" Điện hạ đã gây họa bao giờ chưa?"
Chu Hậu Chiếu bĩu môi: "Lời này quá khiêm hư rồi, ta đến bây giờ vẫn là gây họa không ngừng."
" Sau khi Điện hạ gây họa thì bị ai mắng chưa?"
"Đương nhiên. Phụ hoàng quở trách, các Đại học sĩ cũng tức giận đến giậm chân."
"Điện hạ có nghĩ tới hay không, nếu ngươi gây họa. Trước kia người khác phát hiện lập tức đưa lên một kiện lễ vật hiếu kính phụ hoàng, tự tay dâng một chén trà nóng cho các Đại học sĩ, ngươi nghĩ xem, bọn họ còn nỡ mắng ngươi không?"
Chu Hậu Chiếu ngây ra, vẻ mặt dần dần trở nên ảo não.
Tần Kham thầm than, đứa trẻ đáng thương, sống đến mười lăm tuổi rồi vẫn chưa biết lấy lòng, từ nhỏ đến lớn bị mắng oan mười lăm năm, hắn hiện tại nhất định có một loại xung động như gặp trở ngại.
Tần Kham thở dài: "Điện hạ, đây là diệu dụng của giả vờ làm trẻ ngoan. Ngươi đã hiểu chưa?"
"Đã hiểu, nhưng, ta giả vờ thế nào?"
"Khi các Đại học sĩ có mặt, không ngại giả vờ giả vịt, cầm lấy sách vở rung đùi đắc ý đọc vài câu..." Tần Kham cười nói: "Điện hạ đừng thấy phiề. Làm bộ một lúc, nhưng thoải mái cả đời."
"Như vậy có thể sao?"
"Nếu điện hạ thỉnh thoảng có thể niệm ra vài câu kinh điển ngay cả các Đại học sĩ cũng nghẹn họng nhìn trân trối, tin rằng họ sẽ coi ngươi là thần, từ nay về sau xấu hổ không dám giáo huấn ngươi nữa."
"Ta lấy đâu ra những câu kinh điển?"
Tần Kham mỉm cười, Chu Hậu Chiếu không có, nhưng hắn có.
Cách làm cũ, đội danh đầu cho Chu Hậu Chiếu, Tần Kham hắn thì trốn ở đằng sau, lặng lẽ thu hoạch lợi ích, chỗ tốt này so với bạc thì trọng yếu hơn nhiều.
Thái tử Chu gia Đơn thuần đáng yêu bất hạnh kết giao nhầm với kẻ gian, tính cách đang càng lúc càng hướng về phía không thể đoán được, liệt tổ liệt tông Chu gia liệu có tức giận đến mức từ trong quan tài đạp nắp chui ra không?
Chuyến đi này của Chu Hậu Chiếu tới Tần gia trừ khi vào cửa đã phải trả giá đắt, nhưng thu hoạch lại khá phong phú, ít nhất khi hắn rời khỏi nụ cười rất sáng sủa, phối hợp với vết thương bị Đỗ Yên đánh, giống như bị đánh thực sự rất sướng.
"Tần Kham khi tiễn bản cung có thể chuyên tâm một chút hay không? Cứ nhìn lên trời là có ý gì?"
"Thần đang lo bị trời giáng thần lôi đánh chết..."
Xuân phường Đông cung.
Sau khi kết thúc tảo triều, Đại học sĩ Lưu Kiện sải chân từ điện Văn Hoa hoàng cung tới đông cung dạy Thái tử đọc sách.
Đây là một công tác đau đầu nhất của hắn, dạy Thái tử so với xử lý một trăm chính vụ quốc sự còn đau đầu hơn, vừa nghĩ tới bộ dạng bất hảo không chịu nổi của Thái tử điện hạ khi đọc sách, Lưu Kiện không nhịn được có một loại xung động muốn quay đầu rời đi.
Đáng tiếc y là Đại học sĩ, thân mang trọng trách dạy Thái tử, giang sơn Đại Minh tương lai chỉ có thể do vị Thái tử còn trẻ này kế thừa, y có trách nhiệm để vị Thái tử này học có sở thành, biết lễ nghi, biết liêm sỉ, lòng mang thánh nhân, dùng tấm lòng thương xót lo chuyện thiên hạ, thống trị dân, nếu không đó là sự thất trách của các học sĩ nội các, bị con dân Đại Minh thiên thu muôn đời thóa mạ.
