã kim đao ngồi bên trong kiệu vuốt râu cười ha ha, giống như bị người ta ám sát là một chuyện đáng để ăn mừng, đối với ơn cứu mạng của Tần Kham tuyệt không nhắc tới.
Lão đầu nhi thật sự nên phản tỉnh một chút, nếu có vài cú quyền cước của Đỗ Yên, hắn còn có thể hoàn hảo không tổn hao gì ngồi bên trong kiệu mà khệnh khạng ư?
Vị trí thấp chính là Tần Kham như hiện tại, đối mặt với thiên quan của Lại bộ, ân nhân cứu mạng Tần Kham này không thể không chủ động khom người thi lễ với y.
"Cẩm Y vệ nội thành Thiên hộ Tần Kham, bái kiến Mã thượng thư."
Mã Văn Thăng năm nay bảy mươi sáu tuổi. Y cúi người từ trong kiệu đi ra, lảo đảo đứng cho vững, vuốt râu nhìn Tần Kham: "Ngươi là Cẩm Y vệ? Vừa rồi thích khách bị các ngươi giết lui rồi à?"
Tần Kham mỉm cười, khiêm tốn chắp tay: "Vừa hay gặp dịp."
Mã Văn Thăng gật gật đầu, vuốt râu khen ngợi: "Cũng là hậu sinh tuấn tú."
" Tuấn tú Bình thường thôi, thượng thư đại nhân quá khen rồi."
Mã Văn Thăng chậm rãi nhìn bốn gã hộ viện nằm trong vũng máu, đôi mắt đục ngầu không khỏi nổi lên mấy phần thương cảm: "Đáng thương cho mấy vị gia phó trung thành này. Mấy năm vì lão phu mà đỡ không ít kiếp nạn, hôm nay không tránh được độc thủ của bọn chúng."
Tần Kham Tần Kham giật giật, nghe ý tứ của những lời này. Mấy năm nay hình như có không ít người muốn giết y, lão đầu nhi rốt cuộc đã làm chuyện gì, sao bị nhiều người hận thế?
Trong ấn tượng chỉ có lão bà ngủ với người khác mới có thể bị người ta đuổi giết không tha như vậy?
Đương nhiên. Bước vào quan trường nửa năm, Tần Kham đã sớm học được không hỏi những gì không nên hỏi, có những lời ngàn vạn lần không thể hỏi, hỏi ra là sẽ dính vào phiền toái, rất nhiều họa sát thân đều do lòng hiếu kỳ dẫn tới.
Mã Văn Thăng thương cảm xong rồi, vuốt râu nhìn Tần Kham: "Nói ra thì hôm nay tàn mệnh này của lão phu là được ngươi cứu."
Tần Kham lập tức lòng tràn đầy vui mừng, từ lúc gặp mặt đến bây giờ, đây là câu tiếng người đầu tiên của Mã Văn Thăng.
Tần Kham vội vàng khiêm tốn chắp tay: "Không tính là gì cả, hạ quan vì lợi ích chung. Sao có thể thấy chết không..."
Nói còn chưa dứt lời, một câu kế tiếp của Mã Văn Thăng lại khiến Tần Kham ghẹn chết.
Chỉ thấy Mã Văn Thăng cả người chấn động, đôi mắt đục ngầu bỗng nhiên bắn ra hai đạo tinh quang, vẻ mặt chính nghĩa lẫm nhiên lớn tiếng quát: "Nhưng Hạo Nhiên Chính Khí lão phu nuôi cả đời, được ông trời che chở. há lại em ngại mấy tên tặc tử này? Bọn tặc tử, các ngươi quá coi thường lão phu rồi."
Tần Kham.... Cứu lão đầu nhi đáng chết này làm gì! Đúng là tay thối!
Bỗng nhiên minh bạch lão đầu nhi vì sao bị người ta ám sát nhiều năm, nói thật ra, Tần Kham hiện tại cũng có một loại xung động muốn diệt y cho thống khoái, rất mãnh liệt... Tần Kham cứu Mã Văn Thăng chỉ là ngẫu nhiên, nhưng ám sát Mã Văn Thăng không phải là ngẫu nhiên. Hiển nhiên là một hồi ám sát được lên kế hoạch chu mật.