Nghĩ đến đây, Lưu Kiện thở dài, lấy lại tinh thần, chậm rãi bước vào phòng học.
Thái tử Chu Hậu Chiếu mặc y phục hàng ngày màu đen, ngẩng đầu ưỡn ngực ngồi thõng tay, Lưu Kiện vừa vào cửa liền thất thần.
Bao nhiêu năm, bao nhiêu năm rồi chưa thấy qua bộ dạng đứng đắn như vậy của Thái tử!
Trong lòng Lưu Kiện kích động không thôi, nước mắt ngân ngấn, kích động tới không kềm chế được. Chuyện có biến, thằng nhóc con này hôm nay muốn giở trò gì đây?
Kích động thì kích động, Lưu Đại học sĩ nhiều năm trải qua sóng gió không phải vô ích, lòng cảnh giác càng mãnh liệt hơn, nhưng bất động thanh sắc gật gật đầu với Chu Hậu Chiếu.
Chu Hậu Chiếu đứng lên, cung kính vái chào Lưu Kiện, lễ nghi nho gia tiêu chuẩn: "Đệ tử Hậu Chiếu, bái kiến Lưu tiên sinh."
Hắn gọi ta là tiên sinh.
Lưu Kiện cảm động tới lệ già chảy xuống, cảm giác hạnh phúc tới mê muội làm hắn thân hình y có chút lay động, bao nhiêu năm rồi chưa từng nghe qua Thái tử điện hạ gọi y là tiên sinh, hôm nay khác thường như vậy, thằng nhóc này tính lật trời à?
"Điện hạ miễn lễ, lão thần dạy điện hạ học thánh nhân.Để điện hạ ngày sau cùng thiên hạ Trúc Cơ bồi nguyên, mong rằng điện hạ dốc lòng cầu học, chớ phụ sở vọng của bệ hạ, chớ phụ sở vọng của thiên hạ."
"Vâng, vất vả cho Lưu tiên sinh rồi." Chu Hậu Chiếu vẻ mặt nghiêm túc thi lễ.
Lưu Kiện lau nước mắt, ngửa mặt lên trời hít sâu một hơi, bình phục kinh đào hãi lãng trong nội tâm. Sau đó đi tới chỗ ngồi của mình, trước khi ngồi xuống, Lưu Kiện hoài nghi nhìn cái ghế thuộc về mình, vươn chân đá thử vào bàn, thấy ghế bình thường.
"Không lắp cơ quan hại ta... Hắn rốt cuộc mai phục âm mưu nào chờ lão phu đây?" Lưu Kiện càng lúc càng lo âu.
Thấp thỏm ngồi xuống, Lưu Kiện vuốt râu vừa định bắt đầu giảng bài thì Chu Hậu Chiếu lại tự tay bưng tới một chén trà nóng cho y.
"Tiên sinh giảng bài vất vả, đệ tử dâng trà xanh để ngài dùng cho trơn giọng."
Mí mắt Lưu Kiện giật giật, tôi rồi, cuối cùng cũng tới rồi, trong chén trà này tất nhiên hơn phân nửa bỏ thuốc xổ muốn làm lão phu xấu mặt.
"Cám ơn sự lo lắng của điện hạ, lão thần không khát."
Chu Hậu Chiếu cũng không miễn cưỡng, cười nhạt, sai người cầm một chén không tới, từ trong chén trà nóng chia ra một nửa rồi uống cạn.
Lưu Kiện lại ngây dại.
Sau khi Phòng học trầm mặc một lúc, Lưu Kiện bi thương thở dài: "Điện hạ, giết người chỉ là một cái gật đầu, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
Chu Hậu Chiếu cười ngọt ngào với y: "Đệ tử ngồi ở đây đương nhiên là muốn đọc sách thánh hiền, bằng không thì còn có thể làm gì nữa?"
Lưu Kiện buồn bã nói: "Điện hạ. Lão thần đã già rồi, không chịu nổi kinh hãi, ngài hay là cứ thẳng thắn đi."
Chu Hậu Chiếu nháy mắt mấy cái, trong đầu hiện lên cảnh Tần Kham hôm qua ở thư phòng Tần gia trịnh trọng nhắc nhở hắn: "Điện hạ, Thái căn đàm này thần chỉ nhớ được số ít, trong đó có rất nhiều chỗ không trọn vẹn. Nhưng bên trong đều là châu ngọc, tuyệt không thể tả, để chú thích lời thánh nhân ngàn năm thông tục dễ hiểu, điện hạ bằng những cái này đã đủ để ứng phó với mấy vị lão sư dạy ngươi rồi, thỉnh thoảng lấy ra một câu hai câu, nhất định có thể khiến chư vị học sĩ có cái nhìn khác về ngươi, nhưng nhớ rõ không thể lấy ra toàn bộ, nếu không thì vở diễn này sẽ không diễn nổi nữa."
Chu Hậu Chiếu chép chép miệng, nếu muốn trụ những học sĩ này, để họ từ nay về sau không lải nhải oán trách về nghiệp học của ta nữa, lấy ra toàn bộ chẳng phải là tốt hơn à?
Quay đầu đánh mắt ra hiệu cho Cốc Đại Dụng, Cốc Đại Dụng vội vàng đưa giấy viết bản thảo đầy chữ ra.
Chu Hậu Chiếu cười nói với Lưu Kiện: "Lưu tiên sinh, đệ tử ngu dốt, sách thánh hiền đọc cái hiểu cái không, mấy năm nay do thấy lời thánh nhân quá mức thâm ảo phức tạp, khó có thể giáo hóa thiên hạ, đệ tử bất tài, viết một phần bản thảo, chú thích thông tục lời thánh nhân, tiên sinh nếu không chê thì xin ngài phê bình một chút."
Lưu Kiện khiếp sợ nhìn Chu Hậu Chiếu, vội vàng nhận bản thảo từ tay hắn, nhìn kỹ từng câu từng chữ.
Lưu Kiện hai mắt trợn lên, hít một hơi lạnh, bất tri bất giác, tự giật đứt mấy sợi râu dưới cằm.
Thở ra một hơi thật sâu, vẻ mặt Lưu Kiện trở nên ngưng trọng, giơ bản thảo hỏi với vẻ kính nể: "Thái tử điện hạ, đây là sáng tác của ngươi?"
"Đương nhiên, ngày đêm đăm chiêu, mấy năm mới thành." Da mặt của Chu Hậu Chiếu hiển nhiên có xu thế lấy Tần Kham làm chuẩn.
Lưu Kiện trong lòng dần tức giận, Thái tử đọc sách mấy năm nay là loại hàng gì, hắn so với cha của Thái tử còn minh bạch hơn, nửa cái thùng mực lắc lư như hắn, có thể chỉ ra những ngôn luận có thể kinh thế hơn cả thánh nhân như vậy ư?
Là ai đang mê hoặc Thái tử? Người đó là muốn giúp hắn ha là hại hắn?
Sắc mặt Lưu Kiện dần dần trở nên khó coi, cúi đầu cẩn thận lại đọc vài câu, trong lòng càng trầm trọng.
Mấy trang bản thảo, mấy câu chú ngữ ít ỏi, mỗi một câu lại đầy áo nghĩa của thánh nhân, Lưu Kiện để tay lên ngực tự hỏi, cho dù là ba vị Đại học sĩ nội các đối với nghiên cứu Khổng Mạnh có trình độ rất cao, nhưng cũng chỉ bằng một phần mười bản thảo này,
Không ngờ bên cạnh Thái tử lại có một vị cao nhân ẩn sĩ thâm tàng bất lộ, người này rốt cuộc là ai?
Lưu Kiện Nhìn quen sóng gió bất động thanh sắc thu hồi bản thảo, sau đó phân phó Chu Hậu Chiếu tự đọc thi thư, mà y thì chậm rãi ra khỏi xuân phường, vừa ra khỏi cửa liền chạy như điên tới điện Văn Hoa hoàng cung.
Trong Điện Văn Hoa, Hoằng Trì đế đang đánh cờ với Lý Đông Dương, mượn việc này để hòa hoãn tâm thần, mỗi khi khi xử lý quốc sự quá mệt, Hoằng Trì đế sẽ gọi một vị Đại học sĩ nội các tới chơi cờ, chơi một ván xong lại tiếp tục xử lý quốc sự.
Đang lúc chậm rãi hạ cờ với Lý Đông Dương thì ngoài điện lại truyền đến tiếng hét hổn hển của Lưu Kiện.
"Bệ hạ không tốt rồi, Thái tử điện hạ thành thánh nhân rồi!"