Đồng thời vào lúc Mã Văn Thăng bị ám sát, ngoài cửa Thừa Thiên hoàng cung kinh sư, một con khoái mã chạy như điên tới, quân sĩ đóng ở Thừa Thiên môn không khỏi giận dữ, dưới sự chỉ huy của bách hộ, các quân sĩ sắp hàng thành, giơ ngang trường thương, muốn lập tức bắt người trị tội.
Bởi vì Thừa Thiên môn là chính tiền môn của cấm hoàng cung, bất luận là người buôn bán nhỏ hay là nhất phẩm đương triều, ở trước cửa này phải quan văn thì xuống kiệu, võ quan thì xuống ngựa, tuyệt không cho phép giục ngựa chạy như điên, nếu không thì chính là khiêu khích với hoàng quyền của Đại Minh Chu gia.
"Người tới dừng ngựa." Bách hộ một tay giơ lên cao, lớn tiếng hét.
Kỵ sĩ đang giục ngựa phóng tới hiển nhiên không để cấm vệ vào mắt vào mắt, ngựa không hề giảm tốc, ngược lại còn chạy nhanh hơn mấy phần.
Bách hộ giận dữ: "Cẩu tặc lớn mật lắm! Liệt trận. giết."
Chúng quân sĩ đồng thanh tuân mệnh.
Kỵ sĩ cưỡi ngựa rất giỏi, dù đang chạy rất nhanh không ngờ vẫn phóng người lên, hai chân đứng trên yên ngựa, từ sau lưng rút ra mộ thanh cường cung, đặt một mũi tên có bọc thư tín, vù một tiếng, mũi tên nhọn bắn ra, ghim lên mộc bài thể phương triện trên cửa Thừa Thiên, mũi tên cắm vào bảy phân, cơ hồ xuyên qua mộc bài.
Kỵ sĩ che mặt, phát ra mấy tiếng kêu quái lạ, ném cường trong tay đi, từ trong túi da trên yên ngựa rút ra một thanh tứ tiết thang, xông tới quan binh đang cản đường, tứ tiết thang ở trong tay hắn biến ảo ra vô số quang ảnh, tốc độ của ngựa lại không hề dừng, những tiếng keng keng vang lên, kỵ sĩ đã dễ dàng giải khai phòng tuyến của quan binh, giục ngựa về phía thành tây.
Bách hộ Đóng ở Thừa Thiên trên mặt là một mảng xanh mét, nhìn chằm chằm bóng dáng đã đi xa của kỵ sĩ, lại nhìn thoáng qua mũi tên trên biển Thừa Thiên, lạnh lùng nói: "Mau mau thông báo cho Đông Hán Cẩm Y vệ và đoàn doanh, cùng nhau vây bắt tên ác tặc này. Bóc thư trên tên xuống, đưa vào nội cung.
Các Đông Noãn Điện Văn Hoa, Hoằng Trì đế mặc long bào tơ vàng, hắn luôn luôn ôn hòa nội liễm lúc này đang giận dữ, Hoằng Trị trải qua mười bảy năm, đây là hiện tượng rất hiếm thấy.
Trước mặt Hoằng Trì đế, Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ Mưu Bân và Đông Hán Đông Hán Vương Nhạc đang quỳ, tư thế của hai người giống nhau, dùng đầu chạm đất không dám phát ra một lời.
"Hỗn trướng! Hai tên các ngươi đều là hỗn trướng!" Hoằng Trì đế rất kích động, sắc mặt nổi lên mấy phần ửng hồng khỏe mạnh, chỉ vào Mưu Bân và Vương Nhạc mắng to.
Thiên tử chi nộ, như Thái Sơn áp đỉnh, Mưu Bân và Vương Nhạc đã sợ tới mức mặt như màu đất.
"Thần đáng tội chết! Xin bệ hạ bớt giận, bảo trọng long thể."
"Trẫm sao mà bớt giận được? Phiên tử Giáo úy Hán Vệ trải khắp thiên hạ, tới hơn mười vạn, hôm nay không ngờ để tặc nhân giục ngựa trước cung, bắn tên ở hoàng, đám người các ngươi lại không làm gì được hắn, cấm hoàng đô Đại Minh ta! Trẫm tại vị mười bảy năm, chưa bao giờ bị nhục như vậy? Nhục này không báo, trẫm còn mặt mũi nào mà làm nhân quân nữa ?" Hoằng Trì đế cơ hồ đang rít gào, thái giám và các võ sĩ trong điện đều quỳ xuống, sợ run không dám lên tiếng.
Mưu Bân và Vương Nhạc liên tiếp dùng đầu chạm đất để thỉnh tội, thần sắc càng lúc càng hoảng hốt.
Hoằng Trì đế mắng đủ rồi, ánh mắt hướng về phía long án, bên trên đặt thư của tặc nhân, nhìn thấy phong đó, mắt Hoằng Trì đế hơi nheo lại, ánh mắt lạnh như băng.
"Tội dân đáng muôn chết, phục thỉnh thiên thính: Tiền Binh bộ thượng thư Mã Văn Thăng năm Hoằng Trị thứ mười bốn phụng chỉ tuần biên tuyên phủ, trong nhiệm kỳ nhận hối lộ, làm nhiều hành động không đúng với luật pháp, vì sự yêu ghét của bản thân mà khai trừ biên quân hơn ba mươi trung tướng, tội ác tày trời, khiến biên cảnh rung chuyển, tướng sĩ biên quân gần như làm phản, tội dân nguyện dùng cái chết của bản thân để đổi lấy sự đền tội của lão tặc này, phục thỉnh bệ hạ làm trong sạch chế độ quan lại...
Y là tiến sĩ năm Cảnh Thái thứ hai, từ tiến sĩ tân qua lên ngự sử thất phẩm rồi vào triều đình, lũy quan tới án sát, hữu phó Đô Ngự Sử, Binh bộ thượng thư, năm Hoằng Trị thứ mười lăm thì chuyển công tác thành Lại bộ thượng thư, giỏi về ứng biến, nhanh trí, vận làm quan thông thuận, ít gặp trắc trở.
Kinh lịch mấy chục năm sóng gió quan trường, tâm tính của Mã Văn Thăng sớm đã không dao động, đối mặt với ám sát hiểm ác như vậy, y vẫn có thể tứ bình bát ổn ngồi trong kiệu không nhúc nhích, ngay cả một tiếng hét kinh hãi cũng không phát ra, có thể thấy được một thân công phu trấn định và hàm dưỡng cực cao.
Tần Kham đối với công phu trấn định của y thì cực kỳ bội phục, mặc dù có chút ngượng ngùng thừa nhận, nhưng nếu đổi lại là Tần Kham ngồi trong kiệu bị người ta ám sát cũng sẽ không phát ra thanh âm gì, khả năng duy nhất chính là bản thân đã bị dọa cho choáng váng, tuyệt đối sẽ không thể sau khi ám sát kết thúc vẫn còn có thể tự mình vén rèm, chính nghĩa lẫm nhiên nói cái gì "Bị người ta hận chứng tỏ không uống công làm quan".
Để tay lên ngực tự hỏi một chút, Tần Kham cảm thấy mình trừ đái ra quần thì chỉ sợ không có tâm tình nói chuyện.
Cho dù có tâm tình nói chuyện, câu đầu tiên cũng nên là cảm tạ ơn cứu mạng, chứ không phải đại mã kim đao ngồi bên trong kiệu vuốt râu cười ha ha, giống như bị người ta ám sát là một chuyện đáng để ăn mừng, đối với ơn cứu mạng của Tần Kham tuyệt không nhắc tới.
Lão đầu nhi thật sự nên phản tỉnh một chút, nếu có vài cú quyền cước của Đỗ Yên, hắn còn có thể hoàn hảo không tổn hao gì ngồi bên trong kiệu mà khệnh khạng ư?
Vị trí thấp chính là Tần Kham như hiện tại, đối mặt với thiên quan của Lại bộ, ân nhân cứu mạng Tần Kham này không thể không chủ động khom người thi lễ với y.
"Cẩm Y vệ nội thành Thiên hộ Tần Kham, bái kiến Mã thượng thư."
Mã Văn Thăng năm nay bảy mươi sáu tuổi. Y cúi người từ trong kiệu đi ra, lảo đảo đứng cho vững, vuốt râu nhìn Tần Kham: "Ngươi là Cẩm Y vệ? Vừa rồi thích khách bị các ngươi giết lui rồi à?"
Tần Kham mỉm cười, khiêm tốn chắp tay: "Vừa hay gặp dịp."