Chu Hậu Chiếu bĩu môi: "Lời này quá khiêm hư rồi, ta đến bây giờ vẫn là gây họa không ngừng."
" Sau khi Điện hạ gây họa thì bị ai mắng chưa?"
"Đương nhiên. Phụ hoàng quở trách, các Đại học sĩ cũng tức giận đến giậm chân."
"Điện hạ có nghĩ tới hay không, nếu ngươi gây họa. Trước kia người khác phát hiện lập tức đưa lên một kiện lễ vật hiếu kính phụ hoàng, tự tay dâng một chén trà nóng cho các Đại học sĩ, ngươi nghĩ xem, bọn họ còn nỡ mắng ngươi không?"
Chu Hậu Chiếu ngây ra, vẻ mặt dần dần trở nên ảo não.
Tần Kham thầm than, đứa trẻ đáng thương, sống đến mười lăm tuổi rồi vẫn chưa biết lấy lòng, từ nhỏ đến lớn bị mắng oan mười lăm năm, hắn hiện tại nhất định có một loại xung động như gặp trở ngại.
Tần Kham thở dài: "Điện hạ, đây là diệu dụng của giả vờ làm trẻ ngoan. Ngươi đã hiểu chưa?"
"Đã hiểu, nhưng, ta giả vờ thế nào?"
"Khi các Đại học sĩ có mặt, không ngại giả vờ giả vịt, cầm lấy sách vở rung đùi đắc ý đọc vài câu..." Tần Kham cười nói: "Điện hạ đừng thấy phiề. Làm bộ một lúc, nhưng thoải mái cả đời."
"Như vậy có thể sao?"
"Nếu điện hạ thỉnh thoảng có thể niệm ra vài câu kinh điển ngay cả các Đại học sĩ cũng nghẹn họng nhìn trân trối, tin rằng họ sẽ coi ngươi là thần, từ nay về sau xấu hổ không dám giáo huấn ngươi nữa."
"Ta lấy đâu ra những câu kinh điển?"
Tần Kham mỉm cười, Chu Hậu Chiếu không có, nhưng hắn có.
Cách làm cũ, đội danh đầu cho Chu Hậu Chiếu, Tần Kham hắn thì trốn ở đằng sau, lặng lẽ thu hoạch lợi ích, chỗ tốt này so với bạc thì trọng yếu hơn nhiều.
Thái tử Chu gia Đơn thuần đáng yêu bất hạnh kết giao nhầm với kẻ gian, tính cách đang càng lúc càng hướng về phía không thể đoán được, liệt tổ liệt tông Chu gia liệu có tức giận đến mức từ trong quan tài đạp nắp chui ra không?
Chuyến đi này của Chu Hậu Chiếu tới Tần gia trừ khi vào cửa đã phải trả giá đắt, nhưng thu hoạch lại khá phong phú, ít nhất khi hắn rời khỏi nụ cười rất sáng sủa, phối hợp với vết thương bị Đỗ Yên đánh, giống như bị đánh thực sự rất sướng.
"Tần Kham khi tiễn bản cung có thể chuyên tâm một chút hay không? Cứ nhìn lên trời là có ý gì?"
"Thần đang lo bị trời giáng thần lôi đánh chết..."
Xuân phường Đông cung.
Sau khi kết thúc tảo triều, Đại học sĩ Lưu Kiện sải chân từ điện Văn Hoa hoàng cung tới đông cung dạy Thái tử đọc sách.
Đây là một công tác đau đầu nhất của hắn, dạy Thái tử so với xử lý một trăm chính vụ quốc sự còn đau đầu hơn, vừa nghĩ tới bộ dạng bất hảo không chịu nổi của Thái tử điện hạ khi đọc sách, Lưu Kiện không nhịn được có một loại xung động muốn quay đầu rời đi.
Đáng tiếc y là Đại học sĩ, thân mang trọng trách dạy Thái tử, giang sơn Đại Minh tương lai chỉ có thể do vị Thái tử còn trẻ này kế thừa, y có trách nhiệm để vị Thái tử này học có sở thành, biết lễ nghi, biết liêm sỉ, lòng mang thánh nhân, dùng tấm lòng thương xót lo chuyện thiên hạ, thống trị dân, nếu không đó là sự thất trách của các học sĩ nội các, bị con dân Đại Minh thiên thu muôn đời thóa mạ.