Mã Văn Thăng gật gật đầu, vuốt râu khen ngợi: "Cũng là hậu sinh tuấn tú."
" Tuấn tú Bình thường thôi, thượng thư đại nhân quá khen rồi."
Mã Văn Thăng chậm rãi nhìn bốn gã hộ viện nằm trong vũng máu, đôi mắt đục ngầu không khỏi nổi lên mấy phần thương cảm: "Đáng thương cho mấy vị gia phó trung thành này. Mấy năm vì lão phu mà đỡ không ít kiếp nạn, hôm nay không tránh được độc thủ của bọn chúng."
Tần Kham Tần Kham giật giật, nghe ý tứ của những lời này. Mấy năm nay hình như có không ít người muốn giết y, lão đầu nhi rốt cuộc đã làm chuyện gì, sao bị nhiều người hận thế?
Trong ấn tượng chỉ có lão bà ngủ với người khác mới có thể bị người ta đuổi giết không tha như vậy?
Đương nhiên. Bước vào quan trường nửa năm, Tần Kham đã sớm học được không hỏi những gì không nên hỏi, có những lời ngàn vạn lần không thể hỏi, hỏi ra là sẽ dính vào phiền toái, rất nhiều họa sát thân đều do lòng hiếu kỳ dẫn tới.
Mã Văn Thăng thương cảm xong rồi, vuốt râu nhìn Tần Kham: "Nói ra thì hôm nay tàn mệnh này của lão phu là được ngươi cứu."
Tần Kham lập tức lòng tràn đầy vui mừng, từ lúc gặp mặt đến bây giờ, đây là câu tiếng người đầu tiên của Mã Văn Thăng.
Tần Kham vội vàng khiêm tốn chắp tay: "Không tính là gì cả, hạ quan vì lợi ích chung. Sao có thể thấy chết không..."
Nói còn chưa dứt lời, một câu kế tiếp của Mã Văn Thăng lại khiến Tần Kham ghẹn chết.
Chỉ thấy Mã Văn Thăng cả người chấn động, đôi mắt đục ngầu bỗng nhiên bắn ra hai đạo tinh quang, vẻ mặt chính nghĩa lẫm nhiên lớn tiếng quát: "Nhưng Hạo Nhiên Chính Khí lão phu nuôi cả đời, được ông trời che chở. há lại em ngại mấy tên tặc tử này? Bọn tặc tử, các ngươi quá coi thường lão phu rồi."
Tần Kham.... Cứu lão đầu nhi đáng chết này làm gì! Đúng là tay thối!
Bỗng nhiên minh bạch lão đầu nhi vì sao bị người ta ám sát nhiều năm, nói thật ra, Tần Kham hiện tại cũng có một loại xung động muốn diệt y cho thống khoái, rất mãnh liệt... Tần Kham cứu Mã Văn Thăng chỉ là ngẫu nhiên, nhưng ám sát Mã Văn Thăng không phải là ngẫu nhiên. Hiển nhiên là một hồi ám sát được lên kế hoạch chu mật.
Đồng thời vào lúc Mã Văn Thăng bị ám sát, ngoài cửa Thừa Thiên hoàng cung kinh sư, một con khoái mã chạy như điên tới, quân sĩ đóng ở Thừa Thiên môn không khỏi giận dữ, dưới sự chỉ huy của bách hộ, các quân sĩ sắp hàng thành, giơ ngang trường thương, muốn lập tức bắt người trị tội.
Bởi vì Thừa Thiên môn là chính tiền môn của cấm hoàng cung, bất luận là người buôn bán nhỏ hay là nhất phẩm đương triều, ở trước cửa này phải quan văn thì xuống kiệu, võ quan thì xuống ngựa, tuyệt không cho phép giục ngựa chạy như điên, nếu không thì chính là khiêu khích với hoàng quyền của Đại Minh Chu gia.
"Người tới dừng ngựa." Bách hộ một tay giơ lên cao, lớn tiếng hét.
Kỵ sĩ đang giục ngựa phóng tới hiển nhiên không để cấm vệ vào mắt vào mắt, ngựa không hề giảm tốc, ngược lại còn chạy nhanh hơn mấy phần.
Bách hộ giận dữ: "Cẩu tặc lớn mật lắm! Liệt trận. giết."
Chúng quân sĩ đồng thanh tuân mệnh.