Nghĩ đến đây, Lưu Kiện thở dài, lấy lại tinh thần, chậm rãi bước vào phòng học.
Thái tử Chu Hậu Chiếu mặc y phục hàng ngày màu đen, ngẩng đầu ưỡn ngực ngồi thõng tay, Lưu Kiện vừa vào cửa liền thất thần.
Bao nhiêu năm, bao nhiêu năm rồi chưa thấy qua bộ dạng đứng đắn như vậy của Thái tử!
Trong lòng Lưu Kiện kích động không thôi, nước mắt ngân ngấn, kích động tới không kềm chế được. Chuyện có biến, thằng nhóc con này hôm nay muốn giở trò gì đây?
Kích động thì kích động, Lưu Đại học sĩ nhiều năm trải qua sóng gió không phải vô ích, lòng cảnh giác càng mãnh liệt hơn, nhưng bất động thanh sắc gật gật đầu với Chu Hậu Chiếu.
Chu Hậu Chiếu đứng lên, cung kính vái chào Lưu Kiện, lễ nghi nho gia tiêu chuẩn: "Đệ tử Hậu Chiếu, bái kiến Lưu tiên sinh."
Hắn gọi ta là tiên sinh.
Lưu Kiện cảm động tới lệ già chảy xuống, cảm giác hạnh phúc tới mê muội làm hắn thân hình y có chút lay động, bao nhiêu năm rồi chưa từng nghe qua Thái tử điện hạ gọi y là tiên sinh, hôm nay khác thường như vậy, thằng nhóc này tính lật trời à?
"Điện hạ miễn lễ, lão thần dạy điện hạ học thánh nhân.Để điện hạ ngày sau cùng thiên hạ Trúc Cơ bồi nguyên, mong rằng điện hạ dốc lòng cầu học, chớ phụ sở vọng của bệ hạ, chớ phụ sở vọng của thiên hạ."
"Vâng, vất vả cho Lưu tiên sinh rồi." Chu Hậu Chiếu vẻ mặt nghiêm túc thi lễ.
Lưu Kiện lau nước mắt, ngửa mặt lên trời hít sâu một hơi, bình phục kinh đào hãi lãng trong nội tâm. Sau đó đi tới chỗ ngồi của mình, trước khi ngồi xuống, Lưu Kiện hoài nghi nhìn cái ghế thuộc về mình, vươn chân đá thử vào bàn, thấy ghế bình thường.
"Không lắp cơ quan hại ta... Hắn rốt cuộc mai phục âm mưu nào chờ lão phu đây?" Lưu Kiện càng lúc càng lo âu.
Thấp thỏm ngồi xuống, Lưu Kiện vuốt râu vừa định bắt đầu giảng bài thì Chu Hậu Chiếu lại tự tay bưng tới một chén trà nóng cho y.
"Tiên sinh giảng bài vất vả, đệ tử dâng trà xanh để ngài dùng cho trơn giọng."
Mí mắt Lưu Kiện giật giật, tôi rồi, cuối cùng cũng tới rồi, trong chén trà này tất nhiên hơn phân nửa bỏ thuốc xổ muốn làm lão phu xấu mặt.
"Cám ơn sự lo lắng của điện hạ, lão thần không khát."
Chu Hậu Chiếu cũng không miễn cưỡng, cười nhạt, sai người cầm một chén không tới, từ trong chén trà nóng chia ra một nửa rồi uống cạn.
Lưu Kiện lại ngây dại.
Sau khi Phòng học trầm mặc một lúc, Lưu Kiện bi thương thở dài: "Điện hạ, giết người chỉ là một cái gật đầu, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
Chu Hậu Chiếu cười ngọt ngào với y: "Đệ tử ngồi ở đây đương nhiên là muốn đọc sách thánh hiền, bằng không thì còn có thể làm gì nữa?"
Lưu Kiện buồn bã nói: "Điện hạ. Lão thần đã già rồi, không chịu nổi kinh hãi, ngài hay là cứ thẳng thắn đi."