Kỵ sĩ cưỡi ngựa rất giỏi, dù đang chạy rất nhanh không ngờ vẫn phóng người lên, hai chân đứng trên yên ngựa, từ sau lưng rút ra mộ thanh cường cung, đặt một mũi tên có bọc thư tín, vù một tiếng, mũi tên nhọn bắn ra, ghim lên mộc bài thể phương triện trên cửa Thừa Thiên, mũi tên cắm vào bảy phân, cơ hồ xuyên qua mộc bài.
Kỵ sĩ che mặt, phát ra mấy tiếng kêu quái lạ, ném cường trong tay đi, từ trong túi da trên yên ngựa rút ra một thanh tứ tiết thang, xông tới quan binh đang cản đường, tứ tiết thang ở trong tay hắn biến ảo ra vô số quang ảnh, tốc độ của ngựa lại không hề dừng, những tiếng keng keng vang lên, kỵ sĩ đã dễ dàng giải khai phòng tuyến của quan binh, giục ngựa về phía thành tây.
Bách hộ Đóng ở Thừa Thiên trên mặt là một mảng xanh mét, nhìn chằm chằm bóng dáng đã đi xa của kỵ sĩ, lại nhìn thoáng qua mũi tên trên biển Thừa Thiên, lạnh lùng nói: "Mau mau thông báo cho Đông Hán Cẩm Y vệ và đoàn doanh, cùng nhau vây bắt tên ác tặc này. Bóc thư trên tên xuống, đưa vào nội cung.
Các Đông Noãn Điện Văn Hoa, Hoằng Trì đế mặc long bào tơ vàng, hắn luôn luôn ôn hòa nội liễm lúc này đang giận dữ, Hoằng Trị trải qua mười bảy năm, đây là hiện tượng rất hiếm thấy.
Trước mặt Hoằng Trì đế, Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ Mưu Bân và Đông Hán Đông Hán Vương Nhạc đang quỳ, tư thế của hai người giống nhau, dùng đầu chạm đất không dám phát ra một lời.
"Hỗn trướng! Hai tên các ngươi đều là hỗn trướng!" Hoằng Trì đế rất kích động, sắc mặt nổi lên mấy phần ửng hồng khỏe mạnh, chỉ vào Mưu Bân và Vương Nhạc mắng to.
Thiên tử chi nộ, như Thái Sơn áp đỉnh, Mưu Bân và Vương Nhạc đã sợ tới mức mặt như màu đất.
"Thần đáng tội chết! Xin bệ hạ bớt giận, bảo trọng long thể."
"Trẫm sao mà bớt giận được? Phiên tử Giáo úy Hán Vệ trải khắp thiên hạ, tới hơn mười vạn, hôm nay không ngờ để tặc nhân giục ngựa trước cung, bắn tên ở hoàng, đám người các ngươi lại không làm gì được hắn, cấm hoàng đô Đại Minh ta! Trẫm tại vị mười bảy năm, chưa bao giờ bị nhục như vậy? Nhục này không báo, trẫm còn mặt mũi nào mà làm nhân quân nữa ?" Hoằng Trì đế cơ hồ đang rít gào, thái giám và các võ sĩ trong điện đều quỳ xuống, sợ run không dám lên tiếng.
Mưu Bân và Vương Nhạc liên tiếp dùng đầu chạm đất để thỉnh tội, thần sắc càng lúc càng hoảng hốt.
Hoằng Trì đế mắng đủ rồi, ánh mắt hướng về phía long án, bên trên đặt thư của tặc nhân, nhìn thấy phong đó, mắt Hoằng Trì đế hơi nheo lại, ánh mắt lạnh như băng.
"Tội dân đáng muôn chết, phục thỉnh thiên thính: Tiền Binh bộ thượng thư Mã Văn Thăng năm Hoằng Trị thứ mười bốn phụng chỉ tuần biên tuyên phủ, trong nhiệm kỳ nhận hối lộ, làm nhiều hành động không đúng với luật pháp, vì sự yêu ghét của bản thân mà khai trừ biên quân hơn ba mươi trung tướng, tội ác tày trời, khiến biên cảnh rung chuyển, tướng sĩ biên quân gần như làm phản, tội dân nguyện dùng cái chết của bản thân để đổi lấy sự đền tội của lão tặc này, phục thỉnh bệ hạ làm trong sạch chế độ quan lại...
/400
|