Chu Hậu Chiếu nháy mắt mấy cái, trong đầu hiện lên cảnh Tần Kham hôm qua ở thư phòng Tần gia trịnh trọng nhắc nhở hắn: "Điện hạ, Thái căn đàm này thần chỉ nhớ được số ít, trong đó có rất nhiều chỗ không trọn vẹn. Nhưng bên trong đều là châu ngọc, tuyệt không thể tả, để chú thích lời thánh nhân ngàn năm thông tục dễ hiểu, điện hạ bằng những cái này đã đủ để ứng phó với mấy vị lão sư dạy ngươi rồi, thỉnh thoảng lấy ra một câu hai câu, nhất định có thể khiến chư vị học sĩ có cái nhìn khác về ngươi, nhưng nhớ rõ không thể lấy ra toàn bộ, nếu không thì vở diễn này sẽ không diễn nổi nữa."
Chu Hậu Chiếu chép chép miệng, nếu muốn trụ những học sĩ này, để họ từ nay về sau không lải nhải oán trách về nghiệp học của ta nữa, lấy ra toàn bộ chẳng phải là tốt hơn à?
Quay đầu đánh mắt ra hiệu cho Cốc Đại Dụng, Cốc Đại Dụng vội vàng đưa giấy viết bản thảo đầy chữ ra.
Chu Hậu Chiếu cười nói với Lưu Kiện: "Lưu tiên sinh, đệ tử ngu dốt, sách thánh hiền đọc cái hiểu cái không, mấy năm nay do thấy lời thánh nhân quá mức thâm ảo phức tạp, khó có thể giáo hóa thiên hạ, đệ tử bất tài, viết một phần bản thảo, chú thích thông tục lời thánh nhân, tiên sinh nếu không chê thì xin ngài phê bình một chút."
Lưu Kiện khiếp sợ nhìn Chu Hậu Chiếu, vội vàng nhận bản thảo từ tay hắn, nhìn kỹ từng câu từng chữ.
Lưu Kiện hai mắt trợn lên, hít một hơi lạnh, bất tri bất giác, tự giật đứt mấy sợi râu dưới cằm.
Thở ra một hơi thật sâu, vẻ mặt Lưu Kiện trở nên ngưng trọng, giơ bản thảo hỏi với vẻ kính nể: "Thái tử điện hạ, đây là sáng tác của ngươi?"
"Đương nhiên, ngày đêm đăm chiêu, mấy năm mới thành." Da mặt của Chu Hậu Chiếu hiển nhiên có xu thế lấy Tần Kham làm chuẩn.
Lưu Kiện trong lòng dần tức giận, Thái tử đọc sách mấy năm nay là loại hàng gì, hắn so với cha của Thái tử còn minh bạch hơn, nửa cái thùng mực lắc lư như hắn, có thể chỉ ra những ngôn luận có thể kinh thế hơn cả thánh nhân như vậy ư?
Là ai đang mê hoặc Thái tử? Người đó là muốn giúp hắn ha là hại hắn?
Sắc mặt Lưu Kiện dần dần trở nên khó coi, cúi đầu cẩn thận lại đọc vài câu, trong lòng càng trầm trọng.
Mấy trang bản thảo, mấy câu chú ngữ ít ỏi, mỗi một câu lại đầy áo nghĩa của thánh nhân, Lưu Kiện để tay lên ngực tự hỏi, cho dù là ba vị Đại học sĩ nội các đối với nghiên cứu Khổng Mạnh có trình độ rất cao, nhưng cũng chỉ bằng một phần mười bản thảo này,
Không ngờ bên cạnh Thái tử lại có một vị cao nhân ẩn sĩ thâm tàng bất lộ, người này rốt cuộc là ai?
Lưu Kiện Nhìn quen sóng gió bất động thanh sắc thu hồi bản thảo, sau đó phân phó Chu Hậu Chiếu tự đọc thi thư, mà y thì chậm rãi ra khỏi xuân phường, vừa ra khỏi cửa liền chạy như điên tới điện Văn Hoa hoàng cung.
Trong Điện Văn Hoa, Hoằng Trì đế đang đánh cờ với Lý Đông Dương, mượn việc này để hòa hoãn tâm thần, mỗi khi khi xử lý quốc sự quá mệt, Hoằng Trì đế sẽ gọi một vị Đại học sĩ nội các tới chơi cờ, chơi một ván xong lại tiếp tục xử lý quốc sự.
Đang lúc chậm rãi hạ cờ với Lý Đông Dương thì ngoài điện lại truyền đến tiếng hét hổn hển của Lưu Kiện.
"Bệ hạ không tốt rồi, Thái tử điện hạ thành thánh nhân rồi!"
/400
|